Đại khái bởi vì khoảng cách thật sự rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của đối phương, gần đến mức khi Cát Tiểu Thiên chớp mắt một cái, Diêu Diệu cũng có thể cảm giác được một tia gợn sóng trong không khí.
Diêu Diệu rất tự nhiên giữ lấy gáy Cát Tiểu Thiên, cắt đứt đường lui của Cát Tiểu Thiên, Cát Tiểu Thiên chỉ có thể sờ sờ môi, nhưng động tác nhỏ này của hắn lại khiến Diêu Diệu bị chọc cười, trực tiếp nhìn người ta từ trên xuống dưới, “Ai, em có cảm thấy chúng ta như vậy rất giống hai thằng học sinh cấp hai vụng trộm yêu đương không?” Lời nói ghé vào bên tai Cát Tiểu Thiên mà hỏi, Cát Tiểu Thiên tránh đi một chút đối mặt với cửa chính, lại khiến Diêu Diệu xấu xa cướp lấy đôi môi.
Bất quá Diêu Diệu lúc này thật sự chỉ có thể gọi là ăn vụng mà thôi, đến đầu lưỡi cũng không dám duỗi ra.
Cát Tiểu Thiên có một ưu điểm, đó là chỉ cần bước thứ nhất vượt ra ngoài thành công, những bước tiếp theo sẽ bước đi rất tiêu sái, cho nên một lần như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt) ấy của Diêu Diệu đã khiến vành tai hắn nóng rần lên, thế nhưng hắn vẫn hôn trở lại, hơn nữa còn vô cùng chăm chú.
Diêu Diệu nhíu nhíu mày, bắt lấy cằm của Cát Tiểu Thiên khiến hai người tạm thời tách ra, sau đó điều chỉnh lại tư thế một chút, tiếp tục hôn, nhưng không phải chỉ lướt qua là thôi mà còn mang theo sự khiêu khích cùng xâm lược, tay cũng từ sau gáy dời đến phía dưới.
Mắt thấy tay của Diêu lão đại đã muốn theo thói quen mà chui vào trong quần áo mình, Cát Tiểu Thiên cầm lấy cổ tay y kéo lại: Trên mặt đã ửng đỏ, ánh mắt lại không hề né tránh: “Đừng có tiến triển nhanh như thế được không?”
Bởi vì câu hỏi quá mức chính trực, Diêu Diệu ngoài việc gật đầu thì một câu trêu chọc cũng chẳng nói ra được, nhưng lần này thu tay lại thật sự không cam lòng, lúc trước không cưỡng ép Cát Tiểu Thiên là một chuyện, hiện tại biết hắn cũng không bài xích nhưng vẫn phải phanh xe lại là chuyện khác.
Dùng sức xoa nhẹ lên đầu Cát Tiểu Thiên một cái, nhưng đáng tiếc căn bản không ảnh hưởng tới một đầu tóc ngắn kia, Cát Tiểu Thiên xoa xoa mũi, kéo tay Diêu Diệu đè lên ngực mình.
“…Căng thẳng hả?” Diêu Diệu mất mấy giây mới lĩnh hội được ý tứ Cát Tiểu Thiên muốn biểu đạt, dù sao với kinh nghiệm trước đây của y, chưa có ai có thể làm ra loại chuyện khiến y không có biện pháp như thế này, mà không có biện pháp thì lại sợ sẽ lý giải sai động tác.
Cát Tiểu Thiên gật gật đầu, “Chúng ta… Cứ thuận theo tự nhiên được không?”
“Có gì mà không được? Nhưng anh có không thuận theo bao giờ chứ?”
Cát Tiểu Thiên bĩu môi: “Em cảm thấy anh đang đốt cháy giai đoạn thì có.”
“Vậy thì em phải nhanh dài ra cho anh!” (đốt ngắn rồi thì phải dài ra để đốt tiếp ấy mà:v) Diêu Diệu nói xong còn đưa hai tay xuống dưới nách Cát Tiểu Thiên, nhấc nhấc lên trên.
Bị đụng vào chỗ nhột, Cát Tiểu Thiên một bên vui vẻ một bên trốn tránh, Diêu Diệu thấy vậy thì nào có thể bỏ qua cơ hội này cho được? Vì vậy liền bảy phần giả ba phần thật đuổi theo đùa giỡn.
Nhưng căn nhà này của Cát Tiểu Thiên là nơi mà tổng cộng chỉ to bằng lòng bàn tay, chạy đến chạy đi sau lưng liền bị đụng vào cạnh bàn. Diêu Diệu muốn dừng lại ở đây, rồi lại không nhịn được nghĩ bị mình ép lên thì Cát Tiểu Thiên sẽ phản ứng ra sao nhỉ, vì vậy liền dán vào người ta.
Cát Tiểu Thiên phân tích địa hình một chút, thấy nó gây bất lợi cho mình thì thẳng thắn dùng hai tay đẩy một cái ngồi hẳn lên bàn, “Em chịu thua.” Nghe được hẳn là đang rất vui vẻ.
Diêu Diệu đã đến gần chỉ có thể thở dài, hai tay giữ lấy tay của Cát Tiểu Thiên, “Em đã đoán chắc mấu chốt rồi chứ gì?” Người ta nhận thua rồi mà cứ tiếp tục dán lên thì còn ý nghĩa gì nữa?
Cát Tiểu Thiên lần này không phủ nhận, quay đầu đi, chỉ chỉ cửa sổ trên tường nói, “Lão đại, không còn sớm nữa, ngày mai đã là thứ hai rồi, không được tới trễ đâu.”
“Sợ anh đến muộn thì sao không cho anh ngủ lại?” Miệng thì hỏi như vậy nhưng Diêu Diệu đã đứng thẳng lên sửa sang lại quần áo.
“Vẫn chưa đến lúc.” Cát Tiểu Thiên cũng từ trên bàn nhảy xuống, đứng ở cạnh cửa sẵn sàng mở cửa cho Diêu tổng.
Diêu Diệu cũng không làm phiền nữa, tiến triển của đêm nay đã quá nằm ngoài dự đoán của y rồi, tâm tình đang vô cùng tốt. Tới cửa thì vỗ vỗ lên vai Cát Tiểu Thiên: “Sáng mai em là nhân vật chính, thông báo với những ngành khác về tiến trình tập huấn nhân viên mới một chút.”
Mặt Cát Tiểu Thiên lập tức nhăn lại, đây mới là chính sự, nhưng cư nhiên giữ đến tận bây giờ mới nói!
Diêu Diệu lấy ngón tay cái ấn lên giữa chân mày Cát Tiểu Thiên, “Được rồi, không có gì phải lo hết, hẳn là em đã biết nói thế nào, còn sợ có người làm khó em sao?”
Cát Tiểu Thiên hừ một tiếng, “Chỉ cần ngài không làm khó tôi thôi, người khác thì không thành vấn đề.”
“Yên tâm đi (1).” Tay Diêu Diệu từ ngực đi xuống dưới, vỗ nhẹ hai lần lên bụng hắn: “Anh đi đây, không cần tiễn.” Nói xong còn khoát tay một cái.
Cát Tiểu Thiên cũng không khách khí, trực tiếp đóng cửa, kéo lại rèm cửa sổ.
(1) Raw là 心放肚子 – đưa tâm xuống bụng, vì vậy lúc sau DD mới sờ xuống bụng CTT.