Lang Hậu Truyền Kì

Chương 54




Triều nhật dạ, các cô nương đủ tuổi cài trâm không quản omega Nhân tộc hay Lang tộc đều xuất môn đi dạo trên phố. Đây cũng là ngày duy nhất omega Nhân tộc được trả tự do, nhưng vẫn bị giới hạn chỉ được vào những địa phương ít người lai vãng và không được phép ra thẳng đường lớn.

Chỉ duy nhất một người dám nghênh ngang đi trên đường lớn— Đồng vương phủ Mộ lệnh ái Mộ nhị tiểu thư Mộ Hoan.

Hai bên đường treo đèn lồng thắp sáng như ban ngày, nhiều omega cùng alpha ở bên đường tán gẫu, đôi khi sẽ cúi đầu ngượng ngùng kéo khăn lụa. Triều nhật chi lễ là dịp để các omega chịu môn cấm có cơ hội ra ngoài tìm kiếm bạn lữ hợp ý, ai nấy đều xúng xính váy áo yểu điệu thướt tha như hoa như mộng.

Mộ Hoan cũng bị không khí náo nhiệt trên phố làm cho hưng phấn, hết nhìn đông rồi lại ngó tây. Liên tục lôi kéo A Ba Đáp Thấu Á Viên đi xem mấy gian hàng ở bên đường, lựa chọn cả buổi cũng mua được một ít bánh mứt để ăn dọc đường.

Trái ngược với phố lớn ồn ào, trên các dãy lầu lại rất ảm đạm. Vài cô nương tựa người vào lan can dùng ánh mắt ưu buồn dõi theo đám đông náo nhiệt đang qua lại trên phố, chẳng biết chuyện gì khiến hoa dung buồn tủi.

“Chó nhỏ.” Mộ Hoan tay cầm kẹo hồ lô táo gai ngào đường, mờ mịt nhìn đám đông đang đứng trên lan can: “Bọn họ sao lại không xuống tham gia náo nhiệt a?”

“Bọn họ là omega quá tuổi triều nhật không được phép tham gia.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng nhìn theo hướng ánh mắt của kiều hương: “Triều nhật chỉ có một lần trong đời, đã qua rồi thì vĩnh viễn chỉ có thể tiếc nuối mà nhìn.”

“Đáng thương thật…” Mộ Hoan cúi đầu nhìn cây kẹo hồ lô trong tay mình, trong lòng nổi lên chút tư vị: “Có nghĩa là năm sau ta cũng không được tham gia náo nhiệt như vậy?”

“Triều nhật cũng chỉ có mấy hoạt động này, đi thêm vài lần cũng chỉ có như thế không cần phải tiếc nuối.”

“Nhưng sao bọn họ lại buồn bã?”

“Là do quá tuổi triều nhật vẫn chưa tìm được ý trung nhân, chỉ có thể dõi theo những omega khác được alpha ngỏ ý mà âm thầm ghen tỵ.”

Mộ Hoan ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi tiếp: “Bọn họ cần rất trẻ a.”

“Omega đến tuổi triều nhật là con nhà danh môn khuê tú thì mười hai mười ba tuổi đã gả đi rồi, chỉ có những omega gia cảnh thấp hèn còn là nô ɭệ thì quá mười lăm mười sáu mới được lấy về làm thiếp sinh con đẻ cái.”

Mộ Hoan sực nhớ tỷ tỷ nhà nàng cũng tận mười sáu tuổi mới gả cho Đồng vương gia, xem ra omega loài người đứng trên dãy hành lang kia tiếc nuối là vì bản thân không phải xuất thân danh môn. Đột nhiên nhớ đến một chuyện, Mộ Hoan nghi hoặc nhìn chằm chằm A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Tự hiểu kiều hương muốn hỏi điều gì mà chủ động đáp: “Nàng tuy là omega loài người như tỷ tỷ nàng là chính phi cũng coi như danh môn khuê tú, mười ba tuổi nhất định phải gả đi mới thích hợp.”

“Nguyên lai là vậy.”

Đưa mắt nhìn đám đông tập trung ở bờ sông, Mộ Hoan cũng muốn cùng chó nhỏ thả hoa đăng cầu mong có một đoạn duyên phận thiên trường địa cửu, viên viên mãn mãn. Lập tức lôi kéo A Ba Đáp Thấu Á Viên đi đến gian hàng bán hoa đăng, Mộ Hoan chọn cái lớn nhất đẹp nhất đắt nhất để chèn ép khí thế cũng những cái hoa đăng kia. A Ba Đáp Thấu Á Viên dở khóc dở cười, nhưng cũng chiều theo ý muốn của Mộ Hoan mà mua hoa đăng kia.

