Lang Hổ Chi Niên

Chương 47




Trước đây Diêu Diệu cũng từng bị một trận đau dạ dày, cho nên y thấy tình huống của Cát Tiểu Thiên thì phản ứng đầu tiên là nghĩ tới co thắt dạ dày, nhưng đến lúc tới hiệu thuốc rồi mới nhận ra còn không bằng trực tiếp đi bệnh viện cho an toàn, mà cũng may hiệu thuốc có nhân viên chuyên nghiệp, hỏi trước một chút, nghe y miêu tả thì nhân viên hiệu thuốc cũng cho rằng có khuynh hướng co thắt dạ dày, liền đưa cho y một hộp thuốc làm dịu dạ dày dạng hạt pha nước, thuốc giảm đau và miếng giữ nhiệt, còn kiến nghị nếu không thể giảm bớt bệnh trạng thì phải mau chóng đến bệnh viện.

Diêu Diệu cầm đồ chạy về nhà, người kia còn đang co chân nằm ở trên giường, với tính khí của Cát Tiểu Thiên, chỉ cần còn năng lực hoạt động thì sẽ không bao giờ thành thành thật thật nằm chờ Diêu Diệu trở về như thế.

Diêu Diệu nhanh chóng chuẩn bị thuốc, cầm một miếng giữ nhiệt vén chăn lên, tay đưa tới phần gáy thì phát hiện đã đầm đìa mồ hôi, lấy điện thoại di động ra muốn gọi 120.

Cát Tiểu Thiên thực ra đã đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, tuy rằng dạ dày vẫn đau, nhưng trong đầu đã thanh tỉnh ít nhiều, đè lại di động trong tay Diêu Diệu: “Anh không có gì muốn nói sao?”

“Đến bệnh viện trước đã, về rồi lại nói.”

“Vậy thì không cần nói nữa.” Cát Tiểu Thiên tránh khỏi tay Diêu Diệu, muốn xuống giường, tuy rằng dạ dày vẫn đau, nhưng cũng không đến mức không động đậy nổi như lúc nãy nữa.

“Tiểu Thiên Nhi!” Diêu Diệu ấn lại vai Cát Tiểu Thiên.

Cát Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Diêu Diệu, bất quá trên mặt không lộ ra biểu tình gì mà trong ánh mắt cũng không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ.

Diêu Diệu biết không thể ép hắn nữa, không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp trước: “Đừng đi được không, đắp cái này lên bụng trước đã, anh đi pha thuốc cho em.” Đưa miếng giữ nhiệt cho Cát Tiểu Thiên, Diêu Diệu xoay người đi đến nhà bếp.

Bưng chén thuốc pha với nhiệt độ phù hợp trở về, Cát Tiểu Thiên ngược lại vô cùng ngoan ngoãn uống hết.

“Trước đây tôi vẫn tự hỏi anh cũng không giống người đặc biệt tỉ mỉ, tại sao rất nhiều việc đều có thể bắt bí đến cực kỳ tốt như thế.” Cát Tiểu Thiên cúi đầu nhìn cái chén trong tay mình, thanh âm không cao, “Hóa ra là vì đã làm ba rồi.”

Diêu Diệu không có cách nào phản bác lời này, đúng là bởi vì có con mới khiến y thay đổi, tuy rằng đây không phải là nguyên nhân duy nhất, vì vậy chỉ có thể thở dài, lấy đi cái chén trong tay Cát Tiểu Thiên đặt lên bàn đầu giường, cách lớp áo thử độ ấm của miếng giữ nhiệt một chút: “Có tác dụng không?”

“Đúng là co thắt dạ dày, không cần phiền toái như vậy đâu, một lúc là hết thôi.” Lần này Cát Tiểu Thiên không trốn khỏi tay Diêu Diệu, ngữ khí lại xa lạ hơn rất nhiều.

Diêu Diệu đứng dậy đi ra ngoài, lúc trở lại thì cầm trong tay nguyên nhân của một loạt chuỗi vấn đề này —— hai tấm hình. Đặt bức ảnh lên bàn đầu giường, một chân của Diêu Diệu đạp lên giường, sau đó trực tiếp túm đảo Cát Tiểu Thiên, Tiểu Thiên Nhi giãy giụa muốn thoát ra, y liền dùng cả tay cả chân chặn người kia lại, “Dừng lại! Cứ nghe anh nói hết đã, nói xong thì muốn giết muốn lăng trì tùy em.”

Cát Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diêu Diệu một lúc, tức giận thì tức giận, nhưng hắn phát hiện mình một chút cũng không hận  Diêu Diệu vì đã lừa hắn, nhìn lướt qua bức ảnh đứng thẳng bên giường, “Thực sự anh không cần phải giải thích với tôi, đều là chuyện đã qua rồi.”

Diêu Diệu cho đây là Cát Tiểu Thiên đã nghĩ thông suốt, nhưng câu tiếp theo của hắn lại là: “Thứ anh cho tôi nhận không nổi, thứ tôi muốn thì anh cho không được, đến thứ hai lúc giao đơn từ chức anh chỉ cần… Ưm!”

Diêu Diệu cúi đầu chặn lại miệng Cát Tiểu Thiên, hình như y có vẻ tức giận rồi.

“Em muốn cái gì? Nói cho anh nghe một chút.”

“Tôi muốn một anh mà không cần phải chia sẻ cùng người khác.” Cát Tiểu Thiên đón nhận ánh mắt của Diêu Diệu, “Vừa ra đời tôi đã bị người ta ném đi, ba mẹ —— cũng chính là ba mẹ nuôi của tôi bây giờ đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi cảm thấy tình thương của bọn họ là do tôi giành lấy từ trong tay anh trai, vốn không hề thuộc về tôi.” Dừng một chút, Tiểu Thiên Nhi nói tiếp: “Tôi vốn trốn tránh anh, chính là vì cảm thấy anh là người có mặt giao tiếp rộng rãi và được hoan nghênh, không phải trong lòng tôi khát vọng một người có thể mỗi ngày cùng nhau trông coi trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ, nhưng tôi phải thừa nhận rằng thực sự tôi rất thích anh, so với anh nghĩ còn hơn nhiều lắm, vì vậy tôi mới nghĩ mình phải cho bản thân một cơ hội, có vài thứ cần thiết phải tranh thủ, nếu không biết sống cho mình thì thật không công bằng với bản thân. Nhưng có vài thứ thật sự tranh thủ không được, tỷ như việc tôi không được chọn ba mẹ ruột, tôi cũng không thể tranh giành với người nhà của anh được, tôi không muốn trong cuộc sống sau này luôn cảm thấy đi cùng anh giống như dựa vào sự bố thí của người khác.”

Diêu Diệu thật sự không ngờ Cát Tiểu Thiên lại thổ lộ tâm tình với y trước như thế, nghe những câu này y cảm thấy vừa đau lòng vừa cao hứng, siết chặt lực đạo trên tay, “Chuyện xưa của anh so với em còn dài hơn, cho nên em cũng phải yên lặng mà nghe cho hết, nhưng mà anh cũng phải nói trước một câu, thứ em muốn anh cho được.”