Lang Hậu Truyền Kì

Chương 152




Hương khói vờn bay, phảng phất mùi vị trà long tĩnh thanh tao, dùng cùng ít cánh hoa quế thơm. Lả lướt dáng kiều tiến vào trong nội các, vạt váy thiển lam sắc nhẹ nhàng bay, để lộ cổ chân đeo chuông bạc khiến mỗi bước phát ra tiếng đinh đang.

Nghe tiếng bước chân, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ thuận tay đặt sách lên kệ, xoay người ngồi xuống thư án quan sát người đang bước đến.

“Điện hạ chờ thần thiếp có lâu không?”

Đằng Liễu yêu kiều chỉnh trang búi tóc bước vào, đầy mặt xuân quang nói: “Thần thiếp chậm trễ, xin điện hạ trách phạt.”

“Bản vương chỉ vừa mới đến.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đứng dậy chủ động dìu Đằng Liễu ngồi xuống tọa ỷ, phong độ mở miệng nói tiếp: “Nàng là omega, ăn mặc trang dung tốn chút thời gian nếu bản vương đợi không được thì còn đáng mặt alpha sao?”

Nghe mấy lời dỗ ngọt này, Đằng Liễu che miệng khúc khích cười: “Điện hạ phong lưu đa tình như thế thảo nào omega nguyện ý ngả vào vòng tay ngài nhiều không đếm xuể.”

“Bản vương không cần oanh oanh yến yến, chỉ muốn có một tri kỷ.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm thon gọn của Đằng Liễu: “Liễu nhi, nàng là hảo hồng nhan tri kỷ bên cạnh bản vương, nàng nói xem phải làm thế nào mới thỏa?”

“Thần thiếp đều đã chuẩn bị tốt, người cũng đã được dẫn đến rồi.”

Dứt câu, Đằng Liễu hướng mắt nhìn ra bên ngoài: “Ngươi vào đây!”

Từ trong góc khuất bước ra một nữ nhân cao lớn, dáng người khỏe khoắn đặc trưng của nô ɭệ, sải bước dài đến trước mặt hai người. Khí chất so với những nô ɭệ khác hoàn toàn bất đồng, ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm quyền quý nhân trước mặt.

“Ả là?”

“Là Tường Liên, nữ nô bên cạnh Mộ thị.”

“Hóa ra là ngươi.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ bật cười thật lớn: “Ban nãy đã có chút ngờ ngợ, hóa ra đúng thật là ngươi, đã lâu không gặp.”

Tường Liên như cũ vân đạm phong khinh mở miệng: “Điện hạ quá lời.”

“Điện hạ.” Đằng Liễu choàng tay qua ôm chặt cánh tay của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ, đặc biệt đắc ý cười nói: “Chính Tường Liên đã giúp chúng ta lấy được thứ đó, nếu không có ả nghe ngóng được tin tức thì chúng ta sẽ không biết được tung tích. Thần thiếp cố tình dùng chiêu dương đông kích tây, đem Ngạc dời đi nơi khác để tiện bề cho Trân Châu hành động, lấy về được thứ đồ đoạt mệnh này.”

“Tốt! Tốt lắm!!”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ chìa tay ra trước mặt Tường Liên: “Đưa thứ đó cho ta, ngươi sẽ được trọng thưởng.”

Tường Liên thoáng chút chần chờ, nghiêm mặt nhìn A Ba Đáp Minh Oanh Cơ hồi lâu rồi nói: “Các ngươi thật sự sẽ không tổn hại chủ mẫu?”

“Tất nhiên, người ta muốn lấy mạng là A Ba Đáp Thấu Á Viên, còn vị chủ mẫu kia ngươi muốn dẫn đi thì tùy ý.”

Nghe được mấy lời này Tường Liên mới chịu lấy trong ngực áo văn kiện quan trọng đặt vào tay A Ba Đáp Minh Oanh Cơ.

