Ra khỏi quán rượu, Diêu Diệu trực tiếp chạy vội tới nơi ở của Cát Tiểu Thiên, nhưng thời điểm y đến, trong phòng lại tối đen, gõ cửa mấy lần cũng không ai ra mở. Liếc nhìn cánh cửa, Diêu Diệu thẳng thắn dùng tay phủi đi bụi trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, và cứ tiếp tục như thế.
Kỳ thực Cát Tiểu Thiên vốn không rời khỏi trước Diêu Diệu bao lâu, hơn nữa hắn còn phải vòng lại một đoạn đường đến trạm xe mới có thể về nhà, cộng thêm ngày hôm nay xe tới phá lệ chậm, vì vậy khi Cát Tiểu Thiên phát hiện có một vị đang ngồi trước cửa nhà mình thì đã là chuyện của nửa giờ sau.
“Diêu tổng?” Cát Tiểu Thiên nhất thời vẫn nghĩ không ra lý do Diêu Diệu đứng chặn ở cửa, vì vậy tràn ngập nghi vấn mà kêu một tiếng xong cũng không biết nói gì nữa.
Diêu Diệu đợi nửa ngày cũng nghe thấy câu tiếp theo, không thể làm gì hơn ngoài phủi đất cát dính trên quần rồi chậm rãi đứng lên, “Sao thế? Cũng không mời tôi vào nhà một chút sao?” Kỳ thực lúc chữ tổng kia vừa nói ra khỏi miệng, Diêu Diệu liền cảm thấy bụng mơ hồ đau một trận, buổi chợ đêm vừa nãy xem như ăn không rồi.
“Nhà tôi ra sao ngài cũng đâu phải chưa từng thấy, có việc gì thì ngài cứ nói được không?” Khẩu khí của Cát Tiểu Thiên có vẻ là đang thương lượng, nhưng lại không hề có ý tứ lấy ra chìa khóa mở cửa.
Diêu Diệu lúc này ngược lại đã quen với cái kiểu không hợp tác này của Cát Tiểu Thiên lắm rồi, đứng lệch sang một bên cửa, “Có chuyện hay không có chuyện thì chúng ta đứng thế này cũng khó nhìn lắm, vạn nhất có hàng xóm trở về nhìn thấy thì sao?”
Lần này Diêu tổng thực sự đánh trúng trọng điểm rồi, chỗ ở hiện tại của Cát Tiểu Thiên phần lớn là cho thuê, hàng xóm quanh đây bất quá cũng chỉ là loại giao tình gặp nhau thì gật đầu một cái, hắn một chút cũng không hy vọng bản thân trở thành đề tài tám chuyện trong miệng người khác.
Vào phòng, Diêu Diệu rất tự nhiên đi mò công tắc đèn, dựa vào một đoạn trí nhớ lại thật sự bị y tìm được, Cát Tiểu Thiên kéo rèm cửa sổ lên, quay đầu lại chờ Diêu Diệu mở miệng.
“Sao không chờ tôi mà tự mình đi trước?” Diêu Diệu trực tiếp hỏi.
“Tôi đến Tùy tiện là bởi vì anh nói Lê Việt bảo nhớ tôi, vậy tôi cùng Lê Việt nói chuyện xong rồi rời đi thì có gì không đúng?” Cát Tiểu Thiên trả lời lại rất vòng vo.
Nếu là trước đây, Diêu Diệu sẽ vô cùng vui vẻ mà hùa theo Cát Tiểu Thiên vòng vèo không đến nơi đến chốn như thế, nhưng hôm nay y lại không như vậy, “Vậy sao? Tôi còn tưởng là vì Phó Dương đấy, xem ra tôi hơi bị tưởng bở rồi nhỉ?”
Lời nói có vẻ như đùa giỡn lại khiến cho lông mày Cát Tiểu Thiên xoắn lại với nhau, “Diêu tổng…”
Nhưng Diêu Diệu rất nhanh chóng đánh gãy: “Tiểu Thiên Nhi, tôi thấy có hai việc cần phải nói rõ: Thứ nhất, tôi coi Phó Dương là em trai, có tin hay không tùy cậu; thứ hai, tôi có hứng thú với cậu, điều này cậu nhất định phải tin.”
Vốn từ lúc Diêu Diệu nói điểm thứ nhất Cát Tiểu Thiên đã rất muốn chen vào một câu quan hệ gì tới tôi, nhưng khi điểm thứ hai vừa được nói ra thì cảm thấy thực sự không thích hợp, “Diêu tổng…” Cảm thấy phải nói điều gì đó để bác bỏ, nhưng ngoại trừ hai chữ này Cát Tiểu Thiên nhất thời cũng thật sự không biết nói cái gì cho phải, ai mà ngờ nổi Diêu Diệu đột nhiên lại thẳng thắn như thế cơ chứ?
“Tôi muốn thêm vào một điểm nữa, kể cả cậu có bảo tôi đừng đùa, hai chúng ta dù gì cũng đã quen thuộc, đừng xưng hô nghiêm túc như vậy nữa, ngoài giờ làm việc đừng có gọi Diêu tổng, tôi thích nghe cậu gọi lão đại hơn, nhưng nếu cậu không thích gọi như vậy thì cứ trực tiếp gọi luôn tên tôi đi.” Diêu Diệu hiện tại thật sự không thích nghe Cát Tiểu Thiên cứ gọi Diêu tổng như thế, cảm giác hắn cứ như chẳng quan tâm tới việc nỗ lực rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sử dụng cái danh xưng này khiến họ càng thêm xa cách.
