Lang Hậu Truyền Kì

Chương 55




Ngay lúc đó, một đợt ánh sáng từ đèn lồng hắt tới kèm theo giọng nói quen thuộc phát ra.

“Mộ Hoan!!”

Theo bản năng chạy lên trước che chắn cho chó nhỏ, Mộ Hoan gian nan nâng tay che ánh sáng chói mắt kia hắt thẳng vào mặt. Trong lòng thầm than không ổn, ban nãy tiếng nói nàng nhận ra là của tỷ tỷ, chẳng biết tỷ tỷ làm sao biết được tin mà chạy đến tận hoa viên bắt gian.

Nếu là nàng thì không sao, tỷ tỷ thương yêu nàng sẽ không đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng chó nhỏ thì khác biệt…

“Mộ lệnh ái còn chưa gả vào Ngạc vương phủ đã làm ra loại chuyện này, đồn đãi ra ngoài thì điện hạ phải nhìn mặt ai đây?”

Là tiếng nói của Bối Lạc Hách Ma Lạp.

Mộ Tước có muốn bao che cũng không được, đành phải lớn tiếng quát tháo Mộ Hoan ở đối diện: “Thân là lệnh ái lại dám dẫn người lạ vào vương phủ, đây là tội gì có biết hay không? Nếu đến tai điện hạ thì phải xử lý thế nào hả?”

“Tỷ tỷ, cầu ngươi tha cho nàng, lỗi tất cả đều là ở ta.”

Mộ Hoan khóc không ra nước mắt, hoảng loạn đẩy chó nhỏ mấy cái: “Ngươi mau đi, làm ơn…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tất nhiên không thể để Mộ Hoan một mình chịu đựng tất cả, như thạch trụ vững vàng đứng nguyên một chỗ không chút suy suyển.

“Chó nhỏ mau đi.”

“Các ngươi đưa Mộ lệnh ái về phòng!” Trời đã khuya Mộ Tước không muốn kinh động quá nhiều người, càng cố thu xếp ổn thỏa càng tốt: “Chuyện đêm nay ai dám đồn đãi loạn thất bát táo ra ngoài thì đừng trách bản phi nặng tay!”

“Có nghĩa nàng giấu bản vương cả chuyện này?”

Bị tiếng nói nửa quen thuộc nửa xa lạ kia dọa cho cứng người, Mộ Tước thầm than không ổn, bối rối quay lại nhìn người đang từ trong bóng tối bước ra.

Bối Lạc Hách Ma Lạp đắc ý cười thầm trong lòng, nàng đoán không sai, chỉ cần là chuyện liên quan đến danh dự hoàng tộc thì Đồng vương sẽ chẳng để yên chuyện này. Cũng nhờ nữ nô thiếp thân bên cạnh kịp thời báo tin đêm nay Mộ Hoan sẽ tham gia triều nhật cùng alpha lạ mặt kia, nếu không cũng sẽ không chứng kiến được một màn thú vị thế này. Quả nhiên lão thiên gia cũng thuận theo nàng, để xem sau khi Mộ Hoan bị phế bỏ vị trí lệnh ái thì Mộ Tước còn ngồi vững trên ghế chính phi hay không?

Trong lúc mọi người không để ý đến, Mộ Hoan liền nhào đến đoạt hết đèn lồng trên tay nữ nô ném mạnh xuống đất. Chỉ cần không ai thấy được mặt của chó nhỏ thì cơ hội sống sót của chó nhỏ cũng nhiều hơn một phần.

“Điện hạ!?” Mộ Tước hoảng loạn ngăn bước chân của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Đêm khuya sương lạnh sao ngài không nghỉ ngơi sớm mà lại…”

“Bản vương nghe báo hậu hoa viên nửa đêm ồn ào cho nên mới đến xem thử, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đáng hổ thẹn này!”

“Thỉnh xin điện hạ khai ân bỏ qua cho Hoan nhi tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện.” Mộ Tước không nghĩ nhiều đã quỳ xuống níu lấy tay áo của Đồng vương, đè nén nước mắt đến hai mắt đỏ bừng lên: “Hôm nay nha đầu trót lỡ dại nghe theo lời mật ngọt của alpha khác, nhưng chỉ cần thần thiếp dạy dỗ lại sẽ không làm gì xấu mặt ngài. Cầu ngài, điện hạ, tha cho Hoan nhi một ngựa có được hay không?”

“Nàng còn muốn bản vương tha hay sao? Nàng nhìn hảo muội muội của nàng đi, nửa đêm nửa hôm dẫn một alpha xa lạ về phủ, còn cần danh tiết hay không hả!?”

