Lang Hậu Truyền Kì

Chương 189




Xem chừng ngày tháng sau này không dễ dàng gì, họa chăng Mộ Hoan nàng cũng phải dựa vào tòa đại sơn là thánh đế mà bảo vệ bản thân.

“Hôm nay là lần đầu bản cung gặp các ngươi, tất nhiên sẽ có chút chưa quen, mà các ngươi trước nay đều bái lạy Thục phi nên sẽ cảm thấy hơi miễn cưỡng trước bản cung. Bất quá, sống trong cung phải nhớ rõ quy tắc, phàm là phẩm thấp vẫn phải quỳ bái phẩm cao, tuyệt đối không được hồ lộng nhiễu loạn hậu cung. Sau này bản cung tiếp quản mọi chuyện, dù lớn nhỏ đều phải nhất nhất bẩm báo, để bản cung phát hiện ai có ý đồ che giấu đều sẽ bị phạt nặng.”

“Chuyện nhỏ cũng phải bẩm báo?” Thuận nghi mạc danh kì diệu châm chọc: “Lẽ nào khuyển tử ở Dư Đông Viện ăn không được no cũng phải đến bẩm báo nương nương?”

“Khuyển tử?” Mộ Hoan đưa mắt nhìn Đồ Ngân, chậm rãi nhưng rõ ràng mà hỏi: “Trong cung có cho phi tần nuôi khuyển tử hay sao?”

“Phi tần được phép nuôi nếu trên tam phẩm.”

“Ồ.”

Thuận nghi mặt trắng bệch như giấy, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thần thiếp chỉ nói đùa, Dư Đông Viện hoàn toàn không nuôi khuyển tử.”

Mộ Hoan nheo nheo mắt, vẫn duy trì điệu cười: “Bản cung làm việc đều minh minh bạch bạch, Ân Ly, ngươi dẫn theo hai ma ma đến Dư Đông Viện kiểm tra xem.”

“Vâng, quý phi.”

Ân Ly khí thế bước xuống, quét mắt nhìn hai ma ma ở cánh trái, ra hiệu cho bọn họ theo nàng đến Dư Đông Viện một chuyến.

Thuận nghi nuốt khan mấy ngụm, tay vô thức siết chặt khăn lụa nén nhịn sợ hãi, cầu thần linh phù hộ vượt qua kiếp nạn này.

“Thuận nghi nếu không làm chuyện gì chột dạ thì cứ an tâm mà ngồi xuống.”

Oán hận liếc nhìn Mộ quý phi đang thượng tọa trên cao, Thuận nghi mím chặt môi quay trở về tọa ỷ ngồi xuống.

Tầm một khắc thời gian sau bên ngoài Phượng Hòa Cung truyền đến tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, Ân Ly nhanh chóng chạy vào trong, khom người thì thầm vào tai quý phi.

Mộ Hoan nhấc khóe môi, hướng Thuận nghi mở miệng: “Thuận nghi, tại sao Dư Đông Viện của ngươi lại nuôi ba con khuyển tử lớn như vậy? Hay là ngươi không rõ cung quy, ngang nhiên làm xằng? Hoặc có người nào ở phía sau làm chỗ dựa để ngươi càn quấy?”

Cảm thấy mũi kiếm đã chĩa về phía mình, Thục phi vội lên tiếng: “Thần thiếp đúng là có quản giáo không nghiêm, cũng không biết Thuận phi có nuôi khuyển tử hay không, thỉnh xin quý phi tam tư suy xét.”

“Thục phi!? Ngươi…”

Thuận nghi không dám tin Thục phi lại đem hết bãi nước dơ đổ lên người nàng, mà không chỉ Thục phi, phi tần xưng tỷ gọi muội đồng loạt giả điếc không màn.

Mộ Hoan sớm đoán ra được sẽ có chuyện này xảy ra, phi tần trong cung một là đấu đá một sống hai chết, còn lại là âm thầm nhìn ngươi tự sinh tự diệt. Kết cục của Thuận nghi cũng không kỳ quái, loại nữ nhân mồm miệng chua ngoa nhưng trong đầu rỗng tuếch như vậy sống không nổi qua hai tập phim nữa.

“Hảo liễu, nói thế nào cũng do Thục phi quản không nghiêm, còn Thuận nghi lại không thấy ai nhắc nhở nên nghĩ được dung túng mà làm càn. Bản cung xử lý thế này, Thục phi phạt cấm túc một tháng, mỗi ngày đều đến Thần Điện khấu đầu tạ lỗi với thần linh. Còn Thuận nghi thì viết phạt một trăm lần cung quy, ba ngày nữa nộp cho bản cung kiểm tra.”