Nhanh tay lật ra bên trong xem thử, quả nhiên là danh sách ghi chép quan lại cùng với bằng chứng tập quân tạo phản của Ngạc vương, một điểm thiếu sót cũng không có. A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đặc biệt hài lòng, đem tập văn kiện nhét vào tay áo, xoay người ngồi xuống thư án.

“Chuyện này ngươi sống chết đều phải giữ trong lòng, nếu dám hé môi tiết lộ nửa chữ thì đừng hòng tiếp tục được sống yên.”

“Ta tự khắc minh bạch, chỉ cần các ngươi để ta dẫn theo chủ mẫu là được.”

“Tùy ý.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ ý vị thâm trường nói tiếp: “Đi càng xa càng tốt, đừng quay về kinh thành.”

“Hảo.”

Tường Liên khom người bái lạy rồi nhanh chóng ly khai.

Ánh mắt của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ tối dần, chưa bao lâu liền nghe thấy tiếng hét thảm vọng lại, máu bắn cao thấm ướt mành thêu thiển hạnh hoàng. Bầu không khí lập tức trầm xuống thê lương, thủ vệ lần lượt tiến vào lôi xác của nữ nô xấu số kia kéo xuống, cẩn thận chà lau vết máu trên sàn nhà.

“Ngươi thật sự nghĩ có thể hoàn hảo rời khỏi đây sao? Ngu xuẩn.”

Đằng Liễu nhấc khóe môi, di chuyển sang bên cạnh giúp A Ba Đáp Minh Oanh Cơ xoa nắn hai vai: “Điện hạ, thần thiếp tận lực vì ngài, có phải ngài cũng nên cho thần thiếp một danh phận?”

“Ngươi có tư cách sao?”

Sắc mặt lập tức biến trắng, Đằng Liễu hoảng hốt di chuyển đến trước mặt Hân vương: “Ngài vừa mới nói cái gì? Là ngài đã đáp ứng nếu ta mang về được bằng chứng Ngạc tạo phản thì ngài sẽ cho ta một danh phận kia mà!”

“Cút.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ ngẩng đầu lên, trên môi vẫn giữ nguyên ý cười: “Bản vương nể tình mà tha ngươi một mạng, nếu còn dây dưa kết cục sẽ giống như ả Tường Liên kia.”

“N-Ngài!”

Đằng Liễu siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ hoen, đè nén cảm giác chua xót trong lồng ngực mà xoay người chạy đi. Từ đầu chí cuối đều chỉ có lợi dụng, ả ngưỡng mộ Ngạc vương nhưng khi bị bỏ rơi lại quay đầu đâm một nhát, đến giờ vốn tưởng bến bờ an bình kia thuộc về bản thân hóa ra lại không phải.

Thật đáng thương…

Từ đầu, ả chỉ là một kẻ đáng thương.

====================

Bản thân Mộ Hoan không biết mình bị giam trong An Tự Các bao lâu, xung quanh vẫn có nữ nô hầu hạ từ than lô đến chăn nệm êm ái, nửa điểm đói rét cũng không được cảm nhận. Chỉ là nàng không được bước ra khỏi cửa lớn, chịu lạnh nhạt từ chó nhỏ, mỗi đêm tỉnh lại đều là hai hàng nước mắt bỏng rát mặt.

Tại sao?

Trong đầu Mộ Hoan quanh quẩn chỉ hai từ này, rốt cuộc là tại sao chó nhỏ lại hành động như vậy?

Các nàng căn bản vẫn đang rất tốt, đột nhiên Châu Nhất Di xuất hiện lôi kéo nàng để chó nhỏ bắt gặp, sau đó thì biến thành như vậy. Tại sao Châu Nhất Di vốn đang ở ngoại ô cách xa kinh thành lại xuất hiện ở trong vương phủ? Tại sao chó nhỏ lại trùng hợp bước vào An Tự Các? Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như được an bài sẵn chỉ chờ nàng lọt lưới?

Lẽ nào trong chuyện này thật sự có uẩn khúc gì đó mà nàng không hay biết?

