Lang Hậu Truyền Kì

Chương 70




Mộ Hoan bị thái hậu giữ lại dùng thiện xong mới chịu cho nàng hồi thất, bất quá nàng chưa vội trở về Trữ Tú Cung nên quyết định đến Ngạc vương cung một chuyến. Vừa may A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chưa quay về vương phủ kiểm tra tiến độ nên Mộ Hoan không đi uổng một chuyến này.

“Á Viên!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vội đỡ lấy Mộ Hoan đang bổ nhào vào lòng, cả người bị đẩy lùi về sau một chút nhưng vẫn vững vàng ôm chặt lấy tiểu kiều hương nghịch ngợm.

“Nàng thật là, chạy nhanh như vậy không sợ ngã sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tì mạnh cằm vào hõm cổ của kiều hương, bất mãn vỗ vỗ mông nhỏ hai cái: “Để người khác bắt gặp nàng không có phép tắc sẽ bị phạt hèo.”

“Có điện hạ ở đây chẳng ai dám phạt hèo thần thiếp đâu!” Tiểu kiều hương đắc ý cười lộ ra răng nanh nhỏ, hai tay ra sức câu chặt cổ A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy lòng: “Nếu thần thiếp bị phạt hèo thì điện hạ có bước ra bảo vệ thần thiếp hay không?”

“Nàng a.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vỗ mạnh vào trán nàng một cái, sủng nịch cười nói: “Nàng chưa bị phạt hèo thì bản vương còn lo nàng ức hiếp người khác.”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi, giãy dụa hai cái thoát ly vòng tay ôm ấp của chó nhỏ, giận dỗi nhích sang góc khác của thư án. A Ba Đáp Thấu Á Viên bị bộ dáng này của nàng chọc cho khanh khách cười vang, dùng sức kéo kiều hương quay trở vào lòng, tham lam hôn lên gò má phấn nộn mấy cái cầu hòa.

“Hảo, hảo, bản vương không đúng. Ái phi là hiền huệ nhân từ nhất, ai cũng bì không kịp nàng.”

Lúc này Mộ Hoan mới miễn cưỡng hừ một tiếng, quay lại tựa đầu vào lồng ngực của chó nhỏ thỏ thẻ: “Điện hạ sáng nay lên triều sớm như vậy là có chuyện gì sao?”

“Cũng có thể nói như vậy.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái rồi để Mộ Hoan dựa vào người nàng. Nhưng tiểu kiều hương này lại không mấy an phận, dựa được một cái liền tìm cách chui thẳng vào lòng nàng, tứ chi vòng qua giữ chặt không chừa lấy nửa khe hở.

“Người ta tịch mịch a~”

“Tiểu tinh quái.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên trán nàng một cái, khe khẽ cười đáp: “Nếu nàng đã ưa náo nhiệt như thế thì tối này cùng bản vương dự yến, khẳng định không để nàng phải chịu tịch mịch.”

“Thưởng yến?”

“Ân, là yến tiệc tiễn trưởng công chúa hòa thân.”

“Thế là phải gặp lại thù nhân rồi?” Mộ Hoan buồn bực khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì mấy tiếng: “Ban nãy đến Trường Thọ Cung vừa chạm mặt, tối nay lại phải đi gặp, là muốn bức chết thần thiếp hay sao?”

“Nàng đến Trường Thọ Cung làm gì?”

“Ngươi ta hiếu thuận với hoàng tổ mẫu không được sao? Cơ mà thần thiếp đã lấy đi bức tượng thần bạch ngọc đi khai nhãn tặng cho hoàng tổ mẫu rồi, điện hạ không oán trách thần thiếp chứ?”

“Đồ cũng mang đi rồi bản vương còn có thể nói gì a?” A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch xoa xoa đỉnh đầu Mộ Hoan: “Cũng lâu rồi bản vương chưa gửi lễ vật thăm hỏi hoàng tổ mẫu, lần này nàng chủ động đến Trường Thọ Cung thỉnh an thì bản vương tự nhiên tránh được ít dị nghị phán xét.”

