Cát Tiểu Thiên không đả kích việc Diêu Diệu nói hai phái này phái nào cũng không dễ hát, quơ quơ tấm vé trong tay, “Đây là chính sự hả?”
Diêu Diệu một lần nữa khởi động xe, “Này là việc thứ nhất, còn một việc còn quan trọng hơn, tập lái xe một chút đi.”
Cát Tiểu Thiên phải một lúc mới ý thức được là đang nói chuyện học lái xe, nghĩ với công việc bây giờ của mình thì thật sự dùng xe đạp rất không tiện, vì vậy gật gật đầu: “Được, thứ hai tôi sẽ tìm chỗ đi học.”
“Sao không dùng luôn người đang ở sẵn bên cạnh cậu ấy?” Diêu Diệu đề cập đến chuyện này mặc dù là xuất phát từ lý do công việc, nhưng khẳng định không phải là vì không muốn cho Cát Tiểu Thiên đi tập ở chỗ không quen biết, cơ hội như thế mà không nắm bắt là sẽ gặp báo ứng đó!
Cát Tiểu Thiên nhìn Diêu Diệu một chút, đại khái thì, đây mới chính là cái mà y gọi là chính sự đúng không? Dù sao thì sếp lớn cũng không phải mỗi ngày đều có thời gian, lúc y bận rộn mình đi tìm nơi nào tập lái là được rồi, bây giờ không cần thiết phải giằng co.
Không thấy Cát Tiểu Thiên cò kè mặc cả cũng không nghe thấy hắn từ chối, Diêu Diệu cảm thấy cần phải xác định thêm một chút, vì vậy: “Cứ quyết định như vậy nha.”
“Chỉ cần thời gian cho phép.” Ý của Cát Tiểu Thiên là y không hẳn mỗi ngày đều có thời gian rảnh, nhưng Diêu Diệu nghe được thì một mặt kiên định, “Không có gì là không cho phép.”
Cát Tiểu Thiên không tiếng động thở dài, mặc dù có thể ăn cùng nhau đi chơi cùng nhau nhưng thật sự vẫn không thể tán gẫu với nhau được.
Lúc ăn cơm Diêu Diệu hẹn giờ họ sẽ gặp nhau vào chủ nhật, sau đó lần thứ ba đưa Cát Tiểu Thiên cả người lẫn xe về đến đầu ngõ.
Đèn đường trong hẻm vẫn chưa được sửa tử tế, Diêu Diệu liền mở đèn pha chiếu xa để Cát Tiểu Thiên dựa vào ánh đèn mà đi, đỡ bị vấp chân.
Chỉ một điểm này đã thật sự để lại cho Cát Tiểu Thiên ấn tượng tốt, vì vậy vừa đến cửa khu, hắn hướng về phía Diêu Diệu khoát tay một cái, khóe miệng Diêu Diệu liền câu lên, lóe đèn lên một phát xem như đáp lại.
Bởi vì nơi diễn ra buổi phượng minh cách chỗ ở của Cát Tiểu Thiên không xa, cho nên Diêu Diệu trực tiếp hẹn gặp ở trước cửa. Cát Tiểu Thiên đến sớm hơn giờ diễn tận bốn mươi phút, vốn tưởng mình đã tính là đến sớm rồi, kết quả khoảng sân trước cửa đã tập trung không ít người, càng khiến hắn bất ngờ chính là cũng không thiếu mấy tên cò vé (1) xen kẽ trong đám người, hỏi người ta có bán vé trong tay không, sẽ mua lại với giá cao.
(1) Nguyên văn là 黄牛党 – Hoàng ngưu đảng, là bọn hay đến mấy chỗ kiểu xem ca nhạc các thứ mua lại vé rồi bán lại với giá trên trời, gọi là “đảng” vì chúng thường hoạt động theo nhóm.
