Lang Hậu Truyền Kì

Chương 181




Tuyết rơi dày đặc, dòng người qua lại vội vã, sớm quên mất cái lạnh đang len lỏi khắp nơi. Một ngày đầu đông, Mộ Hoan theo Uyển Nhược ra thị tập mua ít vải, nàng muốn tự tay may cho nha đầu tiểu lục tiểu thất một cái áo choàng mới.

Mấy hôm nay tuyết rơi đặc biệt nhiều, đường đi đóng đầy tuyết cũng chẳng ai quét dọn, lần lượt từng nhóm người đạp tuyết lún xuống rồi tiếp tục hành trình. Mộ Hoan đưa tay chỉnh lại mũ trùm đầu, theo sau lưng Uyển Nhược, tròn xoe đôi mắt hạnh ngập nước nhìn một trời tuyết trắng bay bay.

Cảnh tượng tuyết rơi ở Ngạn Huyền đại lục địa đã rất lâu nàng mới thấy, có chút hoài niệm ngày tháng ở Ngạc vương phủ trước đây.

“Hoan Hỉ, cẩn thận, đường rất đông.”

“Không sao.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên đáp lại: “Ta đi phía sau ngươi, lạc không được.”

Uyển Nhược vẫn không an tâm, với tay nắm lấy cổ tay nàng rồi mới tiếp tục bước đi. Đường đi ở thị tập ven biển rất nhỏ, chỉ vừa đủ ba người đi hàng ngang, hàng quán chật kín hai bên đường mà đoàn người lại đông như thoi dệt.

Mộ Hoan cũng không có ý kiến gì, chậm rãi cước bộ theo sau, tay vịn mũ trùm đầu, mắt nhìn quanh các hàng quán bên đường. Đều là những món đồ bình dân, vải vóc cũng chẳng tốt được bao nhiêu, miễn cưỡng vừa ý một hàng nhỏ ven đường đang vắng khách.

Bước nhanh đến trước quầy, Mộ Hoan rút tay khỏi bàn tay của Uyển Nhược, tự mình sờ lên mặt vải cảm nhận. Tuy không mềm mại nhưng cũng tốt hơn vải ở nhà mà tiểu lục tiểu thất đang mặc, màu sắc cũng trung tính không quá nổi bật, có thể dùng làm y phục mùa xuân.

“Lão bản, cây vải này bao nhiêu?”

“Hai đồng một cây.” Lão bản lật mặt sau của cây vải cho nàng xem: “Cô nương ngươi xem đi, vải của ta rất tốt, cam đoan không bị sâu mọt.”

“Ta muốn kiểm tra bên trong được không?”

“Tùy ý.”

Mộ Hoan vui vẻ lật giở bên trong cây vải ra xem, quả nhiên đúng như lời lão bản nói, nửa lỗ thủng cũng tìm không thấy. Trái lại ở kinh thành, đám lão bản chuyên mua gian bán lận nịnh bợ quyền quý nhân, thấy omega loài người đến thì ném mấy cây vải bên ngoài lành lặn nhưng phía trong lại rách bươm.

Vẫn là bá tánh vùng biển thật thà dễ mến~

“Mua cái này?”

“Ân, chọn hai cây này, màu sắc trung tính thế này cho Tuyền Từ cũng được.” Mộ Hoan nghĩ ngợi một chút, lại kéo cây vải màu sắc nhu hòa hơn: “Màu này cũng rất đẹp, vải không tồi, may cho Ân Ly một bộ y phục mới.”

“Vậy đều mua.” Uyển Nhược đặt tiền vào tay lão bản, mỉm cười nói: “Lão bản, đều gói lại.”

“Hảo, hảo, các ngươi chờ một chút.”

Mộ Hoan đứng trước quầy nhìn các cây vải khác một lúc, lựa lựa chọn chọn xem còn cái nào hợp ý hay không. Đúng lúc một lão đại lang cũng đang đi đến, do tuyết dưới chân quá trơn mà trượt ngã trước mặt hai người.

“Tiên sinh!?”

Bị tiếng động bên cạnh dọa cho giật mình, Mộ Hoan vội vàng đưa tay dìu đỡ lão đại lang vừa té ngã: “Tiên sinh, ngài có làm sao không?”

Lão đại lang ôm cái lưng bị ngã đau, ai u kêu lên mấy tiếng thê thảm, hướng Mộ Hoan chấp tay: “Đa tạ cô…”

Nhìn rõ dung mạo dưới mũ trùm vải thô kia, hai mắt lão đại lang trừng trừng, không dám tin tưởng vào mắt mình mà ra sức dụi dụi mấy cái.

“Tiên sinh, ngài sao thế?”