“Thần thiếp cũng nói là lễ vật của điện hạ, chắc không ai dám bàn tán sau lưng ngài nữa đâu.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên mạc danh kỳ diệu, nửa thật nửa đùa nói: “Từ khi nào mà ái phi lại hiền huệ như vậy a?”

“Thần thiếp lúc nào mà chẳng hiền huệ?” Mộ Hoan nghịch ngợm nắm lấy lang nhĩ trắng trắng mềm mềm ra sức vò: “Làm gì thần thiếp đều nghĩ đến điện hạ đầu tiên, có phải điện hạ nên khen thưởng thần thiếp hay không?”

“Từ từ, bản vương sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu.”

Nói xong còn ý vị thâm trường nhìn Mộ Hoan một cái, hại nàng nghĩ ngợi lung tung mà đỏ bừng hết mặt mũi.

“Đúng rồi, trưởng công chúa có làm gì nàng không?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ kiểm tra Mộ Hoan từ trên xuống dưới, nhận thấy không có thương tích gì mới tiếp tục nói: “Lần sau có chạm mặt thì đừng trực diện công kích, bản vương biết nàng là người thẳng thắng bộc trực nhưng có nhiều chuyện nhịn được thì cứ nhịn, nhớ không?”

“Ở đó có hoàng tổ mẫu, trưởng công chúa tất nhiên không dám hành hung thần thiếp nhưng lại bóng gió châm chọc thần thiếp. Nếu thần thiếp không nhanh miệng vạch trần sợ rằng hoàng tổ mẫu đã bị ả ta lừa gạt mất rồi, nghĩ đến vẫn còn cảm thấy tức giận a!”

“Là chuyện đêm qua sao?”

Mộ Hoan gật đầu liền hai cái, bám lấy ngực áo của A Ba Đáp Thấu Á Viên, ủy khuất kéo dài giọng: “Đằng thị tìm mọi cách để được gả vào Ngạc vương phủ, giờ lại có trưởng công chúa chống lưng, có khi nào ngài sẽ nạp ả vào hay không?”

“Hoan nhi, có chuyện này bản vương cần phải nói rõ với nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng ngập ngừng, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Bản vương là hoàng thân, không thể chỉ nạp một tú nữ vào vương phủ. Có thể sẽ ủy khuất nàng nhưng bản vương không còn cách nào khác, chỉ là nạp vào vương phủ rồi đưa các nàng đến một nơi thật xa, phu thê chúng ta vĩnh viễn đồng tâm bồi bên cạnh nhau.”

“Ta… Á Viên, không thể chỉ lấy một người sao?”

Câu hỏi này của Mộ Hoan như chùy nặng giáng vào lồng ngực A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng đau lòng nhìn chằm chằm kiều hương hai mắt đỏ hoe sắp khóc. Có omega nào cam nguyện cùng omega khác chia sẻ thân phu? Chưa kể các nàng lưỡng tình tương duyệt chỉ mong sớm tối kề cận, nay phải san sẻ nhất định kiều hương sẽ chịu không nổi.

“Chỉ là nạp vào phủ thôi, A Hoan, nàng cứ xem như bản vương mua thêm vài nha đầu tay chân nhanh nhẹn hầu hạ nàng?”

“Nhưng như vậy khác biệt!” Mộ Hoan hai mắt ứa nước, run run giọng đáp: “Thần thiếp yêu ngài tất không muốn trong phủ ngài có một omega khác, nếu như thế thà rằng để thần thiếp chết đi còn hơn.”

“Đừng ăn nói lung tung.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không hài lòng điểm vào trán nàng khiển trách: “Bản vương hiểu tâm ý của nàng, nhưng bản vương cũng có khó khăn của mình. Nàng yên tâm, sau khi ổn định bản vương sẽ loại bỏ bớt oanh oanh yến yến, tuyệt không cô phụ nàng.”

