Lang Hậu Truyền Kì

Chương 41




A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giận dữ không nhẹ, quát lớn: “Ngươi vẫn kiên quyết muốn lấy Mộ Hoan? Omega trên đời này không thiếu, sao cứ phải nhất định là Mộ Hoan!?”

“Tứ tỷ ngươi bình tĩnh một chút.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cảm thấy tình hình không ổn lập tức xen vào giữa tỷ muội các nàng: “Tứ tỷ, tiểu thập, các ngươi ta một câu ngươi một câu càng khiến tình hình căng thẳng thêm thôi. Chi bằng hảo hảo ngồi xuống uống một chén trà ăn một miếng bánh để bình tĩnh lại rồi nói tiếp, thế nào?”

“Ta không có tâm tình như vậy!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn phất mạnh tay áo, trên mặt hằn hộc khó chịu: “Ngươi ngày hôm nay dám lớn tiếng giáo huấn bản vương, hôm sau có phải sẽ đao kiếm tương hướng?”

“Tứ tỷ dù ta làm gì ngươi cũng cho rằng ta sẽ cùng người đao kiếm tương hướng? Có phải dù ta không có bất kỳ dã tâm nào ngươi cũng sẽ xem ta là cái gai trong mắt?” A Ba Đáp Thấu Á Viên lời lời đều nặng tựa nghìn cân, giọng nói cơ hồ phát run: “Tứ tỷ, ta nói đều là vì muốn tốt cho ngươi, tình hình lương thảo chưa ổn nếu ngươi không sớm khắc phục tội này không chỉ giáng vào đầu ngươi mà là toàn bộ Đồng vương phủ. Ta làm đều không phải vì bản thân, nếu ta có dã tâm sớm đã nhìn ngươi tự sinh tự diệt rồi!”

“Câm miệng!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn gằn lên: “Ngươi thì biết cái thá gì chứ!? Bao nhiêu năm qua một mình ta chinh chiến sa trường, trước lo bá tánh sau phò trợ phụ hoàng, còn  ngươi? Ngay cả đi săn thú cũng bị thương còn dám khoác lác cho rằng mình lợi hại? Có phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay không?”

“Tứ tỷ, ta thật sự không muốn cùng ngươi tranh cãi. Ta biết ngươi công cao đức trọng nhưng dù thế nào cũng phải nhìn rõ vị trí bản thân đang đứng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngừng lại một chút, trong mắt lộ vẻ miễn cưỡng: “Thôi được rồi, càng nói ngươi càng cho rằng ta cố tình giáo huấn ngươi. Bất quá tứ tỷ, lời lời ta nói đều mong ngươi nghĩ qua một lần, chuyện này không phải chỉ ảnh hưởng đến ngươi mà là toàn bộ Ngạn Huyền Đại Lục Địa này.”

“Tiểu thập, đừng nói nữa.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đem nha đầu kéo ra phía sau lưng, cười cười nói: “Tứ tỷ hà tất tranh chấp cùng ấu hài mà khiến tình tỷ muội nhiều năm qua sứt mẻ? Bọn ta mục đích đến đây là để thăm Mộ nhị tiểu thư, chi bằng ba chúng ta cùng nhau đến xem thử, nếu nàng vẫn còn ngủ thì bọn ta cũng xin phép hồi phủ trước.”

“Tùy ý.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn xoay người rời khỏi phòng, một mạch tiến về hậu viện. Hai người A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng nối gót theo sau, bầu không khí an tĩnh căng thẳng đến lạ thường, chẳng ai mở miệng nói chuyện với ai cả.

Nửa đường A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “Lần sau đừng có chống đối tứ tỷ, nàng muốn nói gì thì để nàng nói, ngươi thân là thần muội đừng lúc nào cũng như nước lửa với nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nàng một cái, cũng không nói gì, an tĩnh bước theo phía sau.

