Lang Hậu Truyền Kì

Chương 157




Nhu nộn tuyến thể vẫn còn sưng đỏ do kíƈɦ ŧìиɦ đêm qua, hiện tại lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến ẩm ướt, nhàn nhạt phát quang bóng loáng. Địa phương tư mật bị đối phương triệt để quan sát tránh không khỏi xấu hổ, mấy lần muốn khép chân lại đều bất thành, thậm chí còn bị tách rộng ra hơn ban đầu.

Ngón tay thô to áp lên thịt đỏ non mềm dùng sức tách ra, để lộ lối đi ướt đẫm dịch thủy, chính địa phương này đêm qua đã mang đến kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử.

“A đừng!” Mộ Hoan muốn đưa tay che lại nhưng cánh tay đã bị chế trụ, mặt nhỏ đỏ bừng như cà chua chín: “Đừng mở… đừng…”

Nàng cũng là omega, mấy chuyện này sao không xấu hổ chứ?

Móng vuốt bén nhọn tì trên đùi non trơn mềm, A Ba Đáp Thấu Á Viên bị cảnh tượng dâm mỹ này làm cho hít thở không thông, lại không dám trực tiếp đẩy vào do móng tay thật sự quá dài.

“Á Viên… đừng…”

Đôi thâm lam lộ ra tia kinh hỉ, ngẩng đầu lên nhìn tiểu kiều hương đang ngượng ngùng, thậm chí còn không tin vào tai của mình.

“Nàng vừa gọi… Á Viên?”

“Ưm…” Mộ Hoan hai mắt mờ sương, giọng nói lạc đi một chút: “Á Viên…”

Du͙ƈ vọиɠ căng tức lập tức đi đến giới hạn, không chút chần chờ trực tiếp tiến vào tuyến thể non mềm. Bên trong vừa đủ ẩm ướt, cơ khát tiếp nhận toàn bộ chiều dài du͙ƈ vọиɠ, còn không biết xấu hổ mà ra sức thít chặt.

“A~ Á Viên, ngài thô quá!”

Cánh tay chắc khỏe chế trụ hai bên hông, hạ thân điên cuồng luận động, hưởng thụ cảm giác chặt chẽ ấm áp từ tiểu kiều hương mang lại.

“Chậm, hô, chậm thôi…” Mộ Hoan nấc một tiếng thật nhỏ trong cổ họng, gian nan hít mấy ngụm không khí: “Thần thiếp đau, đau hô… đừng nhanh như vậy… ưm, ha…”

“Thật sự?”

Nói xong lại thô lỗ bính đến tận cùng!

Mộ Hoan kêu thảm một tiếng, mười ngón tay ra sức bấm chặt vào cánh tay của chó nhỏ, máu theo kẽ ngón tay rỉ xuống. Tuyến thể non mềm vừa trải qua kíƈɦ ŧìиɦ đêm qua hãy còn sưng tấy, vậy mà hôm nay lại bị thô lỗ chà đạp, cả trong lẫn ngoài đều nổi lên tơ máu nhỏ đỏ bừng.

“Ưm… ha… ngài thô, chậm ân… chậm…”

Dục hỏa côn kia thô cứng lại phi thường nóng bỏng, mỗi lần tiến vào đều chà xát vách thịt tấy lên, kéo theo dâʍ ɖịƈɦ bừa bãi trên thành bạch ngọc. Thân thể omega đủ cơ khát, qua một lúc liền tiết đủ dịch thủy để dục hỏa côn dễ dàng thao lộng, phát ra thủy âm phốc xuy dâʍ đãиɠ thẹn thùng.

Bên trong kiều hương chặt chẽ đến thoải mái, A Ba Đáp Thấu Á Viên không nỡ ly khai, điên cuồng càn quét chiếm đoạt trọn vẹn nữ nhân trước mặt. Nhìn gương mặt sắc diễm nhuộm đỏ tình ý mê loạn, nội tâm lập tức nhuyễn nhược như một bãi nước, hận không thể giam giữ nữ nhân này cả đời bên cạnh.

Lưu luyến đặt lên cái trán trơn bóng ẩm ướt mồ hôi một nụ hôn, bàn tay lần xuống hai bầu ngực đầy đặn ra sức xoa vuốt. Kiều hương trưởng thành rồi, không phải tiểu cô nương mười ba tuổi năm đó, cơ thể phát triển đến mức đẹp đẽ câu nhân.

