Lang Hậu Truyền Kì

Chương 184




Lách tách âm thanh than cháy trong lô phát ra giữa màn đêm đằng đẵng, lâu lâu có tiếng bước chân qua lại, dường như là thủ vệ đang đi tuần đêm. Ở trong vòng tay ấm áp kia, Mộ Hoan phi thường an tâm, hai mắt nhằm hờ cố dỗ mình vào giấc ngủ.

“A Hoan, mệt lắm sao?”

“Ân, mệt.”

Lâu ngày không vận động kịch liệt trên giường, sao lại không mệt được?

“Ba năm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên càng ôm càng chặt, vùi đầu vào hõm cổ nàng thì thào: “Trẫm nhớ nàng, nhớ đến phát điên lên được.”

Nhẹ nhàng xoa vuốt lang nhĩ hai cái dỗ dành, Mộ Hoan chống đỡ mệt mỏi ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, ngài là nhất quốc chi quân, sao có thể chỉ nghĩ đến việc nữ nhi thường tình như vậy?”

“Nàng khác biệt, không có nàng bên cạnh, trẫm sống không khác gì đã chết.”

“Đừng nói linh tinh, hoàng thượng vạn thọ vô cương, sao có thể dùng loại từ xui xẻo như vậy được?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên vuốt ve gò má nàng, sủng nịch nói khẽ: “Trẫm nhớ nàng như vậy, ba năm qua, nàng có từng nhớ trẫm không?”

“T-Ta…” Mộ Hoan khá khó xử, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ba năm, thần thiếp lạc về Thượng Hải, hoàn toàn quên mất quá khứ giữa hai chúng ta. Sau đó thì có đi làm kiếm tiền mà gặp được lão giáo sư cổ quái, chuyên nghiên cứu về Ngạn Huyền cổ đại, sau đó thần thiếp theo hắn làm việc. Đến đầu đông, thần thiếp đồng ý, ách… đồng ý gả cho Châu Nhất Di…”

Nghe đến đây hai lỗ tai sói lập tức dựng lên: “Cái gì mà gả?! Nàng vốn là người của A Ba Đáp Thấu Á Viên ta, còn muốn gả đi đâu nữa hả!!!?”

“Hoàng thượng nghe thần thiếp nói hết đã.” Mộ Hoan dùng sức ấn A Ba Đáp Thấu Á Viên nằm lại xuống giường, kiên trì đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở kể rõ: “Ban đầu thần thiếp thật sự đã nghĩ duyên phận giữa chúng ta đến đây là hết, nhưng mẫu thân lại tìm thần thiếp nói ngài vẫn còn đang chờ. Vì thế trong ngày đại hôn thần thiếp nhớ lại mọi chuyện, được mẫu thân đưa trở về Ngạn Huyền đại lục địa, may mắn để người ở căn nhà ven biển kia phát hiện mà cứu một mạng.”

“Nàng minh bạch mọi chuyện sao không trở về? Nàng có biết trẫm tìm nàng rất lâu hay không?”

“Thần thiếp vừa tỉnh đã nghe bao nhiêu chuyện xấu xa của ngài, còn nghĩ theo ngài trở về sao?”

“Cái này…” A Ba Đáp Thấu Á Viên cứng họng, khổ sở xuống nước nài nỉ: “Là trẫm sai, lần này có thể tìm thấy nàng, tuyệt đối không để nàng ly khai nữa.”

Mộ Hoan yếu ớt nở nụ cười, vuốt ve từng đường nét quen thuộc trên gương mặt đối phương, đánh đổi của nàng từ đầu đến cuối đều hoàn toàn xứng đáng. Đi một đoạn đường dài, quay đầu lại vẫn thấy đối phương kiên trì chờ đợi, dù cho gục ngã cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Hoàng thượng, ngài có thể cho thả bọn họ không?”

“Hiện tại thì không được.”

“Tại sao?”

Trên mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên lộ ra vẻ buồn bực: “Bọn họ trước giấu giếm nàng, sau còn dám mang nàng đi mất, trẫm hận đến muốn lột da lóc xương từng người.”

“Là thần thiếp bức họ a!” Mộ Hoan ngồi bật dậy, hoảng hốt lay người chó nhỏ: “Hoàng thượng không thể không nói đạo lý được, dù sao bọn họ cũng là ân nhân của thần thiếp!”

