Lang Hậu Truyền Kì

Chương 40




“Thái y, ngươi nói tất cả đều là thật?”

Thái y cung kính chấp tay: “Thần tuyệt không dám nửa lời gian dối, bệnh tình của tiểu thư chính là nguy kịch như thế.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhíu mày, chấp hai tay ra sau lưng đi xung quanh vị trí đang đứng dường như có điều gì nghĩ mãi chẳng thông suốt.

“Chẳng phải là cảm mạo thông thường sao? Sao biến thành nghiêm trọng như vậy?”

“Vi thần thiết nghĩ có kẻ nhúng tay vào thức ăn và thuốc uống hằng ngày của tiểu thư nên mới sinh ra tình trạng bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng như vậy. Bất quá lại không rõ rốt cuộc là ai đã nhúng tay và đã nhúng tay vào thứ gì.”

“Nếu như ngươi nói tất cả đều là thật thì chuyện này không còn đơn giản như vậy nữa.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ rảo bước đến trước mặt thái y, ý vị thâm trường mở lời: “Ngươi chắc cũng đã hay tin Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bị giam lỏng ở Lâm Hà Biệt Viện, Mộ Tước một ngày từ gà rừng biến thành phượng hoàng khiến người người khiếp đảm. Mộ Hoan đang yên đang lành lại mất tích, sau đó thì bệnh mãi không hết. Đem ba chuyện này xâu chuỗi với nhau, lập tức cảm thấy có vấn đề phát sinh bên trong.”

“Vi thần không dám tùy tiện phỏng đoán, nhưng khả năng nhị tiểu thư bị hại là rất cao.”

“Suy cho cùng là hậu cung tranh đấu, nếu không biết bảo vệ bản thân thì chỉ có duy nhất một con đường chết.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ trút ra một tiếng thở dài, phất phất tay: “Xem như bản vương cùng Mộ Hoan hữu duyên vô phận, để nàng đi trước một đoạn vậy.”

“Điện hạ xin nén bi thương.”

“Ngươi đã tận lực rồi, ban thưởng.”

Nữ nô đi theo lập tức bước lên dúi vào tay Thái y một túi bạc nhỏ, cười nói: “Thái y đại nhân, đây chỉ là chút quà mọn mong ngài nhận cho.”

Thái y vui vẻ cầm lấy túi bạc, cung kính chấp tay khấu đầu: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ gật gật đầu, vốn định xoay người rời khỏi Thái Y Viện lại bắt gặp dáng người quen thuộc cũng đang tiến vào. Người kia tất nhiên nhìn thấy nàng, tốc độ bước chân thoáng khựng lại, rất nhanh khôi phục bình thường tiếp tục đi vào.

“Lục tỷ hôm nay trong người mệt mỏi hay sao mà phải đến tận Thái Y Viện?”

“Ta vẫn bình thường, chỉ là đến hỏi thăm bệnh tình của Mộ Hoan mà thôi.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ chấp tay ra sau, cong môi cười nói: “Vậy còn tiểu thập, đến đây làm gì?”

“Ta cũng giống lục tỷ, đến hỏi chuyện của Mộ Hoan.”

“Náo nhiệt như vậy?” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ dang tay ra, nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Chỉ nho nhỏ một cái omega loài người mà phải đích thân hai tỷ muội chúng ta đến thăm hỏi, thật đủ mạc danh kỳ diệu.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhấc môi đáp lại: “Lục tỷ quá lời.”

“Nếu đã thế chi bằng tỷ muội chúng ta cùng đến Đồng vương phủ một chuyến xem thử bệnh tình của Mộ nhị tiểu thư, thế nào?”

“Cung kính không bằng tuân mệnh, thần muội xin phụng bồi.”

“Hảo.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ lớn giọng phân phó nữ nô theo hầu: “Chuẩn bị kiệu lớn để bản vương cùng Ngạc vương đến Đồng vương phủ một chuyến.”

