Lang Hậu Truyền Kì

Chương 6




Xung quanh phi thường an tĩnh, chỉ duy có tiếng gió thổi vào những tán lá phát ra tiếng rì rào nho nhỏ. Bầu không khí bị ép đến nghẹt thở, chẳng biết từ đâu tràn đến một đợt sát khí tuy yếu ớt nhưng vô cùng rõ ràng.

Bầy hươu đang nhởn nhơ ăn cỏ mà không hay biết mình đã rơi vào tầm mắt của một con thú săn mồi nguy hiểm.

Đệm thịt mềm mại ấn xuống mặt đất vô pháp phát ra âm thanh, đột ngột xòe ra những móng vuốt sắc bén, tứ chi khỏe mạnh phủ một lớp lông mao thuần bạch xinh đẹp.

Tai nhỏ hơi động, đặc biệt hứng thú với mấy con hươu non béo mập.

Nhanh như thiểm điện, rõ ràng vừa nãy còn đứng ở trong bụi cỏ giờ đã tiếp cận được bầy hươu một phát ngoạm vào cổ con hươu đực khỏe mạnh nhất trong đàn quật mạnh xuống đất.

Đàn hươu sợ hãi bỏ chạy tán loạn, bất quá con thú săn mồi không đuổi theo, nó hài lòng với những gì mình có được hôm nay.

Từ đằng xa một đám beta mặc y phục của cấm vệ quân chạy đến tung hô: “Thập điện hạ bắt được hươu đầu đàn rồi! Chúc mừng điện hạ!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng, hé cái miệng đầy máu nhả ra con hươu đực to gấp ba gấp bốn lần bản thân, đắc ý vẫy đuôi qua lại chờ tán thưởng.

Đám thị tỳ vây quanh nịnh nọt: “Thập điện hạ thật uy phong~”

“Thập điện hạ lợi hại nhất!”

“Dáng vẻ bắt hươu đực của Thập điện hạ phi thường đẹp mắt.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên khách khách mấy tiếng trong cổ họng, tiếp tục dạo một vòng, còn muốn nghe thêm mấy lời tán thưởng khoa trương của hạ nhân.

Trong tất cả alpha của tộc A Ba Đáp, A Ba Đáp Thấu Á Viên là người nhỏ tuổi nhất, năm nay vừa tròn ba năm tuổi sói tính ra thì khoảng mười năm tuổi người. Tính cách vẫn có chút ấu trĩ lại yêu thích tự do, mỗi lần được phụ hoàng chuẩn cho đi săn bắt liền bắt đầy cả một xe ấu thú.

Được một lúc thì phát chán với mấy lời nịnh hót, A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người đi tìm cho mình con mồi khác, đuôi sói vẫy vẫy theo nhịp bước chân. Hạ nhân không dám đi quá sát, tiểu chủ tử này tính cách quái đản, nếu dám đến quá gần có khi sẽ bị lôi xuống phạt bản tử.

Vừa vặn phát hiện một con sơn dương to khỏe đang uống nước ở khe suối, nó sớm phát hiện A Ba Đáp Thấu Á Viên đến nhưng vẫn nhởn nhơ tiếp tục thưởng thức nước mát trong lành. Tự khắc biết được đối thủ của mình thực lực thế nào, chỉ là một ấu lang không đáng để đặt vào mắt.

Bị con sơn dương kia xem thường, hiếu thắng trong lòng lập tức nổi lên, móng vuốt sắc bén quẹt quẹt xuống đất mấy cái. Không một lời báo trước liền xông vào sơn dương, há to cái miệng đầy răng nhọn hướng vào cổ của nó.

Sơn dương nhanh như chớp lách người thoát khỏi tấn công của A Ba Đáp Thấu Á Viên, tiếp tục vòng qua bên kia cúi đầu uống nước. A Ba Đáp Thấu Á Viên liền nổi giận, dùng sức bật người nhảy lên bám vào hai bên sườn của sơn dương, nhưng chưa chạm đến da ngoài đã bị hất văng xuống đất lần nữa.

Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra tiếng ken két, nàng nhất định đem con sơn dương này về làm bữa tối!

Sơn dương đã bắt đầu chán trò đuổi bắt này, xoay người muốn về nơi ở của mình. A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức đuổi theo, dùng sức bám lên người sơn dương mặc cho nó có giãy dụa thế nào, móng vuốt sắc bén thuận thế bấm sâu vào da thịt tươi ngon.

“Thập điện hạ!!!”

Đám hạ nhân như chó rượt chạy theo chủ tử, bất quá lại đuổi không kịp, con sơn dương kia thoắt cái đã biến mất giữa những lùm cây rậm rạp.

