Lang Hậu Truyền Kì

Chương 72




Tiệc quá nửa thời gian, trong lúc cao hứng Lang vương đột nhiên nhắc đến chuyện tôn tử. Lang vương cũng không còn trẻ nữa, các vị hoàng thân cũng đã yên bề gia thất chỉ còn thập hoàng thân là phải cuối tháng sau mới lập thê nạp thiếp. Thậm chí các vị công chúa cũng đã hòa thân được vài người, sắp tới là trưởng công chúa thất sủng cũng đã có nơi nương tựa.

Ngẫm lại, nhân sinh của hắn thật sự đủ viên mãn. Sau khi oa oa thành gia lập thất cũng chỉ mong mau chóng có tôn tử bồng bế, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhân lúc này báo tin Mộ Tước có hỷ càng khiến Lang vương mừng rỡ không ngớt.

Mộ Tước được An An dìu ra ngoài đại điện, cung kính khấu đầu hành lễ: “Nô tỳ Mộ thị Mộ Tước khấu kiến hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương.”

“Miễn lễ đi.” La Tư Khống Bá Hinh Dị nhìn vào cái bụng to của nàng, chán chường lắc đầu: “Gả đi bao lâu mới có con đầu lòng, xem ra ngươi cũng không quá thích hợp với Đồng.”

Mộ Tước hổ thẹn cúi thấp đầu, tay vẫn che chở oa oa bên trong.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chủ động bước lên giải vây: “Mẫu hậu, hôm nay là ngày vui, sao phải oán trách Tước nhi? Nàng vì giúp A Ba Đáp thị khai chi tán diệp đã tốn không ít tâm tư, bây giờ nàng hoài thai tiểu công gia sao ngài vẫn còn khắc khe với nàng?”

“Là nàng chậm trễ chuyện của ngươi a, Đồng vương. Ngươi xem, đệ muội của ngươi ai cũng con cháu thành đàn, giờ ngươi mới có đích trưởng tử còn bảo bản cung khắc khe?”

“Hoàng hậu, ngươi đừng lời nào cũng dồn Mộ thị vào đường cùng.” Thái hậu không hài lòng nhìn chằm chằm La Tư Khống Bá Hinh Dị, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mộ thị tuy xuất thân không cao quý nhưng cũng đã tận tâm với Đồng bao nhiêu lâu nay, ngươi xem, nàng gả vào phủ bao nhiêu năm có gây ra chuyện xấu mặt Đồng hay chưa? Ngươi a, là mẫu hậu nên bao dung một chút, tức phụ có hỉ là chuyện đáng mừng. Chưa kể oa oa đến là duyên phận sao có thể cưỡng ép? Mộ thị cũng đã cố gắng nhiều rồi, đừng khắc khe với nàng như vậy.”

Thái hậu cũng đã lên tiếng, La Tư Khống Bá Hinh Dị cũng không tiện nói thêm, tùy ý nói: “Mang thai thì hảo hảo bảo dưỡng thân thể, đừng để xảy ra sơ sót gì.”

Mộ Tước hai mắt ươn ướt nhưng không dám khóc, cung cung kính kính chấp tay bái lạy: “Nhi thần minh bạch, xin ghi nhớ lời dạy của hoàng hậu nương nương.”

“Đồng vương, trẫm chuẩn ngươi cùng vương phi ngồi cùng một bàn, hảo hảo chiếu cố nàng.”

“Nhi thần tạ phụ hoàng hậu ái.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ân cần dìu Mộ Tước đến bàn của mình ngồi xuống, không quên nhắc nhở hạ nhân giảm bớt than lô. Lúc này Mộ Tước vẫn còn sợ hãi, hai tay bám chặt lấy tay áo của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nước mắt từ khi nào chảy thành dòng cũng không rõ.

“Đừng khóc, nàng khóc oa oa không thoải mái đâu.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chà lau nước mắt cho nàng, không quên dỗ dành vài câu: “Mẫu hậu chỉ vì nàng chậm trễ mà oán trách mấy câu chứ chẳng có ác ý, chờ khi nàng sinh ra tiểu công gia cho ngài bế bồng thì sẽ ổn thôi.”