“Tuân mệnh.”

Hai người cũng không nán lại Thái Y Viện lâu, song song tiến ra ngoài cửa chờ nữ nô mang xe ngựa đến. Mấy hôm nay trời vẫn còn lạnh dù nắng đã lên cao, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ kéo áo choàng lông quý giá lên, chậm rì rì cước bộ đi cùng với A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Liếc mắt nhìn qua áo choàng lông thú của đối phương, lập tức nhận ra đây là cống phẩm mới nhất của Ba Tư. Đông mặc thì ấm hạ mặc thì mát, còn được ca ngợi là báu vật nhân gian.

“Phụ hoàng quả nhiên yêu thương tiểu thập, ngay cả cống phẩm Ba Tư quý giá cũng cho tiểu thập hưởng dụng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên biết nàng đang nói đến cái gì, như cũ cười nói: “Lục tỷ chẳng phải nhận được tòa huyết san hô của Thổ Phồn sao?”

“Quả nhiên chuyện gì cũng không qua được mắt tiểu thập.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ dừng cước bộ trực diện quan sát nha đầu: “Tiểu thập, ta nghe muội có gửi cho nhị tiểu thư huyết yến trân quý, quả nhiên xuất thủ hào phóng khiến người người ngưỡng mộ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không phải kẻ ngốc mà nghe không hiểu ý tứ của câu nói kia, quả nhiên lục tỷ cũng đã bắt đầu theo tứ tỷ nghi ngờ nàng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên chút tư vị.

“Huyết yến kia cũng chỉ là mượn hoa kính phật, thần muội cũng chẳng dám khoa trương.”

“Tiểu thập chinh chiến gian khổ có thể khải hoàng trở về bận rộn cũng là lẽ thường, ta thân là tỷ tỷ không nên tra hỏi nhiều khiến tiểu thập khó xử.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vừa vặn phát hiện mã xa đã đến, lập tức nói: “Tiểu thập, lên xe đi.”

Hảo ý này A Ba Đáp Thấu Á Viên không có lý do gì để từ chối, nhanh chóng leo lên mã xa ngồi cùng với A Ba Đáp Minh Oanh Cơ.

Đường đi tương đối xốc nảy, cứ vài ba bước ngựa xe lại chao đảo một lần. Một phần là do cơn mưa đêm qua quá lớn khiến cây cối đổ rạp, đám nữ nô nội giám chẳng kịp dọn dẹp khiến đường đi càng thêm gian nan.

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nới lỏng áo choàng lông, nâng tay cầm bình trà rót một chén: “Tiểu thập nhận hoàng ân của phụ hoàng được cho phép xây dựng phủ đệ riêng, thế nào, có cần lục tỷ ta giúp đỡ gì không?”

“Mọi việc thần muội đều đã thu xếp ổn thỏa rồi, không dám nhọc lòng hoàng tỷ.”

“Nếu vậy thì tốt.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đưa cho nàng chén trà, cười cười nói: “Hoàng muội nếu cần gì cứ nói, không cần ngại.”

“Đa tạ lục tỷ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không tiếp nhận chén trà kia, suốt quá trình luôn duy trì bộ dáng lễ độ mực thước khiến người khác vô pháp bắt lỗi được nàng. Bất quá thái độ này lại khiến A Ba Đáp Minh Oanh Cơ càng thêm nghi ngờ, nha đầu tâm tư kín đáo không chút kẽ hở, xem chừng sắp tới sẽ biến thành đối thủ mạnh nhất của nàng.

Hách Mạt Á Luân đại gia tộc không phải chỉ có hư danh, loại trừ một thân sinh nhi nữ của omega loài người cũng chẳng khó khăn gì.

Cản đường nàng, chỉ có duy nhất một con đường, chết!

