Lang Hậu Truyền Kì

Chương 3




Tuy biết được nguyên nhân mình xuyên không tới thời đại này, nhưng Mộ Hoan vẫn không hiểu rõ rốt cuộc là nàng đã chết hay chưa? Nếu đã chết rồi, vậy nàng xuyên đến đây, ‘Mộ Hoan’ trước kia đã đi đâu? Còn nếu nàng vẫn sống, vậy thân thể nàng ở thế kỷ 21 đã xảy ra chuyện gì?

Càng nghĩ càng quẩn bách, Mộ Hoan buồn bực ném bỏ nhành lan hồ điệp trong tay, phất phất tay áo chuyển qua ngồi trước bàn trang điểm.

Trong gương đồng phản chiếu một gương mặt nho nhỏ tinh tế, niên kỷ chưa đến mười ba có chút phì nộn của trẻ con. Một đại cô nương hai mươi ba tuổi lại biến trở về mười ba tuổi, Mộ Hoan muốn chấp nhận được cũng khó, ai oán đưa tay chọt chọt vào gương đồng.

Vừa vặn lúc này Mộ Tước đi vào, nhìn thấy Mộ Hoan chọt gương đồng thì phì cười: “Nha đầu, lại phá phách cái gì vậy?”

“Tỷ tỷ, ngươi nói xem.” Mộ Hoan quay đầu lại, hai khủy tay đặt lên đùi, tay áp lên gò má: “Đồng vương muốn đuổi ta đi, ta phải làm sao đây?”

“Cái gì mà đuổi ngươi đi?” Mộ Tước đem trái cây đặt lên bàn, vẫy vẫy tay với nàng, nói: “Qua đây, ăn chút thủy quả đi.”

Mộ Hoan vén khăn trùm đầu ra sau cho gọn gàng rồi bước đến chỗ bên cạnh Mộ Tước ngồi xuống, sẵn tay bóc một quả nho ném vào miệng.

“Còn không phải sao? Đồng vương nói muốn ngủ cùng ngươi đêm nay, vậy thì ta phải ngủ ở đâu? Lẽ nào nằm dưới sàn xem phu thê các ngươi thân mật?”

Mặt Mộ Tước trướng đỏ, quát khẽ: “Nói lung tung cái gì vậy? Đồng vương giúp ngươi an bài chỗ nghỉ ngơi rồi, một lát chuyển qua đó cũng không muộn.”

Mộ Hoan gật gật đầu, lại bóc thêm một quả nho, nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật sự muốn sống như vậy mãi sao?”

“Ý ngươi là sao?”

“Ta nói…” Mộ Hoan nhét quả nho vào miệng, đảo mắt qua lại một vòng bảo đảm không có ai nghe lén mới lên tiếng: “Lẽ nào ngươi muốn cả đời làm thiếp sao? Dù gì Đồng vương cũng đối tốt với ngươi như vậy, sao không cùng nàng thương lượng, hoặc là tự mình đấu tranh giành lấy vị trí chính thê.”

Nghe Mộ Hoan nói xong thì mặt Mộ Tước đã cắt không còn một giọt máu, hốt ha hốt hoảng che miệng nàng lại quở trách: “Nói bậy bạ cái gì vậy? Omega loài người chúng ta được làm thiếp đã là may mắn lắm rồi, có biết bao nhiêu omega phải làm kỹ nữ, làm nô ɭệ ngươi có biết không? Mấy chuyện tranh giành gì đó đừng có tùy tiện nói ra, chính phi các nàng không phải người dễ đùa giỡn đâu.”

“Có cái gì phải sợ a?” Mộ Hoan đứng lên, nhìn Mộ Tước từ trên xuống dưới, nói lớn: “Tỷ tỷ ta như vậy xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại còn sợ đám mẫu lang tai ngắn đuôi dài kia sao?”

Lần này Mộ Tước chưa kịp mở miệng trách đã nghe thấy tiếng tru dài ở ngoài cửa, sau đó cửa bị đạp vỡ, xuất hiện một mẫu lang thân thô mặt mày hung dữ nhe răng với Mộ Hoan.

Âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, Mộ Hoan thầm than, xong rồi!!

Mộ Tước hoảng trương quỳ sụp xuống: “Nương nương tha tội, Hoan nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới nói như vậy, nàng thật sự không cố ý.”

Hắc đầu lang nghiến chặt răng, đuôi dài dựng đứng lên, hung dữ liếc mắt: “Không cố ý? Một đám tiện nhân các ngươi càng lúc càng quá phận, đến cả ta cũng dám tùy tiện nghị luận? Không trừng phạt các ngươi thì bản phi còn mặt mũi nào nhìn hạ nhân nữa? Người đâu, lôi hai con tiện nhân này xuống phạt bản tử cho ta!!”

Lời vừa dứt thì một đám nữ nô loài người liền xông vào phòng, đem Mộ Tước và Mộ Hoan chế trụ, một đẩy hai kéo các nàng ra ngoài sân phạt bản tử.