“Vâng…”

Phía Đồng vương ổn thỏa thì Lang vương mới tiếp tục nói: “Trẫm nghe nói đêm qua Ngạc cho Mộ Tần lưu lại hầu hạ, các ngươi a cũng nên sớm sớm theo hoàng huynh hoàng tỷ vì A Ba Đáp thị mà khai chi tán diệp.”

Mộ Hoan xấu hổ kéo khăn lụa che mặt, thấy chó nhỏ bước ra cũng để Hỉ Tâm dìu ra cùng.

“Nô tỳ được hầu hạ điện hạ là phần phước tích được ba đời, cũng mong có thể theo tỷ tỷ vì Ngạc vương mà khai chi tán diệp nối tiếp hương hỏa.”

“Ngươi sau này là trắc phi của Ngạc, ngươi còn phải hầu hạ nàng không chỉ trên phương diện kia. Thành gia rồi mới lập thất, thê thiếp an ổn thì trượng phu mới làm nên chí lớn, ngươi nên học hỏi tỷ tỷ của ngươi nhiều hơn nữa.”

“Nô tỳ minh bạch, tuyệt không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.”

“Được rồi, trẫm chuẩn ngươi ngồi cùng bàn với Ngạc.”

Mộ Hoan rối rít cảm ơn rồi theo A Ba Đáp Thấu Á Viên trở về bàn ngồi. Đột nhiên nàng phát hiện chó nhỏ ở trước mặt hoàng thượng rất ít nói, sắc mặt cũng kém đi mấy phần, dường như đang có tâm sự. Bất quá khi thấy nàng quan sát thì lại khôi phục tiếu ý, phản ứng như hoàn toàn không có gì bất thường xảy ra.

“Ngạc vương, ngài ban nãy sắc mặt không tốt, lẽ nào cảm nhiễm phong hàn?”

“Không có.” A Ba Đáp Thấu Á Viên như cũ bình thản mở miệng: “Nàng khi nãy phát run một lần, làm sao thế? Gian nàng ngồi không đủ ấm?”

“Cũng không phải, là do tỷ tỷ hoài thai chịu không được nóng nên thần thiếp mới cho người dời bớt than lô.” Mộ Hoan mặc kệ quy tắc chui hẳn vào lòng của chó nhỏ, nũng nịu than vãn: “Than lô không đủ hại thần thiếp lạnh muốn chết, còn tỷ tỷ thì vẫn nhiệt hãn chảy ướt cả y phục.”

“Thai phụ đều sẽ như vậy, nàng nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể tách gian ra mà.”

“Lâu lâu mới có cơ hội cùng tỷ tỷ nói chuyện, sao có thể xin tách gian a?”

“Thế liền chịu lạnh?” A Ba Đáp Thấu Á Viên áp đệm thịt lên ngọc thủ tinh xảo của kiều hương, không hài lòng khiển trách: “Nàng thân thể có bao nhiêu hư nhược, hửm? Bình thường gió lớn một chút đã đổ bệnh, bây giờ lại ngồi mấy canh giờ chịu lạnh, nhỡ tái cảm nhiễm phong hàn thì phải làm sao?”

“Cũng không phải quá lạnh lẽo, thần thiếp mặc rất ấm a.”

“Mặc ấm bao nhiêu cũng phải cẩn thận, nàng còn chưa hoài thai nếu không biết chăm sóc thân thể rất dễ tái phát bệnh cũ.”

“Hảo ni, thần thiếp minh bạch.” Mộ Hoan hơi ngẩng đầu lên, híp mắt cong môi cười nói: “Có điện hạ quan tâm thần thiếp như vậy, thần thiếp còn cần phải lo lắng hay sao? Sáng sớm đều có người thay thần thiếp đắp hai tầng chăn dày, chân cũng được tất bọc kín ủ ấm, than lô bình thường đều huấn đến cả phòng khô nóng. Thần thiếp còn sợ điện hạ lông mao quá dày, bị than lô huân đến khô cháy thì nguy mất.”

“Nàng a, nói được vài câu tốt lành thì câu sau nhất định là kiếm cớ châm chọc bản vương.”

“Thần thiếp là thật tâm lo lắng cho ngài a, điện hạ.” Mộ Hoan nghịch ngợm dùng ngón tay cạ cạ cằm của chó nhỏ: “Nghĩ đến đuôi sói của ngài vẫy qua vẫy lại đụng trúng mới than lô trong cung, thần thiếp cũng phải xót xa đau lòng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên khanh khách cười lớn, vỗ đệm thịt mềm mại vào trán của kiều hương, sắc mặt so với ban đầu tốt hơn rất nhiều.

