Lang Hậu Truyền Kì

Chương 151




Ban đêm vương phủ đèn đuốc sáng trưng, hai ba nữ nô lầm lũi bưng vãn thiện quay về trù phòng. Hôm nay tâm tình của chủ mẫu không tốt chẳng ăn được bao nhiêu, tất cả vãn thiện dâng lên chỉ ăn một chút còn lại đều không đụng đũa.

Mộ Hoan ngồi xem sổ sách một lúc thì thấy mắt có điểm đau, đành buông toàn bộ sổ sách đang đối chiếu trên tay xuống. Hỉ Tâm nhìn sắc trời đã muộn, vội dời đèn lưu ly sang một bên để chủ mẫu không tiếp tục xem sổ sách nữa.

“Nương nương nên nghỉ ngơi rồi.”

“Ta đợi một lát, điện hạ…”

“Điện hạ đêm nay phải xử lý việc quân cơ không thể về, cũng đã nói qua với nương nương rồi, đừng nên chờ nữa mau mau vào trong nghỉ ngơi sớm đi.”

Mộ Hoan đưa mắt nhìn ra ngoài, chán nản trút một tiếng thở dài. Bất đắc dĩ đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đỡ đứng dậy, ngồi lâu quá nên chân nàng bị chuột rút đứng không nổi.

“Chủ mẫu hảo hảo ngủ một giấc sáng sớm mai sẽ nhìn thấy điện hạ.”

“Ngươi đang dỗ hài tử sao?” Mộ Hoan nhịn không được trừng mắt: “Bản phi chỉ có chút lo lắng thôi, chỉ một chút thôi!”

Hỉ Tâm khanh khách cười vang, cũng gật gù theo ý chủ mẫu: “Phải a, nương nương chỉ lo lắng một chút thôi!”

Lúc này Mộ Hoan mới hài lòng nở nụ cười, xoay người ngồi xuống giường, nhấc chân lên một đoạn để Hỉ Tâm giúp cởi hài thêu. Cả ngày hôm nay kiếm không nổi một tia nắng, mặc dù mang hài thêu lông ấm nhưng chân nàng vẫn lạnh đến phát run. Cẩn dực mặc thêm một lớp áo lông, Mộ Hoan từ tốn ngả lưng nằm xuống giường, mơ mơ màng màng nhìn trần giường phủ kín họa tiết kỳ quái.

Hỉ Tâm nhẹ nhàng tháo xuống mành thêu, nhẹ giọng nói: “Nương nương hảo hảo nghỉ ngơi, có việc cứ gọi nô tỳ lập tức vào hầu hạ.”

Mộ Hoan gật gật đầu hai cái biểu thị đã nghe, chậm rãi xoay người vào tường nhắm mắt đi ngủ.

Không hiểu vì sao mà giấc ngủ này của Mộ Hoan chập chờn mộng mị, rõ ràng là vẫn còn ý thức nhưng cả người đang trong trạng thái ngủ say. Tay chân vô lực gác lên gối nhung phủ kín dưới chăn ấm, tựa hồ đang từng chút rời khỏi thân thể của mình. Cảm giác này giống như trúng mê dược, mơ hồ sót lại chút tỉnh táo, cả người nặng trịch đè ép lồng ngực nhức nhói.

Tí tách âm thanh than cháy ở bốn góc phòng phi thường rõ ràng, xen lẫn là tiếng đồng hồ nước lách tách lách tách hòa nhịp. Loạt âm thanh kia càng lúc càng lớn, Mộ Hoan ngửi thấy mùi khói nồng chỉ là nàng vô pháp cử động, cả người vẫn trong trạng thái ngủ say không có phản ứng.

Trong lòng bắt đầu hoảng sợ, cố gắng giục tỉnh nhưng lại chẳng có bao nhiêu tác dụng, mười đầu ngón tay cứng nhắc như bị đổ chì. Rất lâu sau bên ngoài mới có tiếng la hét, tiếng bước chân tất tất tốt tốt, tiếng khóc dậy cả trời.

Hiên Nguyệt Các cháy rồi.

Nhưng Mộ Hoan không cảm giác được mình còn sống, cả người lâng lâng như linh hồn rời khỏi thể xác. Đến cả hơi thở đều đều vẫn cảm nhận được, nàng thật sự đang ngủ rất say, là có kẻ đánh mê dược với nàng. Đầu nàng trống rỗng chẳng nghĩ ra được là ai hãm hại, lại càng không biết phải làm sao thoát ra khỏi khốn cảnh.

