Lang Hậu Truyền Kì

Chương 67




A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đứng thẳng dậy, bình thản mở miệng: “Đêm nay bản vương cho Mộ Tần lưu lại, các ngươi giúp nàng thay y phục đi.”

“Lưu lại? Tại sao ta phải lưu lại?” Mộ Hoan thiếu điều nhảy dựng lên: “Không phải chỉ cần hầu hạ ngọa phòng xong là được hồi thất sao? Sao ngài có thể lật lọng như vậy chứ hả!?”

Hỉ Tâm đỡ trán, vội kéo Mộ Hoan lùi về vài bước để tiện nhắc nhở: “Nương nương, tú nữ sau khi hầu ngọa phòng xong thì điện hạ sẽ quyết định để nàng lưu lại hay không. Đêm nay điện hạ chuẩn ngài lưu lại, ngài có muốn đi cũng không được phép.”

“Sao có thể như vậy a?”

“Nương nương đừng bướng bỉnh nữa.” Hỉ Tâm đè thấp giọng xuống chỉ để nàng và chủ tử nghe thấy: “Nếu rơi vào tai Thái hậu, biết ngài không tận tâm hầu hạ điện hạ thì sẽ có chuyện lớn a.”

“Ta…”

Đành đem ủy khuất nuốt trở về, Mộ Hoan ai oán trừng A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái mới chịu theo Hỉ Tâm và Tường Liên ra sau bình phong thay đổi y phục. Nữ nô hầu hạ trong Ngạc vương cung bưng một khay y phục mới bước vào, kính cẩn dâng cao quá đầu cúi lạy.

Tường Liên chính tay tiếp nhận khay y phục đặt lại xuống ghế đẩu gần đó, rồi mới bước qua giúp Mộ Hoan tháo xuống phụ sức trên búi tóc. Bình thường Mộ Hoan chỉ thích dùng hoa nhung đơn giản thanh nhã, nhưng sau khi nhập cung có nhiều quy tắc buộc phải dùng kim thoa ngân thoa, một lần sẽ mang theo ít nhất sáu bảy kiện.

Mộ Hoan dang hai tay ra để Hỉ Tâm cởi xuống ngoại bào, cảnh giác hỏi: “Ta lưu lại là để hầu hạ điện hạ ngủ sao?”

“Nửa đêm tú nữ lưu lại Ngạc vương cung tất nhiên là để thị tẩm a, còn hầu hạ nương nương và điện hạ an giấc là chuyện của nô tỳ.”

Nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, Mộ Hoan ngay cả mắt cũng không dám chớp: “Ngươi nói… thị tẩm!?”

“Ân.” Hỉ Tâm đem áo choàng lụa mỏng phủ lên người Mộ Hoan, còn sợ dùng quá nhiều sức sẽ làm rách nó: “Bất quá điện hạ chưa vỡ lòng, có lẽ vẫn chưa thể thị tẩm được vào đêm nay.”

Mộ Hoan âm thở thở hắt ra một tiếng, vẫn còn may…

“Nhưng dù có thị tẩm thì nương nương cũng chưa thể tiếp nhận hoài thai.”

“Là ý tứ gì?”

Hỉ Tâm cúi xuống chỉnh sửa đai lưng cho ngay ngắn, tiện thể giải thích cho Mộ Hoan minh bạch: “Nương nương vẫn chưa trải qua kỳ phát tình đầu tiên, trên lý thuyết thì vẫn chưa có khả năng hoài thai.”

Mộ Hoan trầm mặc một chốc, lại hỏi: “Là do ta chậm chạp?”

“Thường thì omega mười ba mười bốn tuổi mới có kỳ phát tình đầu tiên, nô tỳ nghĩ chậm nhất là hết năm nay kỳ phát tình của nương nương sẽ đến.”

Nghe vậy Mộ Hoan cúi đầu không trả lời, trầm tư nhìn xuống sàn nhà nghĩ ngợi gì đó, mãi đến khi Hỉ Tâm thúc giục mới chịu bước ra ngoài. Kỳ thật dù đêm nay A Ba Đáp Thấu Á Viên có muốn nàng, chưa chắc nàng đã đáp lại được, đây cũng là điều khiến nàng cứ mãi trăn trở.

Đợi mãi mới thấy Mộ Hoan bước ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu nhìn lên, nào ngờ lại bị dáng vẻ của kiều hương làm cho ngây ngẩn.

