Lang Hậu Truyền Kì

Chương 52




Mộ Tước tháo bỏ hộ giáp ở ngón út, dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào trong hộp yên chi, đưa mắt ra hiệu cho Tường Liên xốc lên khăn trùm đầu của Mộ Hoan. Ánh sáng đột ngột tràn đến không kịp thích ứng, Mộ Hoan nheo nheo mắt nhìn, mãi một chút mới có thể tiếp nhận được.

Ngón út tì mạnh dưới mắt, Mộ Hoan ăn đau kêu khẽ một tiếng, ai oán bĩu môi.

Mộ Tước nhịn không được phì cười, tiếp tục ấn ngón tay vào yên chi rồi tì vào dưới mắt Mộ Hoan: “Nha đầu, trưởng thành rồi không được mè nheo.”

“Muội mới không có.”

Ý cười trong mắt càng thêm đậm, Mộ Tước cầm lấy kim thoa trên bàn, cẩn thận cài lên búi tóc cho nàng: “Từ hôm nay ngươi chính thức trải qua triều nhật, tương lai phải cùng phu tế đồng lòng vì thân phu sinh thật nhiều oa oa.”

Mộ Hoan đầy mặt xấu hổ, nàng còn chưa gả đi sao lại tính đến chuyện sinh oa oa a?

“Triều nhật kết thúc, lệnh ái dâng trà.”

Mộ Tước chính tay phủ khăn trùm đầu cho Mộ Hoan, hướng dẫn nàng đi dâng trà cho đại nhân vật tham gia triều nhật ngày hôm nay. Tường Liên bưng khay trà nhất nhất theo sát, cẩn thận giúp nàng chỉnh vạt váy kéo lê phía sau.

“Đại hoàng thân, Bắc vương điện hạ.”

Mộ Hoan kính cẩn cúi đầu dâng trà: “Bắc vương điện hạ thỉnh dùng trà.”

“Lệnh ái cũng đã triều nhật, bản vương chỉ có chút lòng thành này.”

Bắc vương liếc mắt nhìn công công phía sau, hắn lập tức hiểu ý đưa lễ vật cho nữ nô theo hầu.

“Tạ Bắc vương điện hạ ban thưởng.”

“Thứ hoàng thân, Tạ vương điện hạ.”

“Thứ hoàng thân, Vũ Lộc vương điện hạ.”

“Thứ hoàng thân, Đồng vương điện hạ.”

“Thứ hoàng thân, Cách Vu điện hạ.”

“Thứ hoàng thân, Hân vương điện hạ.”

Mộ Hoan nghe đến hai chữ ‘Hân vương’ liền lập tức rùng mình, kính cẩn dùng mười ngón tay đeo hộ giáp dâng trà lên: “Hân vương điện hạ thỉnh dùng trà.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vui vẻ tiếp nhận: “Chúng ta đây là lần thứ ba gặp nhau đến nay mới có cơ hội tặng lễ vật cho lệnh ái, mong lệnh ái không cảm thấy buồn phiền.”

“Được Hân vương chú ý là phúc phần của Hoan nhi.”

“Đáng tiếc, chúng ta hữu duyên vô phận, trước đây còn hứa lấy nàng vào phủ nhưng bây giờ lời nói ấy biến thành trò cười rồi.”

Mộ Hoan thoáng chau mày hỏi: “Hân vương nói vậy là có ý gì?”

“Hoàng thượng hạ chỉ, có ý muốn nàng gả cho Ngạc vương, nàng chưa hay biết gì sao?”

Chén trà trên tay lung lay sắp đổ, Mộ Hoan hít phải mấy ngụm lãnh khí, bàng hoàng quay lại nhìn Mộ Tước ở sau lưng.

Mộ Tước né tránh ánh mắt của nàng, bình tĩnh thúc giục: “Vẫn còn nhiều người, mau mau kính trà.”

Mộ Hoan cảm thấy mắt mũi đều đã cay xè, run rẩy mở miệng: “Tạ điện hạ nhắc nhở.”

Lừa người, sao lại nói sẽ cho nàng gả vào Thấu gia? Đến cả tỷ tỷ cũng lừa nàng, vậy nàng còn có thể tin tưởng vào ai kia chứ?

Mộ Hoan như người mất hồn đi từng bàn kính trà, nước mắt giàn ra lúc nào cũng không hay, bàn tay cầm chén trà mấy lần suýt đổ may mắn có Tường Liên bên cạnh giúp đỡ.

“Thứ hoàng thân, Ngạc vương điện hạ.”

“Ngạc vương điện hạ, thỉnh dùng trà.”

Lời cứ nghẹn lại ở cổ họng, đây là phu quân tương lai của nàng sao? Đối tốt với nàng là vì biết nàng sẽ gả vào Ngạc vương phủ sao?

A Ba Đáp Thấu Á Viên thấy kiều hương như vậy tránh không khỏi đau lòng, tuyệt không dám mở miệng nói lung tung, yên lặng tiếp nhận chén trà của nàng.

“Ban thưởng.”

“Tạ điện hạ ân sủng.”