Kiếm đã kề đến cổ lại có thể sống sót, Thuận nghi mạc danh kỳ diệu nhìn Mộ quý phi cao quý trước mặt, mừng rỡ quỳ sụp xuống lạy tạ.

“Thần thiếp đa tạ nương nương khai ân!!”

“Đứng lên đi, trong chuyện này lỗi của ngươi không lớn, nhưng nếu còn tái phạm bản cung sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.”

“Vâng, thần thiếp tuyệt đối không dám càn rỡ!”

“Hôm nay đến đây thôi.” Mộ Hoan đưa tay cho Ân Ly dìu đứng dậy, ý vị thâm trường nói: “Các vị muội muội cũng mệt mỏi rồi, hồi cung nghỉ ngơi đi, ngày mai miễn đến thỉnh an.”

“Thần thiếp cung tiễn quý phi nương nương.”

Đưa mắt nhìn phi tần lần lượt ly khai, nội tâm Mộ Hoan như trút được gánh nặng, khoan khoái thở hắt một hơi. Đám người này bề ngoài liên kết nhưng thật ra đều có tính toán riêng, chỉ cần lựa thời cơ thích hợp làm vài trò ly gián rất nhanh sẽ tan rã mà chuyển sang đấu đá lẫn nhau.

“Nương nương đúng là lợi hại!!” Ân Ly phấn khích vỗ tay: “Chỉ nói mấy câu liền khiến Thuận nghi và Thục phi trở mặt, đến lúc đó Thuận nghi sẽ ủng hộ Thục phi hay sao?”

“Kế ly gián non nớt này của bản cung ngay cả Thục phi cũng nhìn ra được, chỉ là nếu đứng ra hộ Thuận nghi sẽ khiến bản thân dính bãi nước bẩn. Mang danh quản lý hậu cung không nghiêm, bao che hậu phi làm xằng, lão tổ tông sẽ đồng ý để Thục phi chấp chưởng hậu cung lần nữa sao? Cho nên Thục phi chỉ có thể thí con chốt là Thuận nghi, sau đó tính đường lôi kéo những người khác.”

“Ách, như vậy chẳng phải nương nương phí công rồi sao?”

Mộ Hoan lắc lắc đầu, chỉ vào trán Ân Ly một cái rồi chậm rãi vén váy ngồi xuống tọa ỷ. Không hiểu ý tứ của quý phi nương nương là gì, Ân Ly đứng ngây ra một lúc, nghệch mặt nhìn chằm chằm nàng.

Đồ Ngân nhìn không nổi nữa liền nói: “Chia rẽ được Thuận nghi, lôi kéo ả về phía quý phi, há chẳng phải có thêm một thân tín?”

“A, đúng vậy! Thuận nghi không còn chỗ dựa là Thục phi, tự động sẽ qua lấy lòng nương nương chúng ta!” Cuối cùng cũng nghiệm ra được đạo lý lớn, Ân Ly hoan hỉ khoa trương suy diễn: “Đến lúc phi tần trông thấy Thuận nghi theo nương nương có lợi, nhất định sẽ bỏ lại Thục phi mà chạy đến lấy lòng ngài!”

“Không dễ dàng như vậy đâu.” Mộ Hoan nghĩ ngợi gì đó, chán nản trút tiếng thở dài: “Thục phi có thể lôi kéo được nhiều người như vậy nhất định là do ả có bản lĩnh, hoặc là nắm được yếu điểm của bọn họ. Còn Thuận nghi chỉ là nuôi vài khuyển tử, bị bắt cũng không gánh phải tử tội, đám người kia chưa biết chừng lại nhận ân huệ từ ả.”

Nhịn không được rùng mình một cái, Ân Ly bắt đầu hiểu rõ thâm hiểm trong hậu cung. Trước đây còn cho rằng ra chợ có thể trả giá xuống mấy hào mấy đồng đã là quá thông minh rồi, nào ngờ nữ nhân trong hậu cung đều biến thành hồ ly tinh cả, ai cũng không thể tin tưởng được.

“Nương nương lẽ nào để mặc Thục phi làm càn như vậy?”