“Chuyện này nói sau đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tay qua lưu loát đem Mộ Hoan áp trở về giường, hư hỏng vuốt ve thân thể mềm mại như tơ lụa thượng hạng. Cấm dục ba năm, alpha vốn là loài chiếm hữu cao, tính dục cũng mạnh, làm sao có thể chịu được tịch mịch. Bản thân A Ba Đáp Thấu Á Viên có thể kiềm chế đến tận bây giờ đã là kỳ tích, chỉ sợ kiều hương về trễ hơn một chút thì nàng sẽ bức bối mà chết.

“Ưm, hoàng thượng, không được!”

“Ban nãy không phải vẫn được sao?”

Gò má nhuộm hồng một mảng, xấu hổ trừng mắt: “Loại chuyện này ngài cũng có thể hỏi?”

“Hắc!”

Tự biết được câu trả lời nhưng vẫn muốn nhìn mặt ái phi vì thẹn thùng mà đỏ ửng, quả nhiên ái phi thiên sinh lệ chất, đến cả e lệ vẫn khiến người khác xúc động. Nụ hôn rơi trên cái trán trơn bóng, từng chút dời xuống gò má trắng mịn, lưu luyến hương thơm từng khiến bản thân say mê.

Mộ Hoan không thích những cái hôn lả lướt không chủ đích này, tự động dâng lên một nụ hôn, vươn tay vòng qua câu chặt cổ đối phương. Nàng thích nhất những lúc thế này, an ổn ở trong lòng chó nhỏ, lắng nghe tiếng tim đập bất ổn vì nàng.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc, hai thân thể dán chặt vào nhau tìm chút ấm áp ngọt ngào. Du͙ƈ vọиɠ căng cứng ở trước động khẩu không ngừng cọ sát khiêu khích, đợi khi nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ từ kiều hương bên dưới mới hưng phấn sáp nhập.

“Ân~”

Tuyến thể do kíƈɦ ŧìиɦ ban nãy vẫn còn khá trơn ướt, đủ để du͙ƈ vọиɠ thuận lợi tiến vào, phát ra tiếng nước nho nhỏ dâm mỹ. Người bên trên chẳng có lấy nửa điểm kiên nhẫn, trực tiếp ở bên trong kịch liệt luận động, từng chút chiếm đoạt lấy thân thể kiều nộn trước mắt.

“Ha, chậm… hoàng thượng!”

Đã lâu không hoạt động thể lực trên giường nhiều như vậy, Mộ Hoan có chút mệt mỏi, lại bị người bên trên ép vào một cuộc hoan lạc khác. Tuyến thể không biết xấu hổ ra sức co rút, rõ ràng là mệt muốn chết vẫn hưng phấn bừng bừng, chảy ra dịch thủy làm trơn ướt đường đi.

“Ưm, hô, Á Viên… ưm…”

Quẩn quanh bên tai là tiếng rêи ɾỉ kiềm nén của kiều hương, A Ba Đáp Thấu Á Viên phấn khởi hôn xuống đôi môi mềm mại kia, từng chút nuốt xuống tiếng kêu rên ngọt nị.

Kiều hương giống như một khỏa cao điểm điềm mật, ăn mãi không thấy ngấy, càng ăn càng khao khát muốn có thêm. Tuyến thể gắt gao siết giữ dục hỏa côn bên trong không nỡ phân khai, hai bên vách thịt đều bị cọ xát đến sưng tấy, mỗi lần luận động đều kéo ra dịch thủy trong suốt

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ kịch liệt bên dưới đánh tan lý trí của Mộ Hoan, ngoài yếu ớt ngâm nga vài tiếng, hoàn toàn không thể kháng cự được ngọt ngào từ chó nhỏ mang lại. Nơi yếu ớt nhất liên tục bị công kích, hưng phấn bừng bừng chảy ra dâʍ ɖịƈɦ thấm ướt cả sàn đan dưới thân, hơi thở nghẹn lại mấy hồi chỉ có thể dùng miệng hấp khí.

Mười đầu ngón chân kịch liệt co rút, đem du͙ƈ vọиɠ bên trong cơ thể siết chặt, đè nén phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“A, Á Viên, ân!”

Người bên trên hai mắt tối xầm, đột nhiên biến thành bạch đầu lang, ở bên trong nàng đẩy nhanh luận động.

“Hô!!”

Tuyến thể vừa trải qua cao trào vẫn còn rất nhạy cảm, đột ngột bị bính sâu cơ thể lập tức run lên bần bật, há miệng cố hít lấy mấy ngụm không khí. A Ba Đáp Thấu Á Viên đem lang trảo tì chặt trên vai Mộ Hoan, đầu lưỡi liếm từng ngụm trên bờ vai gầy guộc, ở trong cổ họng phát ra mấy tiếng kêu phấn khích.