Chỉ là nghe nói hiện nay phượng minh rất thịnh hành, vé đặc biệt không dễ mua, nhưng lúc trước Cát Tiểu Thiên tuyệt đối không ngờ sẽ tranh nhau đến trình độ này, hắn nhìn tấm vé trong tay mình một chút, bàn số năm, so sánh với sơ đồ chỗ ngồi tại vườn bên trong cửa lớn, vị trí ở giữa của hàng thứ nhất, chắc chắn là Diêu Diệu khó khăn lắm mới có thể mua được.
Trước lúc mở màn nửa tiếng, vườn mở cửa, mọi người lục tục vào sân, Cát Tiểu Thiên đứng một bên có vẻ khá bất ngờ, cũng thuận tiện thu hút một tên cò vé tới.
“Anh giai à, không có vé sao?” Cò vé nhìn hai phía một chút, nhỏ giọng móc từ trong người ra vài tấm vé, “Vé của em vị trí không tệ, một trăm mười, muốn mua không?”
Cát Tiểu Thiên liếc một cái, vị trí của cái bàn kia rõ ràng là ở một bên góc sân khấu, bình thường cũng chỉ có ba mươi mốt đồng, vậy mà mấy tên này cư nhiên mặt không đỏ thở không gấp xoay tay một phát liền gấp lên mấy lần.
Cát Tiểu Thiên lắc đầu một cái biểu thị mình không có hứng thú, thuận tiện nhìn quanh xem Diêu Diệu đã tới chưa, cò vé hiểu lầm, cho rằng hắn đang muốn cò kè mặc cả, “Em thấy anh có vẻ làm ăn vất vả nhỉ (2)? Vậy đi, em giảm giá cho anh 8% được không?”
(2) Nguyên văn là 脸生 – mặt sinh, chắc ý là có tướng kham khổ ¯_(シ)_/¯
Vốn cũng không định để ý tới người này, nhưng gã cứ như thế này thì cũng rất phiền, Cát Tiểu Thiên liền thẳng thắn lấy ra vé của mình quơ quơ, chưa kịp nói gì, cò vé vừa nhìn thấy vị trí kia thì gắt một cái, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Cát Tiểu Thiên bĩu môi, thầm rủa lần này thật bất công quá đi, cũng may vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy xe của Diêu Diệu.
Diêu Diệu dừng xe xong thì bước nhanh tới, “Này, vừa nãy là ai đó?” Từ xa đã nhìn thấy bên cạnh Cát Tiểu Thiên có người, Diêu Diệu vẫn còn đang thấy kỳ quái đây.
“Lần sau anh thử một mình đứng ngốc ở chỗ này một lúc thì sẽ biết là ai.”
Diêu Diệu trực tiếp bắt được trọng điểm, đó chính là còn có lần sau, tất nhiên là còn nghe được trong giọng nói có oán giận, đây đều là thu hoạch tốt.
Vườn không hổ là vườn, hiệu quả vượt xa lúc xem ở quán bar lần trước, ngay cả chỗ góc sân khấu cũng tốt, không chỉ được cười đến sảng khoái mà còn như một loại hưởng thụ, loại mà vào lúc tan cuộc có thể vừa xoa quai hàm vừa ôm bụng ấy.
Diêu Diệu tuy rằng cũng vui vẻ đến trán đầy mồ hôi, nhưng cũng không đến nỗi như Cát Tiểu Thiên dường như cả tay cũng không đủ dùng.
Vì vậy lúc ra khỏi cửa đi đến chỗ đậu xe, Diêu Diệu có vẻ như tiện tay nhưng kì thực là dự mưu đã lâu giúp Cát Tiểu Thiên xoa xoa bụng.
Xoa xong còn vỗ vỗ: “Cũng không đến nỗi nào nhỉ?”
Cát Tiểu Thiên dùng cánh tay đẩy tay Diêu Diệu ra, “Đã không phải phiền phức đi mua vé mà cơ bụng còn được rắn chắc!” Có thể là chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí trong vườn, lời này của Cát Tiểu Thiên một chút cũng không giống như hắn thường ngày.
Diêu Diệu sửng sốt một chút sau đó giơ lên một nắm đấm trong lòng, nhờ người giúp xếp hàng mua vé quả là đúng đắn, có thể an bài hoạt động giải trí thích hợp sau này!