“Ả có thể làm càn thì tốt, đỡ mất công bản cung tìm tội để vạch trần ả.” Mộ Hoan chống khủy tay lên tay vịn ghế, chẹp chẹp miệng: “Tiếc là ả quá kỹ lưỡng, đến cả một phần lỗi nhỏ cũng khó bắt được, ban nãy là nhờ ả sơ suất nên mới tách được Thuận nghi ra. Lần này e rằng không dễ dàng gì, cũng không thể làm lớn chuyện lên, hầu phủ bọn họ cũng cần mặt mũi.”

Đồ Ngân đem chén trà nghi ngút khói dâng lên: “Nương nương lo lắng sẽ tổn hại phụng thể, dẫu sao Thục phi không dám khinh suất hành động, chúng ta nên kiên nhẫn chờ thì hơn.”

“Ngươi nói cũng đúng, bản cung xem chừng đã quá gấp gáp.”

Mộ Hoan lắc lắc đầu xua đi tất cả suy nghĩ, làm một người vui vẻ còn hơn suốt ngày toan tính người này đến người khác bỏ mặc bản thân kiệt quệ trong tranh đấu mưu tính.

Uống một ngụm trà làm mát cổ họng, bên ngoài tuyết vẫn rơi dày, chốc nữa sau khi bãi triều A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ đến thăm nàng. Bất tri bất giác mỉm cười, thần linh phù hộ, mong rằng lần tái ngộ này mau chóng viên mãn vì sự xuất hiện của hai ba oa oa khả ái.

“Ân Ly, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Giờ mão tam khắc.”

“Còn chưa đến giờ…” Mộ Hoan đứng dậy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa: “Hoàng thượng chắc vẫn còn bận rộn, bản cung không nên làm phiền ngài.”

Đồ Ngân quan sát bóng lưng của Mộ Hoan một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Nương nương trở về ai nấy đều vui mừng, chỉ tiếc là Quốc công phu nhân…”

Thân thể Mộ Hoan đột nhiên phát run, kích động quay lại nhìn chằm chằm Đồ Ngân: “Ngươi nói gì? Quốc công phu nhân nàng thế nào?”

“Nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng sau khi Quốc công gia tạo phản, hai oa oa của Quốc công phu nhân đều bị hoàng thượng hạ lệnh ban tử. Phần Quốc công gia thì bị giam giữ trong lao phòng bẩn thỉu, cả đời làm kiếp súc nô không thấy mặt trời.”

“Ban tử cả hai oa oa sao?”

Mộ Hoan lảo đảo lùi về sau, trừng trừng mắt nhìn Đồ Ngân, thậm chí còn không dám tin vào tai mình. Hoàng thượng vốn là người quyết tuyệt gặp kẻ cản đường nhất định sẽ tàn nhẫn gạt bỏ, sau chuyện tạo phản của Đồng quốc công, A Ba Đáp Thấu Á Viên sao có thể buông tha cho gia quyến nàng?

Hai oa oa đều mất, tỷ tỷ nàng làm sao có thể sống nổi?

“Ngươi nói, quốc công phu nhân bây giờ đang ở đâu?”

“Nô tỳ nghe vài người nói đang bị giam ở lãnh thất phía tây.”

Mộ Hoan không chút chần chờ xoay người rời đi, Ân Ly chưa kịp hiểu chuyện gì, í ớ đuổi theo phía sau nàng.

Trong Phượng Hòa Cung chỉ còn lại duy nhất một mình Đồ Ngân, khóe môi hơi nhếch lên, đắc ý cười thầm trong lòng. Lần này phát hiện Quốc công phu nhân chịu cảnh khốn khổ, quý phi nhất định sẽ tiếp cách cứu người mà không ngại làm phật ý hoàng thượng, đến lúc đó xem thử ả còn đắc sủng bao lâu.

Lại nói Mộ Hoan ngồi nghi trượng mà sốt ruột vặn nát cả khăn thêu, trong lòng chỉ nghĩ mau chóng đến lãnh thất gặp lại Mộ Tước. Thái giám khiêng trượng chạy đến đổ mồ hôi ròng ròng cũng không dám kêu van nửa chữ, mất không ít công phu mới đến được nơi.

Mộ Hoan bước vội xuống nghi trượng, nào ngờ lại bị thủ vệ ngăn cản.

“Hoàng thượng có lệnh, ai cũng không được bước vào.”

“Người bên trong là thân tỷ của bản cung, lẽ nào bản cung không được vào?”

Thủ vệ có chút khó xử: “Quý phi nương nương đừng làm khó vi thần, thánh ý thì không thể cãi.”

“Nếu ngươi cãi lại bản cung, cái giá ngươi phải trả cũng không rẻ hơn đâu.”

