Lang Hậu Truyền Kì

Chương 90




Dùng xong ngọ thiện thì Tường Liên cũng mang thuốc lên, chất lỏng đặc sánh phảng phất mùi tanh nhẹ hại Mộ Hoan vừa ngửi đã muốn bỏ chạy.

“Thật sự phải uống sao?”

“Tào ma ma nói đây là dược phối lấy từ đơn thuốc cũ của ngài từng dùng trước đây, nhất định phải uống mới chữa khỏi mao bệnh.”

Mộ Hoan đành tiếp nhận chén thuốc, nhắm mắt cố sức một hơi uống cạn. Còn tưởng uống xong là hết chuyện, nào ngờ hậu vị một phát xộc thẳng lên não bộ, cảm giác buồn nôn dâng đến cổ họng rồi nghẹn ứ lại.

“Khụ!”

“Chủ tử không nên nôn ra a!” Tường Liên giúp nàng vuốt lưng thuận khí, lo lắng chồm người quan sát: “Thuốc này đối cơ thể ngài có ích nhưng mùi vị đúng là có chút kỳ quặc, ngài vạn vạn đừng nôn ra ngoài.”

“Khụ, nhưng khụ…”

“Tường Liên ngươi tránh ra.”

Hỉ Tâm từng hậu viện chạy lên chen vào giữa hai người, trên tay bưng một chén sứ sóng sánh chất lỏng trắng đục.

“Chủ tử uống cái này đi.”

Mộ Hoan chụp vội chén sứ uống liền mấy hớp, chỉ cần xua đi được vị tanh ở cổ họng cho nàng uống gì nàng đều không quan tâm.

“Khụ!”

“Chủ tử uống từ từ, vẫn còn nóng coi chừng phỏng.” Hỉ Tâm thay thế chỗ Tường Liên giúp nàng vuốt vuốt lưng mấy cái: “Thân thể chủ tử hư nhược như vậy, hôm nay mới được điều dưỡng sợ rằng khó lòng hồi phục như xưa.”

“Thân thể này của ta còn trông mong cái gì nữa?” Mộ Hoan đưa lại chén sứ cho Hỉ Tâm, hiếu kỳ hỏi: “Cái này là gì vậy? Không giống sữa dê bình thường.”

“Là tổ yến sữa dê.”

“Thế còn không?”

“Vẫn còn, chủ tử muốn dùng thêm?”

“Ngươi rót ra hai chén, ngươi và Tường Liên mỗi người một chén. Không cần sợ ta không đủ dùng, dù sao các ngươi đi theo ta chịu không ít thiệt thòi rồi, coi như ban thưởng đi.”

“Vậy nô tỳ tạ ơn chủ tử ban thưởng!”

Hỉ Tâm mừng rỡ chạy ra hậu viện mang bình sứ rót đầy hai chén lớn, một chén đưa cho Tường Liên, chén còn lại thì giữ lấy ngồi xổm xuống đất mà uống. Mộ Hoan nghiêng người duỗi chân cho thoải mái, uống xong chén tổ yến sữa dê kia tâm tình liền trở nên tốt hơn.

“Trời nóng như vậy hay nô tỳ mang thủy quả ướp băng ra cho ngài?”

“Hảo, cái kia băng lạnh cũng lấy ra, chúng ta vào trong ngồi nghỉ.”

Tường Liên cùng Hỉ Tâm cầm theo chén rỗng chạy ra hậu viện, mỗi người mang băng lạnh và thủy quả vào trong Hàm Diên Thất. Nhìn qua thủy quả một cân có vẻ ít ỏi, nhưng nhập hạ ai ai cũng tìm thủy quả giải khát, những thất những viện khác chưa chắc có phúc khí dùng nhiều như vậy.

Mộ Hoan nửa nằm nửa ngồi trên nệm vải, choàng tay qua lấy một quả bồ đào cho vào miệng: “Băng lạnh nhiều như vậy sao? Ta còn tưởng chỉ có một tảng như thế.”

“Thật ra là có đến hai rương băng lạnh, tiếc là chỗ chúng ta không đủ rộng để cất nên đến tối sẽ tan hết thôi.”

