Lang Hậu Truyền Kì

Chương 42




Tỉnh dậy giữa một buổi chiều chân trời dần tắt nắng, hương hoa thơm mát len lỏi vào từng tế bào xoa dịu mệt mỏi bao ngày qua. Mắt muốn mở lại không đủ sức, Mộ Hoan cảm thấy tất cả sức lực đều bị rút cạn, so với mấy ngày trước còn mệt mỏi hơn gấp trăm lần.

“Hoan nhi, vẫn còn mệt mỏi sao?” Mộ Tước uy nàng dùng được hai thìa cháo đã bắt đầu phản kháng không muốn ăn: “Ăn thêm một chút mới mau khỏi bệnh, ngoan, mở miệng ra nào.”

“Tỷ tỷ ta thật sự rất mệt…” Mộ Hoan yếu ớt thì thào: “Ta muốn ngủ…”

“Đừng ngủ nữa, đã ngủ cả ngày hôm nay rồi.”

Mộ Tước đem chén cháo đưa lại cho Tường Liên, lo lắng bắt lấy cánh tay nàng: “Hoan nhi, đừng dọa tỷ tỷ nữa. Không phải chỉ là nhiễm chút phong hàn thôi sao? Sao bệnh tình lại càng lúc càng nghiêm trọng chứ?”

“Ta không biết, tỷ tỷ… ngươi ra ngoài đi, ta mệt lắm…”

“Hoan nhi!!”

Phát hiện Mộ Hoan bắt đầu nói năng lộn xộn, Mộ Tước gấp gáp áp tay lên trán nàng, vừa nãy đã hạ nhiệt sao giờ lại tiếp tục sốt cao rồi?

“Mau gọi thái y!! Nhanh lên!!!”

Tường Liên vâng dạ một tiếng lập tức chạy đi, ngay cả chén cháo cũng cầm trên tay quên bỏ lại bàn. Thái y theo chân Tường Liên đội mưa chạy đến phòng Mộ Hoan, kết quả vẫn như cũ, yên lặng đứng sang một bên lắc đầu.

“Như vậy là sao hả?”

Mộ Tước chụp lấy hai vai thái y mà gào khóc: “Muội muội ta làm sao hả? Các ngươi rốt cuộc có muốn cứu nàng hay không?”

“Xin nương nương đừng quá thương tâm, tình hình này sợ rằng nhị tiểu thư qua không nổi mùa xuân năm nay…”

“Qua không nổi hay các ngươi không muốn cứu!?”

Thái y hoảng hoảng trương trương quỳ sụp xuống dập đầu: “Nương nương tha tội, vi thần thật sự không thể làm gì được, giờ đây chỉ có Hoa Đà tái thế mới giúp được nhị tiểu thư.”

“Dù có lật tung toàn bộ kinh thành các ngươi cũng phải tìm cho bằng được Hoa Đà tái thế!!” Mộ Tước giận đến run người, chỉ tay vào thái y mà phun ra từng chữ: “Không cứu được muội muội ta thì các ngươi cũng chuẩn bị chết đi là vừa!”

“Nương nương tha tội!!”

Tường Liên vội vàng chạy đến đỡ lấy thân thể nghiêng ngả sắp đổ của Mộ Tước: “Nương nương đừng quá đau lòng, kẻo lại sinh bệnh hại thân.”

Mộ Tước ôm ngực hổn hển thở, run giọng nói: “Nàng như vậy bảo ta làm sao đừng đau lòng hả?”

“Con nô ɭệ kia nói đúng, chính phi tỷ tỷ đừng nên quá thương tâm mà khiến bản thân đổ bệnh.”

Nghe tiếng nói, Mộ Tước nghi hoặc quay đầu lại, hai chân mày lập tức nhíu chặt với nhau: “Thác Khống Hề Dụ?”

Thác Khống Hề Dụ uyển chuyển đi vào, cong môi cười nói: “Tỷ tỷ thân thể vốn yếu ớt đừng nên quá đau thương mà tổn hại sức khỏe. Sinh tử do trời định, lệnh ái không may gặp nạn ai trong chúng ta cũng đều khó lòng chấp nhận, nhưng đây là số mệnh của nàng vô pháp cãi lại thiên ý. Chi bằng ngày ngày đau lòng dùng nước mắt rửa mặt sao tỷ tỷ không nhìn thoáng một chút, hảo hảo an bài cho nàng một cái tang lễ long trọng bù đắp thiệt thòi.”

