Lang Hậu Truyền Kì

Chương 153




Ngục giam tăm tối truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, đôi mắt xanh trong đêm dường như phát sáng, nhẫn nhục đè xuống tiếng rêи ɾỉ đau đớn. Lại một đợt roi giáng xuống, da thịt tung rách máu nhòe lông mao thuần bạch trên người, cơ thể tựa hồ phát run vì đau đớn nhưng tuyệt nhiên không thốt ra nửa chữ cầu xin.

“Lợi hại.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ dựa lưng vào ghế, quét mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên đang nhẫn nhịu chịu đựng từng đợt roi đã hơ qua lửa nóng quất vào người. Vết thương chồng chất ba bốn tầng, bãi máu vừa khô dưới thân giờ lại loang lổ những vệt máu mới. Hơn bốn ngày bị tra khảo, A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn như cũ không mở miệng nói nửa chữ, chỉ trừng trừng mắt nhìn rồi lại cúi đầu cam chịu.

“Ngươi rốt cuộc có chịu nhận tội không?” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ chồm người về phía trước, trầm giọng mở miệng: “Ngươi chỉ cần mở miệng, nỗi đau xáƈ ŧɦịŧ này sẽ qua nhanh thôi. Bản thân ngươi là hoàng thân, phụ hoàng lại luyến tiếc không muốn gϊếŧ ngươi, căn bản ngươi chết không được. Hà tất phải chịu khổ như vậy? Chỉ cần mở miệng nhận tội, ngươi chỉ bị giam lỏng ở vương phủ, hoàn toàn không có vấn đề gì đáng ngại có đúng không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cười khẩy một tiếng: “Ngươi muốn ta nhận tội là để ngươi trở thành người duy nhất đủ tư cách trở thành trữ quân, đừng tưởng ta nhìn không ra ý đồ của ngươi.”

“Chuyện ngươi tạo phản đã rõ rành rành, ngươi không thể kế thừa hoàng vị, đừng ngốc nữa.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vỗ hai cái vào mặt nàng, nheo nheo mắt nói tiếp: “Nếu ngoan ngoãn, bản vương còn cho ngươi con đường sống.”

Đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng cười trào phúng.

Sắc mặt lập tức biến đen, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nổi giận đùng đùng quát tên cận vệ: “Đánh! Tiếp tục đánh! Đánh đến khi nhận tội thì thôi!”

“Điện hạ, còn đánh sợ sẽ xảy ra án mạng…” Cận vệ lo ngại mở miệng: “Hoàng thượng cũng chỉ nói vấn tội, không nói để Ngạc chết.”

“Cứ đánh, ta không tin nó có thể chịu lâu hơn nữa.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ hất ghế đứng dậy, móng vuốt bén nhọn ở bàn chân bấm thẳng vào đùi A Ba Đáp Thấu Á Viên, lưu lại một vệt máu dài chói mắt.

“Ngươi đến kỳ động dục đầu tiên rồi nhỉ? Thật đáng tiếc, cái thứ ta cho ngươi uống nếu ngươi còn kiên trì chống đỡ sẽ thật sự mất mạng.”

Alpha Lang tộc không giống với alpha loài người, vỡ lòng tương tự kỳ động dục, nếu trong lúc này dùng thêm xuân dược mà không được thỏa mãn sẽ phát điên mà biến thành Gamma – cá nhân bị chết hoặc mất khả năng sinh sản. Do thời kỳ động dục cơ thể alpha đặc biệt nhạy cảm, lại dùng thêm xuân dược quá mạnh mà khiến các mạch máu đồng loạt giãn ra đau đớn không gì kể siết phải chọn tự sát để giải quyết thống khổ, không ít alpha Lang tộc đã chết hoặc mất khả năng sinh sản về sau vì lý do này.

Cũng có thể nói đây là cách gϊếŧ người không cần đao kiếm.

Nếu A Ba Đáp Thấu Á Viên không cách nào thỏa mãn nhu cầu này sẽ trở thành Gamma và chết trong ngục giam tăm tối, có truy cứu đến cũng là do phát dục bất ngờ không thể kiểm soát. A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cười nhạo, phất áo choàng xoay người ly khai, để xem thử kẻ nào trong cả hai là người chịu thua trước.