Mộ Hoan chà mặt vào lông mao thuần bạch của chó nhỏ, khàn khàn hỏi: “Thật sự?”

“Không nửa lời dối trá.”

Khịt khịt mũi hai tiếng, Mộ Hoan miễn cưỡng gật đầu chấp thuận: “Nhưng chỉ là danh nghĩa thôi, nếu ngài dám để ai leo lên giường thì thần thiếp liều chết với ả!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dở khóc dở cười, tính khí này của kiều hương nàng còn không rõ hay sao? Mặc dù ưa ngạo kiều ghen tuông nhưng thật tâm thật ý đối đãi nàng, chưa thành thân đã để lộ tính chiếm hữu cao hơn cả alpha thì cũng hiểu được phần tình cảm trong lòng đối phương.

“Ái phi, mệt rồi chứ?”

“Ân, mệt rồi…” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, hạnh nhãn long lanh như sương: “Thần thiếp muốn điện hạ ôm ôm cùng ngủ trưa.”

“Hảo, bản vương ôm nàng.”



Ban đêm, Phượng Vũ Điện náo nhiệt không ngớt, dòng người qua lại đầy mặt xuân phong chúc mừng trưởng công chúa hòa thân đến Hổ tộc. Bất quá người mù cũng nhận ra Lang vương có ý đẩy trưởng công chúa rời khỏi Lang tộc, một mặt gả đi nhi nữ không danh không phận đồng thời tìm một cơ hội cho tam công chúa.

Bình thường công chúa Lang tộc dù thân phận tôn quý thế nào đều phải hòa thân, riêng tam công chúa được phép chọn lang quân như ý của mình. Đây cũng là sủng ái duy nhất dành cho một omega, không cần hỏi rõ cũng biết được tâm ý của Lang vương.

Khi A Ba Đáp Thấu Á Viên và Mộ Hoan đến thì mọi người cũng gần đông đủ, nữ nô vẫn tất bật dọn lên trà bánh khai vị cho các chủ tử có mặt. Bản thân Mộ Hoan chưa được gả vào Ngạc vương phủ nên không được phép ngồi cạnh chó nhỏ, mà phải di chuyển xuống hàng tòng tứ phẩm hậu cung bên dưới an tọa.

Giữa dãy hậu cung và các hoàng thân quan lại đặt một bình phong rất lớn dài gần một lý, bên trên thêu một dãy ngôn ngữ Ngạn Huyền mà Mộ Hoan không cách nào hiểu được. Theo an bài của nữ nô mà ngồi vào một gian nhỏ, hai bên kéo mành che phủ không thấy được người ngồi ở cánh trái cánh phải. Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc nệm vải lông thiên nga, một bàn gỗ lê nhỏ và ít cao điểm trà lạt.

Mộ Hoan vén váy ngồi xuống nệm vải ấm áp, cùng lúc nhấc tay lên cho Hỉ Tâm đeo hộ giáp vào.

“Nô tỳ đi vội không kịp mang găng tay vải làm ấm, chủ tử có cần nô tỳ quay trở về lấy không?”

“Trời như vậy lạnh, bắt ngươi chạy đi chạy lại khác nào ta là chủ tử không có lương tâm?” Mộ Hoan đưa bàn tay đã đeo hộ giáp nhẹ nhàng vuốt hoa tai phỉ thúy của mình: “Phía hoàng thân đều không có nữ quyến hầu hạ sao?”

“Đều không có.”

Hỉ Tâm đem thủ lô đã được làm ấm đưa đến cho Mộ Hoan ủ hai tay nhỏ, phía bên cạnh Tường Liên lại đang bận rộn gạt than trong lô. Bản thân chỉ là tòng tứ phẩm Tần vị nên than hồng la không được dùng nhiều, chỉ có vài khối nhỏ trộn chung với than đen thứ phẩm. Bất quá Mộ Hoan cũng không để ý lắm, qua tháng sau nàng đã gả vào Ngạc vương phủ, mấy thứ than hồng la đều sẽ là đồ dùng bình phàm hằng ngày.