Lửa lan rộng ra dần, bén vào mành thêu. Mộ Hoan nghe được tiếng xà nhà đổ sập, lồng ngực đập thình thịch liên hồi, kéo được một chút tỉnh táo của cơ thể. Các ngón tay đã bắt đầu cử động được nhưng rất khẽ, đầu óc trống rỗng và hơi thở dồn dập hơn trước.

Mộ Hoan mừng rỡ không ngớt, càng cố sức gắng gượng, ngón chân tê nhức cũng dần dần ấm trở lại. Tiếng rầm rập vang lên, lại có xà nhà rơi xuống, lúc này lửa đã bén đến chăn lông thú của nàng.

Nóng, rất nóng, đến độ cả người nàng đều rát buốt. Cố vùng đứng dậy thoát thân nhưng không được, đau đến nhức nhói cả người. Đột nhiên cảm giác được có cái gì đó rất lạnh chụp lên người, đem nàng quấn thành cuộn vải rồi vác ra ngoài.

Hơi lạnh kia chính là khăn vải thấm nước, còn người vác nàng không ai khác chính là chó nhỏ.

Gian nan rời khỏi Hiên Nguyệt Các, A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức kéo Mộ Hoan từ trên lưng xuống, dùng đệm thịt vỗ liên tục vào mặt nàng. Nhưng mãi cũng không thấy phản ứng, giống như một cái xác chết mặc người khác bài bố.

“A Hoan! Nàng mau mau mở mắt!!”

Thái y được hai bên thủ vệ lôi kéo đến, còn chưa kịp mang hài vào đã phải quỳ xuống khấu đầu bái lạy.

“Vi thần khấu kiến Ngạc vương điện hạ.”

“Ngươi mau đến xem nàng! Mau lên!!”

“Ách…”

Lão thái y tuổi đã cao vẫn phải gắng gượng đứng dậy đi xem bệnh, quan sát thấy chủ mẫu mê man ngủ trầm thì đoán ra được vài phần. Cẩn dực bắt mạch, chốc sau lại vạch mắt của chủ mẫu lên xem, hai chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần được thả lỏng.

“Trúng mê dược, chỉ cần châm một kim liền có thể tỉnh lại.”

“Hảo, phiền ngươi giúp đỡ một tay.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên thay đổi tư thế để Mộ Hoan dựa người vào, duỗi thẳng cánh tay để thái y dễ dàng châm cứu. Lưu loát đâm một châm lên cánh tay trắng tuyết, rất nhanh liền thấy đôi chân mày nhỏ nhíu chặt, từ trong mộng mị từ từ tỉnh lại.

“Đau…”

“Nàng tỉnh?”

Chống đỡ đau đớn mở mắt nhìn kỹ người đối diện, hốc mắt Mộ Hoan cay xè chẳng biết vì lý do gì. Có lẽ cảm giác vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan quá chân thật, nếu chó nhỏ không kịp xuất hiện có lẽ nàng đã chết trong đám cháy.

“Đừng sợ, đều ổn cả rồi.”

Mộ Hoan nén tiếng nức nở tránh để chó nhỏ lo lắng, ngoan ngoãn gật đầu hai cái.

Lúc này A Ba Đáp Thấu Á Viên mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể, quay sang Hỉ Tâm phân phó: “Ngươi tiễn thái ý, bản vương đưa vương phi đến An Tự Các.”

“Vâng, điện hạ.”

Mộ Hoan câu chặt cổ chó nhỏ rồi an tĩnh nằm trên lưng đối phương, đến giờ vẫn cảm thấy lâng lâng như cơ thể hoàn toàn không thuộc về nàng. Cả người co rúm lại thành một đoàn, kịch liệt run rẩy hệt ấu thú bị thương, sự việc đáng sợ ban nãy vẫn quanh quẩn trong đầu óc nàng không rời nửa phân. Bất quá ở trên lưng A Ba Đáp Thấu Á Viên lại từ từ kéo về vài phần yên bình, thân thể bất giác thả lỏng an tâm dựa dẫm, thậm chí chẳng có lấy nửa điểm phòng bị kiên dè.

Một mạch thẳng đến An Tự Các, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng phục đỡ kiều hương nằm xuống nệm vải, trong đôi đồng tử thâm lam vẫn lộ ra tia lo lắng.

“Điện hạ…” Mộ Hoan nửa đau lòng nửa lo lắng mở miệng hỏi khẽ: “Ngài sao lại trở về? Không phải ngài đang ở bên ngoài xử lý quân vụ sao?”