Bất quá Mộ Hoan nghĩ không ra, mọi chuyện vốn dĩ đang diễn ra đúng theo ý muốn của chó nhỏ, đột nhiên nàng lại bị đẩy ra khỏi vòng tròn đó. Cảm giác bản thân như một kẻ dư thừa, đến kết thúc câu chuyện sẽ là người đầu tiên bị gạt bỏ, chịu đựng đủ lạnh nhạt từ người bên cạnh.

Kịch hạ màn nhanh chóng như một cái chớp mắt, quẩn quanh chỉ là đau nhức nơi lồng ngực và chua xót ở tận sâu cổ họng không thốt nên lời. Mộ Hoan bắt đầu yên lặng, nàng cứ ngồi như vậy trong An Tự Các khóa trái cửa sổ, chó nhỏ thậm chí còn không cho nàng nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.

Sự việc trong vương phủ nàng không biết, cũng không ai nói cho nàng biết, lầm lũi như một hạt bụi bám ở trên mặt bàn chẳng ai đoái hoài.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi như vậy, Mộ Hoan cả ngày chỉ đi lòng vòng không thì cố sức đẩy cửa sổ nhưng đều chẳng có kết quả gì. Dần dần nàng từ bỏ, chuyển thành ngồi trên giường phát ngốc, cố gắng nghĩ thật kỹ những gì xảy ra xung quanh.

Vài ngày trôi qua, cái lạnh của mùa đông tràn về rõ ràng, khung cửa sổ nhỏ đã bám đầy tuyết trắng xóa.

Cuối cùng tuyết đầu mùa cũng rơi rồi.

Ban đêm Mộ Hoan không ngủ được, một mình ngồi ở trước cửa sổ ngây người. Mấy hôm nay vương phủ vẫn an tĩnh như cũ, thậm chí chẳng nghe thấy nửa điểm ồn ào. Bình thường vương phủ cũng không được như thế, chớp mắt một cái lại biến thành tĩnh lặng, tựa hồ có một áp lực nặng nề nào đó đang phủ trùm toàn bộ nơi này.

Nhưng Mộ Hoan nghĩ mãi không thông suốt, ôm đầu rêи ɾỉ một trận, đổ gục người xuống bàn nhìn tuyết bám trên khung cửa sổ giấy. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng lạch cạch nho nhỏ, Mộ Hoan còn tưởng là chó nhỏ đến tìm nàng, mừng mừng rỡ rỡ đứng dậy chạy ra đón tiếp.

Vạn vạn không ngờ lại là Châu Nhất Di.

Châu Nhất Di bước vào như chốn không người, không nói không rằng túm chặt cánh tay của Mộ Hoan lôi kéo ra ngoài.

“Chị làm gì vậy?”

“Đi đi, đừng hỏi nhiều.”

Căn bản là Châu Nhất Di cao hơn Mộ Hoan rất nhiều, sải một bước thì bằng hai bước chạy của nàng, mỗi lần chạy theo đều sẽ bị hụt hơi.

Bên tai là tiếng gió ù ù, dưới chân là tuyết lạnh băng băng. Mộ Hoan gian nan hít thở, cố sức ghì chặt cánh tay Châu Nhất Di nhưng không được, chân mang giày hoa mà trơn trượt suýt ngã.

Châu Nhất Di nhanh chóng đỡ được, giúp Mộ Hoan phủi bớt tuyết trên váy thêu, gấp gáp thở ra một làn khói mỏng: “Nhanh lên, chúng ta phải đi trước đi trời đổ tuyết nặng hơn.”

“Chị muốn đưa tôi đi đâu?” Mộ Hoan giằng tay ra, trừng trừng mắt nói: “Tôi không đi!”

“Ở đây không đến lượt em nói, đi nhanh mới có cơ hội thoát khỏi nơi này.”

Dứt câu, Châu Nhất Di lại dùng sức lôi kéo Mộ Hoan cùng mình rời khỏi vương phủ. Kỳ quái chính là vương phủ chẳng có thủ vệ gác đêm, một vài nữ nô lảng vảng như hồn ma dọn dẹp đống tuyết trước sân, có nhìn thấy cũng giả vờ câm mù.