“Ách, ta bị ngã đau nên hồ đồ rồi!” Lão đại lang gãi gãi đầu cười vang, chỉ tay vào hàng vải rồi nói: “Tính mua ít vải may mành cửa tránh gió lùa vào, cô nương xem, ta lại ngã thành bộ dạng này.”

“Tiên sinh đã có tuổi nên đi đứng cẩn thận, mấy hôm nay tuyết lớn đất trơn, nên có thiếu niên đi cùng để tiện xách đồ a.”

“Nhi tử của ta đều lên kinh thành khảo thí, vài hôm nữa mới về, mà nhà thì không thể không có mành chắn gió. Bất quá cũng không vấn đề gì, lão đầu ta nhìn già nua ốm yếu chứ vẫn còn rất khỏe mạnh nha!”

Mộ Hoan dở khóc dở cười, dìu lão đại lang đứng dậy xong thì lão bản cũng gói xong hàng đưa cho các nàng.

“Cô nương, vải của ngươi.”

“Hảo, đa tạ.”

Nhận lấy túi vải được gói kỹ lưỡng, Mộ Hoan không quên hướng lão đại lang nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài mua xong đồ nên lập tức quay về, kẻo cảm nhiễm phong hàn.”

“Hảo, hảo, cô nương cũng nên về sớm đi.”

Mộ Hoan gật gật đầu, xoay người đi theo Uyển Nhược, định dạo thêm một vòng thị tập rồi mới trở về nhà nghỉ ngơi. Trên đường đi mua về một ít thủy quả, ở vùng biển này thủy quả rất đắt lại không trồng được nên nhiều khi muốn ăn cũng chẳng có để mà ăn.

Đến chiều muộn thì trở về nhà, tiểu lục tiểu thất đã đứng chờ sẵn, thấy các nàng liền nhào ra ôm lấy ôm để.

“Hoan Hỉ tỷ tỷ, Uyển Nhược tỷ tỷ, hai người đi hảo lâu!”

“Tiểu lục, tiểu thất, ngoài này tuyết lớn chúng ta vào trong rồi nói.”

Hai nha đầu ngoan ngoãn nhấc chân béo chạy theo sau, líu ra líu ríu không ngừng.

Mộ Hoan kéo ghế ngồi xuống, lấy trong túi giấy hai quả táo đưa về phía nha đầu: “Cầm lấy, Uyển Nhược tỷ tỷ cố tình mua cho hai ngươi đó.”

“Đa tạ tỷ tỷ!”

Tiểu lục phấn khởi cầm lấy quả táo, không chút chần chờ cắn liền mấy ngụm, còn chẳng buồn chà lau nước mũi đang chảy ròng ròng. Mộ Hoan rút khăn tay ra giúp nha đầu lau sạch sẽ, nhịn không được xoa đầu mấy cái, oa oa quả nhiên đáng yêu.

Ân Ly nghe ồn nên từ trong phòng đi ra, hiếu kỳ hỏi: “Về rồi sao? Có mua gì cho ta không?”

“Mua cho ngươi ít vải.” Mộ Hoan lấy cây vải đặt lên đùi, vẫy vẫy tay nói: “Đến đây sờ thử, ta tính may cho ngươi một bộ y phục mùa xuân.”

“Thật sao?”

Vui vẻ bước đến chỗ Mộ Hoan, Ân Ly sờ thử lên mặt vải, nhịn không được cảm khái: “Đây là đồ tốt đó, ít nhất cũng năm đồng.”

“Lão bản thấy bọn ta mua nhiều nên bớt một ít, còn ba đồng tám.”

“Hời như vậy?” Ân Ly kéo một đoạn vải ướm thử lên người: “Hợp không?”

“Tất nhiên, rất đẹp mắt, không tin hỏi thử Uyển Nhược là biết.”

Ân Ly có chút gượng gạo nhưng vẫn quay lại hỏi: “Thế nào?”

Uyển Nhược tỉ mỉ đánh giá một lúc rồi nói: “Không tồi.”

Ngay lập tức bị Mộ Hoan thúc vào thắt lưng một cái rõ đau!?

“Ách, rất đẹp!”

Bĩu bĩu môi chê phiền, Ân Ly dứt khoát ôm cả cây vải trở về phòng, không buồn dây dưa với các nàng nữa.

Mộ Hoan trừng mắt nhìn Uyển Nhược: “Khen nàng một câu không được?”

“Ta rõ ràng khen nàng nha?”

“Đó là khen sao? Thôi không nói nữa, ta đi may áo ấm cho tiểu lục tiểu thất.”

Nhanh chóng đứng lên, nắm tay hai nha đầu đi về phòng lấy số đo, còn bận nghĩ nên may áo ấm kiểu dáng thế nào.

