Cát Tiểu Thiên ở nhà dưỡng thương, Diêu Diệu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng ngày nào cũng đi muộn về sớm, nhưng ít ra đã có mặt ở công ty, chuyện công việc cũng có thể bình tĩnh mà xử lý.
Nhưng Cát Tiểu Thiên ở nhà một mình thì lại ngột ngạt đến khó chịu, trước đây khi quá mệt mỏi đều suy nghĩ xem lúc nào có thể nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại rảnh rỗi rồi mới phát hiện, người cả ngày chẳng có gì làm còn khổ sở hơn nhiều.
Cát Tiểu Thiên nhớ tới trong đống đồ mình dọn từ căn nhà trệt qua còn có vật liệu gỗ, lập tức lết lên phòng chất đồ của Diêu Diệu trên tầng hai, vậy mà tìm cũng dễ, nhưng bản thân lại căn bản không thể khom lưng, đành bất đắc dĩ vô cùng mà thở dài, từng bước từng bước chậm rãi quay lại tầng một, Cát Tiểu Thiên đang đứng ngẩn người trong phòng khách thì Diêu Diệu gọi điện thoại đến.
“A lô?” Âm thanh nghe chẳng có chút tinh thần.
“Sao thế?”
“Chán.” Cát Tiểu Thiên hiếm thấy một chút cũng không che giấu tâm tình của mình.
Diêu Diệu cắn chặt răng, buổi chiều phải mở cuộc họp video với một khách hàng rất quan trọng, mặc dù trạng thái của Tiểu Thiên Nhi khiến y không được yên tâm, nhưng công với tư rõ ràng vẫn là nguyên tắc của y, nếu đã an bài công việc, thì phải làm cho tốt.
“Anh gọi đồ ăn ngoài giúp em nhé, em ăn trước…”
“Em cũng đâu phải phế nhân.” Không đợi Diêu Diệu nói xong, Cát Tiểu Thiên đã cúp điện thoại.
Nghe tín hiệu báo máy bận trong điện thoại, Cát Tiểu Thiên sửng sốt, sao tự dưng lại trút giận lên người Diêu Diệu chứ… Những ngày qua người mệt mỏi nhất chính là y.
Nhưng nếu gọi lại xin lỗi, chỉ sợ nói không rõ ràng còn khiến cả hai khó chịu, Cát Tiểu Thiên cũng biết gần đây mình hơi nóng tính.
Cuối cùng gửi qua một tin nhắn: Xin lỗi, vừa nãy không phải giận anh đâu.
Diêu Diệu bộp một cái vứt điện thoại lên bàn, lòng nói còn không bằng em cứ giận anh ấy, có mỗi hai người, không phải giận anh thì là tự giận mình còn gì, chuyện này làm sao mà yên tâm cho được?
Cầm lấy điện thoại nội bộ muốn gọi cho Bành Hạo, nhưng cuối cùng vẫn tự mình qua văn phòng sát vách tìm người.
Bành Hạo vừa ăn cơm hộp vừa lật tài liệu, cũng đang chuẩn bị cho buổi họp chiều nay, Diêu Diệu thật sự không có lập trường nào để nói mình không tham gia cuộc họp, vì vậy đành quay đầu trở về.
“Cậu có chuyện gì à?” Bành Hạo lên tiếng, có người lớn như vậy đứng ở cửa phòng mình thật sự không thể không nhìn thấy.
“Không có gì, cuộc họp chiều nay chúng ta phải nắm được nhịp điệu, đừng để bọn họ trì hoãn.”
“Diêu tổng, đồ ăn ngoài ngài gọi đến rồi.” Tiếp tân đem bữa trưa của Diêu Diệu tới. Bành Hạo khoát tay một cái bảo y nhanh chóng về phòng ăn cơm.
Không thấy ngon miệng, nhưng cũng không thể không ăn, Diêu Diệu tùy tiện động đũa, trong đầu thì nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tiểu Thiên Nhi ở nhà mà không thấy nhàm chán như vậy nữa.
Cát Tiểu Thiên cũng đang không thấy ngon miệng, ngay cả tâm trạng gắp hai đũa thôi cũng chẳng có, trực tiếp bỏ đồ ăn ngoài được đưa tới vào tủ lạnh.
Từ khi trở về từ bệnh viện, Diêu Diệu chuyển luôn sang phòng khách, nói là sợ chẳng may đụng phải Cát Tiểu Thiên, nhưng Cát Tiểu Thiên chỉ có thể nằm ngang, cũng không thể vươn mình, thường xuyên nửa đêm thắt lưng đau đến tỉnh cả ngủ, sau đó hai mắt thao láo chờ hừng đông.
Xế chiểu sau khi Cát Tiểu Thiên mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, quyết định không thể tiếp tục để mặc cho tâm tình tiêu cực như thế nữa, đầu tiên gọi điện cho Lê Việt, nhưng chủ yếu là tìm Phùng Gia Bình hỏi một chút xem làm cơm chiên có… bí quyết gì không.
Lão Phùng ra tay truyền thụ cách làm cơm chiên rất chớp nhoáng, mặc dù Tiểu Thiên không có chút kinh nghiệm xuống bếp nào, nhưng năng lực phân tích lại vô cùng tốt, khả năng động thủ cũng không kém, vì vậy lúc Diêu Diệu về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức.
Diêu Diệu đổi giày xong trực tiếp rẽ vào nhà bếp, thiếu chút nữa ôm chầm lấy người kia.
Cát Tiểu Thiên nghe thấy động tĩnh, không linh hoạt lắm mà đồng thời quay cả người lại, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách: “Về sớm thế?”
“Cũng muộn rồi mà.” Diêu Diệu đến gần, không thể ôm hay là không thể hôn? Đương nhiên là vẫn quan tâm tới vấn đề không thể hôn hơn. (Nói chung là anh hôn ok =))) chứ dịch sát nghĩa rồi đấy hêm nhầm đâu. Nhiều lúc tính hài hước của chụy 5 rất khó tả =)))
Cát Tiểu Thiên ra vẻ rất ghét bỏ lấy mu bàn tay lau lau miệng, nhưng lại không giấu được ý cười, “Anh ăn cơm trước hay tắm rửa trước?”
Diêu Diệu nhíu mày, lấy di động bật phần ghi chú lên, lưu lại một lưu ý: Ngày X tháng X năm X giờ X (1), nợ một lần.
(1) Nguyên là mỗ niên mỗ nguyệt mỗ nhật mỗ thời.
“Có ý gì?” Diêu Diệu không dè chừng người khác, Cát Tiểu Thiên tự nhiên cũng không khách khí nhìn, nhưng thực sự đọc không hiểu.
“Anh muốn ăn em nhất, nhưng bây giờ chỉ có thể nợ!” Diêu Diệu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thật sự ngoạm Cát Tiểu Thiên một phát.
Cát Tiểu Thiên quay người lại dùng đũa đâm đâm chỗ cơm trong nồi cơm điện, nhỏ giọng nói: “Em cũng phải nhận nợ rồi mới tính được chứ.”
Diêu Diệu không tiếp tục bám lấy vấn đề này nữa, dù sao thì đợi đến khi Tiểu Thiên Nhi khỏe trở lại là có thể buông thả mà dằn vặt cũng không sợ thiếu thời gian rồi