Mộ Hoan cũng không có tâm tình lưu lại, tiếp tục đi kính trà trắc phi Bối Lạc Hách Ma Lạp.

Bối Lạc Hách Ma Lạp liếc mắt một cái đã biết Ngạc vương có tình ý với Mộ Hoan, đáng tiếc lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình, phần chân tâm của nha đầu này sớm đã trao cho alpha khác.

“Lệnh ái hôm nay xinh đẹp ngời ngời, hoa liễu ngoài kia có đẹp thế nào cũng không sánh bằng, tuổi trẻ quả nhiên khiến người ta ngưỡng mộ.”

“Tạ trắc phi nương nương khen ngợi.”

“Cầm lấy.” Bối Lạc Hách Ma Lạp đặt vào tay nàng một hộp gỗ đào, uyển chuyển cười nói: “Lệnh ái yêu thích hoa đào, bản phi tốn không ít công phu tìm về một chiếc cài tóc hoa đào, mong là lệnh ái sẽ yêu thích nó.”

Mộ Hoan không có tâm tình, miễn cưỡng cười cười.

“Lệnh ái xem đi, các vị hoàng thân hôm nay đều đích thân đến tham dự triều nhật của ngươi, đây là loại thể diện lớn đến mức nào a? Ban nãy kính trà cho Ngạc vương, có thấy hài lòng hay không? Ngạc vương trong phủ chưa có thê thiếp, gả vào không chừng lệnh ái sẽ có cơ hội làm chính phi như tỷ tỷ.”

Mộ Hoan sắc mặt càng lúc càng kém, tay siết chặt hộp gỗ đào đến trắng bệch.

“Ây, bản phi lại nhiều lời rồi, tiểu thư mau đi kính trà cho các vị đại nhân đi.”

Mộ Hoan chậm rì rì xoay người tiếp tục kính trà, trong mắt giấu không được oán hận. Lúc Mộ Tước chủ động đỡ nàng liền dùng sức hất tay nàng ra, tự mình bước đi.

Mộ Tước đau lòng không thôi, ảm đạm thở dài, nha đầu này sao chưa bao giờ hiểu tâm tư nàng?

Điển lễ triều nhật rất nhanh kết thúc, Mộ Hoan đích thân đi tiễn các vị hoàng thân đến tham dự hôm nay. Mặc dù ngoài mặt vẫn cười nói hữu lệ nhưng ai cũng nhận ra tâm tình nàng không vui, cũng chẳng đả động gì nhiều đến chuyện này.

Đến khi cửa lớn Đồng vương phủ đóng lại, Mộ Hoan lập tức dùng sức kéo bỏ khăn trùm đầu, một mạch xoay người đi thẳng vào trong Tiên Ân Các. Lúc này Tiên Ân Các chưa mới thu dọn được bảy phần, Mộ Tước bận rộn hướng dẫn hạ nhân bài trí đồ vật trong phòng, loay hoay mãi cũng chưa xử lý hết công việc.

“Tỷ!”

Mộ Tước giật mình nhìn ra sau lưng, thấy Mộ Hoan liền biết nàng đến đây là vì chuyện gì, liền cho lui hết hạ nhân ở trong Tiên Ân Các.

“Ngươi còn chưa gả đi, sao lại để lộ mặt như vậy?”

“Ta còn chưa gả đi ngươi đã tính chuyện đưa ta vào Ngạc vương phủ, tỷ tỷ, phần tâm ý này của ngươi ta quả thật không dám nhận.”

“Hoan nhi, ngươi đừng vội vã trách tội ta, ta thật sự không phải như ngươi nghĩ.” Mộ Tước chủ động bước lên muốn dìu nha đầu ngồi xuống tĩnh tâm dùng trà thì nha đầu đã nhanh như sóc né tránh đụng chạm với nàng: “Hoan nhi, ngươi sao có thể cứng đầu như vậy?”

“Ta cứng đầu cố chấp hay là tỷ tỷ nói lời không giữ lấy lời?” Mộ Hoan tức giận gạt phăng đi hảo ý của nàng: “Tỷ, ta tin tưởng ngươi tuyệt không có chút nghi ngờ, còn ngươi, ngươi lừa gạt ta!! Một mặt chấp nhận hôn sự của ta và Á Viên, mặt khác ở phía sau âm thầm che giấu ta chuyện thánh chỉ ban hôn, ngươi vốn muốn dùng ta kết thân với hoàng tộc!”

“Hoan nhi!”

“Ta nói sai sao? Hả?”

“Ngươi có biết đời này tỷ tỷ chỉ có một mình ngươi là người thân, có chết tỷ tỷ cũng không muốn để ngươi gả vào Ngạc vương phủ!” Mộ Tước đau đớn đem nội tâm thầm kín che giấu bao lâu trút hết ra ngoài: “Thế lực trong triều vốn là cán cân cân bằng, có thể gả cho Hân vương phủ ngươi đời này có thể ngẩng cao đầu mà sống tiếp. Nhưng Ngạc vương khác biệt, nàng có thân mẫu là omega loài người, thân phận thấp hèn nhất trong số các hoàng thân, người như vậy có thể lôi kéo làm thân hay sao? Ngươi có muốn chỉ trích tỷ tỷ thì ngươi cũng phải hiểu căn bản điện hạ không có nói với ta chuyện này, thời gian qua chính ngươi đã thấy điện hạ bận rộn ta chẳng có cơ hội nói chuyện của ngươi với ngài. Bây giờ mọi chuyện đã như thế, ngươi bảo người làm tỷ tỷ như ta phải làm sao mới đặng?”