Mộ Hoan giãy dụa cỡ nào cũng không giãy ra được, nàng nhận ra được đám nữ nô đó lực đạo không lớn, vì nàng hiện tại chỉ là một omega nuôi trong khuê phòng không cách nào địch lại đám nữ nô beta đó.

Mộ Tước ngoài cắn răng chịu đựng ra thì không có làm gì khác, nàng thân là omega loài người vào được vương phủ đã là một loại vinh hạnh lớn, nếu còn cùng chính phi cứng đối cứng thì người chịu thiệt chỉ có nàng.

Thân thể bị ném thẳng lên ghế dài, Mộ Tước con rúm lại vì đau đớn, chân mày nhỏ nhíu chặt vào nhau.

“Tỷ tỷ!”

Mộ Hoan tức giận quay đầu lại mắng: “Các ngươi làm gì vậy hả? Người mắng là ta, giỏi thì phạt bản tử mình ta thôi, tại sao lôi tỷ tỷ ta vào chuyện này chứ?!”

“Sanh nhi đừng nói nữa!”

Hắc đầu lang nghe Mộ Hoan chỉ trích thì ra sức nheo nheo mắt nhìn, đảo quanh một vòng thẳng chân chân đạp thẳng vào đầu nàng.

“Tiện nhân!” Tiếng tru dài kéo theo âm thanh kẽo kẹt của ghế gỗ: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền lên tiếng ở đây? Một đám tiện nô không biết tốt xấu, nghĩ ngồi vào vị trí trắc phi liền từ gà rừng thành phượng hoàng sao?”

Mộ Hoan đau đến há miệng thở dốc, đầu nàng bị chân sói đạp thẳng vào không thể cựa quậy được, nhịn không được mắng chửi, sao con sói này lại nặng như vậy chứ!?

Bên cạnh Mộ Tước đã sợ đến hoa dung thất sắc, hoảng hốt kêu to: “Nương nương cầu ngài tha cho Hoan nhi đi, nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, muốn tính thì tính lên người ta đi!!”

Hắc đầu lang quay lại nhìn Mộ Tước, trong mắt lộ ra tia chán ghét, chính tiện nô này đã cướp mất ánh mắt của Đồng vương, khiến nàng phải sống cô độc mòn mỏi ở vương phủ rộng lớn này.

Đem chân ra khỏi đầu Mộ Hoan, hắc đầu lang đảo qua chỗ Mộ Tước tru dài một tiếng, đôi mắt đen lộ ra một tia gian ác: “Tiện nhân, hôm nay ta cùng ngươi tính toán, để xem ai mới thực sự là chủ nhân của Đồng vương phủ.”

Dứt lời hắc đầu lang liền dùng sức đạp vào người Mộ Tước, tru lên một tiếng sởn gai óc rồi nhoài người há cái miệng đầy răng nhọn của mình vào mặt nàng.

Chỉ là đau đớn mường tượng không xảy ra, lại nghe tiếng tru như heo bị cắt tiết của Mộ Hoan: “Ngươi tính cùng ta đi!!!”

Mộ Tước mở mắt ra nhìn thì thấy Mộ Hoan đang ôm chân của hắc đầu lang, ra sức kéo nàng ta lùi về sau, trên trán cũng đã đầy hãn. Hắc đầu lang giận dữ đá vào người Mộ Hoan, chỉ là đạp đá cỡ nào cũng không đẩy nha đầu này ra được, càng thêm tức giận ngửa đầu tru dài.

“Hắc lang, là ta mắng ngươi, ngươi cứ tính với ta, tỷ tỷ ta là vô tội!”

Hắc đầu lang quay lại, trợn đôi mắt lên một cách dữ tợn: “Tiện nô! Ngươi dám chống đối ta sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết!”

Ngay lúc hắc đầu lang định nhào đến cắn chết Mộ Hoan thì lại nghe thấy tiếng nói từ phía sau truyền đến: “Vương phi hà tất cùng một omega loài người tính toán?”

Hắc đầu lang quay lại nhìn thử xem kẻ nào dám bao che cho tỷ muội Mộ gia, đến khi nhìn thấy rõ đối phương là ai thì mặt mày trở nên vặn vẹo, khí thế vừa rồi cũng mất hơn phân nữa.

“Ngài…”

Hân vương đồng dạng một hắc đầu lang cao to hùng dũng, bốn chi to khỏe bước đến trước mặt các nàng, đôi mắt sáng quắc nhìn không ra một tia cảm xúc. Thoắt một cái hắc đầu lang lại biến thành nửa người nửa sói, áo choàng đen phất phơ bay, hàm răng bén nhọn tỏa ra sát ý khiến người khác phải run rẩy khiếp sợ.

Mộ Hoan không dám chớp mắt, hóa ra Lang tộc alpha cũng có thể biến thành dạng nửa người nửa thú như vậy!?

Lúc này Mộ Tước không chút phản ứng nằm co rúm trên ghế dài, vừa nãy bị dọa sợ không nhẹ, đến giờ vẫn không kịp hồi phục tinh thần.