“Là Hoan nhi không biết liêm sỉ câu dẫn nàng!! Hoàn toàn không phải do nàng dùng lời mật ngọt dụ dỗ!” Mộ Hoan suy sụp dập đầu khóc nấc: “Cầu điện hạ khai ân, cầu điện hạ tha cho nàng!”

“Ngươi vì alpha kia mà cầu xin? Ngươi có nghĩ đến việc này đồn đãi ra ngoài thì ai sẽ còn muốn lấy ngươi không!?”

Mộ Hoan cả người run rẩy chẳng ngừng, cố sức đẩy chó nhỏ mong đối phương có thể nhanh chút rời đi nhưng đáng tiếc đối phương không những không nghe còn ngoan cố đứng yên một chỗ.

“Lập tức mang Mộ lệnh ái giam lỏng trong phòng, ai cũng không được đến thăm!”

“Đồng vương điện hạ!!”

Hai bên nữ nô lập tức bước ra kiềm giữ cánh tay Mộ Hoan không cho nàng vùng vẫy đào thoát, thậm chí còn thô lỗ dùng nhiều sức để lại hai lằn đỏ chói mắt trên cánh tay trắng nõn.

“Điện hạ cầu ngài đừng làm như vậy!” Mộ Tước ghì chặt lấy tay áo A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không dám lơi lỏng, nước mắt giàn ra ướt đẫm đôi gò má trắng bệch vì lạnh: “Là do thần thiếp dạy dỗ không nghiêm, có phạt nên phạt thần thiếp không biết dạy dỗ, cầu ngài điện hạ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời, lưu loát đem Mộ Tước xốc đứng dậy rồi dùng mắt ra hiệu cho An An bước lên dìu đỡ nàng.

“Bản vương còn muốn biết gian phu kia là ai, dám đặt chân chó vào Đồng vương phủ xem ra cũng có bản lĩnh.”

“Đồng vương điện hạ!” Mộ Hoan kịch liệt giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm kẹp của hai nữ nô nhưng bất thành: “Là ta câu dẫn nàng! Không phải là lỗi của nàng, cầu ngài tha cho nàng!!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trào phúng một tiếng, trực tiếp đoạt lấy đèn lồng trong tay thủ vệ từng bước tiến đến chỗ của gian phu đang đứng cách đó không xa.

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà cả gan dụ dỗ cả lệnh ái Đồng vương phủ?”

Ánh mắt vàng nhạt hắt lên lớp lông mao thuần bạch bóng loáng, đôi đồng tử xanh biếc lộ rõ tia chán ghét, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn đến A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

Nhận rõ gian phu là ai, sắc mặt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lập tức vặn vẹo.

“Ngươi!?”

Mộ Tước phản ứng nhanh nhất, vội vàng khom người hành lễ: “Mộ Tước tham kiến Ngạc vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ vạn an.”

Đôi mắt hạnh mất dần tiêu cự, chó nhỏ… chó nhỏ của nàng sao lại có thể là Ngạc vương!?

Sự tình quá bất ngờ, Bối Lạc Hách Ma Lạp chưa kịp tiếp thu đã vội vã hành lễ, đại não nghẹt cứng chẳng nghĩ được gì. Mãi đến khi kinh hách qua đi mới chợt tỉnh cơn mê, gian phu kia không ai xa lạ chính là Ngạc vương điện hạ, sao có thể trùng hợp đến vậy?

A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận gầm khẽ một tiếng: “Mộ lệnh ái đã là người của Ngạc vương phủ, bản vương đưa nàng tham dự triều nhật thì có gì sai trái?”

“Ngươi…” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hít liền mấy ngụm lãnh khí, hoàn toàn không thể bắt bẻ được gì nha đầu kia: “Ngươi muốn dẫn người của Đồng vương phủ đi cũng phải báo một tiếng, sao có thể tiền trảm hậu tấu như vậy?”

“Là ta khinh suất, lần sau sẽ chú ý hơn.”

Tiêu sái bước qua đám đông náo nhiệt đang vây quanh, A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn đưa Mộ Hoan về phòng lại nhận được cái né tránh cùng ánh mắt bài xích chán ghét.

“A Hoan…”

“Nô tỳ chỉ là nho nhỏ omega loài người, sao dám đòi hỏi ân sủng của Ngạc vương điện hạ. Bấy lâu nay đã làm nhiều chuyện không phải, cũng không ý thức được thân phận của mình thấp hèn mà vọng tưởng đến ngài, cầu Ngạc vương điện hạ đại nhân đại lượng tha cho.”