Còn đương mải mê suy nghĩ lại nghe thấy bên cánh trái có tiếng người phát ra: “Ban đầu còn tưởng là đại nhân vật nào được ngồi ở gian quý nhất đẹp nhất của Tòng tứ phẩm, hóa ra là Mộ Tần.”

Mộ Hoan hơi nhướn mày, ngả người ra sau nhìn thử phía cánh trái là ai: “Thay vì giả thần lộng quỷ thì khai ra danh tính, ngươi thân phận chưa chắc đã cao hơn ta.”

“Ta thân phận không hơn ngươi nhưng cũng là nữ nhân của hoàng thượng, còn ngươi, bản thân chưa gả vào Ngạc vương phủ đã lớn giọng chất vấn người khác sao?”

“Ngươi không nói càng chứng tỏ ngươi thân phận thấp kém chẳng dám khai danh khai phận.”

“Ha!” Bên kia mỉa mai một tiếng, thông qua mành vải thiển hạnh hoàng thấy ả nhẹ nhàng chỉnh trang búi tóc: “Lâm Tần.”

Mộ Hoan có nghe qua vị Lâm Tần này, dường như là sủng phi mới của Lang vương, nghe nhiều người đồn đãi dung mạo của ả có phần giống với phi tử quá cố.

“Hóa ra Lâm Tần, Lâm ca nhi.”

“Ngươi mới nói cái gì!?” Tiếng gạt đổ lanh canh vang lên phi thường rõ ràng: “Tiện nhân! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám miệt thị bản tần!?”

“Ngươi vốn là ca nhi, xuất thân phường hát xướng, gọi ngươi là Lâm ca nhi có gì sai?” Mộ Hoan đanh đá liếc nhìn Lâm Tần ở phía bên kia mành: “So ra vẫn là ta phẩm cao hơn ngươi, xuất thân của ta cũng không có thấp hèn như ngươi.”

Lâm Tần bên kia kích động đứng bật dậy muốn giáo huấn Mộ Hoan nhưng lại bị nữ nô bên cạnh kéo ngồi xuống nệm. Nơi này không phải tẩm cung mà là đại điện có rất nhiều người quan sát, nếu gây ra chuyện xấu hổ gì sợ rằng cả đời phải sống trong giày vò khổ sở.

“Chẳng biết Lâm Tần có cái gì đắc ý? Chẳng phải chỉ được thị tẩm một đêm hay sao?”

Mộ Hoan sửng sốt nhìn về phía cánh phải, giọng nói này là…

Mành vải hoa được một nữ nô xốc lên, dần dần hiện ra thân ảnh cùng dung mạo quen thuộc.

“Tỷ tỷ?”

“Hoan nhi, lâu rồi không gặp.” Mộ Tước mừng mừng rỡ rỡ híp mắt cười nói: “Vài ngày trước còn là một nha đầu nghịch ngợm, giờ đã là Mộ Tần nương nương rồi.”

“Tỷ tỷ là ngươi thật sao?”

Mộ Hoan không màn lễ tiết mà kéo nệm nhích người ngồi sát bên cạnh Mộ Tước, còn ra lệnh cho Hỉ Tâm vén hết tất cả màn ngăn cách giữa hai người.

“Muội hảo nhớ tỷ tỷ a~” Mộ Hoan hai mắt đỏ hoe, kích động choàng qua ôm lấy cánh tay của nàng: “Tỷ tỷ nói sẽ thăm Hoan nhi vậy mà bây giờ mới tới.”