Hân vương phất phất áo choàng, ánh mắt quét qua Đồng vương phi: “Chỉ là omega loài người, xử lý bọn chúng chỉ làm bàn tay xinh đẹp của ngài vướng bẩn mà thôi.”

Đồng vương phi hừ một tiếng, cũng theo Hân vương biến thành nửa người nửa thú, tay vòng qua khoanh trước ngực: “Ngài muốn bao che cho bọn chúng? Có phải ngài cũng bị đám omega loài người ti tiện này quyến rũ rồi không?”

“Hà tất nói mấy lời này, xem đi nha đầu kia còn chưa có kỳ động tình.”

Nói xong liền chỉ tay vào Mộ Hoan đang lén lút dìu Mộ Tước xuống ghế. Bị chỉ đến mặt có chút hoảng sợ, tay chân mau lẹ đem tỷ tỷ đặt nằm trên lưng, dùng hết sức bình sinh mới có thể cõng lên được.

Hân vương trợn đôi mắt đạm kim, không dám tin vào mắt mình: “Ngươi tính cõng nàng?”

“Tạ ơn đại nhân cứu mạng, ta trước đưa tỷ tỷ về nghỉ ngơi rồi ra bồi tội với các vị vương phi.”

Dứt câu liền cúp đuôi cõng Mộ Tước chạy đi, cũng may tỷ tỷ nàng nhẹ cân nếu không sợ rằng chỉ có nước đem nàng đặt lên xe đẩy mà đẩy về phòng.

Omega loài người khí lực lớn như vậy lần đầu A Ba Đáp Minh Oanh Cơ mới thấy, nhịn không được bật cười, xem chừng tới nơi lại đổ sụp xuống ngất xỉu không chừng.

“Hân vương có hứng thú với nha đầu đó?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cười khẩy, chỉ tay vào bóng lưng của Mộ Hoan: “Qua sinh thần năm nay là đủ mười ba có thể nhập cung làm tú nữ rồi.”

“Tư chất không tồi, bất quá chỉ là con người.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhún nhún vai, quay sang Cách Nhĩ Tạ Bố Âm nói: “Omega Lang tộc chúng ta vẫn là nhất đẳng, khiến người người phải yêu thích.”

Cách Nhĩ Tạ Bố Âm hừ một tiếng, nhưng xem chừng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

“Ngài đến đây làm gì? Tìm Đồng vương sao? Ngài ấy không có ở trong phủ.”

“Ồ, vậy à.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đặt tay phải lên ngực trái: “Vậy bản vương sẽ ghé đến sau, tẩu tẩu, tạm biệt.”

“Đi đường cẩn thận.”

Đợi khi bóng lưng thon dài kia khuất sau rặng liễu, nữ nô loài người Đào Hoa bước đến, có chút không vui tố cáo.

“Nương nương cứ vậy buông tha cho đám tiện nhân đó?”

“Chúng ta còn có thể làm gì?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm buồn bực quắc mắt: “Hân vương cũng lên tiếng rồi, nếu chúng ta làm lớn sợ rằng vương gia cũng biết chuyện.”

“Thế nương nương phải chịu thiệt thòi sao?”

“Yên tâm, bản phi sẽ không tha cho đám tiện nhân này đâu, cứ chờ đó mà xem.”



“Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?”

Mộ Hoan lo lắng dâng lên một chén trà gừng, ở bên cạnh giúp nàng vuốt lưng thuận khí: “Có cần gọi lang trung đến xem hay không a?”

“Không cần đâu.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan, nhịn không được lo lắng: “Hoan nhi, sau này không được ăn nói lung tung như vậy, tỷ tỷ sợ bản thân không đủ mạng để bảo vệ ngươi đâu.”

“Ta biết sai rồi mà, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”

“Ta không phải trách ngươi, nhưng ngươi cũng phải biết nghĩ cho bản thân một chút. Ngươi yên tâm, ta đã nói với Đồng vương tìm cho ngươi một người môn đăng hộ đối rồi, đợi ngươi có kỳ phát tình đầu tiên sẽ gả ngươi đi, sẽ không cần làm thiếp chịu đủ thiệt thòi như ta.”

Nghe đến cưới gả, Mộ Hoan hoảng hốt cắt lời nàng: “Tỷ tỷ ta còn rất nhỏ a, ngươi cứ vậy gả ta đi?”

“Ngươi sắp mười ba rồi, còn nhỏ gì nữa? Gả đi rồi ta cũng đỡ lo lắng, tốt hơn là nhập cung làm tú nữ ngày ngày tranh đấu tìm chút sủng ái.”

“Ta…”

“Đừng nói nhiều nữa, ta đã quyết rồi.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay của nàng, nhỏ giọng an ủi: “Tỷ tỷ chỉ có mình ngươi thôi, Hoan nhi, đừng làm tỷ tỷ lo lắng có được không?”

Mấy lần muốn nói đều bị Mộ Tước cắt ngang, Mộ Hoan âm thầm thở dài trong lòng, xem ra tới đâu thì tính tới đó nàng cũng không đủ sức chống lại nhiều người như vậy.