“Sao nàng…” A Ba Đáp Thấu Á Viên hoàn toàn không muốn thấy Mộ Hoan câu nệ như thế, đây không phải là A Hoan mà nàng từng quen biết: “Đừng nghĩ ngợi lung tung chỉ cần tin bản vương thôi, chuyện này…”

“Điện hạ không cần giải thích, nô tỳ tự khắc minh bạch.”

Dứt câu, Mộ Hoan liền xoay người chạy trở về phòng của mình, nước mắt cố nén thật sâu trong lòng vẫn yếu đuối tuôn chảy.

A Ba Đáp Thấu Á Viên không chút chần chờ liền đuổi theo phía sau, các nàng khó khăn thế nào mới đến được với nhau sao có thể chỉ vì chút hiểu lầm này mà phân khai?

“A Hoan, nàng nghe ta nói đã.”

“Còn gì để nói nữa?”

Mộ Hoan lạnh nhạt gạt đi hành động thân mật của chó nhỏ, oán hận lên án: “Ngài tại sao phải che giấu ta? Hả? Có phải vì ngài nghĩ ta biết ngài là Ngạc vương sẽ đeo bám không dứt? Có phải từ đầu ngài chỉ muốn chơi đùa chứ không thật lòng thật dạ với ta như những gì đã nói? Thấu Á Viên, ngài sao có thể xấu xa đến như vậy hả!?”

“Không phải như thế, ta từ đầu không hề muốn lừa gạt cũng không nghĩ đùa giỡn với ta, ta chỉ…”

Mãi vẫn không thể nói thành lời, A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn là e ngại thân phận của mình, nàng rất sợ sau khi Mộ Hoan hiểu rõ sẽ lựa chọn từ bỏ nàng…

“Ngài nói không được chính bởi trong tâm ngài có quỷ!!” Mộ Hoan gạt vội nước mắt ở trên mặt, nửa chua xót nửa oán hận nói: “Chúng ta từ nay nhất đao lưỡng đoạn, ngài đi đường ngài còn ta đi đường ta, từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại!”

“A Hoan!”

====================

Sau khi sự việc xảy ra, Mộ Hoan một mực giam mình trong phòng không chịu gặp mặt bất kỳ ai, thậm chí còn chẳng buồn ăn uống gì. Đối với mọi chuyện đang diễn ra nàng vẫn chưa kịp thích ứng lại bị người yêu nhất dội cho một thau nước lạnh, thần trí lẫn tâm hồn đều thanh tỉnh đến nhức nhói.

Tại sao phải lừa gạt nàng? Tại sao cứ luôn là nàng bị bỏ rơi?

Mấy ngày giam mình trong phòng, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng có tìm đến nhưng đều bị chặn lại ở bên ngoài. Mộ Hoan nhất định không chịu gặp, dù cho đối phương có hết lời năn nỉ cầu xin cũng không lay chuyển được nàng.

Chuyện lớn như vậy Mộ Tước không thể không ra mặt, sáng sớm đích thân đến phòng của Mộ Hoan xem thử tình hình của tiểu nha đầu. So với mấy ngày trước tinh thần còn xuống dốc thê thảm hơn, thậm chí còn nằm dài trên nhuyễn tháp không ngồi dậy nổi.

“A Hoan, gặp tỷ tỷ mà không chào hỏi gì sao?”

“Muội cảm nhiễm phong hàn không đón tiếp được tỷ tỷ, mong tỷ tỷ rộng lượng bỏ qua cho.”

“Bệnh tình chưa khỏi còn nằm ngoài đây gió lạnh làm gì?” Mộ Tước liếc nhìn Tường Liên bên cạnh, không hài lòng trách cứ: “Biết nàng là chủ tử nhưng cũng phải nhắc nhở nàng bảo trọng sức khỏe, đừng lúc nào cũng thuận theo ý của nàng.”

“Nô tỳ minh bạch, sẽ thường xuyên nhắc nhở tiểu thư nghỉ ngơi.”

“Được rồi, ngươi đi dặn dò thiện phòng chuẩn bị ít sữa dê nóng cho nàng, nhớ là phải nóng không được để nguội mới dâng lên.”

“Vâng, chính phi nương nương.”

Đợi Tường Liên đi khuất, Mộ Tước mới xoay người ngồi xuống nhuyễn tháp, tiện tay chỉnh lại chăn bông của Mộ Hoan cho ngay ngắn.