“Cái gì gọi là tang lễ?” Mộ Tước đưa tay để Tường Liên dìu đỡ, tức giận quát: “Muội muội ta vẫn còn sống, lý gì lại chuẩn bị tang lễ? Có phải ngươi cho rằng Đồng vương phủ không đủ náo nhiệt nên muốn tìm chuyện để làm hay không?”

“Tỷ tỷ quá lời, muội muội nào dám nghĩ như vậy.” Thác Khống Hề Dụ bước lên dìu bên cạnh Mộ Tước, cười cười nói nói: “Muội biết tỷ tỷ khó lòng chấp nhận sự thật, nhưng sinh thời lệnh ái không làm gì xấu kiếp sau nhất định sẽ được đầu thai vào nhà quyền quý.”

Mộ Tước mạnh mẽ thu tay lại, chán ghét liếc Thác Khống Hề Dụ một cái: “Ngươi còn dám ăn nói lung tung ta cho người vả miệng ngươi một trăm cái!!”

Sắc mặt Thác Khống Hề Dụ trở nên vô cùng khó coi, chỉ là một cái omega loài người cũng dám lớn tiếng đe dọa nàng. Nếu không phải Thác Khống thị thất thế nàng có cần phải khom lưng uốn gối như vậy hay không?

“Muội muội lỡ lời, xin tỷ tỷ trách phạt.”

Mộ Tước hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn sang Tường Liên: “Tiễn khách.”

Thác Khống Hề Dụ ý cười cứng đờ, không dám tin một con tiện nô giặt y phục cũng dám đối xử với nàng như vậy, nào ai ngờ gà rừng cũng có ngày biến thành phượng hoàng mà giơ móng vuốt.

“Tỷ tỷ, muội muội cáo lui.”

Nén xuống tức giận xoay người rời đi, khăn the trong tay áo cũng bị siết thủng một lỗ lớn. Vượt qua khoảng sân trước phòng Mộ Hoan, khăn the trên tay dứt khoát bị ném xuống đất, đôi giày thêu hoa dùng sức điên cuồng chà đạp.

Nữ nô hiểu ý lập tức quỳ xuống: “Nương nương thỉnh bớt giận!”

“Cùng là trắc phi với nhau mà ả lại có cơ hội trở thành chính phi, còn ta lại chẳng được điện hạ đoái hoài tới? Có còn công đạo hay không hả?”

“Nương nương, là do thời cơ chưa đến, không bao lâu nữa con tiện nhân kia cũng sẽ thất sủng mà thôi.”

Thác Khống Hề Dụ siết chặt tay, đè nén cơn giận dữ xuống: “Vì Thác Khống thị, ta sẽ nhẫn nhịn bọn chúng thêm một thời gian nữa. Bất quá kế hoạch của chúng ta thành công mỹ mãn hơn dự tính, ngươi xem, không đến nửa tháng nữa trong phủ sẽ có tang sự.”

“Nương nương mưu tính như thần, nhất định loại trừ tận gốc con nha đầu ngu xuẩn Mộ Hoan.”

Thác Khống Hề Dụ uyển chuyển bước đi, đưa tay kéo lại áo choàng của mình: “Cách Nhĩ Tạ Bố Âm muốn dùng chiêu mượn dao gϊếŧ người, bất quá lại tính không ra bản phi sẽ lật ngược thế cờ. Trước tiêu diệt Mộ Hoan, sau sẽ khống chế Mộ Tước, để xem ta trở thành chính phi trước hay Cách Nhĩ Tạ Bố Âm khôi phục chính phi trước!!”

Nữ nô siểm nịnh ở bên cạnh khoa trương: “Nương nương cao minh khiến nô tỳ phải bội phục vạn phần.”

“Còn chờ ngươi nói hay sao?”

Đi được vài bước đột nhiên bắt gặp một bóng người cầm đèn lồng hoa mai chậm rãi tiến đến. Sắc mặt Thác Khống Hề Dụ lập tức trắng bệch, căng thẳng đưa mắt nhìn nữ nô.