Để lại một mình Uyển Nhược ngây ngốc chẳng hiểu tại sao mình lại bị mắng?

Dùng xong vãn thiện, Mộ Hoan kéo ghế ngồi gần cửa tiếp tục may áo ấm cho tiểu lục tiểu thất, còn hai nha đầu thì chống cằm quan sát động tác tay của nàng. Bên ngoài tuyết vẫn rơi lất phất, đến tối không chừng lại rơi dày hơn, khí lạnh từng chút len lỏi vào ngỏ ngách trong căn nhà đơn sơ.

Chỉ mới may được vài đường chỉ đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài, Mộ Hoan hiếu kỳ đưa mắt nhìn thử, phát hiện quan binh đang tiến về phía nhà các nàng. Phản ứng đầu tiên chính là kéo hai nha đầu tiểu lục tiểu thất vào trong nhà, còn nàng thì đứng ở cửa chờ xem quan binh đến đây làm gì.

“Làm phiền.”

Tri huyện đi trước hướng Mộ Hoan chấp tay: “Bản huyện đến đây để khảo sát môn khẩu, mong cô nương không thấy phiền?”

“Khảo sát môn khẩu?”

“Lang đế thượng vị giảm nhẹ sưu thuế, tăng cường cứu trợ, mỗi năm đều sẽ đến những hộ ven biển vào mùa đông không đánh bắt được mà phát chẩn. Mỗi người một cân thóc, nửa cân đường muối, tính dựa vào đầu người, tháng sau lại đến phát tiếp.”

“Hóa ra là như vậy, Lang vương trị quốc sáng suốt, ta cũng không có thấy phiền gì.” Mộ Hoan nghĩ ngợi một chút, nói tiếp: “Chuyện này huyện thừa có thể làm, sao lại nhọc lòng tri huyện đến đây?”

“Bản huyện không yên tâm nên mới đích thân đi khảo sát môn khẩu, tránh xảy ra việc thiếu sót mà khó lòng bẩm báo tổng đốc.”

Vừa vặn Uyển Nhược bước ra, thấy tri huyện cũng ngạc nhiên không kém: “Chỉ mới vào đầu đông đã phát chẩn rồi sao?”

“Chỉ kiểm tra môn khẩu, cuối tháng sẽ phát chẩn.” Tri huyện như cũ hữu lễ hồi đáp: “Uyển Nhược cô nương, cho hỏi năm nay gia đình các vị có tăng môn khẩu?”

“Có một đồng liêu mới đến.”

Tri huyện tỉ mỉ quan sát Mộ Hoan, vẫn giữ nguyên điệu cười: “Là vị cô nương này sao?”

Mộ Hoan gật đầu đáp lại, đứng sang một bên để tri huyện tiến vào nhà.

Có lẽ đã quen với việc mỗi năm mùa đông tri huyện sẽ đến, Uyển Nhược nhanh chóng kéo ghế mời trà, sẵn ngồi xuống đối diện để liệt kê môn khẩu.

“Không cần phiền phức như vậy, chỉ ghi môn khẩu tăng thêm, còn lại sẽ giữ nguyên như cũ.” Tri huyện lật giở sổ sách, hướng Mộ Hoan hỏi: “Cô nương, ngươi tên gọi là chi? Từ nơi nào đến đây? Tại sao lại chuyển về huyện này sinh sống? Và niên kỷ đã bao nhiêu rồi?”

“Ta gọi Hoan Hỉ, đến từ Thượng Hải, cách nơi đây rất xa. Do bị phu quân hưu, lại bị kẻ gian hãm hại ngã xuống vực sâu, thân thể trôi dạt đến nơi này gặp được đồng liêu nên xin lưu lại một thời gian. Niên kỷ vừa đúng hai mươi, trên người ta lại không có giấy tờ chứng minh, mong tri huyện đại nhân thông cảm.”

“Không sao, chỉ cần xác định được tên tuổi là tốt.” Tri huyện gấp quyển sổ lại đưa cho bổ đầu phía sau, hướng Mộ Hoan chấp tay: “Hoan Hỉ cô nương, cáo từ.”

“Tri huyện đại nhân đi thong thả.”

Mộ Hoan trong lòng cảm thấy kỳ quặc, tại sao tri huyện lại hữu lễ với nàng như vậy? Thậm chí ánh mắt kia cũng không giống bình thường, có vẻ đang đánh giá lại giống đang khiếp sợ.

Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng nói của Uyển Nhược: “Hoan Hỉ, cũng trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

“Hảo.”

Lại nói ở bên ngoài tuyết rơi dữ dội, dấu chân lưu lại trên mặt đất rất nhanh bị gió tuyết thổi mất. Bước chân cước bộ thoáng dừng lại, tri huyện đưa mắt nhìn căn nhà gỗ nhỏ đã thổi tắt đèn, nheo nheo đôi mắt hí của mình.