Đám người của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ tiếp tục dụng hình tra khảo, khi thấy Ngạc vương thật sự chịu không nổi mà đổ gục xuống mới chịu dừng tay. Để tránh phiền toái, bọn họ lần lượt rời đi, không quên dọn dẹp đống hình cụ trong buồng giam rồi trở về bẩm báo với Hân vương.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nén nhịn đau đớn trên người, móng vuốt méo mó bấm sâu vào đống rơm dưới thân. Hỏa nhiệt từng trận chiếm đoạt lấy lý trí, cơ thể khao khát được chạm đến cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc của kiều hương, đáng tiếc người nàng cần lại không có ở đây lúc này.

Cơ thể alpha mặc dù cường hãn nhưng vào kỳ động dục đầu tiên chỉ là một kẻ thất bại mê muội trong tìиɦ ɖu͙ƈ. Chỉ cần không đạt được sẽ biến thành Gamma, thậm chí là chết tức tưởi trong đau đớn nhục nhã.

Cảm giác tức tối do dục cầu bất mãn mang đến còn thống khổ hơn đau đớn thể xác, A Ba Đáp Thấu Á Viên mấy lần kích động đâm sầm vào vách tường, vết thương rách toát khiến máu chảy đầm đìa. Rõ ràng biết làm như vậy sẽ chết nhưng ngoài cách này ra chẳng biết phải làm thế nào, A Ba Đáp Thấu Á Viên giãy dụa trong đau đớn, tru dài một tiếng rồi lại đâm vào trong vách tường.

Chết còn tốt hơn chịu đựng cơn đau này!!

Lúc này ở bên ngoài lại chẳng yên tĩnh bao nhiêu, Mộ Hoan chật vật thuyết phục quản ngục cho nàng tiến vào, thậm chí không tiếc hạ mình cầu xin.

“Quản ngục ca ca, ngươi cứ cho ta vào, ta tuyệt đối không nói ra là do các ngươi đâu. Ta chỉ muốn bồi cạnh điện hạ mà thôi, vượt qua tao đoạn này ta sẽ đền đáp xứng đáng cho các ngươi mà.”

“Vương phi nói đùa, Ngạc vương đã bị giam ở đây qua vài tháng sẽ đưa đi xử quyết còn có thể vượt qua mà đền đáp sao?”

Quản ngục thô lỗ đẩy Mộ Hoan ra ngoài, xua như xua dã cẩu: “Đi đi, đừng làm phiền bọn ta làm việc nữa.”

“Cầu ngươi, quản ngục ca ca, có việc gì ta đều tự mình gánh lấy, ngươi cho ta vào với điện hạ có được hay không?”

“Ngươi đúng là kỳ quái.” Quản ngục buồn bực quan sát Mộ Hoan từ trên xuống dưới: “Người khác nghe vương gia gặp chuyện đều đã bỏ chạy đi hết, chỉ có ngươi liều sống liều chết đòi theo đến cùng, chẳng biết phải khen ngươi kiên trì hay là mắng ngươi ngốc nữa.”

Mộ Hoan mím chặt môi dưới, run rẩy mở miệng: “Ta thật sự muốn bồi cạnh điện hạ, quản ngục ca ca, ngươi để ta vào với ngài đi.”

Quản ngục đảo mắt nhìn quanh rồi xua tay đuổi người, bất quá lòng bàn tay lại lật lên. Mộ Hoan tinh ý nhận ra điểm khác thường, lập tức tháo hết phụ sức trên búi tóc dúi vào tay quản ngục, cũng may nàng kịp quay về vương phủ lấy một ít phòng thân.

Lúc này quản ngục liền che miệng ho hai tiếng, giả mù xoay người rời đi, tựa hồ không nhìn thấy Mộ Hoan. Được cho phép tiến vào, Mộ Hoan mừng rỡ chạy vào trong, đưa mắt nhìn dọc các dãy nhà lao xem chó nhỏ đang ở đâu.

Trong ngục thất tối ẩm thấp, ngay cả ánh nến cũng keo kiệt không đủ soi sáng toàn bộ lao phòng, buộc nàng phải trừng trừng mắt cố gắng quan sát. Đi đến độ chân cũng nhức mỏi mới phát hiện chó nhỏ đang nằm co ro trên mặt đất, ba bước biến hai tăng tốc chạy đến.

