Tuy rằng gấp gáp, nhưng khi thật sự đến bên giường, Diêu Diệu lại không vội, cứ như vậy mà kéo tay Cát Tiểu Thiên đẩy người ngã lên giường.
Ánh mắt muốn ăn thịt người kia của Diêu Diệu quá trực tiếp, Cát Tiểu Thiên cùng y nhìn nhau vài giây xong thì quay mặt đi, “Không tắt đèn sao?”
Quay mặt Tiểu Thiên Nhi lại, Diêu Diệu nhẹ nhàng cắn chóp mũi của hắn, nói: “Đợi lát nữa anh sẽ khiến em chẳng còn sức mà quan tâm đến đèn tắt hay bật nữa.”
Cát Tiểu Thiên vô cùng không muốn thừa nhận bởi vì lời này của Diêu Diệu mà khiến mình có chút nóng lên, chắc mình cả nghĩ quá thôi, vì vậy hắn đột nhiên giãy giụa vươn mình đè lại Diêu Diệu: “Vậy thì em sẽ không quan tâm đến cái đèn nữa.”
Ý của Cát Tiểu Thiên là mắt không thấy tâm không phiền (1), nhưng Diêu Diệu lại ra vẻ cân nhắc: “Được đó Tiểu Thiên Nhi, hôm nay chủ động ghê ha.”
(1) Mắt không thấy, tâm không phiền: những gì mắt không nhìn thấy thì trái tim không phải buồn lo.
Cách hiểu của hai người rõ ràng không nằm trong cùng một quỹ đạo.
Cát Tiểu Thiên nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Diêu Diệu, dứt khoát chủ động thật, hai ba phát đã cởi áo ra vứt xuống dưới giường.
“Được thôi.” Diêu Diệu cũng vội vàng cởi đồ của mình.
Chỉ có điều bởi vì Cát Tiểu Thiên đang ngồi khóa trên đùi Diêu Diệu, hai người muốn cởi quần thì cũng không tiện lắm, Diêu Diệu không vội, tay luồn vào trong eo Cát Tiểu Thiên.
Diêu Diệu không mở khóa quần hắn, tuy rằng tay phải hoạt động trong một không gian có hạn, nhưng vẫn rất thoải mái mà đùa giỡn, vì thế chẳng tốn bao công phu đã có thể nhìn thấy một cái lều vải rõ ràng.
Cát Tiểu Thiên mím môi, chủ động nửa ngày không phải là cuối cùng lại để rơi vào tay người ta trước à? Không cam lòng, vì vậy roẹt một tiếng kéo phăng khóa quần của Diêu Diệu, kéo quần lót xuống, cả người lập tức cúi xuống phía dưới.
“Này!” Diêu Diệu không nhìn ra Tiểu Thiên Nhi đang muốn làm gì, nhanh chóng duỗi tay ra cản lại.
Cát Tiểu Thiên lườm y một cái, mục tiêu kiên định, đem Tiểu Diệu nhỏ nuốt vào.
Diêu Diệu sững sờ trước khí thế trấn trụ ấy của Tiểu Thiên Nhi, nhưng mấy giây sau cũng bởi vì bị hàm răng đụng vào một chút mà lấy lại tinh thần.
“Bảo bối nhi, tuyệt đối đừng có cắn đấy.”
Cát Tiểu Thiên không rảnh cãi lại, chỉ có thể tỏ ý uy hiếp bằng cách nghiến răng.
Diêu Diệu vô cùng khoa trương mà ai da một tiếng, tay lại khóa trên ót Cát Tiểu Thiên, cho hắn một nhịp điệu cơ bản.
Hiện tại Cát Tiểu Thiên đang muốn phun tào lắm mà lại không có lực, hắn cũng sợ chẳng may kích động cắn một cái sẽ xảy ra việc lớn.
Một tay Diêu Diệu chống đỡ thân thể, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Cát Tiểu Thiên, rõ ràng động tác vụng về là thế, nhưng bản thân lại phá lệ hưng phấn.
