Lang Hậu Truyền Kì

Chương 29




Ban đêm, trời trong tỏa ra hàng vạn ánh sáng nhu hòa từ tinh tú trên cao. Giữa chốn rừng núi an tĩnh chỉ còn mỗi tiếng gió thổi lào xào qua kẽ lá, lâu lâu xen lẫn tiếng thở nhẹ bẫng của dã thú.

Mộ Hoan tựa sát lưng vào vách đá, tay phải cầm củ khoai nướng tay trái cầm củi khô khều khều mấy củ khoai còn lại trong đống lửa. Khều một cái lại cắn một miếng khoai lang nướng nóng hổi, trên mặt dính một ít vụn khoai nhưng lười biếng đưa tay lau sạch.

Xung quanh phi thường yên ắng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Gió thổi lớn, cành cây xao động giữa một đêm trường tĩnh mịch nghe như ai oán thê lương.

Càng rúc người vào sát tường hơn, đêm nay Mộ Hoan không dám ngủ, nếu nhỡ đâu có dã thú xông đến thì nàng phải làm sao bây giờ? Thiên hạ trăm vạn con người lại chẳng có ai để nương tựa, loại cảm thụ này thật không dễ chịu chút nào.

Trời đêm trở lạnh mà trên người lại chẳng có nổi một mảnh áo ấm, chỉ trách nàng quá mức lơ là trúng độc chiêu của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, bằng không đã chẳng thảm hại như vậy. Tiên trách kỷ hậu trách nhân, chuyện lần này là do nàng biết rõ bản thân cận ngày gả vào Hân vương phủ dễ gì Cách Nhĩ tộc buông tha vậy mà vẫn không đề phòng, có bỏ mạng giữa rừng núi cũng là do nàng.

Bất quá, không thể gặp Thấu Á Viên lần cuối…

Tách tách củi khô cháy trong lửa sáng bắn ra những đốm hoa lửa nho nhỏ như vi huỳnh bay lượn giữa đêm tối. Khóe mắt từ khi nào ướt đẫm nước, càng ăn càng không thấy vị.

Trời đêm không chỉ dựa vào ánh trăng mà đủ sáng, còn phải nương tựa tinh tú quang mang yếu ớt nhưng đẹp đẽ. Cũng giống như hiện tại, Mộ Hoan chỉ một mình không thể vượt qua nỗi phong ba, chỉ là không ai cùng nàng đồng hành.

Bỗng nhiên rất nhớ nhà, nhớ bạn bè cũ, nhớ cả thế giới hiện đại. Mặc dù không còn gì để níu giữ luyến tiếc nhưng địa phương đó vẫn lưu lại vô vàn kỷ niệm nàng từng cùng bằng hữu trải qua, đâu thể nói quên là quên được.

Bất quá, thế giới đó có ai còn nhớ đến Trầm Ngọc nàng hay không?

Con người sống trên đời chỉ mong được nhớ đến tôn vinh, nhưng giờ này thân xác chìm trong nước sông lạnh băng, hồn phách lưu lạc khắp thiên nhai. Liệu có ai thương tiếc thay nàng thắp một nén nhang tiễn đưa? Hay là cười đời mặc kệ sinh tử thị phi?

Mộ Hoan chống tay đứng dậy đi ra ngoài động khẩu, đưa mắt nhìn màn đêm bao trùm toàn bộ thiên địa. Ngày mai trời sẽ lại sáng, nhưng liệu có cơ hội nhìn thấy ánh dương quang rực rỡ của ngày sau?

Không mong ngày ngày đêm đêm, chỉ mong một khắc bầu bạn.

Lan rừng ban đêm thật thơm, nghe thoang thoảng mùi mưa lạnh, mùi bùn đất ẩm ướt tanh nồng. Thơ hay ba ngàn chữ sánh không bằng một đêm phồn hoa khói lửa.

“Thấu Á Viên, ngươi hiện tại ở đâu vậy?”

----------------

“Lần này các ngươi đã không làm trẫm thất vọng.”

Lang vương quay lại nhìn thân sinh oa oa của mình, trong mắt toát lên nét hoan hỉ hiếm gặp, trong lòng đặc biệt hài lòng gật gù.

Thập vị hoàng thân cung kính chấp tay: “Đạ tạ phụ hoàng khen ngợi.”

“Có công lớn nhất lần này chính là…” Lang vương quét mắt nhìn sang thân ảnh bạch sắc phía sau các vị hoàng huynh hoàng tỷ: “A Ba Đáp Thấu Á Viên, trưởng thành rồi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vội rời khỏi vị trí cung kính đáp: “Nhờ công dạy dỗ của phụ hoàng.”

“Thân là alpha nên dũng cảm xông pha chiến trận mang về một thân vinh hiển chứ đừng nhục nhã chui rúc trong vỏ ốc mà làm hỏng đại sự. Hôm nay ngươi liều mình dẫn quân cảm tử vượt qua nguy hiểm tiếp ứng cho quân biên giới thật rất đáng khen, không hổ là hậu duệ của tộc A Ba Đáp thị.”

