Lăng Hề

Chương 12




Khải Sắt ngồi ở ghế làm việc của Lạc Gia, nghiêng đầu, con mắt hơi nheo lại, ôm cánh tay, nhìn nam nhân đang tựa ở cạnh bàn xem văn kiện. Quan hệ của hai người bọn họ thật sự là rất phức tạp, mặc dù là bạn bè tốt, nhưng ở trên thương trường, bọn họ lại là quan hệ đối địch. Cho nên thật đúng là khó để nói bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì. Hơn nữa hai người trên thương trường đều có địa vị hết sức quan trọng.

Khải Sắt cầm tách cà phê đưa lên miệng, chậm rãi nhấp một ngụm, cười như không cười, nhìn Lạc Gia: “Tôi phát hiện cậu có chút không giống với lúc trước, có phải là bị tiểu quỷ kia ảnh hưởng?”

Lạc Gia một bên xem văn kiện một bên trả lời vấn đề của Khải Sắt: “Thay đổi? Đó là cậu bị ảo giác thôi.”

“Ảo giác? Không, tôi không cho là như vậy, trước kia Lạc Gia cũng sẽ không để một người yên ổn. Đứa bé kia có phải có chút đặc biệt không? Đã bao lâu rồi cậu không có quan hệ? Trong khoảng thời gian này ai cậu cũng không có chạm qua nha.”

“Thì sao? Cậu cảm thấy hứng thú đối với cậu ấy?”

“Trước kia cậu không có như vậy. Sự nhạy cảm sắc bén như sói của Lạc Gia trên thương trường đã biến đi đâu mất rồi? Là do tình cảm đối với tiểu tử kia vô cùng sâu sắc nên bị tác động sao?”

Lạc Gia trầm mặc.

Khải Sắt nhếch khóe môi một cái, chống cái cằm, rút ra kết luận: “Cậu yêu cậu ta.”

Lạc Gia liếc mắt nhìn Khải Sắt, ném văn kiện trong tay lên bàn, cầm điện thoại đi qua một bên: “Xin lỗi.”

“Này, Lạc Gia. Chạy trốn cũng không phải là tính cách của cậu.” Đối phương không có để ý tới hắn.

Lạc Gia cầm điện thoại nhắn cho Lăng Hề một tin: “Có muốn ăn gì không? Anh sẽ mua đến cho em một vài món ngon.” Suy nghĩ chắc tiểu gia hỏa kia đang trên đường về trường.

Chưa tới hai phút, đối phương đã nhắn tin trả lời: “Ăn rồi, cám ơn. Không cần.”

Thời gian đầu, Lạc Gia nhắn tin cho Lăng Hề, tiểu tử kia căn bản sẽ không trả lời tin nhắn của hắn, hiện tại thì luôn nhắn tin trả lời lại, tuy nội dung đều rất ngắn gọn, nhưng Lạc Gia lại vô cùng thích nha.

Lạc Gia suy nghĩ, nhắn tiếp một tin nữa: “Thứ sáu anh rảnh, đến lúc đó em đừng có chạy loạn, anh tới đón em.”

Lần này tin nhắn hồi âm đến rất nhanh: “Được.”

Tuy chỉ có một chữ, nhưng Lạc Gia lại nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, sau đó lại bật điện thoại di động mở ra một tấm hình.

Đó là hình Lăng Hề sáng sớm đứng ở trước cửa sổ. Lăng Hề mặc cái áo thun màu trắng hắn mua cho, kiểu dáng nhìn rất đơn giản, nhưng lại vô cùng phù hợp với thân hình của cậu, có thể nói phi thường thích hợp với cậu.

Lạc Gia nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thật lâu. Có trời mới biết, cái loại chờ đợi này tra tấn hắn như thế nào, chỉ có thể nhìn nhưng không thể đụng vào thật sự là một loại cảm giác vô cùng thống khổ.

Một lát sau, Lạc Gia cảm thấy thỏa mãn đem điện thoại di động cất đi. Quay đầu thì vừa vặn phát hiện Khải Sắt đang theo dõi hắn, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.

Lạc Gia nhếch mi. “Nhìn cái gì?”

