Nói là đưa Cát Tiểu Thiên về nhà, nhưng Diêu Diệu chỉ có thể dừng xe ở đầu ngõ, chỗ ở của Cát Tiểu Thiên nằm khá sâu bên trong.
“Diêu tổng, cảm ơn ngài.” Sau khi bước ra Cát Tiểu Thiên liền lấy xe đạp từ cốp sau ra ngoài, khôi phục lại khách khí cùng khoảng cách ban đầu.
Diêu Diệu vẫy tay chào, chiếc xe liền phóng đi, dù sao thời gian sau này cũng còn dài, y cũng không muốn đem cậu “nhân viên” tốt như vậy dọa chạy.
Cát Tiểu Thiên thở phào một hơi, chậm rãi dắt xe về nhà, tận đáy lòng hắn hy vọng, nghiệp vụ mới của công ty hãy nhanh chóng hoạt động đi, như vậy Diêu Diệu cũng sẽ không bắt hắn giết thời gian cùng nữa.
Nguyện vọng này ngày hôm sau liền ứng nghiệm, Diêu Diệu thuận lợi giành được quyền làm đại lý bán vé của các buổi biểu diễn và các sự kiện thể thao thương mại, để nghiệp vụ của công ty có một độ nghiêng nhất định, trước đây từ đầu trong các buổi biểu diễn nhỏ cùng hoạt động sáng tạo, dàn dựng sân khấu, mỗi tổ đại đa số thời gian đều bận việc bên ngoài, y chỉ cần viễn trình điều khiển từ xa là được. Tuy nói là nghiệp vụ này được thực hiện để thay thế các doanh nghiệp mua hàng và giao hàng tận nhà, nhưng dù sao cũng là kiểu dịch vụ tại nhà, Cát Tiểu Thiên cùng mấy công nhân viên kỳ cựu ở đây hoàn toàn có thể ứng phó.
Hiện tại đại lý bán vé đang giành chiến thắng lớn, nguồn nhân lực liên quan cùng trình độ vụn vặt cũng đều cần phải vượt xa lúc trước, việc mua và vận hành thử các trang thiết bị mới, việc vận hành và bảo dưỡng cho các server mới, tuyển dụng và đào tạo công nhân viên, tất cả mọi việc đều rơi vào tay Diêu Diệu.
Cát Tiểu Thiên vẫn như trước làm việc của hắn, nếu muốn nói có gì thay đổi, thì đó chính là sáng sớm đạp xe đến công ty, sau khi quẹt thẻ thì xem lịch trình công việc của mình, cầm lấy đồ liền ra ngoài, sau đó mặc kệ làm xong sớm hay muộn, cũng chờ đến khi tan tầm mới trở về công ty, chuyển giao xong lập tức quẹt thẻ rời khỏi, có thể tính gộp thời gian ở trong văn phòng không vượt quá nửa giờ.
Diêu Diệu bận bịu thì cứ bận bịu, tuy nhiên lại không biết điều này, cho nên y cố ý vào một buổi chiều đầy nắng, ngồi ở bàn làm việc của Cát Tiểu Thiên, chờ chủ nhân của nó trở về.
Nhân viên ở những gian khác thấy sếp lớn ngồi ở đây, đều sốt sắng cao độ, ai biết đây là con đường dẫn tới điều gì đây.
Kỳ thực mọi người căn bản không cần lo lắng, bởi vì tầm mắt sếp căn bản sẽ không rời khỏi cái bàn làm việc lớn bằng bàn tay này của Cát Tiểu Thiên.
Tuy rằng người không có ở văn phòng, nhưng mỗi ngày bàn được đều lau đến sạch bóng, văn phòng phẩm được phát xuống cũng được gọn gàng để ở góc bàn, một chiếc bàn làm việc đơn giản như vậy lại khắp nơi hiện ra sự kỷ luật tự giác của người sử dụng.
Diêu Diệu theo bản năng lấy ngón tay gõ mặt bàn, mấy ngày trước y đã không hề nghĩ tới bản thân lại đối với cậu nhân viên cấp dưới kia sinh ra hứng thú mãnh liệt như vậy.
Sau khi đã giao tấm vé đến tay khách hàng, Cát Tiểu Thiên chậm rãi đi về, lại đột nhiên hắt hơi liên tục mấy cái, xoa xoa mũi, kéo cao cổ áo, tăng tốc độ của chiếc xe điện, tuyệt đối đừng có cảm lạnh nha.
Tuy văn phòng ở tận tầng chín, nhưng Cát Tiểu Thiên vẫn không đi thang máy, thời gian hắn rời nhà cùng về nhà đều là giờ cao điểm, không nói đến chờ thang máy phiền phức, một đống người chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp, lại chẳng quen biết gì nhau sẽ rất lúng túng; thứ hai, leo thang bộ là cách rất tốt để rèn luyện thân thể, thời đại này không phải sức khỏe là quan trọng nhất sao.
Bởi vì hôm nay về hơi sớm một chút, Cát Tiểu Thiên một đường chạy lên tầng chín, để cho cơ thể ra chút mồ hôi, đỡ phải bị cảm thật, nhưng đến cửa phòng làm việc rồi liền muốn xoay người lại.
Diêu Diệu đúng lúc vẫy vẫy tay, cướp mất đường lui của Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên kiên trì bước tới: “Diêu tổng.” Thái độ tuyệt đối một mực cung kính.
Lúc này, nhìn qua toàn bộ văn phòng, chỉ thấy người người cúi đầu bận rộn, nhưng lỗ tai lại đều dựng hết lên, sếp lớn đặc biệt chặn đường một nhân viên chuyển phát nhanh, cậu ta phải vui mừng đến thế nào chứ?
Diêu Diệu nhìn lướt qua, tự tiếu phi tiếu đứng lên, từ trong túi quần móc ra cái khăn tay được gấp vuông vắn, đưa cho Cát Tiểu Thiên: “Đây, trước lau mồ hôi chút đi.”
Cát Tiểu Thiên tròn mắt, nhưng ngữ khí coi như bình tĩnh: “Diêu tổng, ngài vẫn còn chuyện cần nói sao.”
Diêu Diệu nhét khăn tay vào trong tay Cát Tiểu Thiên: “Cứ từ từ, đợi lúc nữa rồi qua văn phòng tôi.” Nói xong quay người đi, mơ hồ nghe thấy một phòng toàn âm thanh cằm đập xuống bàn, tâm tình liền đặc biệt tốt.
Cát Tiểu Thiên nhìn cái khăn trong tay mà cắn đến rụng răng, bên cạnh có một đôi mắt tò mò nhìn hắn, hắn liền đeo tai nghe vào, kẻo lại phải nghe những lời bàn tán của người khác mà bệnh luôn mất.
Sau đó, cũng không biết xuất phát từ điều gì trong lòng, Cát Tiểu Thiên thật sự dùng chiếc khăn tay in dòng kẻ màu xám nhạt lau trán một cái, dù sao cũng không có giấy ăn, cùng lắm giặt sạch rồi đem trả là được.