Hai người khanh khanh ta ta nói chuyện đến khi tiệc tàn mới chịu hồi cung, sớm hơn nửa canh giờ người của Đồng vương cũng hồi phủ, không quên thay chính phi gửi mấy món lễ vật nho nhỏ cho nàng.

Đường đêm lạnh lẽo, Mộ Hoan đi hai bước thì run rẩy một lần, yếu ớt thở ra ngụm khói bạc. A Ba Đáp Thấu Á Viên đi sát bên cạnh sắp bị than lô trên tay nữ nô huân đến nóng đổ mồ hôi mà kiều hương vẫn lạnh đến phát run, nàng cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

“Chịu đựng một chút, sắp đến chỗ mã xa rồi.”

“Hảo ni.” Mộ Hoan tay cầm quạt lụa run đến lợi hại, mặt nhỏ đỏ bừng bừng như phát sốt: “Thần thiếp lạnh đến không cầm nổi quạt nữa rồi, có thể buông ra hay không a?”

“Nàng vẫn còn là người của Trữ Tú Cung, không được tùy tiện lộ diện.”

Mộ Hoan tiếp tục thở ra một ngụm khói, kiên trì bước theo bên cạnh chó nhỏ.

Do đại yến hôm nay có rất nhiều quyền quý nhân tham dự nên bộ liễn cũng xếp dài cả con đường, phải đi gần nửa khắc thời gian mới tìm thấy bộ liễn của Ngạc vương cung.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nâng một chi đặt lên đòn để Mộ Hoan làm điểm tựa vịn vào leo lên bộ liễn. Đợi khi kiều hương hoàn hảo an tọa, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới nhảy lên, đồng thời nhắc nhở hạ nhân đi chậm một chút.

Hỉ Tâm nhanh nhẹ phủ chăn lông lên người chủ tử, còn sợ than lô không đủ mà phân phó thêm nữ nô cầm than lô chạy theo sát bên cạnh.

Mộ Hoan thở không ra hơi, cuộn người nằm trong lòng chó nhỏ than vãn: “Trời đêm lạnh như thế còn phải ngồi bộ liễn, thần linh thật muốn lấy mạng nhỏ của thần thiếp.”

“Thân thể của nàng sao lại yếu ớt đến mức này a? Trong cung không ít tú nữ quý nhân là omega loài người, bản vương lại chưa từng thấy bọn họ lạnh đến phát run khi trời vào xuân. Chỉ có nàng đi mấy bước đã lạnh sắp chết, ngồi yên một chỗ cũng bị cảm nhiễm phong hàn.”

Mộ Hoan ai oán ngước mắt nhìn nàng: “Điện hạ đây là oán trách thần thiếp vô dụng?”

“Bản vương chỉ đang thắc mắc, rốt cuộc thái y có chẩn ra bệnh của nàng hay không?”

“Thần thiếp từ nhỏ yếu ớt còn bị bán vào Tào vương phủ làm khổ nô, thân thể tất nhiên không thể so bì với quyền quý nhân. Sau này tỷ tỷ được Đồng vương sủng ái, thần thiếp cũng hưởng lây chút quang vinh nhưng lại vướng vào tranh đấu trong vương phủ. Trước khi gặp ngài đã bị bọn họ chèn ép đẩy xuống hồ nước bệnh nặng nhiều tháng trời, còn bị người hại sốt cao hơn một tháng, mạng thần thiếp vẫn còn giữ được đã là kỳ tích rồi ni.”

“Cũng do bản vương vô năng không bảo vệ được nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chua xót mơn man gò má lạnh buốt của nàng: “A Hoan, nàng chịu khổ nhiều năm như vậy hại thân thể cũng hư nhược nghiêm trọng. Yên tâm, sau này gả cho bản vương rồi, mọi chuyện lớn nhỏ đều không để nàng phải lo lắng đến, hảo hảo dưỡng thân thể sinh cho bản vương vài tiểu công gia là được.”