Nói tới phần này, Cát Tiểu Thiên trầm mặc, hắn một mình rời khỏi chỗ Lê Việt, thật sự là bởi vì nhìn thấy Phó Dương.
Cát Tiểu Thiên không phải người không biết phân biệt, hơn nữa sau khi trong nhà xảy ra chuyện vẫn luôn một mình gánh vác, vì vậy Diêu Diệu đối tốt với hắn hắn đều nhớ kỹ, nhưng hắn vẫn luôn nỗ lực duy trì một khoảng cách giữa hai người, bởi vì hắn biết mình cùng Diêu Diệu chính là hai loại người, sẽ không có điểm giao nhau.
Cố tình Diêu Diệu lại cứ chẳng biết hữu ý hay vô ý luôn khiến hai người có cơ hội gặp nhau, khẩu vị cùng sở thích rất hợp nhau, hơn nửa ngày nay cùng nhau xem biểu diễn, cùng nhau ăn tối, Cát Tiểu Thiên thật sự đã khá vui vẻ, kết quả vừa vào Tùy tiện, nhìn thấy Diêu Diệu vô cùng tự nhiên mà nói chuyện cùng Phó Dương thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, Diêu Diệu trời sinh chính là tiêu điểm, thích hợp được mọi người vây quanh, mà Cát Tiểu Thiên thì rõ ràng hơn ai hết bản thân là loại người cực ghét trở thành người như thế, mình chính là mình, một chút cũng không muốn thay đổi.
Diêu Diệu liên tục nhìn chằm chằm vào Cát Tiểu Thiên, tuy rằng bề ngoài có vẻ như vẫn rất bình tĩnh, nhưng cứ trầm mặc như thế nửa ngày, lúc thì theo bản năng cau mày lại, lúc thì không tiếng động thở dài, trong lòng không biết làm sao mà vượt qua đây, bất quá mặc kệ vượt qua thế nào, y vẫn không mở miệng.
Đừng thấy Diêu Diệu y bên ngoài một bộ dạng phong lưu thành tính xoay trái xoay phải, kỳ thực y chưa từng nghiêm túc theo đuổi ai, bây giờ vì chờ một câu nói sảng khoái của Cát Tiểu Thiên mà vô cùng căng thẳng.
“Tiểu Thiên Nhi?”
Cát Tiểu Thiên hơi nghiêng đầu nhìn Diêu Diệu, nhưng lại lập tức dời đi tầm mắt.
“Tôi hàm súc một chút hỏi cậu vấn đề này nhé, cậu ghét tôi sao?” Diêu Diệu lùi một bước cầu qua việc khác.
Thấy bộ dáng hỏi xong liền một mặt khẩn trương chờ câu trả lời của Diêu Diệu, Cát Tiểu Thiên đột nhiên nở nụ cười, người và người nếu đã có thể kết giao, coi như là có điểm chung đầu tiên rồi còn gì? Lại nói, có thể có người thận trọng chờ một câu nói của mình như thế, mình đâu có thể được cho thể diện mà không cần, cứ sải bước về phía trước đối mặt với nỗi mất mặt chứ?
Diêu Diệu bị nụ cười của Cát Tiểu Thiên làm cho có chút choáng váng, “Đến cùng là có ý gì hả?”
“Lão đại, Phó Dương thật sự là em trai anh?”
“Đúng vậy, nhưng mà không phải ruột thịt điều này cậu có biết mà.” Diêu Diệu vội vàng giải thích, mà đợi một lúc đã, có gì không đúng thì phải, phản ứng lại, một phát bắt được tay Cát Tiểu Thiên: “Nhóc con cậu, đây coi như là gật đầu rồi hả?”
Cát Tiểu Thiên cắn môi một cái, lắc lắc đầu.
“A? Vậy…”
“Vừa nãy anh đòi tôi đừng ghét anh mà, không thể gật đầu được.” Cát Tiểu Thiên nghiêm mặt, ánh mắt lại không giấu được một màn ý cười.
Diêu Diệu thở dài một hơi, thật không ngờ mình mà cũng có ngày này.
Đột nhiên tiến đến trước mặt Cát Tiểu Thiên, ra vẻ muốn hôn, cơ thể Cát Tiểu Thiên cứng đờ quay đầu tránh ra. Khóe miệng Diêu Diệu câu lên một cái, vẫn còn non lắm mà, bất quá nếu vừa nãy đã dám đùa mình, vậy thì bây giờ kiểu gì cũng phải làm cho hòa nhau, cho nên vẫn duy trì tư thế đó mà ghé vào tai Cát Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên Nhi, hôm nay tôi là muốn cho cậu biết tôi có tâm tư gì, dù sao hai ta cũng ở đây cùng nhau rồi, cái khác không cần vội, ha.”
Đã rất nhiều năm Cát Tiểu Thiên chưa tiếp xúc thân mật như thế với người nào, câu nói của Diêu Diệu lại còn mang thâm ý, không thể mặt không đỏ tim không đập, nhưng thua người không thể thua trận, vì vậy vẫn cứ quay đầu đi, từ một khoảng cách gần nhìn Diêu Diệu:”Lão đại anh có thể bớt nói mấy chuyện ngoài Lục Hoàn (1) đi được không?”
(1) Lục Hoàn: Một đường cao tốc rất dài bao quanh Bắc Kinh. Ở đây chắc ý là nói chuyện lạc đề quá xa.