“Ban đêm vẫn còn mát mẻ, chúng ta không cần dùng đến chỗ băng này.” Mộ Hoan hơi nghiêng người về phía chậu băng, híp cong mắt cười nói: “Lâu rồi không biết cảm giác của băng lạnh.”

“Còn không phải do phía trên hại chủ tử hay sao? Đường đường là lệnh ái Đồng vương phủ vậy mà…”

“Đừng nói nữa.”

Mộ Hoan không hài lòng khiển trách Hỉ Tâm mồm miệng quá nhanh: “Sủng hạnh hoàng gia chỉ là nhất thời, dù cho ta có là thiên hoàng công chúa cũng chẳng thay đổi gì được. Hiện tại chỉ nên an phận lưu lại trong Hàm Diên Thất, binh đến tướng chặn, đến đâu thì hay đến đó.”

Hỉ Tâm tự ý thức nhét quả bồ đào vào miệng, ngoan ngoãn ngồi một góc không nói linh tinh nữa.

“Ban đầu nếu chủ tử gả vào thanh lưu gia tộc có khi đã tốt hơn bây giờ.” Tường Liên bưng chén trà đã bỏ ít băng lạnh vào trong, dùng hai tay dâng lên cho Mộ Hoan: “Nhớ năm ngoái có không ít dòng dõi thư hương, thanh lưu gia tộc cầu thân, sính lễ mang đến kéo dài cả con đường. Vẫn là chính phi nương nương muốn tìm nơi gả gắm tốt, kết quả đi vào Ngạc vương phủ còn thê thảm hơn gả vào nông phu gia đình.”

“Kỳ thật, nếu nàng là nông phu môn hộ ta cũng bằng lòng đi theo nàng…” Mộ Hoan nhìn bồ đào đến ngây người, nhịn không được ảm đảm nói tiếp: “Thời điểm quen biết nàng, ta còn chẳng biết nàng là Ngạc vương, vì chuyện đó mà ta tức giận rất lâu.”

“Chủ tử…”

“Thôi, không nói chuyện này nữa!”

Mộ Hoan đưa quả Đăng Hàm Yến cho Tường Liên, thản nhiên cười nói: “Ăn đi, loại quả này rất khó kiếm, có tiền cũng mua không được đâu. Khi còn ở Đồng vương phủ ta cũng chỉ được được ăn qua một lần, đến giờ vẫn còn nhớ mùi vị của nó.”

“Tạ chủ tử ban thưởng.”

“Nhưng nô tỳ vẫn không hiểu.” Hỉ Tâm ngồi xếp bằng đối diện với nàng, nhăn nhăn mặt nhỏ hỏi: “Lý nào phía trên lại hào phóng như vậy? Một tháng này chẳng nghe động tĩnh, nô tỳ ăn tôm còn phải sợ có xương bên trong đây a!”

Mộ Hoan phì cười, vung tay gõ vào trán nàng: “Phía trên có muốn chúng ta chết cũng không dùng đến cách này, chẳng vẻ vang gì cả.”

“Thế thì lý do gì a?”

“Cứ coi như niệm tình cũ đi, dù sao ta cũng chẳng có hơi sức để quản.”

Ba người còn đang mải mê nói chuyện không biết A Phúc công công đã đến, hắn ở ngoài gõ cửa hai tiếng, cung kính cúi người nói vọng vào trong.

“Nô tài A Phúc cầu kiến.”

Hỉ Tâm chủ động đứng dậy ra ngoài mở cửa, thấy đúng là A Phúc mới cho hắn  bước vào Hàm Diên Thất.

“Mộ chủ tử vạn phúc.”

Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu đỡ ngồi dậy, có chút khó xử mà nói: “Hàm Diên Thất khác biệt với các tẩm thất khác, ủy khuất A Phúc công công đến một chuyến.”

“Chủ tử quá lời.”

A Phúc kéo ghế ngồi xuống, cung kính chấp tay khom lưng: “Nô tài cảm thấy Hàm Diên Thất ẩm thấp lại nằm ở phía cuối gió, mỗi lần gió thổi đều cuốn hết bụi cát vào địa phương này. Đây là điều cực kỳ không tốt cho bệnh tình của chủ tử, nếu được nên tìm cách dán kín khe hở các cửa tránh gió cát lùa vào trong.”