Đã rất lâu mới tìm lại được cảm giác dục tiên dục tử này, luyến tiếc khoảnh khắc cá nước thân mật, phong hoa tuyết nguyệt bì không được một ý cười xuân phong tái mỹ.

Bạch trọc nóng hổi trực tiếp phóng thích vào trong tuyến thể, kết phồng to gấp hai ba lần giữ chặt động khẩu hỗ trợ tăng khả năng thụ thai của omega. Thân thể thoáng run lên, Mộ Hoan lóng ngóng ôm lấy gương mặt của A Ba Đáp Thấu Á Viên, hôn nhanh lên mặt nàng.

Gỡ xuống bàn tay đang áp trên mặt mình, mười đầu ngón tay chặt chẽ tương khấu, đáy mắt chỉ duy nhất hình ảnh của đối phương.

“A Hoan…”

====================

Mải mê say giấc đến gần chính ngọ A Ba Đáp Thấu Á Viên mới rời giường, tùy tiện chỉnh sửa y sam trên người, khoác thêm một kiện phi phong giữ ấm. Đưa mắt nhìn Mộ Hoan vẫn còn ngủ say giữa chăn ấm, xem chừng hôm qua đã mệt mỏi không ít, vẫn nên để ngàng ngủ thêm một lúc nữa.

Đặt lên cái trán trơn bóng một nụ hôn, xong xuôi mới luyến tiếc ly khai ngọa phòng.

Gia quyến tri huyện đều đã đứng hầu trước cửa từ sớm, thấy thánh đế bước ra liền vội vàng quỳ xuống khấu đầu, mặc kệ tuyết dưới chân có bao nhiêu lạnh lẽo.

“Hoàng thượng vạn tuế!”

“Đứng lên đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chấp hai tay ra sau, quét mắt nhìn toàn gia tri huyện: “Các ngươi giúp trẫm tìm lại được quý phi, tất nhiên phải được ban thưởng. Như vậy đi, tri huyện phong lên hai phẩm, thê tử phong cáo mệnh, thị thiếp cũng nâng lên một bậc, bạc vàng sẽ thưởng sau khi hồi kinh.”

“Đa tạ hoàng thượng hậu ái.”

Lão tri huyện hai mắt phát sáng, không ngờ chỉ cần tìm được quý phi nương nương hắn đã nhận được nhiều ưu ái như vậy, sớm biết quý phi lưu lại đây đã chạy lên kinh thành báo tin.

“Đều quay về đi, đừng làm ồn quý phi nghỉ ngơi.”

Toàn gia tri huyện lập tức đứng lên, cung cung kính kính bái lạy rồi lui xuống.

Hỉ Tâm từ trong màn tuyết dày đặc tiến về phía Lang vương, hướng nàng chấp tay rồi nói: “Theo phân phó của hoàng thượng đều đã bắt toàn bộ người ở căn nhà đó, tổng cộng có bảy người, trong đó có hai ấu hài.”

“Quý phi cũng đã nói bọn họ cứu nàng một mạng, trẫm cũng không thể vong ân phụ nghĩa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo mắt, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đợi khi trẫm đưa quý phi hồi kinh rồi thả người, trẫm cảm thấy nữ nhân kia không bình thường nên cảnh giác thì hơn.”

“Vâng!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn xung quanh, nhịn không được cảm khái: “Ái phi của trẫm phải lưu lại một nơi tồi tàn như vậy, ăn không ngon mặc không ấm, khổ sở không gì bằng. Vậy mà trẫm lại một mình hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ, ái phi thật sự chịu khổ nhiều rồi.”

“Có được sự sủng ái của hoàng thượng chính là phúc phần của quý phi nương nương.”

“Không phải.” A Ba Đáp Thấu Á Viên khoác khoác tay, chậm rì rì mở miệng: “Ái phi vì đại nghiệp của trẫm mà không tiếc hy sinh bản thân mình, là trẫm nợ nàng, có trả cả đời cũng trả không hết.”

Hỉ Tâm cũng chẳng biết phải nói gì mới phải, Lang vương đối với quý phi từ đầu đến cuối là một mảng chân tâm vô pháp lay chuyển, dù cho trời có sập xuống cũng phải bảo hộ bằng được đối phương. Tình cảm này khiến nàng phi thường ngưỡng mộ, nghĩ đến bản thân và A Giai, từ lúc bắt đầu đã thuận lợi vượt qua, sóng gió gì đó cũng chưa được trải nghiệm. Một phần là nhờ quý phi tác hợp cho các nàng, bằng không tương lai chưa chắc đã được nắm tay kiều hương.

