Lang Hậu Truyền Kì

Chương 28




Sáng sớm, Tường Liên theo thường lệ bưng nước rửa mặt cho tiểu thư. Vừa đẩy cửa trong phòng lập tức xộc ra mùi thảo dược thơm mát, đây là loại hương liệu mà nhị tiểu thư yêu thích gần đây.

Đem chậu nước đặt lên bàn, Tường Liên vòng qua phía sau bình phong tìm y phục mới cho nhị tiểu thư thay đổi.

“Tiểu thư, trời sáng rồi ngài mau dậy đi.”

Đẩy nắp rương đồng lên tìm bộ y phục dày cộm cùng với phi phong bằng lông thỏ ấm áp nhất. Mấy hôm nay trời trở lạnh, tiểu thư vừa rời khỏi phòng củi chắc vẫn còn mệt mỏi, sắp tới còn phải thành thân nên thời điểm mấu chốt này phải hảo hảo dưỡng lại thân thể.

Không nghe thấy tiếng đáp trả, Tường Liên nghi hoặc đem y phục vắt lên bình phong rồi mới vòng ngược trở ra giường.

“Tiểu thư, đừng ngủ nữa, đã trễ lắm rồi a.”

Cảm giác có gì đó bất ổn, lý nào chăn lại ngay ngắn trải phẳng phiu trên giường như vậy? Thường thì tiểu thư khi ngủ dáng nằm có điểm xấu, thậm chí còn hay đá chăn lung tung, không thể có việc nằm đúng một tư thế như vậy.

“Tiểu thư!!”

Dưới chăn quả nhiên chỉ là một cái gối hơi mềm.

Tường Liên hoa dung thất sắc, luống cuống ném trở lại chăn lên giường rồi chạy ra ngoài hét toáng lên.

“Nương nương, nhị tiểu thư biến mất rồi!!”

Chưa đầy nửa phân thời gian, Đồng vương phủ lập tức chó gà không yên.

Mộ Tước còn chưa giải quyết xong việc trong phủ đã bị tin dữ dọa cho đổ sụp xuống sàn, rõ ràng hôm qua vẫn ổn sao hôm nay lại mất tích rồi? Với tính cách của Hoan nhi nhất định không dám càn rỡ ra ngoài vào ban đêm, nếu vậy chỉ có duy nhất một khả năng.

Bị bắt mất!

Phái hai mươi gia đinh đổ ra ngoài phủ tìm kiếm khắp hang cùng ngõ hẻm dù là một con kiến cũng không lọt qua được. Nữ nô trong phủ chia nhau tìm trong vương phủ, tất cả nước trong giếng đều múc lên hết để xem Mộ Hoan có trượt chân ngã xuống hay không.

Rất nhanh Cách Nhĩ Tạ Bố Âm nhận được tin cười nhạo: “Để xem các ngươi làm sao tìm được nha đầu này.”

Đào Hoa siểm nịnh hùa theo: “Nương nương nói chí phải, dù cho Mộ Tước có mọc thêm hai tay hai chân cũng tìm không ra Mộ Hoan.”

“Đã xử lý ổn thỏa?”

“Vâng, nô tỳ chính tay vứt ả xuống ngọn núi cách đây hai mươi dặm đường, không chết vì ngã xuống núi thì cũng làm mồi cho dã thú.”

“Tốt, tốt lắm.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm sảng khoái cười lớn, đôi mắt đạm kim quét qua gương đồng: “Chỉ cần Mộ Hoan biến mất còn sợ không đối phó được Mộ Tước hay sao?”

“Nương nương không cần lo lắng, Mộ Hoan chết thì Mộ Tước cũng sống không yên.”

“Không hổ là tâm phúc của ta.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cầm lấy nén vàng trên bàn ném cho Đào Hoa như bố thí cho một tên khất cái: “Phần thưởng của ngươi.”

“Đa tạ nương nương! Bất quá…” Đào Hoa ngập ngừng một chốc, hỏi: “Nương nương còn nhớ ngài đã từng đáp ứng nô tỳ chuyện gì không?”

“Hửm? Nói ra xem.”

“Cái kia, nương nương từng đáp ứng chỉ cần nô tỳ làm xong chuyện này sẽ được tự do, không biết nương nương còn nhớ hay không?”

Cách Nhĩ Tạ Bố Âm à lên một tiếng, phất phất tay cười nói: “Xem đi, ta chưa già đã lú lẩn rồi.”

Đào Hoa vội vã khoa trương: “Nương nương vẫn còn trẻ trung xinh đẹp lắm.”