“Nương nương…”

“Cút!” Mộ Hoan tức giận đánh gãy lời hắn: “Bản cung không phải người thích nói hai lần.”

Động đến tâm can bảo bối trong lòng hoàng thượng chưa chắc đã sống yên, hơn nữa hắn cũng có thể vin vào cớ này mà bảo toàn cái đầu nhỏ, lập tức nhận mệnh tránh sang một bên.

Mộ Hoan phất mạnh tay áo, bước vụt qua để tiến vào lãnh thất. Từ xa đã trông thấy bóng lưng gầy guộc cô độc của Mộ Tước, xem chừng đã chịu không ít khổ, cũng là do nàng quá vô tâm đến bây giờ mới nhận ra tỷ tỷ vẫn đang chịu giam cầm trong lãnh thất.

Nghe tiếng bước chân truyền vào, Mộ Tước cười nhạo một tiếng, khàn đục mở miệng: “Ngươi muốn xem ta chết hay chưa sao? Đáng tiếc, ta vẫn sống tốt, sống rất tốt để nhìn Ái Lan trưởng thành. Mạng sống của ta cạn kiệt như bây giờ chắc đã đủ để bồi tội rồi chứ? Hay ngươi vẫn cảm thấy không đủ, muốn đoạt cả mạng sống nhỏ bé của Ái Lan!?”

Mộ Hoan bước từng bước run rẩy, mũi cay xè, nhỏ giọng thì thầm: “Tỷ tỷ…”

Mộ Tước trợn trừng mắt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nàng đoán không sai, tiếng nói này chính là của Mộ Hoan.

“N-Ngươi… ngươi vẫn chưa chết sao?”

“Tỷ tỷ, xin lỗi…” Mộ Hoan ngồi sụp xuống trước mặt Mộ Tước, kiềm không đặng mà ôm chầm lấy nàng: “Là lỗi của ta, là ta quay về muộn, bằng không ngươi đã chẳng chịu khổ như bây giờ. Tỷ tỷ, ngươi hận Hoan nhi không? Ngươi có hận Hoan nhi không?”

“Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng.” Mộ Tước vội vàng đỡ gương mặt của thân muội muội, vuốt ve mấy cái xác định đúng là da thịt mới mừng rỡ nói: “Ngươi vốn cát nhân thiên tướng sao có thể dễ dàng chết như vậy? Ngươi có thể bình an trở về, ta không dám đòi hỏi gì thêm, nợ ngươi đời này ta sợ không trả đủ hết.”

“Tỷ tỷ đừng nói như vậy, là ta không đúng, liên lụy cả ngươi cùng chịu khổ. Vậy mà trước đây ta còn mạnh miệng nói sẽ bảo vệ Phổ Lan, mà bây giờ…”

Lau vội nước mắt, Mộ Tước chua chát nói: “Nghiệt này là do Quốc công phủ gây ra, ngươi là người vô can.”

“Nhưng mà ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu khổ!” Mộ Hoan bắt lấy cánh tay của Mộ Tước, hai mắt xót cay nhưng bướng bỉnh không khóc: “Ta mặc trên người cẩm y, ăn toàn là ngọc thực, ngồi lên vị trí quý phi. Mà bây giờ ngươi lại chịu khổ ở lãnh thất tồi tàn, ta làm sao tàn nhẫn như vậy? Tỷ tỷ ngươi đừng lo lắng, sớm thôi, ta nhất định sẽ cứu ngươi thoát khỏi địa phương này.”

“Ngươi không cần lo cho ta, Hoan nhi, ta chỉ có một thỉnh cầu này.”

“Ý ngươi là, Ái Lan?”

“Phải!” Mộ Tước hít một hơi thật sâu, giọng có chút run nhưng vẫn rõ ràng rành mạch: “Cứu cho bằng được Ái Lan, nhất định hoàng đế vẫn chưa gϊếŧ nàng, chỉ cần cứu được nàng là tốt rồi.”

“Còn ngươi thì sao?”

“Ta thế nào cũng được, bây giờ quan trọng là cứu oa oa. Tỷ tỷ ở đây khấu đầu bái lạy ngươi, Hoan nhi, cầu ngươi cứu hậu duệ Quốc công phủ một mạng.”

“Tỷ tỷ đừng như vậy!!”

Vội đưa tay ngăn không cho Mộ Tước khấu đầu, Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, kiên định nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu được Ái Lan, mang nàng bình an đến trước mặt ngươi.”

“Hảo, Hoan nhi, hảo…”