“Nhìn bộ dạng yêu đương của cậu a…… Nếu như người khác nhìn thấy nhất định cho rằng mình gặp quỷ, như thế nào, rất thích?”

Lạc Gia nhấp nhấp môi, không đáp, hỏi lại: “Cậu nói thử xem?” Đem vấn đề quăng lại cho chủ của nó.

Khải Sắt nhún nhún vai, một dạng ra vẻ ta đây đã sớm biết ngươi sẽ có biểu tình như vậy. Sắc mặt nghiêm túc lại: “Được rồi, không trêu cậu nữa, chúng ta bàn bạc chính sự đi”. Nói xong đứng dậy đẩy cửa ra, đi về phía phòng họp.

…..

Lần này Lăng Hề trở về ký túc xá phát hiện Địch Nam và Du Lệ, hai người bọn họ đang ở đây. Cậu đơn giản chào bọn họ một tiếng, Địch Nam lại đi lên ôm lấy cổ Lăng Hề một phen. Vẻ mặt cười xấu xa, trêu chọc: “Hey! Lâu như vậy không gặp, Lăng ngu ngốc nhà ta cũng đã được gả đi rồi….”

Lăng Hề có chút không quen với việc cái cổ bị giữ lại, một tay đẩy Địch Nam ra, tức giận trừng hắn: “Cái gì gả đi…đừng có nói nhảm.”

Địch Nam tỏ vẻ như kiểu ‘ngươi còn không thừa nhận’: “Còn gạt tớ, chuyện của cậu cùng Lạc Gia, có khi người của cả Hách Lạp này đều biết. Không ngờ a, tiểu tử cậu khó như vậy mà cũng bị thu phục.”

“Đó là giả.”

Vừa nói xong phát hiện con mắt Địch Nam nhìn cậu dò xét, đột nhiên nhảy dựng lên: “Lăng ngu ngốc, cậu thật giàu a.”

Lăng Hề không hiểu: “Cái gì mà giàu?”

Địch Nam đưa mấy ngón tay lên: “Đây là giá tiền của bộ quần áo này nha.”

Trong đầu Lăng Hề nhanh chóng đem số tiền này so với giá tiền của một ổ bánh mì tại nơi bình thường nhất mà cậu từng ăn, đổi một chút, lập tức phát hiện con số thực sự là rất lớn.

Cậu không có khái niệm gì đối với loại nhãn hiệu này, chỉ biết quần áo rất mềm mại, mặc lên người vô cùng thoải mái.

“Lạc tiên sinh mua cho tớ.”

Địch Nam biểu tình một dạng là ta đã hiểu” “Thì ra là tín vật đính ước.”

Lăng Hề mắt trợn trắng, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, đem ba lô đeo lên vai, muốn rời đi.

“Được rồi, được rồi, không đùa cậu nữa, hãy nghe tớ nói.”

Quả nhiên Lăng Hề dừng lại.

Địch Nam lắc đầu thở dài: “Tớ đến nói cho cậu biết, tớ muốn chuyển chỗ ở ra ngoài.”

“Ah! Đi đâu?” Lăng Hề kinh ngạc.

“Chúng tớ muốn đi thực tập a, chúng tớ thuê phòng ở bên ngoài.”

Lăng Hề a một tiếng: “Nhanh như vậy?” Lập tức có chút nghi hoặc:”Cậu không phải mới năm thứ hai thôi sao?”

“Năm thứ hai thì sao, quan trọng là có năng lực, yên tâm, tớ sẽ không chết đói đâu. Đúng rồi, từ nay về sau, cậu có khả năng phải ở một mình trong này. Chính cậu phải tự mình chú ý.”

“ Còn Hẹn Sắt mà?”

“Không lâu sau cậu ta cũng sẽ rời đi.”

Lăng Hề a một tiếng, buông ba lô, bắt đầu giúp bọn Địch Nam thu thập hành lý. Hành lý của Địch Nam cùng Du Lệ đều rất ít, chỉ có hai cái vali nhỏ. Cuối cùng, Địch Nam ném hành lý của mình cho Du Lệ vận chuyển, cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai Lăng Hề, nói lời từ biệt.