“Ta sẽ lưu ý, đa tạ A Phúc công công nhắc nhở.”

“Không dám, không dám.” A Phúc đưa mắt nhìn khắp Hàm Diên Thất, ngập ngừng rất lâu mới chịu mở miệng: “Phía trên tâm tình rất tốt, nô tài sợ nói nhiều tổn hại tâm tình nên chỉ sơ sài nhắc qua một lần. Bất quá hôm nay phía trên phản ứng khác biệt, nghe được cũng không gay gắt như trước, còn bảo nô tài tùy ý chủ trương. Chủ tử, cung hỉ, rất có thể phía trên tái ân sủng trở lại, ngài nên hảo hảo nắm bắt thời cơ này.”

“Ân sủng trở lại thì sao? Chẳng phải vẫn có ngày bị vứt bỏ như hôm nay?”

Đối với Ngạc, Mộ Hoan sớm chẳng còn trông mong gì nữa, đạm nhiên nhấp một ngụm trà: “Ta cảm thấy thời điểm này, phía trên còn cảm thấy mạng của ta cũng tính là mạng thì nên hảo hảo an phận thủ thường lưu lại Hàm Diên Thất này. Tránh khỏi sau này hậu phi tranh đấu, cũng tránh tái chịu tổn thương, nhiêu đây thật sự quá đủ rồi.”

“Chủ tử sao lại nói như thế? Ngài lẽ nào muốn sống như vậy cả đời?”

“Thân thể ta như vậy, dù có tính xa hơn cũng tính không được. A Phúc, ngươi hẳn cũng minh bạch, ân sủng giống như một trò chơi may rủi, may mắn được ân sủng thì cả đời chẳng cần lo cơm ăn áo mặc. Còn xui xẻo thì giống như ta bây giờ, chịu hết tất cả lạnh nhạt cùng chán ghét. Dù sao thì ta vẫn là người, vẫn biết đau buồn, không phải loại đồ chơi mà cần thì giữ khư khư còn không thì vứt đi chẳng màn.”

A Phúc á khẩu, nhìn Mộ Hoan rất lâu mới dám thỏ thẻ: “Điện hạ không phải là người như vậy, nô tài theo ngài rất nhiều năm, biết rõ…”

“Ngươi biết rõ nàng như vậy có bằng ta minh bạch con người nàng không? Nàng yêu sự kiêu hãnh và thể diện hơn cả mạng sống, chỉ cần vượt quá giới hạn nàng sẵn sàng hướng kiếm vào ta. Đi như vậy dài, hiểu như vậy thấu đáo, ta càng không dám nghĩ xa hơn nữa, cũng chẳng trông mong gì ở nàng nữa.”

Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, nàng đã nghĩ về chuyện này rất lâu, cũng đến lúc phải đưa ra câu trả lời.

“Nếu phía trên có ý, ngươi cứ nói rằng ta không có khả năng khai chi tán diệp, như vậy nàng sẽ từ bỏ thôi.”

“Chủ tử không nên trù chính mình a!!”

“Thân thể của ta, ta minh bạch hơn bất kỳ ai.” Mộ Hoan cầm khăn lụa chà lau nhiệt hãn, chầm rì rì mở miệng nói tiếp: “Một cô nương cả đời sống chung với thuốc, thời gian qua chẳng được điều dưỡng sớm hư nhược đến vô pháp cứu chữa rồi. A Phúc, ngươi hảo hảo truyền đạt ý từ nhưng đừng nói quá rõ ràng, dù sao phía trên cũng cần mặt mũi.”

A Phúc muốn nói lại nói không ra lời, đành đứng dậy lên tiếng cáo từ rồi rời khỏi Hàm Diên Thất.



“Bản vương nghe nói hôm nay ngươi đến Hàm Diên Thất?”

A Phúc ngừng việc chà lau đồ sứ, ngẩng đầu lên nhìn Ngạc vương: “Vâng, điện hạ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lần nữa thay đổi tư thế ngồi, đằng hắng một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Ngươi qua đó làm gì?”