“Tiểu Thiên…” Âm thanh trầm đi mấy phần, bàn tay đang đặt ở sau gáy chậm rãi di chuyển về phía trước, theo sườn mặt mà mơn trớn, sau đó lại nắm lấy cằm, khiến Cát Tiểu Thiên tạm thời dừng lại.
Cát Tiểu Thiên cau mày liếc mắt nhìn lên.
Diêu Diệu nâng cằm Tiểu Thiên Nhi cho hắn ngẩng đầu lên, bản thân thì lấy áo mưa cùng dầu bôi trơn ở bên giường ra, “Hôm nay chúng ta học bài mới.” Nói rồi, Diêu Diệu đổ dầu bôi trơn lên Tiểu Thiên nhỏ, tay kia thì lấy không ít dầu bôi trơn luồn về phía sau.
Bởi vì Cát Tiểu Thiên vẫn đang trong tư thế ngồi khóa trên đùi Diêu Diệu, cho nên lúc này là tiền hữu lang hậu hữu hổ, bản năng khiến hắn muốn tránh khỏi ngón tay của Diêu Diệu.
“Đừng quá lo lắng, anh hứa sẽ không làm bừa đâu.” Diêu Diệu cắn lên cái cằm nhọn của Cát Tiểu Thiên, bàn tay ở phía trước rất tích cực, bàn tay phía sau lại không dám liều lĩnh.
Cát Tiểu Thiên chôn đầu trong hõm vai Diêu Diệu, tận lực khiến mình không quá căng thẳng.
Diêu Diệu thận trọng, ngón tay chậm rãi đẩy mạnh hơn, Cát Tiểu Thiên cố gắng mím môi lại, nhưng bởi bàn tay của Diêu Diệu đang nắm Tiểu Thiên nhỏ kia đột nhiên thay đổi tốc độ, hắn rên lên một tiếng.
“Nhìn thấy chưa? Cẩn thận học theo thầy này.” Lời nói mang theo ý cười của Diêu Diệu tiến vào trong tai Cát Tiểu Thiên, y cũng không nói được tại sao trông phản ứng của Tiểu Thiên Nhi ngoại trừ hưng phấn còn có cả hài lòng.
Cát Tiểu Thiên dùng hành động thực tế chứng minh, không nhìn cũng có thể học được, hắn mò tới lọ dầu bôi trơn còn đầy ở phía sau Diêu Diệu, tìm Tiểu Diệu nhỏ muốn đổ xuống.
“Đừng lãng phí đồ của chúng ta chứ.” Diêu Diệu nhanh chóng ngăn lại, nhưng lại đưa áo mưa vào trong tay Tiểu Thiên Nhi, “Giúp anh đeo cái này vào được không?”
Mặc dù Cát Tiểu Thiên không nhìn cũng biết trong tay là cái gì, nhưng mắt mù làm việc này quả thật là có chút khó, cứ bị trượt liên tục.
Chỉ hơi động như thế, hình như đã chủ động nuốt lấy ngón tay của Diêu Diệu càng sâu hơn, vốn đang rất chuyên chú tựa đầu trước ngực Diêu Diệu mặc áo mưa cho Tiểu Diệu nhỏ, sau khi nhận ra cảm giác khác thường phía sau lưng thì động tác hơi ngưng lại, “Ngón tay… Rút ra trước đã.”
Diêu Diệu rất nghe lời, nhưng ngón tay y vừa rút ra, nơi đó của Cát Tiểu Thiên còn chưa được nới lỏng đã một lần nữa dội trở lại.
“A!” Cát Tiểu Thiên nhanh chóng cắn môi.
Diêu Diệu tạm thời buông tha Tiểu Thiên nhỏ, ôm người về bên cạnh mình, thoáng tăng nhanh tốc độ ra vào của ngón tay.
Đôi môi của Cát Tiểu Thiên càng cắn chặt hơn, Diêu Diệu lại tiến tới dùng đầu lưỡi trêu chọc.
Rốt cuộc âm thanh cũng tràn ra, Diêu Diệu đặc biệt thiếu đánh nói: “Thanh âm cũng là của anh.” Sau đó hôn lên, đem âm thanh chặn lại trong miệng của cả hai.