Lăng Hề cười cười cũng cầm lấy ba lô của mình cùng bọn họ đi ra cửa …..

Từng ngày từng ngày cũng từ từ trôi qua.

Đảo mắt, Lăng Hề tới cái thế giới này đã hơn nửa năm. Tình cảnh của Lăng Hề ở trường học cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, tuy cậu vẫn như cũ sống trong thế giới riêng của mình, cả ngày ôm một đống sách xem, nhưng mà, chẳng biết lúc nào bên cạnh Lăng Hề bạn bè dần dần nhiều hơn, cậu cũng biết được rất nhiều người, đặc biệt cậu phát hiện thế giới này trước đây và bây giờ không có giống nhau, càng càng ngày càng có nhiều người yêu thích sự yên tĩnh hơn.

Tại thời gian nghỉ hè, đột nhiên đã xảy ra một việc.

Có lần Địch Nam xem qua bức tranh của Lăng Hề, liền đề nghị với trường học vẽ một bức tranh nghệ thuật trên tường. Đãi ngộ của trường học cũng rất nhiều, gần như là đủ tiền cho Lăng Hề sinh hoạt một năm. Lăng Hề cũng tự nhiên vui vẻ gật đầu đáp ứng. Trải qua một số thủ tục, Lăng Hề cuối cùng cũng chiếm được công việc này.

Gần như toàn bộ thời gian sau giờ học Lăng Hề đều là làm công việc này, thậm chí cả nhà của Lạc Gia cũng không đến, đã liên tục xin nghỉ vài tuần rồi

Tuy một người phải vẽ một bức tranh lớn có chút vất vả, nhưng mà Lăng Hề vốn nghĩ không có gì là không thể. Có thêm tiền sinh hoạt là được rồi. Cũng may tốc độ vẽ tranh của Lăng Hề không chậm, vẽ xong toàn bộ bức tranh trên trường cũng tốn một khoảng thời gian. Lượng công việc quá nhiều, làm hại Lăng Hề mỗi ngày ăn cơm đều không có đúng giờ, hơn nữa đều là ăn qua loa vài miếng cho xong, thậm chí ăn xong cũng không nhớ được mình đã ăn cái gì.

Hết một ngày bận rộn, Lăng Hề luôn mệt mỏi rã rời, lập tức leo lên giường ngủ. Như vậy liên tục một tháng, Lăng Hề gầy đi nhanh chóng.

Ngày đó Lăng Hề đang ngồi ở trên ghế cao chuyên tâm vẽ bức tranh trên tường, cậu đang ở trong một góc, người khác căn bản là không nhìn thấy cậu đang vẽ tranh.

Không biết có phải là quá mức chuyên chú hay không hay là do vẫn chưa ăn cơm trưa, nghe được tiếng vang từ một hướng khác truyền đến, muốn ngăn cản cũng không kịp.

Vừa bật thốt lên một câu: “Cẩn thận.” Người nọ nóng nảy vọt tới.

Chiếc ghế cao làm bằng nhựa, bị người nọ đá trúng, Lăng Hề không vững trọng tâm ngã xuống. Lúc này Lăng Hề so với một tờ giấy không khác gì mấy. Từ trên ghế cao trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Người nọ giật mình, lập tức luống cuống, chạy tới đỡ Lăng Hề dậy.

Lăng Hề bên tai ong ong.

“Cậu làm sao vậy? Không có sao chứ?”

Lăng Hề lắc đầu: “Không sao.” Nói xong liền muốn đẩy người nọ ra, giơ tay lên lại phát hiện trên tay mình toàn là máu.

Đầu vừa mới bị đập một cái rất mạnh xuống đất. Giờ phút này lại càng vô cùng đau đớn. Tay cùng chân hình như không còn chịu sự điều khiển của cơ thể. Như thế nào cũng không đứng dậy được.

“Là cậu.” Lăng Hề mơ hồ nghe được đối phương lẩm bẩm một câu như vậy.

Những lời này vừa xong, Lăng Hề liền phát hiện đối phương lập tức đem một tay vòng qua chân cậu, tay kia vòng qua gáy cậu, nâng lên, sau đó vô cùng nhanh chóng chạy tới phòng y tế.