“Đây là trách nhiệm của thần nhi, nếu thần nhi không tiếp nhận thì các hoàng huynh hoàng tỷ cũng sẽ chủ động nhận lãnh trách nhiệm cao cả này.”

“Alpha a.” Lang vương bước đến chỗ A Ba Đáp Thấu Á Viên, đặt bàn tay đầy móng vuốt sắc bén lên vai nàng: “Trước bảo vệ thiên hạ, tiếp bảo vệ đất dưới chân, cuối cùng mới là người trong lòng.”

Lời này có ý nghĩa gì tự khắc A Ba Đáp Thấu Á Viên minh bạch, bất quá cũng không để tâm lắm. Mỗi người đều có những hoài bão suy tư khác nhau, với phụ hoàng thiên hạ quan trọng nhất nhưng với nàng lại khác biệt.

Trước bảo vệ người trong lòng, sau bảo vệ thiên hạ.

Có thiên hạ đất dưới chân tự khắc là nhà, có người trong lòng tự khắc có được cả thiên hạ.

Lang vương khen ngợi từng vị hoàng thân rồi tặng mỗi người một món lễ vật tương đồng, không ai hơn cũng chẳng ai kém. Đây chính là một lời nhắc nhở các vị hoàng thân trong lòng Lang vương đều bình đẳng, dù là oa oa của vương hậu cũng không khác biệt oa oa của phi tử thất sủng.

Các vị hoàng thân tất nhiên hiểu được thâm ý này, đưa mắt nhìn đến thập muội đang bắt đầu để lộ móng vuốt sắc bén.

Hóa ra đối thủ của bọn họ không chỉ có Đồng vương và Hân vương…

A Ba Đáp Thấu Á Viên tất nhận ra sủng ái của phụ hoàng, trong lòng nửa ngờ vực nửa kinh hỉ, càng không rõ phụ hoàng làm như vậy là có dụng ý gì. Lẽ nào muốn phân tán chú ý của mọi người lên nàng để tiện bề chặt đứt vây cánh của tứ và lục tỷ, sau đó âm thầm đưa một người khác lên kế vị.

Xem chừng, nàng hay tứ tỷ lục tỷ đều là con chốt thí.

Kỳ thật phụ hoàng có ra quyết định tấn phong ai làm Thái tử, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chẳng quan tâm, ngay từ đầu nàng đã quyết định từ bỏ tranh quyền đoạt lợi. Tất cả đều là ý nguyện của mẫu thân, đời này không mong quyền thế chỉ mong khoái hoạt.

“Viên nhi, con chỉ là nhi nữ của một omega loài người, đây là thiệt thòi lớn nhất cuộc đời con. Nhưng đừng tự xem nhẹ bản thân, đời người không cầu quyền thế chỉ cầu khoái hoạt, mẫu thân mong sẽ có ngày con tìm được người chấp nhận con chứ không phải chấp nhận ngôi vị của con…”

Mẫu thân nhẫn nhục cả đời cũng chỉ vì bảo vệ nàng, nàng tất không phụ lòng của ngài.

“Được rồi, các ngươi mệt mỏi nhiều rồi về nghỉ ngơi đi.”

Lang vương ngừng lại một chút, quét mắt nhìn đến A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Còn ngươi, lưu lại.”

Tất cả hoàng thân đồng loạt hướng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn nàng, có kẻ bất mãn có kẻ kinh ngạc tất cũng có kẻ mỉa mai. Bất quá ý vương là ý thượng, mọi người cũng không ai dám nán lại lần lượt ra về.

Trong điện lập tức trở về yên tĩnh ban đầu, A Ba Đáp Thấu Á Viên như cũ đứng yên một chỗ quan sát, nàng tự hiểu chuyện gì cũng có chừng mực bước thêm một bước chính là tự tìm tử lộ.

“Lần này ngươi khiến trẫm rất hài lòng.” Lang vương rảo bước đi ra sau những kệ sách, tiện tay cầm một quyển để xem: “Sinh trong hoàng tộc dù là trẫm hay ngươi cũng đều thân bất do kỷ, A Ba Đáp Thấu Á Viên, trẫm có muốn cũng không thể quá mức sủng ái ngươi trước mặt hoàng thân khác. Thân phận của ngươi, chức phẩm của ngươi, tính tình của ngươi, trẫm biết trẫm nợ mẫu thân ngươi nhưng không thể làm gì khác được.”

“Thần nhi minh bạch.”

Lang vương đặt quyển sách trở lại kệ, đưa mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Có hận trẫm không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy tia miễn cưỡng nhưng lại chẳng nói thành lời: “Thần nhi nào dám.”