Tẩm y bằng lụa mỏng cơ hồ có thể thấy được da thịt trắng ngần bên trong, hai cánh tay thon gầy mềm mịn bại lộ bên ngoài. Cổ tay đeo rất nhiều vòng bạc gắn kèm những chiếc chuông nhỏ kêu đinh đang không ngừng, thậm chí cổ chân cũng đeo không ít hơn, trên dưới cũng phải hai mươi chiếc lắc đồng thủ công tinh xảo. Do đường cắt của váy mà khiến một bên chân lộ hẳn ra, bắp đùi trơn nhẵn điểm một hình xăm quyền quý đỏ sẫm, nhìn sơ qua có thể thấy chữ [Ngạc].

Theo văn hóa Hy Lạp cổ đại, hình xăm đại diện cho vật sở hữu. Và Mộ Hoan chính là vật sở hữu của A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Hình xăm này mới được xăm vào hai ngày trước, vết mực xăm vẫn còn rất mới và nhức nhói, nhưng Mộ Hoan cũng đã quen và hạn chế cọ xát hai chân mình vào với nhau.

A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển ra khỏi thư án, ánh mắt nhìn Mộ Hoan bao hàm rất nhiều ý tứ. Yêu thích, quyến luyến, khao khát, mộng tưởng, và còn cả day dứt chẳng rõ lý do. Nhìn trái nhìn phải phát hiện Hỉ Tâm và Tường Liên đều đã rời đi, Mộ Hoan bối rối né tránh ánh mắt nóng rực của A Ba Đáp Thấu Á Viên.

“Ngài nhìn ta như vậy làm gì?”

“Vết xăm của nàng, là tự nàng lựa chọn?”

Mộ Hoan giật mình nhìn xuống chân, sực nhớ hai hôm trước ma ma có đến Tịnh Hoa Thất hỏi ý kiến của Mộ Hoan. Thường thì tú nữ sẽ không được phép chọn hình xăm, chỉ khi nào gả vào phủ đệ của ai thì sẽ xăm hình chịu sở hữu của vị vương gia đó. Nhưng ma ma lại e ngại Mộ Hoan có sự theo đuổi của Hân vương nên mới hỏi kỹ nàng, dù sao bà vẫn nghiêng về phía có lợi với bản thân mình nhất.

Lúc đó Mộ Hoan chẳng thèm nghĩ ngợi đã chọn hình xăm của Ngạc, đến bây giờ nghĩ lại khác nào bản thân đang tuyên bố mình thuộc sở hữu của chó nhỏ a?

“Cái này…” Mộ Hoan liếc trắng mắt, lúng túng kéo váy che lại: “Là ma ma bảo ta xăm thôi, ta cái gì cũng không biết.”

“Hửm?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên từng bước áp sát đem Mộ Hoan đẩy vào tường, hơi thở nóng rực phả bên vành tai trắng trẻo. Trước đây gặp nữ nhân này chỉ là một tiểu lang nhỏ cỡ khuyển tử, nhưng chớp mắt một cái đã cao lớn như đại thụ che trời, cảm giác chỉ cần đối phương ôm một cái đã có thể đem nàng giấu triệt để.

“Ngài…” Mộ Hoan lúng túng đặt tay trước ngực ngăn cản hành vi thân cận của chó nhỏ, mặt chẳng biết từ lúc nào đã hồng thấu: “Ngài không được bước tới nữa!”

“Tại sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa đầu vào hõm cổ Mộ Hoan, chiếc lưỡi ranh mãnh liếm một ngụm: “Trước khi đến đây đã tắm rửa rồi sao? Thơm thật…”

“Ngài!”

Mộ Hoan thẹn quá hóa giận cố đánh vào người A Ba Đáp Thấu Á Viên nhằm đẩy đối phương ra nhưng bất thành, oán hận trừng trừng hai mắt không phục.

“Tức giận?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng đầu quan sát sườn mặt non nớt của kiều hương, chi trước dùng sức tì mạnh vào thắt lưng của nàng dần thu ngắn khoảng cách: “Lễ vật trả bản vương lần trước vẫn chưa đủ, còn viện lý do không trả, có phải nàng không nỡ?”

“Nếu ngài muốn ta lập tức tháo đôi hoa tai này trả cho ngài!”

“Tại sao phải đợi bản vương nói nàng mới tháo?”

“Ta…” Mộ Hoan mím chặt môi, đè nén chua xót mở miệng: “Lễ vật ngài tặng ta, cái nào ta muốn trả thì trả, không muốn cũng không cần phải trả.”

“Tất nhiên, những thứ này đều tặng cho nàng, nàng muốn làm gì cũng được. Nhưng quan trọng là nàng không nỡ, A Hoan, thâm tâm nàng vẫn còn rất luyến tiếc bản vương.”