“Những gì đáp ứng ngươi, ta đều nhớ rất rõ, chỉ là…” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm quét mắt nhìn Đào Hoa một lượt, kéo kéo khóe môi nói tiếp: “Ta cảm thấy ngươi nên ở trong Đồng vương phủ này hầu hạ ta thêm một thời gian nữa thì tốt hơn. Nghĩ đi ngươi xuất phủ trong tay không tiền không phận lại tứ cố vô thân làm sao mà sống? Yên tâm, đi theo bản phi, bản phi nhất định không bạc đãi ngươi.”

“Nương nương, nô tỳ đã không còn trẻ rồi, nếu ở đây mãi sẽ không thể xuất giá nữa.” Đào Hoa hoảng hốt quỳ sụp xuống dập đầu: “Nương nương ngài hiểu cho, cầu ngài để nô tỳ xuất phủ.”

“Đào Hoa a Đào Hoa.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm chậm rì rì đứng dậy, bàn tay đầy móng vuốt bén nhọn áp lên đỉnh đầu nàng: “Sao có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Người đáng tin cậy nhất trên đời chính là bản thân ngươi, xuất giá thì sao? Không xuất giá thì sao? Tên nam nhân hèn mòn kia cùng ngươi đồng dạng nô ɭệ, lẽ nào muốn ra đường làm khất cái rồi sinh thêm một đứa nô ɭệ sao?”

“Nương nương…”

“Nghe lời ta, ở lại đây hầu hạ ta thêm vài năm nữa, chỉ cần ngươi tuyệt đối trung thành ta sẽ không ngại thưởng thêm cho người vô số vàng bạc châu báu, còn không…” Bàn tay to lớn vỗ mạnh vào mặt Đào Hoa hai cái, cười khẩy: “Ngươi biết kết cục của mình, đúng không?”

Đào Hoa thừa hiểu thủ đoạn của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, dù có cho nàng vạn rương hoàng kim nàng cũng không dám cùng nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này đối đầu. Đừng nói đến xuất phủ, sau này muốn sống yên thân cũng chẳng dễ dàng gì.

Một tay đã nhúng chàm thì tay kia có sạch đến đâu vẫn vô pháp thanh tẩy nhơ nhớp.

“Vâng… nương nương.”

-----------------------

Trên vai truyền đến cảm giác đau nhức, mệt mỏi hé mắt ra nhìn, chẳng biết từ lúc nào ánh sáng mặt trời lại chiếu rọi thẳng đến giường ngủ của nàng. Phút sau lập tức cảm giác có gì đó không đúng, tại sao cảnh quan bên cạnh lại lạ lẫm như vậy?

Mộ Hoan đứng bật dậy đầu vừa vặn va vào vách đá rách một đường!

Tiếng rú kinh thiên động địa phát ra: “A A A A!!!”

Chim rừng đang đậu trên cây cũng bị dọa sợ bay tán loạn, đôi cá dưới suối cũng kịch liệt quẫy đuôi bơi đi.

Mộ Hoan ôm đầu ngồi xổm xuống đất, khóc không ra nước mắt: “Thế quái nào ta lại xui xẻo như vậy a?”

Nhìn lòng bàn tay dính chút máu của mình, Mộ Hoan tức giận vung chân đạp vào tảng đá bên cạnh trút giận. Nào ngờ đạp một phát dây giày cũng bung ra vướng cạnh đá kéo nàng té ngã chỏng vó xuống đất.

“Mẹ nó!” Mộ Hoan nhịn không được chửi bậy: “Thao, bản tiểu thư nhớ kỹ gương mặt các ngươi rồi đấy!”

Ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng thầm than không ổn, sao cảnh tượng này có chút giống mấy chương đầu nhỉ?

Lại bị vứt xuống núi!?

Mộ Hoan ôm đầu rêи ɾỉ: “Lão thiên gia ngươi đùa ta sao? Xuyên không tới thì bị ném xuống núi một lần, giờ vừa mới ăn xong sinh thần lại bị vứt ở nơi xó xỉnh này?!”

Tiếng vọng lại đặc biệt vang, Mộ Hoan chán chường bó gối tựa sát lưng vào vách đá, trong lòng nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi đây. Nơi này thâm sơn cùng cốc, không biết đường mà đi lòng vòng không những không thoát được mà còn làm mồi cho dã thú. Nơi này rõ ràng khác biệt với sườn núi hôm trước, xem ra đám người Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đoán được nếu vứt chỗ cũ nàng sẽ nhớ đường quay về nên mới dụng tâm ném đi xa như vậy.