Nắng sớm phủ lên hàng ngô đồng, tí tách tia sáng nhảy múa trên hàng rào gỗ quấn quít dây thường xuân xanh biếc đẹp đẽ. Xa xa có tiếng cười nói của hạ nhân trong phủ, tiếng bước chân liên tục không dừng lại được, dường như Đồng vương phủ dù là ngày hay đêm vẫn luôn bận rộn.

Thấp thoáng viện tử nằm khuất sau hàng phật tang đỏ thẫm, lối mòn này A Ba Đáp Thấu Á Viên sớm đã nhìn đến quen thuộc nhưng lại chưa có cơ hội bước đi.

Vừa vặn Tường Liên đang bưng ngọ thiện cho tiểu thư, bắt gặp ba vị vương gia lập tức nghiêm mình cúi đầu hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Đồng vương điện hạ, Hân vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ.”

“Miễn lễ.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chỉ tay vào cửa, hỏi: “Mộ Hoan đã tỉnh chưa?”

“Bẩm, tiểu thư vừa tỉnh dậy chờ dùng thiện.”

Tường Liên liếc mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng sau Hân vương, trong lòng lạnh toát một mảng, nếu tiểu thư biết được ý trung nhân của mình là Ngạc vương sẽ phản ứng như thế nào?

Riêng A Ba Đáp Thấu Á Viên lại phi thường căng thẳng, nàng lo sợ Mộ Hoan không chấp nhận nổi thân phận cũng bản thân đồng thời sợ đối phương ngày càng xa cách.

Lạnh nhạt so với phân ly còn thống khổ gấp trăm vạn lần.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chủ động bước lên đẩy cửa, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào soi tỏ mọi ngóc ngách trong phòng.

Trên bệ cửa sổ vẫn đặt lọ sứ trắng cắm những cành hoa đào đẹp đẽ, hương sắc so với ngày trước không đẹp bằng nhưng vẫn không khiến người thất vọng. Thư án bày vô số trục thư, cái để mở cái đóng kín, chẳng biết người trong phòng đã đọc được quyển nào hay chưa.

A Ba Đáp Thấu Á Viên căng thẳng bước theo sau, lẳng lặng đi xuyên qua những tấm rèm mỏng chờ mong gặp lại kiều hương. Hương khói lờ lững bay, trăm ngàn duyên phận kết thành một mối, song hành ngắm nhìn thịnh thế phồn hoa.

Lớp rèm cuối cùng được vén lên, A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên khựng lại, quả nhiên…

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Xem ra bệnh tình rất nặng, vừa tỉnh dậy đã tiếp tục ngủ.”

Tường Liên xấu hổ đặt ngọ thiện lên bàn: “Để nô tỳ đi gọi tiểu thư.”

“Không cần.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ khoác tay, chậm rãi bước đến giường, nhẹ nhàng vươn tay xốc mành vải vén sang một bên: “Lệnh ái vẫn còn mệt mỏi, để nàng ngủ thêm một chút cũng được.”

Thụy dung phi thường an ổn, mi mắt nặng trĩu buông rũ che đi một đôi mắt hạnh tinh nghịch. Làn da trắng muốt tỏa nhiệt do cơn sốt chưa lui, hai bên gò má lưu lại vệt đỏ hồng, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt chăn bông đến trắng bệch.

Vốn chỉ muốn đưa tay gỡ chăn bông ra đột nhiên cổ tay lại phát đau, nhìn sang lập tức bắt gặp gương mặt khó chịu của Ngạc.

“Lục tỷ, omega và alpha khác biệt, đừng tùy tiện động tay động chân.”

“Omega và alpha tất nhiên khác biệt, bất quá…” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn bước lên đánh gãy lời nàng: “Sau này Mộ Hoan sẽ là kiều noãn của Hân, thân cận một chút cũng không có vấn đề gì.”

“Vẫn chưa gả đi sao có thể gọi là kiều noãn? Tứ tỷ, ngươi hiểu rõ omega phải giữ lễ tiết đến tận ngày động phòng, chưa gì đã quá mức thân cận như vậy sợ là không hợp lẽ.”