“Hồ ngôn!”

“Sợ rằng bản vương còn hiểu rõ nàng hơn chính bản thân nàng.”

Dứt lời, đệm thịt mềm mại liền trượt thẳng đến đùi non của Mộ Hoan mà vuốt ve hình xăm vẫn còn nồng nàn mùi mực bên dưới.

“A!”

Mộ Hoan xấu hổ ngăn cảnh hành vi xấu xa của chó nhỏ, cơ thể omega đặc biệt mẫn cảm chỉ bị sờ nhẹ một cái đã đủ nổi lên phản ứng, đáng ghét hơn lại là phản ứng thuận theo.

“Ngài dừng lại!”

“Hửm? Không thích?”

“Ngài…” Mộ Hoan dùng một tay che mặt lại, tay kia cố sức vung đánh hòng đem chó nhỏ đẩy ra khỏi người mình: “Ngài không phải chưa vỡ lòng sao? Sao có thể… ngài!”

“Bản vương đúng là chưa vỡ lòng, nhưng không có nghĩa là đêm nay nàng thoát được.”

Nghĩ đến gì đó, mặt nhỏ thủy nộn lập tức đỏ bừng bừng lên phải dùng cả hai tay che lại, vệt đỏ thậm chí còn lan ra hai bên vành tai trắng nõn. A Ba Đáp Thấu Á Viên ‘khì’ một tiếng, chủ động xoa đầu của Mộ Hoan, lưu luyến ở bên sườn mặt trắng trẻo thơm mịn.

Kiều hương nhà nàng đáng yêu như vậy, sao nàng có thể cầm lòng được a?

“Điện hạ, ngài…”

Cả người mất đà ngã vào lòng đối phương, Mộ Hoan hốt hoảng câu chặt cổ chó nhỏ, cảm giác hai chân lơ lững không chạm đất khiến lồng ngực trỗi dậy một tia bất an.

Lóe sáng thuần bạch chi sắc, hai bên nến đỏ nhỏ lệ chúc ướt đẫm giá đồng, xen lẫn tí tách âm thanh lò than đốt nóng bắn lên không hoa đèn rực rỡ nhưng mau chóng tàn lụi.

Thân thể bao bọc bởi nệm vải ấm áp, theo bản năng sờ soạng xuống mặt nệm tìm lấy chăn che chắn cơ thể, vô thố lùi về sau né tránh đụng chạm thân mật từ người phía trên. Hơi thở nóng hổi phả rát sườn mặt, xen vài tiếng ồ ồ khe khẽ phải chú ý kỹ mới có thể nghe thấy được. Trước mặt là dung nhan phóng đại của chó nhỏ, Mộ Hoan vừa xấu hổ vừa lo lắng lùi về sau, thật sự đoán không được đối phương sẽ làm gì nàng.

“Đ-Điện hạ… ngài…”

Móng vuốt sắc bén tì mạnh vào đùi non nhẵn nhụi, khàn khàn âm thanh từ cổ họng chó nhỏ phát ra: “Thời gian gần đây bản vương không có cắt gọn móng vuốt.”

Mộ Hoan rùng mình một cái, không cắt gọn móng vuốt nói nàng làm chi a? Lẽ nào…

“Ngài ngài ngài!!!”

Còn chưa kịp nói những gì cần nói gì cằm đã bị chó nhỏ siết chặt, móng vuốt bén nhọn tì mạnh lên gò má tê dại. Trên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt quyến rũ, hơi thở nóng hổi phả lên trên mặt mang theo mùi rượu thoang thoảng, có vẻ như chó nhỏ vừa uống rượu. Đầu óc một mảng mông lung, Mộ Hoan run rẩy tiếp nhận nụ hôn đột ngột kia, cơ thể vô thức co rúm lại chẳng biết do sợ hay phấn khích.

Đã bao lâu rồi các nàng chưa hôn nhau như vậy?

Thậm chí Mộ Hoan còn chẳng nhớ rõ nụ hôn gần đây nhất là khi nào, mơ mơ hồ hồ chìm trong vòng tay ấm áp kia, thần trí mông lung đan xen đủ thứ cảm xúc chẳng thể phân biệt rõ.

Lông mao của chó nhỏ rất ấm lại còn mềm mại, sờ vào liền không nỡ rời tay. Thoang thoảng trong gió mùi mai hoa tửu nồng hăng như vừa được tháo bỏ xiềng xích là lớp vải bọc phóng thích hương vị quyến rũ mê hoặc nhân thế. Làn da Mộ Hoan luôn ở trong tình trạng bị nhiễm lạnh, nhưng khi nằm trong vòng tay ấm áp kia liền không còn cảm thấy lạnh nữa.