Đột nhiên chó nhỏ đâm sầm vào trong tường, máu thấm ướt mảng tường đặc biệt đáng sợ!

“Điện hạ!!”

Mộ Hoan hoảng hốt túm lấy tên lính canh đang đi tới: “Mở cửa! Mau mau mở cửa!!”

Tên này nhận lệnh từ quản ngục đi mở cửa cho Mộ Hoan, bị nàng lắc đến đầu choáng mắt hoa, tay chân lóng ngóng đem khóa sắc lạch cạch tháo mở. Cửa vừa mở Mộ Hoan lập tức xông vào, không quản nguy hiểm tìm cách can ngăn chó nhỏ tự làm tổn thương bản thân.

“Điện hạ! Đừng!” Mộ Hoan choàng tay ôm chặt cổ chó nhỏ dùng sức kéo ra, thảm thiết kêu khóc bên tai nàng: “Cầu ngài, điện hạ, ngài đừng tự làm đau mình như vậy!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị tiếng nói bên cạnh kéo về thực tại, chống đỡ đau đớn mở mắt ra nhìn thử, nhận rõ là ai liền bị dọa sợ tái xanh mặt mũi.

“Nàng sao lại ở đây?”

“Thần thiếp đều biết chuyện rồi, đồ vật đó thật sự mất rồi.” Mộ Hoan khóc không thành tiếng, cố sức ôm chặt lấy chó nhỏ: “Điện hạ vì muốn thần thiếp bình an mà cố tình đưa Châu Nhất Di đến, dứt lòng để thần thiếp trở về thế giới cũ. Nhưng thần thiếp tuyệt đối không rời xa ngài, sống là người của A Ba Đáp Thấu Á Viên chết cũng phải là ma của A Ba Đáp thị!”

“Nàng sao có thể ngốc như vậy?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đau lòng ghì chặt gò má nàng, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết: “Bản vương vì không muốn liên lụy mới nhẫn tâm đẩy nàng đi, còn nàng thì không biết sống chết lao vào hiểm cảnh như thế. Đều do bản vương chiều chuộng hư nàng, bằng không nàng sao có thể không biết sợ hãi là gì chứ hả!?”

“Ngài mắng thần thiếp cũng được, đánh thần thiếp cũng được, thần thiếp tuyệt không ly khai ngài!”

“Ngốc tử, ngốc tử.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vùi đầu vào hõm cổ nàng, lồng ngực nhức nhói như được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Bản vương buông không được nàng, thật sự buông không được nàng.”

Chỉ cần nghĩ đến kiều hương vì nàng không màn nguy hiểm tiến vào địa phương này, nàng liền sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để đối lấy một mình nữ nhân này.

“Vậy ngài không được bỏ rơi A Hoan nữa.” Mộ Hoan cuống quít hôn lên mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, mặt nhỏ lấm lem nước mắt: “Thần thiếp sẽ tức giận, sẽ không để ý đến ngài nữa!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng đệm thịt ấn Mộ Hoan xuống, chỉ vừa mới tiếp xúc thân mật với ái phi mà cỗ hỏa nhiệt đã dâng lên, đau nhức đến độ xương cốt đều phát ra tiếng.

“Nàng ra xa một chút, bản vương sẽ làm bị thương nàng.”

“A!?” Mộ Hoan ngây ngốc ngồi trên mặt đất ẩm lạnh, phát hiện chó nhỏ có gì đó không đúng, sao lại run rẩy lợi hại như vậy a?

Xung quanh tản mát khí tức alpha nồng đậm, tuyến thể giấu sau lớp băng vải đen bắt đầu rục rịch, rỉ ra một ít dịch thủy thấm ướt mặt vải. Vô thố đưa tay che đậy, Mộ Hoan đầy mặt xấu hổ nhìn chằm chằm A Ba Đáp Thấu Á Viên, hóa ra đối phương đã…

Động dục!?

“Điện hạ.” Mộ Hoan chống tay quỳ thẳng lên, dịu dàng áp tay lên gò má chó nhỏ: “Thần thiếp không sợ, ngài không cần phải nhẫn nhịn, thần thiếp nguyện ý trở thành kiều hương của ngài.”