Hầu hạ lâu bên cạnh nàng làm sao nữ nô không hiểu ánh mắt kia có ý tứ gì, nhanh chóng tăng cước bộ đuổi theo bóng người kia.

“Ai ở đó?”

Ánh sáng từ đèn lồng hắt thẳng lên mặt, là A Phúc.

“Ngươi là…”

A Phúc cung kính cúi đầu hành lễ: “Nô tài là A Phúc, người của Ngạc vương phủ đến để mang lễ vật cho nhị tiểu thư.”

“Ngươi mới vừa đến sao?”

“Vâng, nô tài mới vừa đến không biết trắc phi nương nương đại giá quang lâm nên chẳng kịp tiếp đón, mong nương nương tha tội.”

Thác Khống Hề Dụ nhìn thêm một lúc xác định hắn không nói dối mới mở miệng: “Là lễ vật gì?”

“Là đồ vật từ Thượng Cung Cục, trong đó một chiếc khăn thêu, một trâm thạch lựu, một giá đỡ gương và một hộp trang sức.”

“Bản phi có thể xem?”

“Có thể.” A Phúc cầm lấy hộp gỗ đào trong tay nô tài phía sau dâng lên cho Thác Khống Hề Dụ: “Nương nương, mời thưởng lãm.”

Thác Khống Hề Dụ hoàn toàn bị những món đồ trước mắt thu hút, quả nhiên là đồ vật từ Thượng Cung Cục, món nào cũng quý giá tinh xảo nhìn một cái liền không nỡ rời mắt. Nhất là kim thoa thạch lưu đường nét tinh tế kiêu sa, mặt trên đính hồng ngọc độ to bằng nhau không hơn không kém, chuỗi dây kim sa đung đưa theo làn gió mát.

“Quả nhiên là báu vật.”

“Nếu nương nương thích có thể lấy.”

“Có thể?” Thác Khống Hề Dụ cầm kim thoa thạch lựu ngắm nhìn cẩn thận, ý vị thâm trường hỏi: “Không sợ chủ tử của ngươi phát hiện sao?”

“Chuyện này chỉ có nương nương và nô tài biết, làm sao chủ tử có thể phát hiện?” A Phúc liếc nhìn nô tài theo sau hắn, cười nói: “Ngươi có biết gì không?”

Tên nô tài lập tức lắc đầu: “A Phúc công công đã mang lễ vật tận tay dâng cho nhị tiểu thư.”

Thác Khống Hề Dụ hài lòng cười lớn: “Quả nhiên thông minh hiểu chuyện, ban thưởng.”

Nữ nô tiến lên dúi vào tay hắn hai thỏi bạc vụn, liếc mắt cảnh cáo một lần nữa mới quay trở về chỗ đứng.

“Chỉ là mượn hoa kính phật, mong nương nương nhận cho.”

“Lễ vật này bản phi nhận.” Thác Khống Hề Dụ nâng khăn the che miệng cười: “A Phúc công công tâm tư linh động, hiểu rõ tâm ý người khác, bản phi nhất định sẽ nói tốt ngươi trước mặt các vị điện hạ.”

“Tạ nương nương nâng đỡ.”

“Hầu hạ Ngạc không được bao nhiêu bổng lộc, xui xẻo có ngày cùng nàng chịu tội tru di, chi bằng theo bản phi làm việc sẽ có ngày thăng quan tiến chức, ngươi thấy thế nào?”

“Được sự hậu ái của nương nương nô tài vô cùng cảm kích.”

“Tốt, tốt lắm.” Thác Khống Hề Dụ đưa lại hộp gỗ đào cho nữ nô, vỗ vai A Phúc hai cái: “Sau này trông cậy ở ngươi.”

“Tạ ơn nương nương tín nhiệm.”



“Ngươi nói…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đem trục thư đặt xuống bàn, hào hứng hỏi: “Thật sự là ả gây ra chuyện này?”