Cả người treo lơ lửng trên không trung, dù đã bấu vào da thịt nhưng con sơn dương vẫn không biết đau đớn, chạy vài bước lại dùng sức hất văng tiểu bạch lang trên lưng mình.

Hất mãi vẫn hất không xuống được, sơn dương xoay người đâm vào một cây cổ thụ hoàn hảo đem A Ba Đáp Thấu Á Viên hất xuống đất. Bên cạnh là sườn núi vừa dốc vừa trơn không có lấy một nhánh cây cản lại, A Ba Đáp Thấu Á Viên mất đà cứ thế trượt thẳng xuống chẳng kịp hó hé nửa lời.



Tách… tách…

Mưa rơi từ lúc nào chẳng hay, nước mưa lướt qua sườn mặt, qua mắt thậm chí là qua chóp mũi ẩm ướt khó chịu. Chống đỡ mệt mỏi đem mi mắt nặng trĩu nhấc lên, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của một quả banh lông tròn.

Không phải banh lông mà là…

“Chó!!!!”

Mộ Hoan nhảy dựng lên, trợn trừng mắt nhìn con chó trắng to khoảng hai tấc sáu, hai tai nhỏ trên đỉnh đầu cử động liên tục giống như đang nghe ngóng.

Là con chó này vừa liếm mặt nàng chứ không phải mưa?

“Ngươi bảo ai là chó?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nổi giận đùng đùng: “Có mắt nhìn không vậy?”

Mộ Hoan hoàn toàn không nghe A Ba Đáp Thấu Á Viên nói gì, hoảng sợ quan sát khung cảnh xung quanh, tại sao nàng lại ở đây? Ký ức quay về lúc còn ở hoa viên Đồng vương phủ, nàng nhớ mang máng có gặp qua Đào Hoa, sau đó thì…

Bị thủ tiêu!?

Trong đầu Mộ Hoan xuất hiện duy nhất ba chữ này, trong lòng rét lạnh nửa đoạn, xem chừng Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đã bắt đầu hành động rồi. Trước đem nàng loại trừ để dồn tâm sức đối phó với tỷ tỷ, không ngờ đám mẫu lang này tâm tư lại độc ác như vậy.

“Này!”

Đệm thịt nho nhỏ chuẩn xác vỗ vào mặt, Mộ Hoan giật mình nhìn con chó nhỏ trước mặt, hai mắt bắt đầu ươn ướt nước muốn khóc.

“Chó con…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vặn lại: “Ta không phải chó.”

“Chó con… hức…” Nước mắt bắt đầu thi nhau trào ra: “Hức, ta bị người ta ném xuống vực rồi, làm sao trở về đây? Hức, ta phải chết ở đây hay sao? Ta chỉ vừa mới xuyên không đến thôi mà, cứ như vậy mà chết ta thật sự không cam tâm ô ô!!”

Lần đầu gặp một omega loài người ở chốn thâm sơn cùng cốc này lại còn lỡ miệng chọc nhi nữ người ta khóc đến thê thảm như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhịn không được tự trách. Thân là alpha của gia tộc A Ba Đáp vĩ đại lại chọc một omega khóc hết nước mắt, chuyện này đồn ra còn mặt mũi gì nhìn người a.

“Ây, ngươi đừng có khóc!” Đệm thịt mềm mại ấn lên hai mắt của Mộ Hoan mà cằn nhằn: “Có cái gì đáng phải khóc, cùng lắm ta đi bắt cho ngươi mấy con heo rừng để ăn.”

“Chó con…”

“Ta là…” Thấy giọt nước mắt to như hạt đậu kia sắp rơi xuống A Ba Đáp Thấu Á Viên vội kêu: “Gâu.”

Nhục nhã ê chề!!!

Mộ Hoan đem quả cầu bông nhỏ ôm vào lòng, càng khóc lợi hại: “Ô chó con, ta khổ quá mà, sao đã xuyên không còn gặp xui xẻo chứ hả?”

Nữ nhân này nói cái gì A Ba Đáp Thấu Á Viên đều nghe không hiểu, chỉ biết kêu gâu gâu mấy tiếng để an ủi nàng, ngay cả chút mặt mũi còn lại cũng mất sạch hết.

“Đừng có khóc nữa, ngươi muốn khóc đến bao giờ gâu?” A Ba Đáp Thấu Á Viên vung đệm thịt vỗ vỗ mặt Mộ Hoan an ủi: “Ngươi khóc đến hai mắt sưng lên rồi kìa, người ngoài nhìn vào còn nghĩ ta ức hiếp ngươi gâu!”

Mộ Hoan dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Thời đại này có nhiều thứ lạ thật, ngay cả chó con cũng biết nói chuyện.”

Trên mặt nhỏ nổi lên ba đường hắc tuyến!!