Mộ Tước vỗ vỗ vào trán nàng, không trả lời mà quay sang Lâm Tần ở bên kia mành nói tiếp: “Cùng là nữ tử hậu cung, không thể yêu thương cũng đừng gây sự. Hôm nay ngươi có được sủng ái chưa chắc đã dài lâu, còn Hoan nhi sau này là nữ chủ của Ngạc vương phủ, thân phận của ai tôn quý hơn chắc ngươi tự minh bạch.”

Sau mành, Lâm Tần hậm hực hừ một tiếng, cũng không tiếp tục kiếm cớ gây sự nữa.

Lúc này Mộ Tước mới chịu trả lời câu hỏi của Mộ Hoan: “Ta bây giờ là chính phi của Đồng vương phủ, việc lớn nhỏ trong phủ đều do một tay ta cáng đáng. Ngay cả một phân thời gian nhàn rỗi cũng không có thì lấy đâu ra thời gian đi thăm nha đầu ngươi a?”

“Tỷ tỷ sớm quên Hoan nhi rồi!” Mộ Hoan giận dỗi lắc lắc cánh tay của Mộ Tước làm nũng: “Tỷ tỷ chỉ biết đến tỷ phu, làm sao nhớ đến muội muội đáng thương này nữa? Hoan nhi mệnh khổ, có tỷ tỷ lại bị tỷ tỷ ruồng bỏ không đoái hoài đến, ai~”

Mộ Tước khanh khách cười, xoa hai bên gò má phồng to của Mộ Hoan mà dỗ dành: “Nha đầu ngươi đúng là biết cách khiến người ta đau lòng. Ta đúng là bận rộn, nhưng vẫn luôn nhớ đến ngươi tự hỏi xem ngươi có an khang hay không. Bất quá thời gian lại không cho phép, được dịp hôm nay liền tìm ngươi nói chuyện tâm sự, tỷ tỷ cũng thật thân bất do kỷ a.”

“Chỉ cần tỷ tỷ còn nhớ Hoan nhi là được, Hoan nhi cái gì cũng không cần nữa nha.”

“Nha đầu ngươi càng lúc càng khéo ăn khéo nói. Ngươi cho rằng tỷ tỷ cái gì cũng không biết hay sao? Đêm qua ngươi cũng được Ngạc gọi thị tẩm rồi đi, thật sự còn tâm tư nghĩ đến tỷ tỷ là ta hay sao?”

“Tỷ tỷ~” Mộ Hoan xấu hổ cúi đầu cười, hai gò má từ lúc nào nhiễm đỏ cũng chẳng biết: “Chỉ là cùng nhau ngủ, Ngạc vẫn chưa vỡ lòng mà…”

“Ngươi nghĩ xem trên đời có vị hoàng thân nào lại qua đêm với một tú nữ khác mà không cho nàng danh phận không? Lúc này cũng nên liệu đường tính toán một chút, sớm vì tiền đồ của bản thân mà sinh cho Ngạc thật nhiều oa oa, các ngươi phu thê đồng lòng nhưng có thêm oa oa vẫn viên mãn hơn.”

“Muội biết rồi mà, tỷ tỷ không cần quá lo lắng cho Hoan nhi nữa.”

Mộ Hoan nói nửa chừng chợt phát hiện có gì đó không đúng, vội kéo Mộ Tước lại quan sát cho thật kỹ: “Tỷ tỷ ngươi sao lại mặc áo ấm dày như vậy a? Chứng hàn của ngươi lại tái phát sao? Tỷ tỷ có cần thêm than lô hay không? Hay là lấy của ta dùng đỡ nhé?”

An An đứng hầu nghe thấy liền che miệng cười trộm, ngay cả Mộ Tước cũng khúc khích cười. Đang yên đang lành lại bị cười nhạo có ai không khó chịu, chưa kể còn bị chính tỷ tỷ mình cười nhạo, Mộ Hoan tất nhiên sẽ phình to lá gan lên mà giận dỗi.

“Tỷ tỷ!!!”