Cánh môi mềm kiều mị phát ra tiếng ngâm nga, phiến môi bóng loáng ẩm ướt. A Ba Đáp Thấu Á Viên kiềm lòng không được mà hôn xuống, lướt lên phiến môi cảm nhận vị ngọt thâm nhập tận sâu cốt tủy. Không rõ vị ngọt này thế nào, chỉ biết trái tim trong lồng ngực binh binh đập vang, đến cả hô hấp cũng trở nên gian nan.

Mộ Hoan mê muội đáp lại, đồng thời nhấc hông lên một chút đón lấy cuồng nhiệt luận động bên dưới. Nho nhỏ tuyến thể bị giày vò đến sưng đỏ một mảng, kéo theo vài sợi tơ dịch trong suốt, không gian xung quanh đều là khí tức omega ngọt ngào.

Nụ hôn dời đến bầu ngực căng tròn, A Ba Đáp Thấu Á Viên yêu chiều hôn lên một cái, mắt vẫn gắt gao dán chặt vào gương mặt của kiều hương. Tiểu kiều hương thẹn thùng đáp lại nàng, đôi gò má đỏ ửng như ráng chiều, phiến môi lúc khép lúc mở phát ra tiếng rêи ɾỉ mị hoặc.

Tiểu hồng đậu kiêu ngạo vểnh cao chờ được yêu thương, màu sắc lẫn hương vị đều là cực phẩm. Nhẹ nhàng hàm trụ toàn bộ tiểu hồng đậu khả ái, đầu lưỡi gian xảo liếm nhẹ một đường, rồi lại đẩy nhẹ mấy cái chiêu dụ.

“Ưm, đáng ghét…” Mộ Hoan khó khăn cựa quậy, có chút không hài lòng oán trách: “Đừng đùa, thần thiếp khó chịu… ưm…”

“Hửm? Nói xem, nàng muốn thế nào mới không khó chịu?”

Nghe mấy lời xấu xa này, Mộ Hoan càng thêm ngượng ngùng, đảo mắt nhìn sang nơi khác tránh ánh mắt nóng rực của đối phương.

“Nàng không nói bản vương làm sao biết hầu hạ nàng?”

Vệt đỏ lan dần đến vành tai tố cáo tâm tình của chủ nhân, hàng mi dài hơi rũ xuống che đi tia du͙ƈ vọиɠ nho nhỏ trong mắt.

“Dùng… dùng lực…”

“Hửm? Như vậy?”

Nói xong liền hung hăng mút mạnh một cái, xung quanh tiểu hồng đậu đỏ bừng lên ướt đẫm nước bọt.

“A~ ưm, phải.”

Ngay lập tức tiểu hồng đậu liền bị người bên trên hung hăng khi dễ, lúc thì dùng lực mút mạnh lúc lại dùng răng cạ cắn, cảm giác tê nhức thư sướng liên tục truyền đến. Tuyến thể nhu nộn cũng không được buông tha, đại dục hỏa trừu sáp mãnh liệt không biết mệt.

Song song kíƈɦ ŧɦíƈɦ giày vò Mộ Hoan trong thống khoái, chẳng bao lâu thì đạt cao triều, hư nhuyễn chìm trong vòng tay của chó nhỏ.

Bên trong vẫn còn rất nhạy cảm, vậy mà A Ba Đáp Thấu Á Viên lại trực tiếp rút ra. Tuyến thể no tròn vẫn hé mở, chảy ra dâʍ ŧɦủy̠ bê bết trên sàn bạch ngọc, lộ ra phần thịt đỏ au cùng lối đi điềm mật.

“A? Điện hạ?”

Còn chưa kịp hiểu tại sao A Ba Đáp Thấu Á Viên lại hành động như vậy thì tiểu tuyến thể đã bị hung hăng hút duẫn. Người bên trên không chút lưu tình càn quét sạch dịch thủy ở bên ngoài, thậm chí còn tham lam tiến sâu vào trong tìm thêm mật ngọt.

“Ưm… ân… ha… điện hạ, đừng… đừng mà…”

Hai bắp chân bị kéo căng đẩy sang hai bên, tuyến thể yếu ớt phô bày ra ngoài để người khác tùy thời khi dễ. Hai bên vách thịt run rẩy ướt đẫm dâʍ ɖịƈɦ, qua mỗi kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại càng đỏ thêm một chút nổi lên tơ máu nhàn nhạt. Người bên trên nôn nóng hái quả ngọt, ra sức tìm kiếm hương vị mê muội, thậm chí còn không tiếc công kiên trì theo đuổi.