“Tiểu thập nói đúng, là ta lỗ mãn.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ thu tay lại, gượng gạo cười cho qua chuyện: “Nếu lệnh ái đã ngủ rồi thì ta cũng không làm phiền nữa, tứ tỷ, cáo từ.”

“Đi đường thong thả.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chẳng lưu lại lâu, theo chân A Ba Đáp Minh Oanh Cơ rời khỏi Đồng vương phủ. Vượt qua đại môn các nàng đường ai nấy đi, riêng A Ba Đáp Thấu Á Viên thì lên xe ngựa đến ngoại trạch của mình.

Ngoại trạch nằm ở phố tây Vân Hồng, đường Nam Du. Từ ngoại trạch rẽ trái đi thêm một khắc sẽ đến được hắc thị, còn nếu rẽ phải đi nửa canh giờ sẽ đến hoàng cung. Vị thế đắc địa như vậy bất kỳ ai cũng mong ngóng chiếm hữu, đáng tiếc lại rơi vào tay Ngạc vương mất rồi.

Sớm đã nhờ A Phúc đến trông coi đám nô ɭệ xây dựng phủ đệ, sau này Mộ Hoan sẽ ở cùng nàng tại đây tất nhiên không thể để xảy ra sơ suất gì.

Từ xa đã thấy A Phúc lớn tiếng chỉ đạo đám nô ɭệ: “Nhanh tay nhanh chân lên, các ngươi làm việc chậm trễ thì đừng mong có cơm trưa mà ăn!”

Tận lúc A Ba Đáp Thấu Á Viên đến hắn cũng chẳng phát hiện, một bên quát tháo đám nô ɭệ một bên kiểm tra lại bản thiết kế.

“A Phúc.”

Nghe tiếng gọi, A Phúc hốt hoảng quay đầu lại: “Ngạc vương điện hạ không phải đến Thái Y Viện hỏi tình hình Mộ nhị tiểu thư sao? Sao lại về sớm như vậy?”

“Bản vương gặp rồi, nàng vẫn còn mệt mỏi nên đến giờ chưa tỉnh.”

“Bệnh tình nghiêm trọng như vậy?” A Phúc đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng thì thầm: “Có khi nào đúng như điện hạ nói, có người ra tay trong đồ ăn của nhị tiểu thư?”

“Rất có khả năng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đi lòng vòng trong sân, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ngươi đi điều tra thử xem, biết đâu chừng lại có manh mối.”

“Tuân mệnh.”

Dứt câu A Phúc lập tức rời khỏi phủ, một đường đến Đồng vương phủ dò hỏi tin tức.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn theo một lúc mới chịu quay đầu vào trong phủ xem tình hình xây dựng đến đâu. Tính đến hôm nay đã hơn ba ngày, mọi thứ vẫn còn bề bộn chưa theo trật tự, những bước làm móng phủ đang dần được hoàn thiện hơn.

Theo bản thiết kế phía nam là dãy Hồng Liên Ngư Tụ Đình dùng làm hoa viên trưng bày tất cả các loại hoa hoa thảo thảo mỗi kiểu mỗi vẻ. Phía đông gồm có Dực Minh Hiên, Tự Thư Phòng, Hoa Diệm Viện, Tư Trúc Phương. Còn phía tây là dãy Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời, chính là nơi ở của các phi tử.

Bất quá nơi này rộng lớn như vậy sợ chỉ có mỗi mình Mộ Hoan lưu lại, nhất định sẽ cảm thấy cô tịch. Vì vậy A Ba Đáp Thấu Á Viên đặc biệt xây thêm một hoa viên ở Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời, đặt tên là Linh Dực Thủy Phương Đăng, để kiều hương ngày ngày thưởng hoa ngắm cảnh còn có thể mời phường hát về giải khuây. Nàng còn đặc biệt an bài người xây một lối mòn từ Dực Minh Hiên, Tự Thư Phòng và Tư Trúc Phương đến thẳng Linh Dực Thủy Phương Đăng. Dọc lối đi còn cho thắp vô số trản đèn tiện bề mỗi khi xử lý xong công vụ có thể lập tức đến gặp kiều hương.