“Vài tiểu công gia?” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận đánh hai cái như phủi bụi vào ngực chó nhỏ: “Ngài còn ngại thân thể thần thiếp chưa đủ yếu ớt sao? Thần thiếp như vậy ngài còn muốn thần thiếp sinh tận vài tiểu công gia, ngài đúng là đồ không có lương tâm!”

“Nàng sinh tiểu công gia thôi cũng không được, phải sinh cả tiểu quận chúa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch cười nói: “Âm dương hòa hợp thì xã tắc mới hưng thịnh, nàng nói xem có đúng hay không?”

“Ngài nói gì mà chẳng được kia chứ?”

Mộ Hoan choàng ôm cánh tay chó nhỏ, nũng nịu rúc vào lồng ngực ấm áp, nhu nhu thuận thuận tiếp lời: “Có thể ở bên điện hạ là phúc phần của thần thiếp, nếu có thể sinh cho điện hạ thật nhiều oa oa thì lại càng viên mãn. Nhân sinh như vậy dài, khổ sở hay khoái lạc đều phải dựa vào người bên cạnh, chỉ cần điện hạ bồi cùng thì thần thiếp nguyện ý bầu bạn.”

“A Hoan.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên áp đệm thịt lên gò má Mộ Hoan, đôi mắt xanh biếc lóe lên một tia phiền muộn nhưng rất nhanh liền biến mất, thâm tình nhìn kiều hương đang ngoan ngoãn rúc trong lòng.

“Đợi khi nàng gả vào Ngạc vương phủ, bản vương sẽ đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở nói ra với nàng.”

“Hảo, thần thiếp đợi ngày gả cho ngài, đợi đủ lâu rồi.”

Sủng nịch xoa xoa đầu kiều hương, A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu. Những trăn trở, những suy tư của riêng nàng cũng đã cơ hội bộc bạch cho người trong lòng thấu hiểu.

Chờ đợi ánh dương quang xé tan đêm tối, chờ đợi phượng hoàng vỗ cánh xuyên trùng trùng cửu thiên.



“Công chúa đi chậm một chút!!”

Hải Đường hoảng hoảng trương trương đuổi theo bước chân của tam công chúa, còn sợ trên đường đi bị người khác bắt gặp các nàng lén lút đi gặp alpha khác. Mà A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách lại chẳng buồn để tâm, nàng không thể tiếp tục giả vờ như chẳng biết chuyện gì mà bỏ mặc Trầm Sinh sống chết không màn.

Viên Nguyệt Thất, phế thất đã sớm bị người trong hoàng cung quên mất sự tồn tại.

Trộm quan sát hai bên đường, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách kéo vội khăn lụa che chắn gương mặt rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào Viên Nguyệt Thất. Trầm Sinh đang nằm dài trên trường kỷ chịu đựng đau đớn thì nghe thấy tiếng đẩy cửa, còn tưởng là thủ vệ vào gây khó dễ nào ngờ lại là tam công chúa.

“Công chúa điện hạ!?”

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng rồi đem cửa đóng lại cẩn thận, kéo tay Hải Đường cùng mình tiến vào trong.

“Trầm thị độc học sĩ, bản công chúa…”

Nhìn đến vết thương trên lưng Trầm Sinh vẫn còn rướm máu, hai mắt A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đỏ bừng bừng lên: “Là bản công chúa hại ngươi bị phạt hèo, nếu ngươi không cho bản công chúa mượn bộ liễn thì ngươi đã chẳng phải chịu khổ như vậy.”

Trầm Sinh không tiện ngồi dậy, khàn khàn giọng mở miệng: “Vi thần chỉ làm việc nên làm mà thôi, công chúa điện hạ không cần thấy áy náy.”

“Cái kia, vết thương của ngươi…”

“Không sao, chỉ là thương tích ngoài da, vài ngày sau sẽ lành hẳn không thấy sẹo.”

“Còn cậy mạnh làm gì a?”

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ngồi xuống mép kỷ, ghé mắt nhìn kỹ vết thương rách bươm chảy máu trên lưng nàng: “Như vậy còn bảo ngoài da? Không điều trị cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến gân cốt a!”

Trầm Sinh giống như gặp ma hốt hoảng lùi sát về phía trường kỷ, mỗi lần cử động đều đau đến đổ một đầu mồ hôi lạnh, không cẩn thận để vết thương va vào vách kỷ đau điếng.

“Thị độc học sĩ?!”