“Trẫm biết ngươi rất hận trẫm, ở trước mặt trẫm bày dáng trẻ con không hiểu đại cục, diễn một vở vô hỉ vô bi cái gì cũng chẳng để vào trong mắt. Bất quá trẫm đều nhìn thấu, ngươi hận trẫm năm đó để mẫu thân ngươi chết nhưng ngươi phải hiểu trẫm thật sự thân bất do kỷ.”

Bất tri bất giác hốc mắt đã đỏ lên, A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng yên một chỗ ngỡ như thiên địa chỉ còn lại một mình nàng, đau thương càng chất chồng càng thống khổ. Hình ảnh quá khứ cuồn cuộn dấy lên trong ngực trái, thảm thiết tiếng kêu khóc vẫn còn văng vẳng đâu đây vô pháp lãng quên.

“Phụ hoàng đa tâm, thần nhi thật không dám oán trách ngài.”

“A Ba Đáp Thấu Á Viên…” Lang vương run rẩy áp tay lên đỉnh đầu nàng, gương mặt già nua vặn vẹo: “Trẫm thật sự không đành lòng, ngươi hiểu mà. Năm đó mẫu thân ngươi chết, trẫm dù có muốn khóc cũng phải trốn ở một nơi không người mà khóc. So với ngươi, trẫm đau lòng hơn gấp vạn lần, ngươi có hiểu hay không?”

“Chuyện đã đến nước này, phụ hoàng, ngài không cần để ở trong lòng nữa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên giữ vững tâm lý, bình thản tiếp lời: “Mẫu thân có thể gả vào hoàng tộc đã phần phước của nàng, dù có chết cũng là thiên ý nan vi.”

“Nếu mẫu thân ngươi có thể là một omega Lang tộc thì trẫm đã không phải khó xử như vậy.” Lang vương chậm rì rì bước đi, đôi mắt đảo một vòng ươn ướt nước: “Trẫm đã đáp ứng mẫu thân của ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.”

“Tạ phụ hoàng ân sủng.”

“Được rồi, ngươi cũng mệt rồi, mau mau về đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cúi đầu hành lễ rồi xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, một khắc cũng chẳng quay đầu lại.

Lang vương nhìn theo, nước mắt cầm không được rơi xuống: “Hách Nhã, nữ oa của chúng ta hận trẫm, nàng bảo trẫm phải làm sao đây?”

Bốn phía đại điện vắng lặng lại nghe thấy tiếng gió thổi não nề như than như khóc, hóa ra làm hoàng đế cũng có lúc thân bất do kỷ.

Lại nói đến A Ba Đáp Thấu Á Viên một đường trở về Ngạc vương cung, sớm đem chuyện phụ hoàng vừa nói ban nãy vứt hết ra sau đầu. Vừa vặn lại thấy A Phúc xoắn xuýt tay áo đi đi lại lại trước đại môn Ngạc vương cung, sắc mặt có điểm kém xem chừng đã xảy ra chuyện lớn.

Nhìn thấy điện hạ bình an trở về, theo lẽ phải vui vẻ nhưng lần này A Phúc lại hốt hoảng chạy ra đón: “Điện hạ ngài cuối cùng cũng về rồi!”

“Những ngày này có xảy ra chuyện gì không?”

“Thật sự có chuyện.” A Phúc nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nói: “Nhị tiểu thư Đồng vương phủ mất tích rồi.”

“Mất tích?” A Ba Đáp Thấu Á Viên quay phắt lại trừng trừng nhìn A Phúc: “Sao lại mất tích? Khi nào mất tích?”

“Hai ngày trước, nô tài không rõ hành trình của điện hạ nên không dám tùy tiện báo tin. Khắp Đồng vương phủ đã phái rất nhiều người tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả, sợ là…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ đánh gãy lời: “Câm miệng!”

“Điện hạ bớt giận!!”

“Bản vương đã nói thế nào? Hả? Ngươi nhất định phải theo sát Mộ Hoan không được rời mắt quá một khắc, vậy mà ngươi lại để nàng bị người ta bắt mất mà không biết? Có phải chán sống rồi không?”

“Điện hạ thỉnh hạ hỏa, nô tài đáng chết!” A Phúc hoảng hốt dập đầu kêu khóc: “Đêm xảy ra chuyện trong triều thiết yến mừng các vị điện hạ đánh đuổi ngoại xâm, nô tài không thể vắng mặt được nên đã lơ là chuyện của nhị tiểu thư. Không ngờ lại mọi chuyện phát sinh như thế, nô tài đã phái nhiều người dò la tin tức nhưng vẫn bặt vô âm tín.”

“Vô dụng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên giận đến phát run, đè nén hoảng hốt mà nói: “Đi, phái thêm hai trăm người cùng bản vương xuất cung tìm kiếm, tìm không ra bản vương tru di cửu tộc nhà ngươi!!”

“Vâng điện hạ!!”

A Phúc hoảng thủ hoảng cước chạy đi tìm thêm hai trăm người, nửa đường rơi giày cũng không dám quay đầu lại nhặt.