Lang Hổ Chi Niên

Chương 38




“Với em thì anh có gì mà phải quản lý?” Diêu Diệu tách ngón tay của Cát Tiểu Thiên ra, nháy mắt với người ta một cái.

Cát Tiểu Thiên bất đắc dĩ rút tay về, “Lão đại, chắc anh là cung Song tử nhỉ?”

Diêu Diệu một mặt kinh hỉ: “Sao em nhìn ra được?”

Cát Tiểu Thiên tổ chức lại ngôn ngữ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng một chữ trả lời: “Đoán.”

Vốn là muốn thuận miệng hỏi, không phải nói người cung Song tử đều rất đào hoa lại còn tâm thần phân liệt sao? Đang muốn thừa cơ mỉa mai cái hình tượng ông chủ lớn của Diêu Diệu một chút, ngờ đâu đêm nay tự nhiên lại động kinh như thế chứ? Trông người ta một mặt mừng rỡ thế kia nếu mình nói như vậy thì quá là không biết xem sắc mặt rồi.

Đối với Cát Tiểu Thiên cứ châm chước mãi đáp án này, Diêu Diệu bất mãn lắm: “Quá không có trách nhiệm.”

“Anh thuộc chòm sao gì vốn cũng đâu phải là trách nhiệm của em.” Cát Tiểu Thiên lôi Diêu Diệu từ trong bóng tối ra ngoài, ở mãi trong này mà không gây ra chuyện gì mới là lạ.

Diêu Diệu đi ra từ phía sau biển quảng cáo, “Tiểu Thiên Nhi, sao anh lại cảm thấy em có tố chất đi phượng minh nhỉ?”

“Thật sao?” Tuy rằng không biết tại sao Diêu Diệu lại nói vậy, nhưng Cát Tiểu Thiên vẫn vô cùng cao hứng.

“Hừm, trời sinh làm luân lý ngân (1).” Đến bây giờ Diêu Diệu càng ngày càng khẳng định, từ trong xương tủy Cát Tiểu Thiên tuyệt đối không hiền hòa như vẻ bề ngoài của hắn.

(1) Raw là  伦理哏, hình nh ư là một kiểu talkshow, nơi mà các diễn viên sẽ tấu hài trên quan điểm luân lý đạo đức  (như cha/ con hay vợ/ con), trào phúng về một vấn đề nào đó, ở đây ý của anh Diệu có vẻ là nói em Thiên giỏi đạo đức giả =)) (thông tin có thể không chính xác T_T)

Hai người đã đến trước xe, Cát Tiểu Thiên đặc biệt tự giác đứng cạnh cửa phó lái bên kia, Diêu Diệu không quá tán thành: “Anh không định chiếm tiện nghi của em đâu.”

Diêu Diệu móc chìa khóa xe ra, đối với việc trở lại làm tài xế rất cam lòng, nhưng đối với Cát Tiểu Thiên thì, cười ha ha ngồi vào trong xe, không tiếp tục câu chuyện nữa.

Chờ Cát Tiểu Thiên cũng ngồi vào thắt giây an toàn xong xuôi, Diêu Diệu mới nói tiếp: “Em cảm thấy như thế nào mới coi như là chiếm được tiện nghi?”

Cát Tiểu Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm dây an toàn trên ngực nửa ngày không có động tĩnh, lúc Diêu Diệu cho rằng hắn đây là đang lờ mình đi, Tiểu Thiên Nhi đột nhiên nghiêng đầu nhìn Diêu Diệu: “Ăn anh!” Từng chữ một vang xa, thanh âm lanh lảnh sắc nét.

Bàn tay đang đỡ vô lăng của Diêu Diệu lung lay một chút, y thật sự không ngờ Cát Tiểu Thiên lại có thể trả lại một câu như vậy!

“”Ăn” mà em nói có giống “ăn” mà anh đang nghĩ không?” Cái này thì phải xác định một chút.

Cát Tiểu Thiên mím môi trừng mắt: “Chỉ cần anh không lý giải thành em muốn coi anh là cơm ăn, vậy thì hẳn là không khác đâu.”

Biết mình không hiểu sai, Diêu Diệu tấm tắc hai tiếng, “Khẩu vị của thằng nhóc em thật không nhỏ nha, bất quá có một câu anh muốn nói trước, anh đây là thuần một.”

Cát Tiểu Thiên trông có vẻ một chút cũng không ngoài dự kiến: “Em đã đoán từ trước rồi.”

“Ồ?” Hứng thú của Diêu Diệu thật sự bị câu lên rồi.

Nhưng cái Diêu Diệu muốn nghe chính là vì sao Cát Tiểu Thiên lại đoán như thế, câu trả lời của Cát Tiểu Thiên lại xác thực câu hỏi trước đó: “Cho nên ăn anh mới có thể tính là chiếm được tiện nghi.” Giải thích xong còn tự mình gật gật đầu, cảm thấy hợp lý vô cùng.

Diêu Diệu há miệng nửa ngày không hiểu cái đề tài này đến cùng là đang tiến triển theo hướng nào đây, cuối cùng tự mình từ bỏ hỏi Cát Tiểu Thiên: “Sao chúng ta lại có thể đem cái đề tài có tiền đồ có tính thao tác thế này nói thành chính trực như vậy?”

Cát Tiểu Thiên đặc biệt thâm trầm trả về bốn chữ: “Thời cơ chưa tới.”

Sau đó hai người cũng không biết là ai bật cười trước, người còn lại tự nhiên cũng theo đó mà cười rộ lên.

Từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng đang cười đến không tim không phổi của mình, Diêu Diệu cảm thấy rất bất khả tư nghị, hóa ra lại có thể chỉ vì một việc đơn giản mà hài lòng đến như vậy, trong gương còn có một khuôn mặt đang tươi cười khác, e rằng đây mới là nguyên nhân thật sự.

Sau khi cả hai đều dừng cười, trong buồng xe yên tĩnh lại, Diêu Diệu mới nhỏ giọng kêu một tiếng: “Tiểu Thiên.”

“Hả?” Cát Tiểu Thiên cũng nhẹ giọng trả lời.

“Cố gắng lên.” Khóe miệng Diêu Diệu hơi nhếch lên.

Tiểu Thiên Nhi lúc đầu không hiểu là cố gắng cái gì, đến khi ngẫm lại một chút thì giơ lên nắm đấm: “Ừm!”

“Nhưng cũng đừng có cố quá.” Diêu Diệu cảm thấy cái kiểu chả khác nào vì sự nghiệp phấn đấu chung thân của Chủ nghĩa Cộng sản ấy mà đặt vào tình huống này thì chẳng thích hợp chút nào.

“Em sẽ cố gắng.” Cát Tiểu Thiên ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, mắt nhìn lên nóc xe, “Dù sao thì có cố gắng cũng không nhất định sẽ có kết quả ngay được.”

Theo bản năng định trả lại một câu sao lại không có kết quả, nhưng sau khi Diêu Diệu quay đầu lại nhìn thấy biểu tình của Cát Tiểu Thiên thì cảm thấy một trận đè nén trong ngực, lời nói cũng nuốt trở vào.