An tĩnh một đường tiến thẳng Đồng vương phủ, bách tính trên đường lớn thấy xe ngựa của Hân vương lập tức tự động né sang hai bên nhường cho các nàng đi trước. Quá nửa nén nhang thời gian mới đến được Đồng vương phủ, gia đinh nhận được tin tức sớm đã chờ ở ngoài đại môn đón tiếp nhị vị vương gia giá lâm.

“Hân vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ, Đồng vương đang chờ các ngài ở trong tiền thính.”

“Dẫn đường đi.”

Gia đinh cung kính cúi thấp đầu đi trước dẫn đường, suốt đường đi tuyệt không dám ngẩng đầu đưa mắt nhìn lung tung.

Tiền thính đặt ở phía nam, trước sân đặt vài chậu hải đường ra hoa xanh biếc, từng cụm từng cụm no đủ xòe rộng bung nở từng cánh hoa phô diễn vẻ đẹp trước ánh dương quang chói lòa. Ba người một trước hai sau tiến thẳng đến tiền thính, từ xa đã thấy Đồng vương thẳng tắp đứng ngoài sân cố ý chờ đón các nàng.

Cả hai không hẹn đồng thanh gọi: “Tứ tỷ.”

“Đây là Đồng vương phủ, các ngươi không cần câu nệ.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vươn tay chỉ vào tiền thính, cười nói: “Lâu ngày tỷ muội gặp gỡ, nào, vào uống chút trà rồi nói chuyện.”

“Sợ là khiến tứ tỷ thất vọng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chấp tay trước ngực, thẳng thắng nói rõ ý tứ của bản thân: “Hôm nay thần muội cùng lục tỷ đến không phải để hàn huyên tâm sự mà là đến để xem bệnh tình của lệnh ái đã đỡ hơn trước hay chưa.”

“Các vị muội muội có lòng rồi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ý vị thâm trường liếc nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên, bất quá cũng chẳng tỏ thái độ gì bất ổn: “Bệnh tình lệnh ái vẫn chưa cải thiện, hôm nay vẫn còn mê man chưa tỉnh sợ rằng không thể tiếp đón các vị muội muội. Thế này đi, chúng ta ở lại đây nói chuyện một lúc đợi khi nào lệnh ái tỉnh dậy thì vào thăm cũng không muộn.”

“Tứ tỷ đã mở lời bọn ta nào dám không tuân.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đưa tay ra hiệu mời rồi chủ động tiến vào trước phân phó gia nô phao trà dâng cao điểm.

“Mời ngồi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chưa thể biến thành dạng nửa người nửa thú nên chỉ có thể ngồi trên trường kỷ, cong đuôi híp mắt lộ rõ vẻ chán chường không vui.

Trà bánh rất nhanh được dâng lên, cao điểm màu sắc hài hòa rực rỡ bên trên còn có thịt quả ăn kèm vừa nhìn đã ngay lập tức muốn ăn. Mặc dù biết rõ chủ tử chẳng ai thích cao điểm điềm mật nhưng lại không thể dâng thức ăn mặn lên được, đành theo thông lệ cũ dâng cao điểm ngon nhất trong thành.

Nữ nô dâng cao điểm cho A Ba Đáp Thấu Á Viên có điểm vụng về, đi mấy bước đã vấp đem trà bánh toàn bộ hất lên người nàng. Sự việc xảy ra quá nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên không kịp phản ứng, vừa giật mình vừa tức giận, nhìn chằm chằm bộ lông trắng muốt ướt đẫm nước trà và bết dính cao điểm đủ màu sắc.

“Điện hạ tha tội!!” Nữ nô kia e là đã sợ đến tam hồn thất phách đều bay mất, mặt mũi trắng bệch ra sức lấy khăn tay chà lau người nàng: “Để nô tỳ giúp ngài lau rửa, điện hạ…”

“Cút.”