Đôi nhãn đồng thâm lam dường đang phát quang nhàn nhạt, đáy mắt phảng phất ý cười, đã rất lâu A Ba Đáp Thấu Á Viên mới cao hứng đến như vậy. Giữa lồng ngực tựa hồ có một dòng suối ấm áp chảy qua, mơn man xoa dịu đau đớn tích lũy nhiều năm, đem tất cả áp lực gánh trên vai tan biến hết thảy.

Là kiều hương của nàng dịu dàng hiểu chuyện, nàng thay đổi hoàn toàn từ lúc gặp được nữ nhân này.

Đang yên đang lành đột nhiên chó nhỏ kích động dùng sức ấn mạnh nàng xuống nệm vải, thô lỗ dùng móng vuốt xé nát y phục trên người.

“Hô!” Mộ Hoan nghiêng người né tránh, dùng sức ghì chặt y phục của mình, hai mắt đỏ hoen: “Điện hạ, thần thiếp chỉ có bộ y phục này thôi!”

Đôi nhãn đồng thâm lam tối xầm, hàm răng đè nghiến ken két, lý trí hoàn toàn đã bị du͙ƈ vọиɠ chiếm đoạt. Chỉ vì cơ thể quá mức kích động trước thổ lộ của kiều hương mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoocmon tăng nhanh mất kiểm soát, lúc này dù Mộ Hoan có la hét khản cổ cũng chẳng có tác dụng gì.

Y phục tiếp tục bị xé nát vụn dưới đất, Mộ Hoan cả người bị đè ép bên dưới, ngay cả nâng tay nhấc chân cũng bất khả thi. Một cỗ áp lực cường liệt vô hình đè ép trên lồng ngực, vô thố ngẩng đầu lên nhìn đối phương, rõ ràng không giống với A Ba Đáp Thấu Á Viên nàng từng quen biết. Tựa hồ biến thành một người xa lạ, mang cỗ khí tức xa lạ đồng thời hành vi cũng thô bạo khác thường.

“Đ-Điện hạ…”

Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nhìn chằm chằm chó nhỏ đang đè ép phía trên. Kỳ thật cơ thể nàng từ đầu đã phản ứng với tin tức tố alpha từ đối phương, chỉ là chuyện kỳ quặc như vậy chưa từng trải qua nên có chút lo sợ mà lóng ngóng tay chân.

A Ba Đáp Thấu Á Viên thô lỗ hôn lên môi kiều hương, trong mắt nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ, sớm đã không khống chế nổi hành vi. Đầu lưỡi thô nhám trực tiếp xông vào quấn quýt lưỡi nhỏ mềm mại mà ma sát, hung hăng chiếm đoạt từng tấc hơi thở, không gian tin tức tố alpha đậm thêm một tầng lại một tầng.

“Ưm… ân…”

Mộ Hoan gian nan tìm cơ hội hấp khí, đôi hạnh hoa nhãn ươn ướt nước, nén nhịn đau đớn từ răng nanh bén nhọn của chó nhỏ gây ra.

Động vật đều hoạt động tìиɦ ɖu͙ƈ theo bản năng, nhân thú cũng vậy, ngay từ khi phát dục trong đầu chỉ nghĩ đến cách thỏa mãn bản thân. Thông thường bạn tình đều sẽ bị dã thú làm bị thương trong lúc giao phối, Mộ Hoan cũng nắm chắc khả năng cơ thể xuất hiện vài vết cào là rất cao. Trong lúc phấn khởi, du͙ƈ vọиɠ bên dưới căng tức ra sức áp lên kiều nộn tiểu tuyến thể mà chà xát, so với trước đây còn to hơn một vòng. Mộ Hoan xấu hổ đưa tay che mắt, đối với loại chuyện này bảo nàng thích ứng cũng khó lòng, nhưng vẫn nguyện ý hầu hạ đối phương thoải mái.

“Ân… ô… điện hạ…”

Gian nan phát ra tiếng thở dốc, Mộ Hoan ngăn cản chó nhỏ vung móng bừa bãi, nén nhịn đau vén tóc dài ra trước đồng thời xoay người hướng tuyến thể hồng hào về phía đối phương.

“T-Tiêu ký, cầu ngài…”