“Nô tài truyền đạt những gì Hàm Diên Thất muốn biết.”

“Từ khi nào ngươi trở thành thân tín cho Hàm Diên Thất rồi? Ngươi có xem bản vương là chủ tử nữa hay không?”

Nghe ra ý tứ tức giận trong câu nói kia, A Phúc nhanh nhẹn di chuyển ra trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, cung cung kính kính quỳ xuống khấu đầu.

“Nô tài không dám lòng muôn dạ thú, nhưng vì người bên Hàm Diên Thất quá đáng thương cho nên mới cả gan truyền đạt ý tứ của điện hạ.”

“Ai mới thật sự là chân chính chủ nhân của ngươi, điều này ngươi phải là người hiểu rõ nhất. Nể tình ngươi trước nay chưa từng phạm sai, phạt ngươi ba ngày tới ở trong phòng sám hối.”

“Vâng, điện hạ.”

A Phúc chậm rãi chống tay đứng dậy, tiếp tục chà lau bình sứ ban nãy.

“Phía Hàm Diên Thất, ngươi đã nói cái gì?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng người dựa lưng vào vách tháp, trầm trầm giọng mở miệng: “Là chuyện lúc sáng ngươi dò hỏi?”

“Vâng.”

“Cho ngươi bao nhiêu bạc?”

“Hàm Diên Thất đã đủ khốn khó, nô tài chẳng lấy phía họ nửa xu.”

“Xem ngươi cũng thật đủ tận tâm.”

A Phúc không dám dong dài, tiếp tục cúi đầu chà lau bình sứ. Thật ra trong lòng hắn minh bạch, Ngạc vương lấy cớ phạt hắn cũng chỉ để tra thêm chút tin tức từ miệng hắn mà ra.

“Bên đó xem chừng có ngươi làm tâm phúc trở nên náo nhiệt?”

“Điện hạ nặng lời, nô tài chỉ là một hạ nhân sao có thể diện lớn như vậy?” A Phúc xoay người đặt khăn lau vào chậu đồng, một bên chăm chú vắt khăn một bên hồi đáp: “Dù sao bên đấy đủ chuyện thương tâm, muốn cao hứng cũng chẳng cao hứng nổi?”

Hai chân mày A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức chau lại, bày ra dáng vẻ lười nhác không quan tâm: “Ngươi tìm hiểu thật thấu đáo.”

“Nô tài không dám.”

“Người vừa vào Ngạc vương phủ mới được một tháng đã xảy ra chuyện cũng không cát lợi, ngươi nói, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

“Người trong Hàm Diên Thất thân thể vốn hư nhược, trước đây đều dùng thuốc để cầm cự điều dưỡng. Bất quá một tháng nay lại chẳng hề được chăm sóc, bệnh cũ tái phát càng làm thân thể yếu ớt thêm, đến nay như cành khô trước gió đông sớm ngày hương tiêu ngọc vẫn.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức đứng bật dậy, không dám tin tưởng vào tai mình: “Cái gì mà hương tiêu ngọc vẫn? Vốn chỉ là chút mao bệnh, chết không được!”

“Chút mao bệnh có thể không chết nhưng người trong Hàm Diên Thất cũng đã nói rõ, thân thể như vậy không có khả năng khai chi tán diệp nữa.”

Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên lần nữa nằm xuống lại nhuyễn tháp, trừng trừng nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Không phải không rõ thân thể Mộ Hoan vốn yếu ớt, cũng không phải không hiểu đối phương cần phải điều dưỡng thế nào.

Nhưng…

Nàng rốt cuộc đã làm cái gì vậy?

A Phúc lúc này lại nói thêm: “Một cô nương không thể vì phu gia khai chi tán diệp khác nào hương tiêu ngọc vẫn? Sớm thôi Hàm Diên Thất kia biến thành địa phương vô chủ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhắm chặt mắt, cuộn người lại vờ như không quan tâm đến. Bất quá chỉ cần nhắm mắt lại liền nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc, nhớ đến tâm tình cũng trở nên bất an.

“Lập tức gọi Thái y đến.”