Âm thanh này khiến nữ nô không rét mà run, gương mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành cái bánh bao, ủy ủy khuất khuất kéo giọng: “Nô tỳ thật sự không cố ý, nô tỳ giúp ngài chà lau, ngài đừng tức giận…”

“Ngạc, bỏ qua được thì bỏ qua đi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhấp một ngụm trà nóng, cười nói: “Xem, cô nương nhà người ta sắp khóc rồi, ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cũng hùa theo trêu chọc: “Tiểu cô nương kia tay chân quả thân lóng ngóng nhưng bù lại dung mạo cũng thanh thuần khả ái, không đến mức phải nặng tay trừng phạt.”

Lời A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nói chẳng phải khoa trương, tiểu nữ nô này tuổi tác trạc chừng mười ba mười bốn, dáng người nhỏ nhắn mềm mại như một đoàn bột. Tóc dài búi tròn nhưng không dùng phối sức, mặt nhỏ tinh xảo khả ái, mắt to tròn linh động tựa như mặt hồ thu kiếm không ra một dợn sóng nào.

Mặc kệ hai người huyên thuyên không dứt, đôi mắt xanh biếc càng thêm thâm trầm, lạnh lẽo lặp lại: “Cút.”

Nữ nô rùng mình một cái, rụt rè thu lại khăn tay rồi đứng dậy dọn dẹp mớ hỗn độn trên sàn nhà.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đột ngột siết chặt chén trà, trong lòng có điểm chấn lòng, nha đầu này quả nhiên có thể thoát khỏi mỹ nhân kế nàng giăng ra. Nếu đoán không lầm A Ba Đáp Thấu Á Viên không phải hứng thú với omega loài người mà là hứng thú với Mộ Hoan, muốn đẩy nha đầu này ra xa cũng có chút khó khăn.

A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy tiện lắc người hai cái khiến nước trà văng tung tóe, khó chịu liếc mắt nhìn A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Nô tỳ trong phủ tứ tỷ hàng ngày đều làm việc như vậy sao? Chả trách tứ tỷ ngày ngày đều bận rộn việc trong phủ bỏ bê chính sự trong triều, hóa ra là có hạ nhân làm việc tắc trách.”

“Bỏ bê chính sự trong triều?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhíu chặt chân mày, vung tay đập mạnh chén trà xuống bàn: “Ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”

“Tứ tỷ, chuyện cứu tế hậu chiến tranh ngươi đã làm đến đâu rồi? Đồng vương phủ chiêu yến ba ngày ba đêm lại chẳng biết bá tánh bên ngoài khổ sở đến thế nào, lòng dân nay chưa yên phụ hoàng sao có thể an tâm tại vị?” A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì nói tiếp: “Hôm nay ngươi ở trong điện ngọc gác vàng còn bá tánh phải lam lũ kiếm miếng cơm manh áo, gọi trời không nghe gọi đất không thấu!”

“Hỗn xược!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giận dữ đứng bật dậy chỉ tay vào mặt nàng: “Từ lúc nào một đứa nhỏ của omega loài người như ngươi lại dám lớn tiếng giáo huấn bản vương!? Có phải cảm thấy được phụ hoàng khen ngợi vài câu liền cho rằng mình ngang hàng với bọn ta?”

“Tứ tỷ, ngươi là tỷ ta là muội làm sao có thể ngang hàng phải lứa? Ta tuy niên kỷ nhỏ, thân phận thấp nhưng cũng hiểu cái gọi là đạo đối nhân xử thế, có dân thì quốc mới vững. Hôm nay ngươi lạm dụng quyền hành không phân phát lương thực cứu tế ngày sau ắt có nội loạn, lúc đó đừng trách người làm muội muội như ta không nhắc nhở.”

“Ngươi!”

“Những gì ngươi làm hôm nay ta đều hiểu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy, dùng sức nhảy xuống trường kỷ, đôi mắt xanh biếc lóe lên một tia chán ghét: “Đừng nghĩ như vậy có thể khiến ta thay đổi ý định, tứ tỷ, là do ta vẫn còn đang chờ đợi nếu không sớm đã bẩm tấu phụ hoàng tứ hôn.”