Lúc này cảm thấy mình chẳng khác gì bao rác, ai muốn vứt ở đâu thì vứt~

Mộ Hoan thở dài một tiếng, quét mắt nhìn khắp quan cảnh xung quanh, chẳng biết còn phải chịu đựng như vậy đến bao giờ nữa. Thà liều một lần còn hơn ngồi chờ chết, Mộ Hoan tìm một thanh củi khô vừa đủ lớn để làm gậy chống, một đường đi thẳng về phía trước tìm chút gì đó cho vào bụng.

Đường núi buổi sáng đỡ nguy hiểm hơn rất nhiều, Mộ Hoan đi một mạch không phát sinh chuyện gì, an toàn tìm thấy một tiểu động nhỏ đủ cho hai người ở. Trong động chẳng có gì ngoài đất và đá bám đầy bụi bẩn, miễn cưỡng cởi ngoại bảo làm nệm lót bên dưới, mệt mỏi thả người nằm xuống.

Trong này vào ban đêm sẽ an toàn hơn là nằm bên ngoài, tạm thời cứ như vậy trước rồi mới tính tiếp. Nếu lúc này có điện thoại thì tốt biết mấy, chỉ cần gọi cứu hộ thì trong vòng 24h lập tức có người đến cứu nàng ra khỏi đây.

Mộ Hoan chán chường trở mình, còn tính chợp mắt nghỉ ngơi một lát thì bụng lại réo inh ỏi, bất đắc dĩ phải đứng dậy ra ngoài tìm đồ ăn.

Trong núi thì chẳng có gì tốt để ăn ngoài mấy củ khoai và trái cây dại, Mộ Hoan xới tung cả khu đất trước động khẩu mới kiếm được hai củ khoai to cỡ nắm tay người trưởng thành. Hồi tưởng lại lần bị vứt trên núi, Mộ Hoan hoàn hảo đánh được lửa dùng để nướng khoai, trong lúc chờ khoai chín thì đi ra ngoài tìm chút nước uống.

Xung quanh năm dặm chẳng có nổi một con suối buộc lòng Mộ Hoan phải trở về vị trí cũ để tìm nước, ở tại chỗ uống mấy hớp lớn rồi lại loay hoay tìm đồ đựng nước. Bốn bề đều là sỏi đá cỏ cây, bóng đèn trong đầu bật sáng, vội vã nhổ hết những chiếc lá thân dài dẹp đan thành một cái bát.

Lúc còn học cao trung, Mộ Hoan từng đoạt giải ba đan tre, món đồ năm đó nàng làm là một chiếc giỏ cỡ khoảng hai gang tay. Còn nhớ rõ năm đó giải nhất thuộc về cô nương đan một con thỏ cao hơn một gang tay, chi tiết phi thường tinh xảo.

Dùng cái bát múc đầy nước đem về hang động, vừa vặn khoai cũng chín tới có thể ngay lập tức thưởng thức. Khoai vẫn còn rất nóng, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào dân dã, phần vỏ bên ngoài hơi nứt để lộ lớp khoai trắng sữa bên trong. Cắn một miếng nước mắt đột nhiên trào ra, có cố lau đi càng chảy xuống nhiều hơn.

Hôm đó, nàng cùng Thấu Á Viên chia nhau nửa củ khoai, hôm nay trong khốn cảnh lại tìm không thấy người đồng cam cộng khổ. Trong miệng đều là vị mặn đắng của nước mắt, Mộ Hoan đem nửa củ khoai còn lại bỏ xuống đống lửa đang cháy, vùi mặt vào hai tay mà khóc to.

Tại sao lại xuất hiện? Tại sao lại phân ly? Nhất định phải đến để rồi cho nàng biết cảm giác chia xa?

Cảm giác này chẳng khác lúc bị Châu Nhất Di phản bội là bao, đau đớn, hụt hẫng, tổn thương, thất vọng, bao nhiêu cảm xúc buồn tủi cứ vây chặt lấy nàng. Sẽ chẳng có người mỗi ngày lặn lội đường xa chạy đến tìm nàng chỉ để đưa thịt lợn rừng nướng nóng hổi. Sẽ chẳng có người vì bị nàng trêu chọc mà mặt mũi đỏ bừng bừng lại chẳng hề khiển trách nàng nửa lời.

Sẽ chẳng có người đó nữa…

“Thấu Á Viên, ngươi là đồ xấu xa.”