Chớp mắt một cái, năm tháng tươi đẹp lại trở về.

Ban đầu vốn ngồi ngay ngắn trên nệm giờ lại nằm ở dưới thân của chó nhỏ. Mộ Hoan lúng túng dời mắt nhìn sang nơi khác, mười đầu ngón tay vẫn tì chặt vạt áo cổ cao của đối phương.

A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ hai cái vào sườn mặt của Mộ Hoan, khàn khàn âm thanh từ cổ họng phát ra phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Mệt mỏi rồi, đi ngủ thôi.”

Mộ Hoan ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt tràn ngập men say của chó nhỏ, giọng nói phát run cũng không nhận ra: “Ngài vừa uống rượu?”

“Trời lạnh dùng chút rượu làm ấm người thôi.”

“Thích uống rượu?”

“Không có.”

“Có thể dùng trà.”

“Nhạt miệng.”

“Dùng canh gừng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên mỉm cười, đưa tay xoa xoa gò má nhẵn mịn của Mộ Hoan mà chiều chuộng nói: “Ta biết nàng lo lắng, cũng chỉ uống một chút.”

Mộ Hoan nghiêng đầu lảng tránh, tựa hồ vẫn còn để tâm chuyện lần trước. Mà A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không thúc ép nàng lập tức tiếp nhận, nghiêng người từ tốn nằm xuống bên cạnh tiểu kiều hương, tiện thể vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ ăn chút đậu hũ.

Kỳ quái chính là Mộ Hoan không có bài xích, an tĩnh nằm bên cạnh A Ba Đáp Thấu Á Viên, hai mắt khép hờ giả vờ ngủ. Bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chẳng vạch trần làm gì, từng chút ghì chặt vòng tay thu ngắn khoảng cách giữa hai người, lắng nghe hơi thở đều đều từ kiều hương.

Đây là lần đầu tiên các nàng danh chính ngôn thuận bồi bên cạnh nhau. Mặc dù trong lòng nhau vẫn còn khuất mắc nhưng chưa từng nghĩ ghét bỏ lẫn nhau, càng không nghĩ đến vĩnh viễn phân khai. Lời nói trong lúc tức giận đến khi bình tâm sẽ trở thành nỗi dằn vặt, cả Mộ Hoan và A Ba Đáp Thấu Á Viên đã đang đang hối hận về những gì từng nói với đối phương.

“Xin lỗi.”

Mộ Hoan xoay lưng lại nên không thấy biểu tình trên mặt chó nhỏ, môi mím thành một đường cố kiềm nén cảm giác cay xè nơi khóe mắt.

“Ngài cần gì phải xin lỗi ta.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tì đầu vào vai nàng, đôi mắt xanh biếc trong đêm như hòn ngọc quý tỏa sáng rực rỡ điêu linh: “Bản vương tức giận là sự thật, nặng lời với nàng cũng là sự thật. Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng không nguyện ý gả cho bản vương cũng đủ khiến bản vương phát điên. A Hoan, những chuyện như vậy coi như bản vương cầu xin nàng, đừng bao giờ nói ra có được hay không?”

Mộ Hoan chớp mắt một cái nhãn lệ vương trên khóe mắt lập tức rơi xuống, ngay cả việc đang khóc cũng chẳng minh bạch, tựa như đau đớn lấp đầy biến thành giọt lệ trong suốt bộc phát ra ngoài.

Yêu đương như trúng độc, càng giữ lâu càng đau đớn, đến khi độc thâm tràn cốt tủy chỉ có thể chấp nhận sinh mạng này đã không còn là của bản thân nữa.

“A Hoan, vẫn còn tức giận?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vốn chẳng có bao nhiêu hy vọng với việc Mộ Hoan tha thứ cho nàng, chọn cách yên lặng giữ chặt vòng tay mong níu giữ một chút hoài niệm mà bản thân tự tay đánh mất.

Nhân nhi trong lòng khẽ cử động mấy cái rồi lại trở về an tĩnh.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Mộ Hoan đã lưu loát quay lại ôm chặt lấy nàng, đầu vùi vào lớp lông mao ấm áp cố che giấu gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ. A Ba Đáp Thấu Á Viên trước là sửng sốt sau thì mừng rỡ đáp lại cái ôm của kiều hương, tham lam hít đầy buồng phổi hương thơm thiếu nữ thơm mát.

“Ta cũng vậy, xin lỗi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo kéo khóe môi, nữ nhân này là của nàng, vĩnh viễn chỉ có thể là của nàng.