“Hảo, hảo, không cười nữa.” Mộ Tước kéo khăn lụa chà lau nước mắt, ôn hòa cười nói: “Nha đầu ngươi nhập cung học hành bao lâu vẫn không hiểu chuyện như vậy a?”

Mộ Hoan giận dỗi khoanh hai tay trước ngực. Mộ Tước càng cười lợi hại hơn nữa, thậm chí vào bám vào tay của An An để dựa vào.

“Các ngươi…” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận suýt chút đã phát tính khí ngay tại chỗ: “Còn cười nữa muội liền cho buông mành, không nói chuyện với tỷ tỷ nữa!!”

“Hảo, tỷ tỷ không nên như vậy.”

Mộ Tước do dư âm nên khóe môi vẫn còn nhấc cao nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào. Lúc này An An liền khom người rót hộ nàng một chén nhiệt trà làm ấm, sau đó mới phủ thêm chăn lông che kín cả hai chân.

“Mộ Tần nương nương, ngài thật sự không biết sao?”

“Ý tứ gì?”

“Nương nương nhà chúng ta…” An An khẽ cười, ý vị thâm trường nói: “Nương nương đã có hỷ rồi.”

“A!?” Mộ Hoan phát ngốc rất lâu rồi mới hỏi lại lần nữa: “Có hỷ? Ý ngươi nói… tỷ tỷ có oa oa?”

Mộ Tước kéo khăn lụa che miệng cười, thuận tay đặt tay Mộ Hoan lên tiểu phúc đã nhô lên một chút: “Muội sắp có tiểu điệt rồi a.”

“Là tiểu công gia hay là tiểu quận chúa?” Mộ Hoan vui mừng sờ trái sờ phải tiểu phúc của Mộ Tước, đầy mặt phấn khích nói tiếp: “Muội không ngờ tỷ tỷ có hỷ sớm như vậy, muội chỉ mới đi không lâu thôi mà.”

“Thật ra khi muội còn ở trong phủ tỷ tỷ đã cảm thấy trong người chút không thoải mái, nhưng lại nghĩ chắc do sự vụ trong phủ bận rộn nên mới thế. Trước ngày muội nhập cung phát giác bụng không đúng, hai ngày trước vừa vặn ăn phải hơi nhiều đồ hỏa nhiệt nên nghĩ bụng bị trướng. Đến khi muội đi vài ngày thì ta lại ngất xỉu, cũng may điện hạ kịp trở về cho thái y đến kiểm tra mới biết đã hoài thai.”

“Kỳ quái, nếu đã mang thai sớm như vậy thì bụng tỷ tỷ phải to hơn bây giờ nhiều, sao lại…”

An An chủ động thay chủ tử giải thích: “Sinh tiểu công gia thì tiểu phúc sẽ thon hơn sinh tiểu công chúa.”

“Hóa ra là như vậy.” Mộ Hoan nghịch ngợm xoa tiểu phúc của Mộ Tước mà nói: “Muội cũng muốn mau chóng sinh tiểu công gia, tỷ tỷ, cho muội xin chút phúc khí nhé?”

Mộ Tước khanh khách cười, cũng theo Mộ Hoan xoa tiểu phúc của bản thân: “Oa oa bảo bối, con mau cho Mộ di phúc khí sớm vì A Ba Đáp thị mà khai chi tán diệp nhé?”

“Tiểu công gia, tiểu điệt tử, mau mau xuất thế để còn chiếu cố cho mẫu thân, có biết hay không ni?”

Các nàng một màn tỷ muội hòa hợp như vậy ai nhìn thấy cũng phải ghen tỵ. Trước đây chỉ là nô ɭệ được bán vào Tào vương phủ, giờ một người lại thành chính phi của Đồng vương, một người sắp trở thành trắc phi của Ngạc vương, tiền đồ ai nấy đều phi thường sáng lạn.

Thần linh thật không biết thương xót tín đồ.