Đương lúc chuẩn bị tiếp nhận hoa đăng từ tay lão bản thì phía sau lại truyền đến tiếng tranh cãi.

“Các ngươi đừng có vô lễ!”

Tiếng quát của omega đặc biệt lớn, xem chừng lại có đám alpha vô lại nào đó đi khi dễ omega nhà người khác.

“Tiểu mỹ nhân, đi triều nhật một mình không thấy cô đơn sao? Có bọn ta phụng bồi còn phản ứng làm gì? Ngoan ngoãn một chút, chúng ta cùng nhau thả hoa đăng nhé?”

“Các ngươi không biết liêm sỉ!!”

Đám alpha kia liên tục động tay động chân sờ mó tiểu omega nhà người khác, thậm chí người ở hai bên đường trông thấy cũng chẳng ngăn cản. Đơn giản là vì omega nọ là con người, còn đám không biết xấu hổ đó lại là Lang tộc quyền quý, có điên mới chọc vào tổ ong vò vẽ.

Nhưng Mộ Hoan không thể nhìn nổi nữa, lập tức đẩy đám đông đang vây xem chạy đến giải vây cho tiểu omega kia.

“Này, các ngươi có biết xấu hổ không vậy? Ở trên đường lớn dưới mắt thiên tử lại dám đùa giỡn omega, có tin ta kiện lên quan phủ hay không?”

“Quan phủ?” Thủ lĩnh đám alpha kia cười nhạo một tiếng, còn đưa tay nhấc lên cằm nhỏ của Mộ Hoan: “Tiểu mỹ nhân cũng thật thích náo nhiệt, phải chăng cũng muốn bọn ta phụng bồi một đoạn? Chi bằng đến khách điếm gần đây, chúng ta hảo hảo tâm sự một phen nhé?”

Mộ Hoan nổi giận nâng chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn, người hai bên đường đang vây xem cũng không dám thở mạnh một hơi. Tên không biết xấu hổ này đã có thể biến thành dạng nửa người nửa thú khẳng định đã tiêu ký quá omega vậy mà còn giở trò chòng ghẹo, nàng chỉ đạp một cái là quá nhân nhượng cho hắn rồi.

Tên thủ lĩnh ngã hẳn xuống đất lăn lê gào thét, điên tiết rống vào mặt đám alpha theo hầu: “Các ngươi đứng đó nhìn cái gì? Mau đánh!!”

Còn tưởng bản thân sẽ bị đánh thành bãi nước thì đúng lúc một tiếng nói quen thuộc phát ra: “Người của Ngạc các ngươi cũng dám động vào?”

Xung quanh liền rơi vào yên ắng, không ai nói ai đồng loạt lui về mấy bước nhường đường cho alpha Lang tộc kia bước lên. Lông mao thuần bạch như đang phát quang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trắng, thân thể khỏe khoắn cao lớn hơn tộc nhân Lang tộc khác, thậm chí còn mang thêm một tầng khí thế tôn quý khó ai sánh bằng.

Mộ Hoan có chút bất khả tư nghị, nhưng cũng không để ý lắm vì nàng còn tức giận tên hỗn đản kia khi dễ nàng.

“Á Viên.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chuẩn xác bước lên che chắn cho Mộ Hoan, đôi mắt xanh biếc lộ ra một tia khó chịu: “Quan phủ không xử lý được các ngươi thì để Ngạc xử lý các ngươi, thế nào?”

“Bọn ta uống có hơi nhiều rượu nên đầu óc không minh mẫn, xin Ngạc rộng lượng hải hà bỏ qua cho.”

“Cút.”

Đám tay sai vội kéo tên thủ lĩnh đang nằm vạ trên đất đứng dậy, ngay cả đuôi cũng không kịp cong lên đã xách mông tháo chạy.

“Sao lại tha dễ dàng như vậy?” Mộ Hoan buồn bực muốn đuổi theo sau: “Bọn họ khi dễ ta, Á Viên, ngươi cứ vậy bỏ qua sao?”

“Liên quan đến quan phủ, ta không muốn làm lớn chuyện.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đè thấp giọng thì thầm vào tai Mộ Hoan: “Gia đình ta kinh doanh vải vóc, đụng vào quan phủ sẽ rất phiền toái.”

Mộ Hoan bất đắc dĩ đành phải xuôi theo ý của chó nhỏ, kỳ thật cục tức này nàng vô pháp nuốt trôi. Náo nhiệt qua rồi Mộ Hoan cũng muốn tiếp tục thả hoa đăng, nhưng đi được vài bước thì bị omega ban nãy gọi với theo.