Mười ngón chân hết co rồi lại duỗi, mấy lần suýt bị sóng tình cuốn đi mất, tiếng thở dốc quẩn quanh đốt nóng toàn bộ không khí trong Tụ Đông Viện. Nhưng trước khi nàng vượt Vu Sơn thì chó nhỏ đột ngột ly khai, đầy mặt gian xảo nở nụ cười với nàng.

“N-Ngài… ngài lại khi dễ thần thiếp!?”

Mộ Hoan ủy khuất lách người né tránh thân cận, du͙ƈ vọиɠ được khơi mào lại chẳng ai giúp giải quyết, chỉ có thể nhẫn nhịn vờ như không có gì.

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười đặc biệt vang, nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi non mềm kia rồi dừng lại trên hình xăm quyền quý, cẩn cẩn dực dực đặt lên đó một nụ hôn. Nữ nhân khả ái này từ linh hồn đến thể xác đều là người của nàng, không ai có tư cách chiếm lấy ngoài nàng.

“Đi ra!”

Còn định vung chân đá thêm mấy cái nữa nhưng cổ chân lại bị túm chặt, Mộ Hoan uất ức trừng trừng mắt: “Ngài còn muốn làm gì? Thần thiếp không dễ đùa giỡn như vậy đâu.”

Đem hai chân của kiều hương đặt bên hông, A Ba Đáp Thấu Á Viên mê mẩn vuốt ve từng đường cong đẹp mắt, khóe môi hơi nhếch lên: “Không phải nàng cũng rất muốn bản vương sao?”

“Mới không có!”

Mặc dù mạnh miệng như vậy nhưng mặt nhỏ đã nóng lên đủ để rán cá, hai chân phát run nhè nhẹ, đồng thời miệng tuyến thể cũng đã bắt đầu không an phận rỉ ra dịch lỏng.

“Nếu vậy thì tắm rửa thôi, tắm xong thì về phòng ngủ một chút.”

Mộ Hoan: “…”

“Ngài cái đồ vô lương tâm!!”

Vừa nói vừa đá thêm mấy cái vào người đối phương trút giận.

A Ba Đáp Thấu Á Viên chuẩn xác nắm lấy cổ chân nàng, nheo nheo mắt nhìn: “Đây là cách nàng muốn bản vương sao?”

“N-Ngài…” Mộ Hoan cắn cắn môi dưới, viền mắt hơi đỏ như sắp khóc: “Ngài muốn thế nào?”

Nụ hôn rơi lên cái trán trơn bóng, bàn tay hư hỏng vẫn liên tục ve vuốt đường cong tuyệt mỹ, tựa hồ như dã thú đang nhởn nhơ thưởng thức con mồi ngon vừa bắt được.

“Tách ra.”

“A!?”

“Tuyến thể.”

Hai mắt lập tức trừng lớn, không dám tin vào những gì vừa nghe được, loại chuyện xấu hổ như vậy sao chó nhỏ có thể dễ dàng nói ra miệng a?

“Nhanh một chút.”

“Ngài sao lại…”

Lời còn chưa nói hết lại đụng trúng ánh mắt lãnh liệt kia, trong lòng liền nổi lên cuồn cuộn sợ hãi. Đây cũng là phản ứng bản năng của omega trước sự cường hãn của alpha, nhắm chặt mắt nén xuống xấu hổ, dùng tay tự tách mở tuyến thể của bản thân. Thịt non đỏ hồng dần dần bại lộ, kéo theo sợi tơ dịch trên đầu ngón tay, hương thơm omega vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà đậm thêm một tầng.

Hai mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên tối xầm, ngón tay ấn nhẹ trên tuyến thể cảm nhận sự chặt chẽ, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập không theo quy luật.

“Điện hạ, cầu ngài…” Kiều hương bên dưới mị mị mở miệng cầu xin: “Thần thiếp muốn ngài… a~”

“Muốn bản vương thế nào?” A Ba Đáp Thấu Á Viên xấu xa vuốt ve bên ngoài tuyến thể, tránh để móng tay đụng đến da thịt mềm mại mẫn cảm kia: “Nói rõ ra bản vương mới biết.”