“Mấy hôm nay Ngạc vương tìm đến sao lại không đón?”

Mộ Hoan ũ rũ ngả người dựa sát vào nhuyễn tháp, chẳng đủ hơi sức mở miệng trả lời.

“Chẳng phải ngươi rất thích Ngạc sao? Thân phận của nàng vừa vặn thích hợp với ngươi, còn khiến cho Đồng vương phủ thoát khỏi cảnh kháng thánh ý, ngươi sao lại cứ phải giày vò bản thân mình?”

“Chỉ cần nghĩ đến nàng lừa gạt ta là liền không có dũng khí đối mặt.” Mộ Hoan yếu ớt quay đầu nhìn Mộ Tước, hai mắt tự lúc nào hoen đỏ cũng chẳng rõ: “Tỷ tỷ, ta nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra tại sao nàng phải che giấu, hay là nàng chỉ muốn đùa giỡn Hoan nhi?”

“Muốn biết thì ngươi hãy hỏi rõ nàng, chỉ có câu trả lời của nàng mới có ý nghĩa.”

“Nhưng mà…”

“Hoan nhi.” Mộ Tước nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mộ Hoan, dịu giọng tiếp lời: “Tỷ tỷ cả đời cũng chỉ muốn ngươi được khoái hoạt, nếu ngươi cảm thấy ủy khuất thì cứ nói rõ ra với tỷ tỷ, ta lập tức làm chủ cho ngươi có biết không?”

“Ân, tỷ tỷ.”

“Đừng sầu não nữa, xem ngươi thương tâm như vậy tỷ tỷ nhìn thấy cũng không đành lòng.”

Mộ Hoan yếu ớt gật gật đầu đáp lại, nhưng tinh thần cũng chẳng khá hơn là bao.

Đúng lúc đó An An đẩy cửa bước vào nhỏ giọng thì thầm gì đó vào tai của Mộ Tước, sau lại ý vị thâm trường ngẩng đầu lên nhìn Mộ Hoan. Mộ Tước gật đầu hai cái biểu thị đã hiểu rồi, chậm rãi đưa tay sang bên cạnh để An An đeo găng vải giữ ấm ngọc thủ tinh xảo như điêu trác.

“Ngạc vương phủ mang lễ vật đến, ngươi có muốn nhận không?”

Mộ Hoan tuy rất muốn biết là lễ vật gì nhưng nghĩ đến gặp chó nhỏ thì tâm trạng liền tuột dốc không phanh: “Ngạc vương lại đến?”

“Không có.” Mộ Tước chỉnh lại hộ giáp trên tay mình, nửa thật nửa đùa nói: “Kỳ thật ngươi vẫn rất muốn gặp nàng, giận dỗi như vậy có thoải mái hơn không? Có khiến mối quan hệ giữa hai người tốt hơn không?”

“Tỷ tỷ.”

“Đừng nghĩ tỷ tỷ cái gì cũng không biết, ta liếc mắc đã nhìn thấu ngươi có bao nhiêu thích nàng. Kiêu ngạo làm cái gì a? Giận dỗi mãi chẳng làm mọi chuyện tốt hơn mà càng khiến khoảng cách giữa ngươi và nàng xa hơn. Sao không hảo hảo ngồi xuống cho nàng một cơ hội giải thích rõ ràng? Nàng là vương gia thiên kim chi khu, hạ mình cầu xin tha thứ của ngươi đã là ân sủng lớn đến mức ai cũng đều mong muốn có được, còn ngươi thì sao hả?”

Mộ Hoan ngẫm lại cảm thấy lời tỷ tỷ không phải không có đạo lý, nàng chỉ vì tức giận mới nói nhất đao lưỡng đoạn. Nhưng trong thâm tâm nếu phải chia xa sợ rằng đời này sống không bằng chết, sinh mệnh có còn duy trì hay không chẳng còn quan trọng nữa.

“Muội biết rồi.”

“Nha đầu, tức giận thì tức giận nhưng phu thê đầu giường cãi cuối giường hòa, đừng để mọi chuyện trở nên tệ hại hơn.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Hoan vuốt nhẹ hai cái: “Trời đã vào xuân nhưng còn rất lạnh, thân thể nho nhỏ của ngươi vẫn còn yếu ớt đừng làm khó bản thân mình.”

“Hảo, tỷ tỷ, cái kia… lễ vật…”

Mộ Tước phì cười, đưa mắt nhìn An An đứng phía sau phân phó: “Mang lễ vật của Ngạc vương cho nhị tiểu thư xem.”

“Vâng, chủ tử.”