“Đại nhân, đúng là người này.” Thủ vệ bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cáo thị tìm kiếm có hình vẽ, thuộc hạ đối chiếu thử, hoàn toàn không có chút sai biệt.”

“Bản huyện vừa nhìn đã biết, trên người nữ nhân này tỏa ra quý khí bất đồng, không thể nào là cô nương vùng biển như chúng ta.” Tri huyện chấp hai tay ra sau lưng, chậm rãi nói: “Nhờ lão đầu lang kịp thời báo tin nên mới biết được tin tức tốt lành này, các ngươi lập tức cho người canh giữ nghiêm ngặt, bản huyện sẽ đến hoàng cung bẩm báo với thánh đế.”

---------------------------------

“Hoàng thượng, ngài vẫn còn đang xem tấu chương sao?”

Đem bát canh nhân sâm nóng hổi đặt lên thư án, Đồ Ngân lo lắng quan sát sắc mặt của Lang vương, quả nhiên càng lúc càng xanh xao. Chỉ mới ba năm thượng vị, Lang vương đã hao tổn không ít tâm tư, nếu càng kiên trì chống đỡ sẽ thật sự trụ không nổi.

“Hoàng thượng hay là nghỉ ngơi đi?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy tấu chương khác mở ra xem, chậm rì rì nói: “Đồ Ngân.”

“Vâng?”

“Ngươi nói xem, quý phi bình thường sẽ làm gì.”

Ý cười trong mắt Đồ Ngân trở nên gượng gạo: “Sẽ ngủ, không ngủ cũng dùng cao điểm, hoặc sẽ đi luyện chữ. Bất quá chưa luyện bao lâu sẽ cảm thấy buồn chán mà gọi thiện, mọi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy.”

“Quý phi là người đơn giản, là trẫm bỏ bê nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn đến Đồ Ngân: “Ngươi thân cận với quý phi nhất, ngươi nói xem, quý phi thường hay nói gì về trẫm?”

“Nô tỳ…”

“Nói thẳng đi.”

Đồ Ngân mặt không biến sắc mở miệng: “Nô tỳ chưa nghe quý phi nói gì về ngài cả.”

“Vậy có nghĩa là nàng không tin tưởng ngươi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt tấu chương xuống bàn, chậm rì rì nói: “Nàng còn hay tìm Vương Á hỏi thăm về trẫm, chút chuyện nhỏ nhặt trong quân doanh cũng hỏi cho ra hết.”

Bàn tay vô thức siết chặt khay gỗ, Đồ Ngân gượng gạo mỉm cười: “Có lẽ là như vậy.”

“Ba năm nay trẫm đều gọi ngươi đến kể chuyện về quý phi, ngươi có thấy phiền?”

“Nô tỳ nào dám, có thể hầu hạ hoàng thượng là phần phúc của Đồ Ngân.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy tiện gật đầu, phất tay nói: “Được rồi, cũng đã trễ, ngươi trở về đi.”

“Nô tỳ sẽ thức hầu mài mực.”

“Không cần, đi đi.”

Lang vương đã có ý đuổi, Đồ Ngân cũng không thể mặt dày lưu lại, đành khom người bái lạy rồi nhanh chóng ly khai Dưỡng Tâm Điện.

Bên ngoài có vài nữ nô đứng canh cửa, thấy nàng bước ra vội vàng bái: “Đồ Ngân cô nương, đêm nay lại hầu hạ hoàng thượng sao?”

Trong cung chỉ có duy nhất Đồ Ngân được gọi lưu lại vào ban đêm, mọi người đều suy đoán thánh thượng hằng đêm đều ân sủng nàng, lại không biết Đồ Ngân chịu bao nhiêu lạnh nhạt.

Ba năm vẫn không được phong phi phong tần, chỉ bị gọi đến kể chuyện quý phi, còn có nỗi nhục nào lớn hơn hay không?

Đồ Ngân liếc mắt nhìn các nàng, tựa hồ bản thân mới chân chính là chủ tử: “Hảo hảo canh chừng, hoàng thượng xảy ra chuyện gì, ta chặt gãy chân các ngươi.”

“Vâng, Đồ Ngân cô nương.”

Còn chưa đi được ba bước lại trông thấy hai người chạy vào, đi đầu là Hỉ Tâm, theo sau còn có một lão quan viên bát phẩm xa lạ. Hỉ Tâm thấy Đồ Ngân cũng chẳng buồn quan tâm, đầy mặt phong quan đẩy cửa tiến vào Dưỡng Tâm Điện.

“Hoàng thượng, có tin tốt!!”