“Đúng rồi.” Mộ Hoan nắm lấy hai chân trước của A Ba Đáp Thấu Á Viên dứt khoát kéo lên: “Ngươi rốt cuộc là đực hay cái vậy?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xấu hổ vô cùng, hai chân sau vung ra trước đạp vào người Mộ Hoan: “Thả ra! Gâu!! Có omega nào lại đi xem chỗ đó của người khác đâu!! Gâu!!!”

“Vậy ngươi là alpha sao?” Mộ Hoan quan sát một chút, tròn mắt nói: “Chó con sao mà chỗ đó lại lớn như vậy a? Có phải chủ nhân của ngươi tiêm thuốc cho ngươi hay không?”

“Tiêm cái gì mà tiêm! Gâu!! Đây là kích thước tự nhiên có được hay không?”

Mộ Hoan bĩu bĩu môi, đem hai chân trước của A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lại xuống đất: “Coi một chút có sao đâu, keo kiệt!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”

“À, quên nữa.” Mộ Hoan ngồi thẳng dậy, chỉ tay vào bản thân nói: “Ta là Mộ Hoan, Mộ trong [tư mộ], Hoan trong [hoan hỉ], còn ngươi tên gì?”

“Ta là A… Á Viên! Thấu Á Viên!!” Nói ra họ thật còn không sợ chọc tiểu omega này khóc thét lên sao?

“Thấu Á Viên? Tên đẹp thật đấy!” Mộ Hoan cầm lòng chẳng đặng mà đưa tay xoa xoa bóp bóp hai chân trước phủ lông mao mềm mại, híp mắt cười nói: “Chó con, chủ của ngươi đâu mà ngươi lại ở đây thế? Đi lạc rồi sao?”

“Ta còn cần chủ sao? Ta vốn là chủ nhân rồi.”

Dứt câu liền hếch hếch mũi lên trên, quả nhiên là tiểu khuyển tử coi trời bằng vung.

“Hóa ra Ngạn Huyền đại lục địa là một nơi nhân thú bình đẳng a, không đúng, phải là thú cao hơn một bậc!” Mộ Hoan buồn bực không thôi, tiện tay ra sức vò vò hai tai nhỏ của A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Tại sao omega loài người bọn ta chỉ có thể làm thiếp chứ? Tỷ tỷ của ta làm thiếp, sau này ta cũng phải làm thiếp, chẳng lẽ bọn ta không có quyền nắm giữ vận mệnh của mình?”

“Tiên trách kỷ hậu trách nhân, nếu loài người các ngươi không phản bội khế ước thì Lang tộc bọn ta đâu cần phải làm những chuyện như vậy.”

“Cái này không thể trách bọn ta!!” Mộ Hoan lập tức phản bác: “Là loài người trước đây phản bội các ngươi, không phải bọn ta, vì cái gì mà tính hết lên người bọn ta chứ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cứng họng, lời của Mộ Hoan nói quả thật rất có đạo lý nhưng không có nghĩa nàng đồng tình với những lời đó.

“Chó con này.” Mộ Hoan một phát đem A Ba Đáp Thấu Á Viên bồng lên cao, nheo nheo mắt nhìn đoàn bông khả ái trước mặt: “Kỳ thật sau khi chia tay Nhất Di ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện, sẽ không như trước cưỡng cầu hoàn mỹ nhưng vẫn muốn tìm một người thật sự chân thành đối đãi với mình. Con người rất tham lam có đúng hay không? Muốn một tấc lại cầu thêm một thước, nhân sinh vốn chưa bao giờ hoàn mỹ.”

Đạo lý lớn A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa hiểu nửa không, bất quá sắc mặt của Mộ Hoan giúp nàng hiểu thêm một chút, nữ nhân này trong lòng có tâm sự mà chẳng thể nói rõ.

Chẳng phải nhớ nhung hoan hỉ hay sao? Sao tâm tình luôn hướng về phiền não?

Hé môi định nói gì đó, đột nhiên bụng nhỏ không biết xấu hổ réo inh ỏi, mặt Mộ Hoan hồng thấu một mảng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”

Mộ Hoan khom người ôm đoàn bông vào lòng rêи ɾỉ: “Đói bụng quá~”

Sáng giờ chỉ ăn chút thủy quả, bây giờ ngoài trời đã tối đen làm sao có thể không đói chứ?

Đoàn bông nhỏ đột nhiên nhảy khỏi người nàng, rất nhanh đã bị đêm đen nuốt chửng.

“Á Viên!!”

Mộ Hoan vừa đứng dậy thì trời đất giống như bị ai nắm lấy xoay chuyển, toàn bộ sức lực đều bị rút sạch mà ngã lại xuống mặt đất đầy bùn tơi xốp.

Rốt cuộc chó nhỏ muốn đi đâu chứ?