“Nô tài theo lệnh điện hạ điều tra Đồng vương phủ hoàn toàn không tra ra manh mối gì, sau mới lần theo vào thiện phòng kiểm tra dược phối và thức ăn của nhị tiểu thư quả nhiên trong đó có vấn đề. Nô tài tìm thấy một số vụn bột ở miệng chén cháo hạnh nhân dùng để dâng cho tiểu thư, mang đi hỏi thái y thì nhận được câu trả lời chính là Vu Bộc.”

“Vu Bộc? Đây chẳng phải là thuốc bổ sao?”

“Đây đúng là thuốc bổ, công dụng chủ yếu là làm ấm lục phủ ngũ tạng, điều hòa nhiệt độ cơ thể người nhiễm lạnh và chỉ thích hợp dùng cho thể hàn.” A Phúc đem túi giấy trong tay áo dâng lên cho A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Theo nô tài được biết nhị tiểu thư thể nhiệt, nếu dùng quá nhiều Vu Bộc sẽ khiến lục phủ ngũ tạng đồng thời nóng lên khiến cơ thể liên tục phát sốt không ngừng. Chính do Vu Bộc không phải là độc dược nên dù dùng ngân châm cũng vô pháp phát hiện.”

“Cách Nhĩ Tạ Bố Âm quả nhiên cao tay, biết lợi dụng Vu Bộc để hãm hại A Hoan.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đứng dậy vòng qua thư án: “Mà Thác Khống Hề Dụ cũng không thua kém, lợi dụng thông minh của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm làm đòn bẫy loại trừ kẻ thù. Đáng tiếc đều bị bản vương phát hiện ra mưu kế, sắp tới lại có chuyện vui để xem.”

“Điện hạ mưu sự như thần, sớm dặn nô tài theo dõi Thác Khống Hề Dụ mới phát hiện kế hoạch của ả.”

“Ngươi cũng rất thông minh, biết dùng đòn nịnh bợ để tát cho ả một bạt tay.” A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo khóe môi, phi thường hài lòng: “Lần này A Hoan thoát được hiểm cảnh công lớn là nhờ ngươi, bản vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”

“Tạ điện hạ khen ngợi.”

“Bây giờ ngươi lập tức đến Thái Y Viện nhắc nhở thái y thay đổi đơn thuốc hàng ngày của A Hoan bằng Tuyết Hà, cố gắng đẩy tất cả Vu Bộc ra khỏi cơ thể của nàng mới mong mau chóng khỏi bệnh.”

“Nô tài tuân mệnh.”

“Hôm nay là một ngày dài…” A Ba Đáp Thấu Á Viên đi thẳng đến cửa sổ, đôi mắt xanh biếc xoáy sâu vào màn đêm: “Và ngày mai sẽ là một ngày thú vị.”

A Phúc cung kính đáp lời: “Nô tài sẽ chuẩn bị chu đáo, ngài mai nhất định có kịch hay để các vị điện hạ cùng thưởng thức.”

“Tốt lắm, quả nhiên là tâm phúc của ta.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu lại, đối hắn cười nói: “Bản vương biết thân phận mình như thế nào, có thể không như bọn họ cho ngươi thăng quan tiến chức nhưng sẽ cố gắng đền đáp xứng đáng cho người. Nếu có bất trắc gì xảy ra, bản vương cũng tuyệt không khiến ngươi chịu liên lụy.”

“Nô tài sống được đến ngày hôm nay là nhờ điện hạ ra tay cứu mạng, dù có chết cũng nhất định theo hầu điện hạ đến cùng.”

“A Phúc, chỉ có ngươi mới khiến bản vương tin tưởng đến như vậy.”

A Phúc thoáng ngập ngừng, cúi đầu hỏi: “Điện hạ, ngài không muốn ngôi vị đó thật sao?”

“Muốn, sao lại không muốn?” A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu lại, đôi mắt sắc bén lộ ra tia cợt nhã: “Bản vương còn phải báo thù cho mẫu thân, ngươi quên rồi sao?”

“Nô tài đã biết điện hạ không phải là người thích khom lưng uốn gối.” A Phúc bước lên, ý vị thâm trường hỏi: “Phải chăng điện hạ muốn dùng chiêu…”

“Châu chấu đá xe, ngư ông đắc lợi.”

Ánh trăng đêm nay rất sáng cũng rất viên mãn…