“Nhị vị ân nhân xin dừng bước.” Cô nương kia bước chân vội vã đuổi theo sau, bối rối kéo khăn lụa phấn hồng trong tay: “Nô là Đằng Liễu, xuất thân Hân vương phủ, tham kiến Mộ lệnh ái và Ngạc…”

Phát hiện ánh mắt bất mãn của Ngạc vương, Đằng Liễu tự ý thức ngậm miệng lại không dám nói nhiều hơn nửa chữ.

“Hóa ra là Đằng lệnh ái.”

Từng nghe ngoài nàng ra còn có một vị lệnh ái tên Đằng Liễu, Mộ Hoan không ngờ lại có duyên gặp gỡ trong đêm triều nhật này.

“Được Mộ lệnh ái biết đến là phúc phần của nô, nhưng nào dám nhận hai từ lệnh ái kia…” Đằng Liễu sầu mi khổ kiếm cúi thấp đầu lén lau nước mắt: “Tỷ tỷ của nô chỉ là một cơ thiếp không danh không phận, nếu nói lệnh ái thì chỉ có Mộ lệnh ái là xứng đáng.”

“Đằng lệnh ái đừng quá đa sầu, đêm nay là triều nhật chi lễ không nên khóc lóc.” Đối với kiểu người mới nói hai câu đã rơi lệ thì Mộ Hoan không mấy thích tiếp xúc, vội vã tìm cách rời đi càng sớm càng tốt: “Bản lệnh ái còn có việc, Đằng lệnh ái đi đường cẩn thận.”

Dứt câu liền kéo A Ba Đáp Thấu Á Viên cùng rời đi không quên lấy hoa đăng vừa mua ban nãy, còn sợ dây dưa lâu sẽ phải tìm cách dỗ nín Đằng lệnh ái kia. Hai người một mạch đi thẳng đến bờ sông, nhưng bờ bên này đều đã có người đứng đông nghẹt, các nàng buộc phải qua cầu sang bờ bên kia để thả.

Mộ Hoan đến bàn lấy một cây nến được thắp sẵn, từ tốn cho vào giữa tâm hoa đăng rồi thả xuống dòng sông. Học theo những omega khác quỳ xuống chấp tay khấn nguyện, nàng chẳng biết vị thần mà người Ngạn Huyền thờ phụng là ai, nhưng mong thần linh sẽ chứng giám cho lòng thành của nàng.

Thiên trường địa cửu, viên viên mãn mãn.

Hé mắt nhìn sang A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đang khấn nguyện, xem có vẻ rất thành tâm kính cẩn. Lén lút dùng khuỷu tay chọt vào thắt lưng chó nhỏ hai cái, Mộ Hoan nghịch ngợm nhích đến gần.

“Chó nhỏ, ngươi khấn nguyện gì vậy?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa thật nửa đùa nói: “Ta đang hỏi tại sao nhiều người trên đời như vậy lại gặp đúng ngay nàng?”

Mộ Hoan liền phồng to hai má, tức giận đánh một cái: “Ngươi ám chỉ cái gì a?”

“Ta đã ám chỉ gì sao? Là nàng nghĩ nhiều quá thôi.”

“Ngươi!”

Mộ Hoan phủi phủi hai đầu gối đứng dậy, xoay người muốn bỏ đi lại bị chó nhỏ kéo trở về mà mất đà ngã vào lòng đối phương. Trong lòng thích muốn chết nhưng vẫn giãy dụa mấy cái, oán giận trừng trừng nhìn vào đôi đồng tử xanh biếc kia.

“Ta thích nàng nhiều như vậy, chỉ có nàng là luôn khước từ ta.”

“Ta mới không có…” Mộ Hoan ngượng ngùng nhìn sang nơi khác: “Ta từ đầu đã luôn mở lòng với ngươi.”

Ý cười trong đôi mắt xanh biếc càng thêm đậm, hận không thể đem kiều hương kéo về từ đường Ngạc vương phủ cùng bái đường thành thân. Trời cao chứng giám, thần linh bảo hộ, đời này kiếp này bất ly bất khai bất hối bất oán.

Nhớ đến một chuyện, Mộ Hoan vội đứng lại ngây ngắn đối chó nhỏ nói: “Chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện một lát được không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên có chút khó xử: “Bị phát hiện sẽ hủy danh tiết của nàng, đừng có làm càn.”

“Nhưng chuyện này ta phải nói rõ vào hôm nay mới được.” Hết hôm nay, sợ rằng không có cơ hội thứ hai…

Nghĩ ngợi hồi lâu A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng gật đầu đồng ý, theo Mộ Hoan tìm một chỗ vắng vẻ để nói chuyện. Chẳng rõ đi bao lâu, mãi đến khi tiếng cười nói ồn ào của đoàn người biến mất Mộ Hoan mới chịu dừng lại, tay siết chặt gấu áo đến nhăn nhúm.