Mộ Hoan phát hiện có gì đó không ổn, lần nữa giãy dụa thoát khỏi kiềm kẹp: “Chị nói rõ, chúng ta đi đâu?”

“Đến con sông ở phía bắc, chị rơi vào xoáy nước thì đã nằm ở trên bờ sông. Hôm nay là ngày hạ tuyết đầu tiên, trong tay chị đã có Tuế Linh Châu, chúng ta nhanh chân liền có thể quay về Thượng Hải.”

Thần sắc trong mắt lập tức tan rã, Mộ Hoan vội xoay người muốn chạy về vương phủ liền bị Châu Nhất Di ôm chặt hông vác lên vai. Do quanh năm làm việc nặng nhọc, khí lực của Châu Nhất Di cũng lớn hơn vài phần, chỉ ôm Mộ Hoan lên vai không tốn bao nhiêu công phu.

“Chị thả tôi xuống!!”

Mộ Hoan dùng sức phát mạnh vào vai Châu Nhất Di: “Chị mau nói, tại sao chị có được Tuế Linh Châu? Căn bản nó được đặt ở trong Thần Điện, chị vốn không thể tiến vào lấy được nó!!”

Châu Nhất Di vờ như không nghe thấy, tiếp tục vác Mộ Hoan chạy về phía bắc, bước chân trên tuyết lún sâu một đoạn rồi lại bị gió tuyết thổi tan.

“Chị mau trả lời! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điện hạ đang ở đâu hả!?”

“Chúng ta không thể quản nhiều như vậy nữa rồi!”

Gió lạnh quật vào người phát run, Châu Nhất Di mặt mũi đỏ bừng bừng vì lạnh, cố sức mở miệng đáp trả: “Ngoài chị ra sẽ không ai bảo vệ được cho em nữa!”

“Chị nói như vậy là ý gì?” Mộ Hoan dùng chân đá vào bụng của Châu Nhất Di, đáng tiếc nàng đang bị vác ngược nên khí lực chẳng có bao nhiêu: “Mau trả lời tôi ngay!”

Lần nữa Châu Nhất Di chọn cách yên lặng, một mạch đi qua cầu để đến bờ sông. Bất quá Mộ Hoan lại kịp thời giãy dụa thoát ra được, liên lụy cả hai cùng nhau ngã xuống cả người bám đầy đất tuyết.

Mộ Hoan lồm cồm chống tay ngồi dậy, trừng trừng mắt nhìn Châu Nhất Di: “Rốt cuộc điện hạ làm sao rồi hả?”

Châu Nhất Di đưa mắt nhìn sang, vành mắt hơi đỏ, giọng nói khàn đi vì lạnh: “Không cho em biết thì em nhất định không biết khó mà lui. Được thôi, chị nói, sau khi nói xong em phải lập tức theo chị rời khỏi nơi này.”

“Mộng tưởng!”

“Mộ Hoan, em nếu còn ở đây thì em nhất định sẽ chết!!” Châu Nhất Di lao đến túm chặt đầu vai của Mộ Hoan, gắt gao dán chặt ánh mắt lên nàng: “A Ba Đáp Thấu Á Viên bị bắt rồi, bằng chứng tạo phản được Hân vương dâng lên trước thánh nhan, sau khi biết chuyện Lang vương đại nộ giam nó vào đại lao. Sớm thì là tháng sau, muộn thì là nhập hạ sẽ bị xử quyết, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã không thể lo nổi cho bản thân mình thì em sao phải ở lại cùng chịu khổ? Nếu còn dây dưa lâu, em cũng sẽ bị rơi vào bể nước đục này, đến lúc đó đừng nói là làm vương phi đến cả cơ hội được sống không biết còn không!”

“Chị nói…” Mộ Hoan nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, sững sờ buông thõng hai vai: “Không thể! Chó nhỏ đã nói đồ vật kia đã được dời đi, làm sao có thể chứ? Làm sao có thể!?”

“Đó không phải chuyện em cần quản!”