“Bản vương nghe tin vương phủ gặp hỏa hoạn liền cấp tốc quay về, may mắn cứu được nàng một mạng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn nhu vuốt tóc nàng ra sau, giọng khàn khàn yếu ớt: “Ngủ một chút, sáng sớm mai thái y đến bắt mạch cho nàng một lần nữa.”

“Thần thiếp không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút. Còn ngài, ngài đi như vậy đồ vật kia có làm sao hay không? Hay là quay lại xem xem thế nào?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cong môi mỉm cười: “Dời đi lâu rồi, không ở địa phương đó.”

Nghe xong Mộ Hoan mới dám thở hắt ra một hơi, hoan hỉ rúc vào lòng chó nhỏ. Chỉ cần A Ba Đáp Thấu Á Viên không xảy ra chuyện bất trắc gì, nàng có chết cũng cam lòng, ngay cả nửa điểm hối tiếc hoàn toàn không có.

“Ngủ đi, bản vương canh chừng cho nàng.”

Mộ Hoan gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ vài phân thời gian đã lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Tiếng nước nhỏ giọt tí tách không ngừng, ánh nến trên bàn loe loét, sớm muộn cũng bị gió lạnh đêm nay thổi tắt. Liễu rũ mình bên bờ hồ lặng tờ nghe thấy tiếng sáo từ bờ kia truyền lại, nặng nề thê lương như tiếng ai đang khóc thầm trong đêm dài tĩnh mịch.

Rất lâu sau đại môn An Tự Các lại được đẩy ra, Hỉ Tâm đầy mặt phức tạp tiến vào, nhỏ giọng mở miệng: “Mất rồi.”

“Chiêu dương đông kích tây này bọn họ dùng thật tốt…” A Ba Đáp Thấu Á Viên mắt vẫn dán chặt vào kiều hương đang mải mê say giấc: “Bọn họ biết rõ vương phi có bao nhiêu phân lượng trong lòng bản vương, sẵn sàng hạ một nước cờ liều, đúng là lợi hại.”

“Chỉ cần điện hạ yêu cầu, nô tỳ lập tức cho người đi tìm.”

“Không dễ dàng như vậy đâu, bọn họ đều tính cả rồi, đến bước đường này bản vương muốn thoát cũng thoát không nổi.”

Sắc mặt Hỉ Tâm đã kém nay càng thêm nhợt nhạt: “Lẽ nào chúng ta thúc thủ chịu trói?”

“Chẳng bao lâu nữa thứ đó sẽ dâng lên trước mặt phụ hoàng, dù muốn vẫy vùng nhưng đã ở trong lưới cũng lực bất tòng tâm.” A Ba Đáp Thấu Á Viên miễn cưỡng dời mắt nhìn đến Hỉ Tâm: “Ngươi đến Thần Điện lấy về viên Tuế Linh Châu, nhanh nhẹn lên, nhất định phải trước ngày hạ tuyết đầu tiên.”

“Sao? Điện hạ cần Tuế Linh Châu làm gì?”

“Đừng hỏi nhiều, mau mau đi làm đi.”

Hỉ Tâm hồ đồ nghĩ mãi không thông, nhưng vẫn nhận mệnh xoay người ly khai vương phủ.

Đêm dài vắng lặng, tựa hồ chỉ còn lại nổi cô độc in hằn lên vách tường phủ bụi mờ…

=====================

Nhập đông, khí lạnh len lỏi vào từng ngỏ ngách, đến tận sâu trong tâm hồn khô héo. Thời gian này Mộ Hoan thấy chó nhỏ rất kỳ quái, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, tối về lại giam mình trong thư phòng. Biết rõ chó nhỏ thân mang quân vụ nặng nề nên thường xuyên cảm thấy áp lực nhưng không thể cả ngày đều tránh mặt không gặp nàng.

Mộ Hoan tránh không khỏi cảm thấy tủi thân, mà phía Tường Liên lại dùng ánh mắt trần trụi ái ý hướng về nàng, rõ ràng không giống trước đây thu liễm hiểu chuyện. Điều này càng khiến Mộ Hoan thêm buồn bực, vài lần tìm cách nhắc khéo nhưng chuyện đâu lại vào đấy, ánh mắt kia của Tường Liên dần dần nhuộm màu chiếm hữu cực đoan.

Mà bản thân nàng lại không thể bắt Tường Liên cả đời nhắm chặt mắt!?

Nén nhịn cảm giác tức tối trong lồng ngực, Mộ Hoan đầu óc một mảng trống rỗng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra suốt thời gian này?