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị thái độ này của Mộ Hoan làm cho lo lắng, dè chừng hỏi khẽ: “A Hoan, nàng có chuyện gì vậy?”

“Ta…”

Mộ Hoan hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm quay lại nói: “Ta không phải là Mộ Hoan, cũng không có tỷ tỷ hay phụ mẫu gì cả. Mà ta tên thật là Trầm Ngọc, sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, hiện tại đang là sinh viên năm cuối của khoa sinh vật học trường đại học C.”

Nói hết những gì ở trong lòng liền tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, Mộ Hoan căng thẳng hé mắt ra nhìn thử xem phản ứng của chó nhỏ. Chỉ thấy đối phương đột ngột nhíu mày, dường như đang trầm mặc suy nghĩ lại những lời nàng vừa nói. Trái tim trong lồng ngực cũng vì cái nhíu mày kia mà thắt lại, thậm chí nàng còn chẳng dám thở mạnh lấy một hơi.

A Ba Đáp Thấu Á Viên khì một tiếng, vung đệm thịt vỗ vào trán nàng: “Ta đã bảo nàng đừng đọc quá nhiều mấy quyển sách giả tưởng kia, giờ xem đi, suy nghĩ linh tinh còn giả vờ nghiêm trọng nữa.”

“Ta không có đùa mà! Ta nói toàn bộ đều là sự thật.”

“Hảo, hảo, là sự thật, tiểu Trầm Ngọc nói gì cũng đều là thật.”

“Ngươi!”

Mộ Hoan giận đến nội thương, hai mắt hoen đỏ đè nén ủy khuất ở trong lòng. Nàng tức giận không phải vì chó nhỏ đùa cợt nàng mà là vì chó nhỏ không tin nàng, mấy lời vừa thốt ra có biết nàng phải lấy bao nhiêu dũng khí?

“Ta ghét ngươi!!”

Dứt câu liền xoay người chạy đi mất, bỏ lại A Ba Đáp Thấu Á Viên chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng điều đầu tiên vẫn là chạy theo phía sau Mộ Hoan, tức giận không sao miễn đừng tự tổn thương bản thân là tốt rồi.

Về đến phủ thì trời cũng đã khuya, Mộ Hoan đi bộ đến rã hai chân còn chẳng dám đi vào bằng cửa chính, mò mẫm theo lối cửa sau vào trong phủ. A Ba Đáp Thấu Á Viên biết nàng còn giận nên chẳng dám nói lung tung gì, theo sát ở phía sau đến hoa viên mới bước lên ngăn cản.

“A Hoan, ta biết sai rồi, ta không nên đùa giỡn như vậy, nàng đừng tức giận nữa được không?”

Mộ Hoan đẩy đẩy A Ba Đáp Thấu Á Viên hai cái, mắt vẫn còn ươn ướt nước: “Ngươi đi đi, hôm nay ta không muốn thấy ngươi nữa!”

“A Hoan à, có muốn đánh mắng thì trút lên người ta, chỉ xin nàng đừng khóc có được không?”

Vẫn là Mộ Hoan yếu đuối, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm chó nhỏ đang thành khẩn quỳ trước mặt nàng. Hôm nay đối phương đã hạ xuống tôn nghiêm, nàng cũng chẳng muốn vì chút mâu thuẫn nhỏ mà khiến hai người rạn vỡ quan hệ.

“Được rồi, ngươi đi đi, coi chừng bị người khác phát hiện.”

“Ta muốn hôn nàng.”

Mặt nhỏ lập tức nhuộm hồng, ngượng ngùng nhìn xung quanh rồi quát khẽ: “Ở trong vương phủ ngươi còn muốn làm càn?”

“Chỉ hôn một cái thôi, hôn xong ta liền đi ngay!”

Đối phương thành khẩn như vậy Mộ Hoan cũng không nỡ từ chối, đành nén xuống xấu hổ chủ động đặt lên môi chó nhỏ một nụ hôn. A Ba Đáp Thấu Á Viên đặc biệt mừng rỡ, đệm thịt tì sau gáy của kiều hương thu ngắn khoảng cách giữa hai người, môi lưỡi được dịp nóng bỏng quấn quít không ngừng.

“Ưm…”

Mộ Hoan run rẩy câu chặt cổ của chó nhỏ, thần trí của nàng đều bị nụ hôn ngọt ngào kia cuốn trôi chẳng sót lại gì.

Ngay lúc đó, một đợt ánh sáng từ đèn lồng hắt tới kèm theo giọng nói quen thuộc phát ra.

“Mộ Hoan!!”