Sắc mặt Lăng Hề trắng bệch, cắn chặt môi dưới, trong quá trình di chuyển, cảm giác thân thể vô cùng đau, sợ là đã bị gãy xương rồi.

Trong lòng Hồng Ngạn có chút khác thường, cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực, cau mày suy nghĩ.

Người này…… Thật nhẹ……. Thật nhỏ.

Có một cổ cảm giác kỳ dị từ đáy lòng dâng lên. Máu theo đầu ngón tay của Lăng Hề chậm rãi nhỏ xuống, Hồng Ngạn có chút luống cuống, ôm Lăng Hề bước nhanh hơn…..

Cũng may là vẫn còn ý thức, chỉ là thân thể không thể điều khiển được. Lăng Hề có chút buồn bực, tại sao mình lại ngã như vậy.

Phòng y tế.

Lăng Hề ngốc ngốc ngủ một giấc tới chiều, tỉnh lại mặt trời chiều đã ngã về tây, giật giật cơ thể, lại phát hiện trên tay trên chân đều bị băng bó

Cả người toàn băng gạc, trên đầu cũng quấn một vòng, xem ra quả thực bị thương không nhẹ.

“Cẩn thận.”

Thanh âm phát ra, trong tầm mắt xuất hiện gương mặt cực kỳ lạ lẫm, Lăng Hề nháy mắt mấy cái, nghĩ chắc là người đã đưa cậu tới đây. Nhưng mà tại sao trên mặt trên cổ người này có một khối xanh, một khối tím?

Biểu tình trên mặt Hồng Ngạn rất kỳ quái, Lăng Hề nhìn hắn rõ ràng là không quen, vì vậy liền thử hỏi: “Cậu….. không biết tôi?”

Lăng Hề vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Phải không? Bọn họ quen biết nhau?

Nhìn cẩn thận mặt của đối phương, bắt đầu đánh giá, hình như là có điểm quen mắt. Nhưng mà cậu nhìn ai cũng đều cảm thấy quen mắt nha.

“Lần trước chúng ta suýt chút nữa là đánh nhau.” Nhắc tới chuyện này, Hồng Ngạn bày ra biểu tình là hắn không có cố ý, lần trước hắn thật là lỗ mãng: “Chuyện lần trước, thực xin lỗi…..”

Đối với tính cách Lăng Hề thì những chuyện phát sinh hôm nay qua ngày mai sẽ quên sạch sẽ. Chuyện lúc ấy đã nghĩ thông suốt, cũng không có để ở trong lòng, hiện tại người này còn xin lỗi làm cậu có chút cảm giác ngại ngại.

Đang muốn nói không có gì, một thân ảnh xông vào.

Lăng Hề nhìn, là Tác Khắc Tư.

“Đã tỉnh?” Tác Khắc Tư nhìn toàn thân Lăng Hề bị bọc băng gạc cũng không ngạc nhiên, hình như là đã biết rồi.

Ánh mắt nhìn qua Hồng Ngạn thì dừng lại, trong nháy mắt ánh mắt trở nên sắc bén: “Còn chưa đi? Như thế nào, giáo huấn không đủ?”

Lăng Hề mơ mơ hồ hồ nghe Tát Khắc Tư nói.

Hồng Ngạn không cam lòng yếu thế, lạnh lùng nhìn lại Tác Khắc Tư, ánh mắt Tác Khắc Tư lập tức trở nên hung ác nắm lấy cổ áo Hồng Ngạn kéo ra ngoài.

Lăng Hề không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng trực giác thì không phải chuyện tốt, vô thức kêu một tiếng, muốn ngăn cản, Tác Khắc Tư lại giả điếc không nghe. Kêu trong chốc lát Lăng Hề cảm thấy không còn khí lực, nghĩ bọn họ nhất định đi xa rồi. Ngậm miệng lại.

Ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường màu trắng ở phòng y tế, đợi thật lâu cũng không thấy bọn họ trở về, dần dần, mí mắt Lăng Hề chống đỡ không nổi hạ dần xuống…..

Mắt thấy đã sắp ngủ, một tờ giấy đột nhiên đưa tới trước mặt cậu.

Con mắt Lăng Hề tập trung, nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, qua vài giây mới tập trung tinh thần một lần nữa: “Đây là cái gì?”

“Giấy tờ về tiền thuốc men.”

“Giấy tờ?”

“Đúng vậy” Mặt bác sĩ không chút biểu tình: “Hiện tại trả đi.”

Lăng Hề nhìn giấy tờ xem số tiền thuốc men, a một tiếng. Biểu lộ có điểm không tin được, hai mắt mở thật to khó hiểu, nhìn về phía vị bác sĩ kia: “Tại sao lại mắc như vậy?”

“Bạn học vừa mới đi đến kia nói phải cho cậu dùng thứ tốt nhất.”

“…..”

Vừa mới đi đến?Tác Khắc Tư? Tác Khắc Tư tới đây khi nào?

“Có thể giảm giá không?”

“…..” Mặt bác sĩ vẫn như trước, không biểu tình: “Không thể.”

Lăng Hề a một tiếng, cắn môi, đau lòng đem tất cả tài sản trong túi quần lấy ra, cẩn thận đếm…… Còn thiếu một số tiền.

Lăng Hề biểu lộ có chút xấu hổ, đối mặt với biểu tình của bác sĩ, mắt to nhìn mắt nhỏ một lát, nháy đôi mắt đáng thương, đem tiền đưa lên: “Còn thiếu….. một chút tiền.” Nói xong, mím mím môi dưới, nhìn kỹ phản ứng của bác sĩ.

Vị bác sĩ già cũng không khách khí lấy hết toàn bộ số tiền trên tay của Lăng Hề.

Như trước, mặt vẫn không biểu tình: “Lần sau nhớ đem thêm tiền tới trả.”

Lăng Hề bất ngờ, sờ soạng cánh tay dày đặc băng gạc: “Ah, được” Trong lòng không yên nghĩ: Xong rồi, khẳng định là một thời gian ngắn cũng không thể vẽ tranh được.

Bác sĩ lấy tiền bỏ đi, sau vài phút Tác Khắc Tư đã trở lại. Lăng Hề nghĩ tới tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được cứ như vậy mà mất sạch, vô cùng buồn bực, nhịn không được hung hăng trừng Tác Khắc Tư. Tác Khắc Tư không hiểu tại sao lại bị trừng. Hắn không có nghĩ tới người nghèo như Lăng Hề chính là không muốn bỏ tiền ra để trả chi phí điều trị quá đắt như vậy nha.

Tác Khắc Tư cúi đầu nhìn Lăng Hề, muốn sờ sờ đầu cậu, lại bị Lăng Hề tránh được.

Tác Khắc Tư lơ đễnh: “Đã khỏe hơn chưa?”

“Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”

Lăng Hề nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu.

Tác Khắc Tư cầm lấy gói thuốc từ tay bác sĩ, Lăng Hề khập khiễng di chuyển tới cửa. Tác Khắc Tư theo sau đỡ lấy cậu.

Một đường đi đến ký túc xá.

Từ phía xa, Lăng Hề đã nhìn thấy bóng dáng của Lạc Gia, không biết tại sao, vừa nhìn thấy Lạc Gia, Lăng Hề lại cảm thấy vô cùng an tâm. Giống như chỉ cần có người này, tất cả mọi sầu lo đều có thể được giải quyết hết.

Lạc Gia cũng đồng thời nhìn thấy Lăng Hề, mắt lộ vẻ kinh ngạc, Lăng Hề đập đập tay ý bảo Tác Khắc Tư buông ra.

Không ngờ cổ tay bị xiết chặt, đột nhiên bị Tác Khắc Tư ôm vào trong ngực.

Lăng Hề nhíu mày, người này bị cái gì vậy? Nhưng tại vì cơ thể bị thương nên không thể phản kháng được.

Lạc Gia đi tới gần, vừa đi vừa nhìn thẳng vào Tát Khắc Tư, Tát Khắc Tư cũng nhìn lại, một bầu không khí quỷ dị, ai cũng không chịu thua ai.