Châu Nhất Di dùng sức túm lấy cánh tay Mộ Hoan kéo mạnh đến: “Đi, nhanh lên, chúng ta phải quay lại Thượng Hải trước khi quá muộn!”

“Tôi không đi!”

Mộ Hoan phát điên giãy mạnh khỏi tay Châu Nhất Di, hai gò má thấm ướt nước mắt, run rẩy chống đỡ đứng dậy.

“Tôi phải tìm chó nhỏ, có chết cũng không bỏ lại chó nhỏ một mình.”

Phát hiện Mộ Hoan muốn chạy đi, Châu Nhất Di lập tức chạy đến ôm chầm lấy nàng, đôi tay gầy gò cố sức giữ lấy phần tình cảm vốn đã vỡ tan giữa cả hai.

“Em nếu còn đi sẽ phải chết, Trầm Ngọc, em nghe lời chị đi! Em căn bản không phải là Mộ Hoan, em là Trầm Ngọc, là sinh viên khoa sinh vật sống ở Thượng Hải, em không phải là lệnh ái của Đồng vương phủ hay là vương phi của Ngạc vương! Tất cả những gì xảy ra đều chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại rồi mọi thứ sẽ như cũ, chúng ta sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Trầm Ngọc, chúng ta sẽ nhận con nuôi, trai gái đều nhận cả, em ở nhà chăm con nếu buồn chán thì đi dạy học, đó chẳng phải là những gì em muốn hay sao? Chị sẽ đi làm, việc nhà cũng làm cho em, chị biết em không giỏi nấu nướng, việc này chị cũng thay em làm nốt. Trầm Ngọc, quay về với chị đi, quay về Thượng Hải chúng ta làm lại từ đầu!”

“Chúng ta căn bản không thể quay lại nữa rồi!”

Mộ Hoan nói như thét lên, giằng khỏi vòng tay của Châu Nhất Di, giận dữ quay lại: “Tôi bây giờ là Mộ Hoan, vĩnh viễn cũng chỉ là Mộ Hoan, Trầm Ngọc đã chết rồi! Đã chết từ rất lâu rồi, chị sẽ không bao giờ tìm lại được Trầm Ngọc nữa đâu! Còn tôi, tôi không đi đâu cả, tôi sẽ quay về với Ngạc, chị đừng nghĩ ngăn cản tôi nữa.”

“Trầm Ngọc!”

Châu Nhất Di nghe như đất trời sụp đổ, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt: “Em thật sự không trở về với chị, dù biết em đi chỉ có một con đường chết?”

“Phải.” Hai phiến môi nhợt nhạt khẽ chạm vào nhau: “Tôi là Mộ Hoan, là trắc phi chỉ hôn của Ngạc vương, sống chết là người của Ngạc vương.”

Người trước mắt không còn là Trầm Ngọc mà nàng biết đến nữa, mà là một cô nương xa lạ tên Mộ Hoan, có lẽ đúng như đối phương đã nói, Trầm Ngọc chết rồi…

Là bị nàng bức chết, là bị sự phản bội của nàng nhấn chìm trong đau thương.

Châu Nhất Di đứng như vậy quan sát Mộ Hoan ở đối diện, đau đớn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Em đi, sẽ hạnh phúc hơn sao?”

“Chị đi đi.” Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, bình ổn mở miệng: “Chị đi dương quang đạo của chị, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta từ nay nhất đao lưỡng đoạn vĩnh viễn là người xa lạ.”

“Hảo… hảo…” Châu Nhất Di thống khổ bật cười một tiếng, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ ngày hôm nay của Mộ Hoan: “Chị sẽ đi, con đường tiếp theo của chị sẽ không có em.”

Mộ Hoan không trả lời, trực tiếp xoay người chạy đi, rất nhanh liền mất dạng sau màn tuyết trắng xóa.

Châu Nhất Di nhìn theo một lúc, trong tay siết chặt Tuế Linh Châu, xoay người chạy về hướng ngược lại.

Các nàng chỉ có thể hẹn nhau ở nơi thiên lão địa tàn.