“Ngươi trở về thu xếp trước, chuẩn bị cho quý phi hồi kinh sẽ có địa phương nghỉ ngơi.”

“Vi thần cũng vì chuyện này mà tới đây hỏi ý kiến của hoàng thượng, bây giờ có hai tẩm cung vẫn còn trống, một là Phượng Hòa Cung và Thưởng Duyệt Cung.

“Phượng Hòa Cung đi.”

“Cái này…” Hỉ Tâm có chút khó xử mở miệng: “Phượng Hòa Cung là địa phương dành cho đế hậu, để quý phi nương nương lưu lại có chút không thỏa đáng.”

“Quý phi chỉ cần sinh cho trẫm một oa oa, ngôi vị hoàng hậu nhất định dành cho nàng. Đây cũng là việc sớm hay muộn, cứ an bài như vậy đi, trẫm không tin không thể để quý phi lưu lại Phượng Hòa Cung.”

“Vậy vi thần xin phép cáo lui.”

Khom lưng bái lạy hoàn tất, Hỉ Tâm nhanh chóng ly khai tri huyện phủ trạch, một mình một ngựa quay về kinh thành.

Lúc này nữ nô chuẩn bị thiện chậm rãi bước lên: “Hoàng thượng, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, có cần mang lên ngay?”

“Đợi quý phi tỉnh dậy thì mang lên.”

“Vâng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người tiến vào trong phòng, vừa đẩy cửa bước vào liền vội vội vàng vàng đóng lại, tránh gió lạnh lùa vào khiến kiều hương cảm mạo.

Đúng lúc Mộ Hoan mơ màng tỉnh dậy, nghe tiếng động đành miễn cưỡng đưa mắt ra nhìn thử. Nhận ra là A Ba Đáp Thấu Á Viên liền an tâm vùi đầu vào gối hơi ấm áp, tay thủy chung ghì chặt chăn lông, cả người co cuộn thành con tôm luộc.

“Ái phi, đừng ngủ nữa.”

Ngồi xuống nệm giường ấm áp, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng gạt bớt vài lọn tóc rũ trước mi cho nàng: “Không còn sớm nữa, dùng thiện xong trẫm đưa nàng hồi cung.”

“Ân.”

Miễn cưỡng chống đỡ cơn mệt mỏi mà ngồi dậy, nữ nô đứng hầu xung quanh lập tức bước lên dìu quý phi xuống giường, di chuyển ra sau bức bình phong tắm rửa thay y phục. Lột bỏ kiện y phục thường dân thô ráp mà thay vào triều phục cao quý, búi tóc tươm tất gọn gàng cài kim thoa song phượng linh lung tinh xảo, từ trên xuống dưới toát lên khí chất bất phàm. Tay đeo hộ giáp, chân mang giày vải thêu chỉ vàng, thắt lưng treo ngọc bội túi hương, vải lụa khoác hờ rũ xuống sau lưng.

Tự nhìn chính mình trong gương, thậm chí không nhận ra cô nương Hoan Hỉ ngày hôm qua. Phải, nàng không phải Hoan Hỉ, nàng là Mộ Hoan, quý phi đương triều của thánh đế.

Đưa tay cho nữ nô dìu bước ra ngoài, vừa vặn bắt gặp hoàng đế đang ung dung dùng thiện, có lẽ là chờ nàng quá lâu nên thấy đói.

“Hoàng thượng.”

Nghe tiếng gọi, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức ngẩng đầu lên, chỉ vào vị trí cạnh mình mà nói: “Ái phi đến đây với trẫm.”

Mộ Hoan từ tốn bước đến, vén váy ngồi xuống quan sát một bàn thiện phong phú: “Ở nơi này muốn tìm rau quả phi thường gian nan, hoàng thượng sao có thể tìm được nhiều như vậy?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cho vẫy lui nữ nô, đợi khi trong phòng chỉ còn hai người mới lên tiếng: “Trẫm đã muốn ăn rau quả bao giờ, là Hỉ Tâm cố tình mang theo, mỗi lần dùng thiện là đặt đầy bàn như vậy. Nếu trẫm không ăn, nàng lại nói trẫm trái ý ái phi, lúc đó ái phi sẽ không quay về bên cạnh trẫm nữa.”