A Ba Đáp Thấu Á Viên kiểm tra số lượng hoa thảo được mang đến, cảm thấy có chút vấn đề. Ban đầu nàng có đặt từ Tây Dương mười lăm chậu huân y thảo* (Lavender) bởi vì nàng nghe nói Mộ Hoan rất thích loài hoa này, cố tình làm cho kiều hương cảm thấy vui vẻ. Nào ngờ trong phủ chưa đến mười cây, màu sắc không chỉ nhợt nhạt kém tươi mà nhiều cành còn bị đứt gãy làm nhiều phần.

“Người nào mang hoa đến!”

Đám nô ɭệ đang khiêng vác gạch đá nghe tiếng quát tháo của Ngạc vương thì đưa mắt nhìn nhau, không rõ là kẻ nào sáng nay mang hoa về phủ. Trong đám đông xuất hiện một cô nương tuổi trạc hai mươi hai hai mươi ba, quần áo bẩn thỉu rách rưới, trên cánh tay chi chít những vết trầy xước do khiêng đồ nặng.

Cô nương lủi thủi chạy ra quỳ rạp xuống dập đầu: “Là nô tỳ nhận lệnh mang hoa đến.”

“Nói.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ vào hàng huân y thảo, lớn giọng mắng nhiếc: “Tại sao tất cả huân y thảo đều như vậy? Hả? Ai cho ngươi cái gan tày trời như vậy? Có biết mạng chó của ngươi có chết trăm lần cũng không đủ đền hay không?!!”

“Nô tỳ biết sai rồi, chỉ là…” Nữ nô co rúm người lại, khóc không ra nước mắt: “Là hoàng hậu nương nương nói huân y thảo màu sắc thật đẹp nên đã lấy đi năm chậu, còn… còn đổ tất cả những chậu huân y thảo còn lại. Nô tỳ sợ đắc tội nương nương nên đã không lên tiếng, âm thầm cứu những cây huân y thảo còn sót lại, cũng chỉ giữ được bảy cây…”

“Ngươi nói tại sao hoàng hậu nương nương lại thấy huân y thảo?”

“Huân y thảo mang đến hoa phòng của hoàng cung, lúc nô tỳ dời hoa thì hoàng hậu nương nương bắt gặp.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng nhíu mày, quả nhiên hoàng hậu vẫn còn ghi hận nàng chuyện lần trước giành mất đôi vòng phỉ thủy nên mới cố tình trút giận lên mấy chậu huân y thảo.

“Trong hoa phòng còn những gì?”

“Khởi bẩm điện hạ, còn phong lan, đào hoa và cẩm tú cầu.”

“Mang hai gốc đào hoa về đây, phải chọn hai gốc lớn nhất và khỏe nhất về.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, cẩn thận dặn dò: “Nếu hoàng hậu nương nương còn muốn lấy thì cứ nói bản vương cần, nàng muốn gì thì cùng bản vương lên tìm hoàng thượng nói rõ.”

“Tuân lệnh.”

Nữ nô lồm cồm đứng dậy chạy ra khỏi phủ thi hành mệnh lệnh, bất quá chưa được nửa đường đã bị gọi lại.

“Nô ɭệ kia, ngươi tên gì?”

“A?” Nữ nô chỉ vào mặt mình, hỏi ngược lại nàng: “Điện hạ hỏi nô tỳ?”

“Nói.”

“Nô tỳ tên Tứ Hỉ.”

“Tứ Hỉ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe xong liền cười nhạo: “Quả nhiên là tiện nô, tên cũng phàm tục như vậy. Được rồi, ngươi đi đi, làm không xong chuyện bản vương giao thì đừng vác mặt về đây nữa.”

Nữ nô cúi đầu nhận mệnh, lầm lũi rời đi thực hiện nhiệm vụ.