Mộ Hoan hít một hơi hòa hoãn tâm tình, hai mắt hoen đỏ: “Ngươi thật sự không biết?”

“Tỷ tỷ cũng như ngươi, Hân vương vừa nói ta cũng mới bàng hoàng.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay của nàng, kiềm không được nước mắt: “Ta vừa hỏi điện hạ, hôm trước nàng liều mình ngăn cản ngươi gả vào Ngạc vương phủ bị hoàng thượng trách tội, nếu còn không tuân toàn bộ Đồng vương phủ sẽ gặp nạn. Hoan nhi, coi như lần này ngươi vì tỷ tỷ, làm ơn nhẫn nhịn một thời gian có được hay không?”

“Nhẫn nhịn? Ta làm sao nhẫn nhịn đây hả?” Mộ Hoan cười dài trong nước mắt, ai oán mở miệng: “Ta đời này chỉ muốn gả cho Á Viên, mong ước nhỏ nhoi như vậy ai ai cũng không chấp thuận, lẽ nào muốn bức ta phải chết đi mới vừa lòng hả dạ?”

“Hoan nhi ngươi đừng nghĩ quẩn!”

“Tỷ tỷ, ta cảm thấy mệt mỏi, ta muốn về phòng.”

Mộ Hoan ngay cả một lời cáo từ cũng không đủ sức nói, chậm chạp lê từng bước trở về viện tử của mình. Ánh dương quang chói lọi, cầm lòng chẳng đặng mà nâng tay lên che, nước mắt theo độ cong sườn mặt nhẹ nhàng trượt xuống.

“Tiểu thư.” Tường Liên nghiêng ô che cho nàng, thuận tay dâng lên khăn vải.

“Không cần, hồi phòng.”

Nhận ra tâm tình tiểu thư không tốt, Tường Liên cũng không dong dài nhiều lần, ở phía sau yên lặng nâng ô che nắng cho chủ tử. Do không ngồi bộ liễn nên Mộ Hoan mất hơn hai chung trà thời gian mới về đến phòng của mình, một đường đẩy cửa đi vào tiện tay đem cửa đóng lại không cho Tường Liên đi theo.

Tường Liên bất đắc dĩ đứng hầu bên ngoài, không bao lâu nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc.

Mộ Hoan lao đầu vào giường bưng mặt thất thanh khóc hô, ngỡ có thể cùng chó nhỏ phu thê một lòng nào ngờ hết một Hân vương lại đến Ngạc vương, lão thiên gia rõ ràng cố ý trêu đùa nàng. Dùng sức đánh vào nệm bông hai cái, lực đạo không lớn chủ yếu là muốn trút giận, khóc đến hai mắt đều sưng như quả hạnh đào.

Trong lúc đó, cửa sổ phát ra hai ba tiếng kẽo kẹt, A Ba Đáp Thấu Á Viên theo lối cũ nhảy vào trong phòng. Ngoài dự đoán bắt gặp kiều hương khóc lóc thảm thiết, mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng bừng khiến nàng cũng phải đau lòng.

“A Hoan.”

Nghe tiếng gọi Mộ Hoan lập tức chụp lấy chẩm đầu ném về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên, những đồ vật xung quanh đều chịu chung số phận lăn lóc trên sàn nhà.

“Ngươi cút đi!! Đồ xấu xa, ta sắp gả cho Ngạc vương rồi, ngươi vừa lòng hay chưa hả?!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thở dài một tiếng, bị ném trúng cũng không nói gì, đứng yên một chỗ đợi khi Mộ Hoan hết đồ để ném mới chậm rãi đi tới.

“A Hoan, ta không phải như nàng nghĩ.”

“Không phải như ta nghĩ vậy ngươi muốn thế nào hả? Hơn một tuần trước ngươi biệt tăm biệt tích, ta ngay cả ngươi đang ở đâu, đi đâu, làm gì cũng không biết. Đến tận lúc ta bị ép buộc gả cho người khác thì ngươi mới chịu xuất hiện, nói đi! Ngươi muốn ta phải sống thế nào hả?”

“Ta thật sự có việc phải làm, nàng yên tâm, mười lăm tháng sau ta nhất định đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở nói ra.”

“Mười lăm tháng sau?” Mộ Hoan run rẩy bước xuống giường, cười nhạo một tiếng: “Vậy mười bốn tháng sau ngươi cứ nhìn ta gả vào Ngạc vương phủ đi.”

“A Hoan, tin tưởng ta, ta tuyệt đối không để nàng rơi vào tay người khác. Chờ ta một thời gian nữa, A Hoan…”