“Bên trong, như khi nãy, ở trong tiêu ký.”

Tiếng nói đứt quãng nghẹn ngào nghe như sắp khóc, gương mặt nhỏ vặn vẹo ứa ra hai giọt nước mắt cá sấu phi thường đáng thương.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng nộn của kiều hương, yêu chiều hôn lên đôi môi mềm, nhân lúc kiều hương không chú ý mà đột ngột xông vào. Toàn bộ tiếng rêи ɾỉ đều bị nuốt xuống, cơ thể hư nhuyễn kịch liệt run rẩy. Cự vật bên trong không ngừng thô lỗ luận động, chà xát hai vách thịt tê buốt nhưng xen lẫn là kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử không ngừng đánh tới.

“Ô… ưm…”

Vòng hai tay câu chặt cổ đối phương, đem hai thân thể nóng như lửa đốt dán chặt, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch từ lồng ngực ấm áp.

Chẳng mấy chốc cơ thể đột ngột căng cứng, tuyến thể ra sức thít chặt dục hỏa côn bên trong, mười đầu ngón chân co quắp bám vào thành dục dũng. Mộ Hoan lảng tránh nụ hôn, há miệng kịch liệt hấp khí, hai chân run rẩy muốn khép chặt lại bị chó nhỏ thô lỗ tách sang hai bên.

“A, không được, ô ưm… thần thiếp… ha ưm sắp, điện hạ…a!”

Nơi sâu nhất bị bính vào, tuyến thể lập tức co giật mà thít lấy cự vật, run rẩy phun trào dâʍ ɖịƈɦ thấm ướt cả lông mao thuần bạch. Chưa kịp thở lấy một hơi dục hỏa côn lại tiếp tục di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn tựa hồ muốn bính rách nàng.

“Ha, ưm… Á Viên, đừng… Á Viên, thần thiếp không được, không được!”

“A Hoan, hảo A Hoan, bảo bối.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ghì chặt Mộ Hoan trong ngực, trong lúc phấn khích mà cắn mạnh vào vai của kiều hương.

Thời điểm giao phối, một vài loài động vật có xu hướng thương tổn thương bạn tình của mình, và lang là một trong những đại biểu đó. Thông thường đều không kiềm chế nổi cảm xúc và hoocmon, trực tiếp cắn cho bạn lữ một cái, nặng nhẹ đều bất đồng.

Thô to dục hỏa côn lớn thêm một vòng, phóng thích toàn bộ bạch trọc nóng hổi, kết phồng to giữ cho dịch thể không tràn ra ngoài. Chó nhỏ hưng phấn ở trên người nàng tru dài một tiếng, đôi thâm lam tối đen nhìn không ra tiêu cự, khí tức alpha cũng nồng đậm thêm mấy tầng.

“Ưm… hảo nóng…”

Qua một lúc chó nhỏ mới đổ gục lên người nàng, lang nhĩ hơi cụp xuống một chút, dáng vẻ đặc biệt biếng nhác. Mộ Hoan run rẩy đưa tay sờ vuốt lang nhĩ, khóe môi hơi nhấc lên, nàng thích khoảnh khắc an tĩnh như vậy bồi bên cạnh nhau.

“Á Viên.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như cũ sắc bén, sủng nịch mở miệng: “Ân?”

“Thần thiếp muốn tắm rửa.”

Mục đích ban đầu vốn là tắm rửa, kết quả lại bị giày vò thành thế này.

A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không cho ý kiến, luyến tiếc rời khỏi địa phương ôn nhuyễn kia, kéo theo một sợi tơ bóng loáng dâm mỹ.

“Ưm…”

Mộ Hoan thoáng run lên một chút, đôi mắt mị tình nhìn theo nhất cử nhất động của người bên trên. Tiếp tục một nụ hôn, đơn giản là môi chạm môi nhưng cõi lòng như được sưởi ấm phi thường thư sướng.

“Để ta…”

Còn chưa nói hết câu đã phát hiện vết thương trên vai kiều hương, có chút hoảng loạn tìm cách cầm máu lại: “A Hoan, nàng sao không né tránh a?”

Mộ Hoan ngây người một chốc rồi mới biết chó nhỏ đang nói về vết thương trên vai nàng, nhịn không được dở khóc dở cười: “Omega thời điểm hầu hạ đều sẽ bị thương.”