Từng hỏi qua Hỉ Tâm, nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn, đối phương thậm chí còn hồ đồ diễn kịch trước mặt nàng. Biết rõ là có vấn đề lại chẳng biết vấn đề nằm ở đâu, cứ như một kẻ mù lẩn quẩn trong gian phòng kín nhỏ hẹp, muốn nghĩ xa hơn cũng không có khả năng.

Vào một ngày đầu đông lạnh băng băng, đột nhiên có người đến trước cửa An Tự Các tìm nàng.

Là Châu Nhất Di.

Châu Nhất Di không nói không rằng lao vào ôm chặt lấy nàng, dùng sức hít lấy từng ngụm hương thơm quen thuộc, cố khắc sâu trong tâm khảm vĩnh viễn không muốn quên.

Mộ Hoan hoảng loạn giãy dụa: “Chị làm cái gì vậy hả?”

“Hoan, đừng sợ, chị ở đây bảo vệ em.” Châu Nhất Di lúng túng vén tóc dài của Mộ Hoan ra sau, đầy mặt phấn khởi nói: “Chúng ta nhanh thôi sẽ lại đoàn tụ, nghe lời chị, Hoan, theo chị trở về đi.”

“Chị nói lung tung cái gì vậy hả?” Mộ Hoan dùng sức gạt mạnh cánh tay của Châu Nhất Di, tức giận đến vặn vẹo mặt nhỏ: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, chúng ta không có khả năng. Mà làm thế nào chị có thể vào được vương phủ? Không phải chị đã bị đưa đến ngoại ô kinh thành rồi sao? Sao có thể…”

“Chuyện đó không quan trọng, Hoan, em nghe lời chị chúng ta cùng nhau trở về Thượng Hải.” Châu Nhất Di hoảng thủ hoảng cước kéo lấy cánh tay của Mộ Hoan không cho nàng giãy dụa nữa: “Về Thượng Hải, chúng ta lập tức kết hôn, chị không quản cha mẹ có phản đối hay không, chị nhất định phải lấy em về Châu gia!”

“Chị phát điên sao? Tôi đã nói rồi, chúng ta vĩnh viễn không thể hàn gắn lại được! Tôi hiện tại chính là Ngạc vương phi, là thê tử chỉ hôn của Ngạc vương, là người của Ngạn Huyền đại lục địa!”

“Đừng hồ đồ!”

Châu Nhất Di ép ngón trỏ lên môi nàng, đôi mắt bừng sáng hào quang: “Nó chỉ là ấu lang, không phải người, từ đầu đã là một trò hề. Hoan, đừng ngốc nghếch nữa, chúng ta mới thật sự là thiên sinh nhất đối, em dù có là ai vẫn là người của Châu Nhất Di này.”

“Chị dừng lại ngay! Mau buông tôi ra!!”

“Chị không buông, em phải lập tức đi theo chị!”

Nói đoạn, Châu Nhất Di dùng sức cưỡng ép Mộ Hoan rời khỏi An Tự Các, đúng lúc xung quanh nàng chẳng có lấy Tường Liên hay Hỉ Tâm bảo hộ.

“Buông ra! Mau chóng buông!!” Mộ Hoan điên cuồng giãy mạnh, trừng trừng mắt lên dọa nạt: “Tôi sẽ gọi người đến, lúc đó kết cục của chị còn thảm hơn bây giờ nữa! Nhanh chóng buông tôi ra!!”

“Hoan, đừng nháo, đi theo chị nhanh nào!”

Đến cửa lại đúng lúc A Ba Đáp Thấu Á Viên tiến vào, nhìn thấy một màn lôi lôi kéo kéo, hai chân mày lập tức nhíu chặt thành một đường.

“Điện hạ!” Vừa thấy chó nhỏ, Mộ Hoan mừng rỡ reo lên một tiếng: “Ngài mau đến cứu Hoan nhi!!”

“Mộ Hoan.”

Thần sắc trong mắt lập tức tan rã thành nhiều mảnh, Mộ Hoan phát ngốc nhìn chằm chằm chó nhỏ đứng ở trước mắt, phảng phất cảm giác bất đồng so với trước đây.

“Điện hạ… ngài làm sao vậy?”

“Bản vương nói thế nào? Ngươi đều nhớ cả chứ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên lạnh lẽo mở miệng: “Bản vương cho ngươi tùy hứng nhưng mọi việc đều có giới hạn, ngươi lần nữa cùng tiện nô này dây dưa một chