Lang Hậu Truyền Kì

Chương 7




Trước mặt là màn đêm thăm thẳm, sau lưng là vách đá cao không thấy điểm dừng, mỗi lần nhích người dưới thân đều phát ra tiếng lạt xạt gai người. Mộ Hoan cúi đầu bó gối, hai mắt dáo dát nhìn màn đêm trước mặt.

Ban nãy có chó nhỏ bên cạnh giúp nàng đỡ sợ đi phần nào, nhưng giờ chó nhỏ cũng đi mất chỉ còn lại một mình đối diện với bốn bề rừng núi u âm nhịn không được rùng mình.

Ở đâu đó truyền đến tiếng hít thở của thú rừng, có thể là sói hoang, là báo cũng có thể là sư tử…

Mộ Hoan càng rúc sâu vào trong vách đá hơn, mười đầu ngón tay kịch liệt run rẩy. Từ nhỏ Mộ Hoan đã mắc chứng run tay, mỗi khi căng thẳng hay lo sợ mười ngón tay sẽ run lên như đánh đàn.

“Chó nhỏ…” Giọng nói vì hoảng sợ mà đứt quãng cũng hồn nhiên không hay biết: “Ngươi đi đâu vậy chó nhỏ… đừng bỏ lại ta mà…”

Lạch xạch âm thanh vang lên, có điểm giống với tiếng thú săn lôi xác con mồi trên đất. Trong đầu tự liên tưởng âm thanh đó với bản thân, Mộ Hoan rùng mình một cái, lẽ nào nàng phải bỏ xác ở đây?

Tiếng động kia càng lúc càng rõ ràng, có thể cảm nhận được con thú săn hung hãn kia đang tiến về phía nàng…

Mộ Hoan dựng hết tóc gáy, hoảng sợ chồm người bám vào vách đá: “Chó nhỏ, ngươi đâu rồi? Ngươi… ngươi đừng có đi…”

Cái kia tiếng bước chân phi thường rõ ràng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, căng thẳng trợn trừng mắt nhìn về phía bóng đêm mịt mù không thấy lối. Mộ Hoan giống như muốn biến thành Tôn Ngộ Không chui vào trong tảng đá, tay chân co quắp bám sát vào vách đá không chừa một khe hở.

Từ trong bóng đêm hiện ra cái bóng rất lớn phủ trùm đến chỗ Mộ Hoan đang đứng, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Bạch bạch âm thanh phát ra đều đều, ánh trăng soi xuống mặt đất phản chiếu một lớp sáng bạc mê người.

“Ngươi làm gì vậy?” A Ba Đáp Thấu Á Viên trợn tròn mắt nhìn Mộ Hoan đang ra sức đu bám vách đá: “Diễn tuồng à?”

Vừa nhìn thấy chó con, hai mắt Mộ Hoan lập tức đong đầy nước, ủy ủy khuất khuất lao vào đem đoàn bông nhỏ ôm chặt.

“Ngươi đi đâu thế hả? Có biết ta sợ lắm hay không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giật mình, tròn mắt nhìn Mộ Hoan như keo chó dính chặt trên người nàng không buông, trong đầu thầm nghĩ có phải nàng ta thần kinh có vấn đề không?

“Làm gì vậy?”

“Ngươi còn dám hỏi!?” Mộ Hoan tức giận nắm lấy hai tai nhỏ của A Ba Đáp Thấu Á Viên ra sức vặn: “Bỏ lại omega ở chốn rừng núi hoang vu như vậy có đáng mặt alpha không hả?”

Sống hơn ba năm trên đời lần đầu bị người khác vặn tai, A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận lại không thể đánh lại Mộ Hoan, trừng trừng đôi mắt xanh biên biếc của mình.

“Ta đi tìm đồ ăn tối cho ngươi!”

Mộ Hoan kinh hỉ nhìn ra sau lưng A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Là lợn rừng?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lùi về một chút thuận thế giẫm chân lên con lợn rừng to cỡ một người trưởng thành, cao giọng nói: “Thế nào? Có phải rất uy phong?”

Mộ Hoan không biết xấu hổ vỗ tay hùa theo: “Lợi hại!! Hóa ra chó săn ở đây lợi hại như vậy!”

Trên trán nổi lên một tầng gân xanh, A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng mắt: “Lắm lời, lại ăn đi, không phải bảo đói sao?”

Nói xong liền thu chân lại, đưa mắt ra hiệu với Mộ Hoan là nàng có thể xử lý con mồi béo bở trước mặt. Vạn vạn không ngờ đối phương không những không bổ nhào đến ăn lấy ăn để còn bài xích đẩy con lợn rừng qua một bên, giống như nhìn thấy ôn dịch mà ra sức né tránh.

“Gì đây?” A Ba Đáp Thấu Á Viên quát một tiếng: “Không muốn ăn lợn rừng do ta bắt sao?”

“Cái này…” Mộ Hoan chỉ vào lợn rừng vẫn còn nguyên lông, nhịn không được che miệng muốn nôn: “Cứ thế mà ăn?”

“Tất nhiên.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cắn mạnh vào cổ lợn rừng kéo đến trước mặt Mộ Hoan, hướng phần đùi lợn ngon nhất về phía nàng.

“Cho ngươi tất, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

“Làm sao mà ăn?”

“Cả ăn cũng không biết?”

Mộ Hoan điên cuồng gật đầu, nhưng cảm thấy không đúng lắm vội vàng lắc đầu.

“Omega đúng là phiền phức.”

Dứt câu, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức ngoạm một miếng lớn ở phần sườn non ra sức nhai. Trên miếng thịt lợn vẫn còn dính đầy máu, lúc nhai máu theo kẽ răng bén nhọn nhỏ thành giọt rơi xuống đất.

Mộ Hoan nổi hết da gà, vội giãy dụa đứng dậy: “Ta không thể ăn như vậy được!”

“Tại sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên cắn phần đùi mềm mại đến trước mặt Mộ Hoan, hất hất cằm: “Cầm lấy ăn đi, ta thưởng cho ngươi đó.”

“Ngươi… ngươi…” Mộ Hoan bài xích nghiêng đầu né tránh: “Ta là con người, sao có thể ăn đồ chưa nấu chín chứ?”

“Nấu chín? Phiền toái.”

Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Ta muốn ăn lợn rừng nướng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nàng một cái, xoay người đi lòng vòng tìm hai hòn đá lửa mang đến chỗ Mộ Hoan, ý bảo nàng tự mà tạo ra lửa đi.

Trước kia khi còn sống ở thế kỷ 21, Mộ Hoan rất hay cùng Châu Nhất Di đi vào rừng cắm trại, tự nhiên cũng biết chút ít kỹ thuật đánh đá tạo ra lửa. Còn nhớ lần đầu nàng đánh sưng cả hai tay mà vẫn không tạo được lửa, lúc đó Châu Nhất Di còn trêu chọc nàng quá yếu đuối.

Có một câu Châu Nhất Di từng nói khiến nàng cả đời không thể quên: “Em không biết đánh đá tạo lửa chị có thể giúp em làm, việc nhà em không biết làm chị cũng có thể giúp em làm. Chị chỉ yêu cầu em biết duy nhất một việc thôi, chính là biết làm vợ của chị.”

Lời này mỗi lần nghĩ đến lồng ngực đều sẽ đau nhói…

Phát hiện tâm trạng của Mộ Hoan có điểm không đúng, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức mở miệng: “Không thích ăn lợn rừng ta đi bắt cho ngươi hươu non.”

“Không, ta rất thích ăn lợn rừng nướng a.” Mộ Hoan loay hoay tìm vài chiếc lá ném vào trong lửa, cảm thấy không đủ liền quay sang A Ba Đáp Thấu Á Viên sai vặt: “Tìm cho ta chút củi khô nữa đi, nhớ là củi khô nếu không lửa sẽ không cháy đâu.”

“…” A Ba Đáp Thấu Á Viên lớn tiếng càm ràm: “Sao ngươi không tự đi tìm?”

Mộ Hoan đột nhiên ném chiếc lá xuống đất, hai tay chấp trước ngực còn chớp mắt hai cái: “Ta chỉ là omega làm sao đủ sức bê củi chứ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên: =,.=

Phô trương!!!

Tuy ngoài mặt tỏ vẻ bất mãn nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn ngoan ngoãn đi tìm củi khô cho Mộ Hoan nướng đùi heo. Trong lòng thầm nghĩ, thế quái nào thập điện hạ cao cao tại thượng như nàng lại phải làm chân sai vặt cho omega loài người!?

Tầm nửa khắc sau A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng quay về, trên lưng cõng theo vài cây củi, còn chi sau thì quắp vào một cây gỗ lớn lôi xềnh xệch về chỗ Mộ Hoan.

Nói cây gỗ cũng không đúng, giống như là một cây trưởng thành bị con hung khuyển này đánh đổ. Thứ này mà đốt sợ rằng không chỉ thịt heo mà nguyên cánh rừng cũng trụi sạch.

Mộ Hoan phải tự thân đi lụm thêm mấy cành khô ném vào đống lửa, tiện thể đem mấy cành cây cứng cáp nhất cắm sâu vào đất rồi bắt thêm hai cành khác đặt nằm ngang.

A Ba Đáp Thấu Á Viên tròn mắt quan sát nàng hết bẻ cành khô này đến bẻ cành khô khác, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

“Ta định xiên thịt heo rồi đem nướng lên.” Mộ Hoan quét mắt nhìn qua thắt lưng của chó con, nheo nheo mắt: “Cái kia là…”

“Là chủy thủ của ta, có gì sao?”

“Cho ta mượn một chút.”

Không đợi A Ba Đáp Thấu Á Viên đồng ý, Mộ Hoan tự động xuất thủ chụp lấy chủy thủ treo trên thắt lưng kéo xuống. Chủy thủy dài khoảng hai tấc, mặt ngoài khảm lưu ly phát quang nhàn nhạt, đường viền xung quanh được điêu khắc phi thường tinh xảo.

Còn chưa kịp hiểu Mộ Hoan muốn làm gì thì omega này cư nhiên ném bỏ vỏ chủy thủ, tự mình đem thịt lợn rừng cắt ra thành từng lát nhỏ độ dài không quá đồng đều.

“Cắt ra như vậy còn gì ngon? Thịt lợn rừng phải ăn cả khối mới ngon.”

Mộ Hoan bĩu môi, há to miệng chỉ vào răng của mình: “Ngươi xem răng của bổn cô nương đi, cắn một cái có khi cả hàm đều dính hết vào trong đùi lợn.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”

Sao lại quên mất nữ nhân này có cái bụng của quái vật nhưng hàm răng là của con người nhỉ?

Hai người cãi nhau một lúc cuối cùng Mộ Hoan cũng thỏa hiệp đem cái đùi lợn còn lại để nguyên mà nướng lên. Trong lúc đó lại đào trộm được một ít khoai lang của người dân trồng, tiện tay vứt vào trong đống lửa, nếu có cả trà nóng ở đây thì tốt biết mấy.

Mộ Hoan dùng cành khô gạt gạt mấy cái, thuận miệng nói: “Khi còn nhỏ ta rất thích ăn đùi lợn nướng, nhưng khi đó một xâu đùi lợn nướng lại có giá bằng hai ba ngày tiền tiêu vặt của ta. Mặc dù rất muốn ăn nhưng vẫn tự nhủ món này thật sự không ngon đâu, không ngờ được cha biết ta rất muốn ăn liền mua cho ta một xâu, lúc đó ta đã nghĩ thịt lợn nướng là món ngon nhất trên đời này. Năm ta lên cao trung thì cha mẹ cũng đã qua đời, một mình bươn chải dè xén chút tiền để mua một xâu thịt nướng đối với ta là cả vấn đề, nhưng khi đó ta ăn lại không còn mùi vị giống trước đây nữa. Ta còn nghĩ nhất định là do quán đó bán không ngon, nhưng ta đã cố thử hết những quán khác mà mùi vị lại chẳng khác biệt. Lâu dần ta minh bạch, thật ra không phải thịt lớn nướng không ngon mà là không còn cha bên cạnh để cùng ta chia sẻ một nửa xâu thịt…”

Nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, đống lửa trước mặt tí tách cháy, lồng ngực quặn thắt từng đợt đau nhói vô pháp hô hấp thông suốt.

A Ba Đáp Thấu Á Viên sửng sốt, nàng sống trong lầu son gác ngọc hoàn toàn không biết được đắng cay mà một cô nhi như Mộ Hoan chịu đựng. Muốn mưa được mưa muốn gió được gió, phía sau có phụ hoàng như đại thụ che trời, không chỉ thịt lợn dù là long nhục cũng có người dùng hai tay dâng lên cho nàng thưởng thức.

Nhưng Mộ Hoan khác biệt, nàng phải một mình lăn lộn trong cuộc mưu sinh vất vả, bên cạnh không có người thân san sẻ nhọc nhằn là một thiệt thòi rất lớn, có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là một kỳ tích.

“Đừng có khóc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chồm người đến đặt đệm thịt mềm mại vào tay của Mộ Hoan: “Ngươi xem ngươi khóc xấu chưa kìa, đừng có khóc, nếu ngươi ngoan ngoãn ngày nào ta cũng bắt heo rừng nướng cho ngươi ăn.”

“Thật sự?”

“Không lừa ngươi.”

Mộ Hoan chùi chùi nước mắt, ngọt ngào mỉm cười: “Hảo, ngươi hứa rồi đấy, mỗi ngày đều phải mang heo rừng nướng đến cho ta ăn.”

“Hảo.”