Tỷ như Mộ Tước, mỗi lần Đồng vương lưu lại trên cánh tay sẽ có một ít lang trảo, hoặc là dấu răng bén nhọn. Tỷ tỷ nói qua omega loài người da thịt mỏng, hầu hạ một đêm sẽ lưu lại dấu vết đặc biệt rõ ràng, đây cũng là thiệt thòi lớn nhất dành cho các nàng. Riêng omega Lang tộc do tính tương đồng mà ít khi bị bạn tình tổn thương, dù có cũng không nghiêm trọng, cho nên omega loài người một khi đã nguyện ý lên giường cùng alpha Lang tộc chính là thật tâm yêu thương.

A Ba Đáp Thấu Á Viên đau lòng không ngớt, dùng đai lưng của mình cầm máu cho kiều hương trước.

“Nàng hảo hảo ngâm mình, bản vương đi lấy kim sang dược.”

Mộ Hoan mỉm cười gật đầu, lẳng lặng đưa mắt nhìn chó nhỏ ly khai. Nhẹ nhàng trút ra một tiếng thở dài, nhanh chóng đặt chân xuống dục dũng đã nguội một nửa, an tĩnh ngâm mình nghỉ ngơi.

Rất nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên liền trở về, cẩn thận tháo đai lưng ra, đem kim sang dược từng chút từng chút thượng lên. Cũng may vết cắn không sâu, tính luôn mấy vết thương nhỏ chỉ là ngoài da không quá nghiêm trọng. Thượng xong dược liền dùng băng vải phủ kín thương khẩu, động tác tuy có chút lóng ngóng nhưng cũng đã làm rất tốt.

“Đừng ngâm mình nữa, bản vương giúp nàng lau người.”

Mộ Hoan ngoan ngoãn dang hai tay ra để A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm lên thành bạch ngọc, rào rào nước theo đường cong cơ thể chảy trở về dục dũng.

Lấy khăn lụa ở trên bàn phẩy qua mấy lần, sau đó mới đặt lên da thịt mềm mại của kiều hương mà chà lau thật nhẹ. Từ đầu vai tròn trịa đến từng đầu ngón tay, thậm chí còn quỳ xuống giúp kiều hương lau khô bàn chân trắng trẻo.

Từ trên cao nhìn xuống, được người yêu quý nhất chăm sóc như thế thì còn gì bằng, Mộ Hoan trộm nở nụ cười đẹp hơn cả xuân phong.

“Điện hạ, ngài cũng ngâm mình một chút đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy ý gật đầu, lau người xong cho kiều hương thì giúp nàng mặc lại y phục. Xong xuôi đâu đó mới cởi bỏ y sam trên người, trực tiếp bước xuống dục dũng ngâm mình, rửa đi mồ hôi nhớp nháp của kíƈɦ ŧìиɦ ban nãy.

Di chuyển ra sau lưng chó nhỏ, Mộ Hoan nhẹ nhàng áp tay lên vai nàng mà xoa bóp: “Á Viên, thời gian qua mệt mỏi nhiều rồi.”

“Nàng cũng như vậy.”

“Thần thiếp chẳng có gì đáng ngại, chỉ lo cho ngài, vết thương…”

“Chỉ là vết thương ngoài da, Hân cũng không dám gϊếŧ chết bản vương.” A Ba Đáp Thấu Á Viên phủ trùm bàn tay lên tay kiều hương, chậm rì rì vỗ hai cái dỗ dành: “An tâm, bản vương mệnh tốt, không dễ dàng chết được. Thậm chí còn đạt thành đại nghiệp, lập thê sinh oa đặc biệt viên mãn, nghe nói còn sinh đến tận năm sáu oa oa.”

Nghe xong Mộ Hoan liền phì cười, vò vò lang nhĩ: “Ngài a, xem thần thiếp là gì? Sinh tận năm sáu oa oa, đúng là không biết thương tiếc.”

“Nếu vậy một hai oa oa, thế nào?”

Ý cười trong đôi hạnh hoa nhãn còn thêm đậm: “Tất nhiên.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng mỉm cười, nắm thật chặt bàn tay của kiều hương, an tĩnh nhắm mắt lắng nghe thanh âm tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Nhân sinh như thế đã đủ viên mãn.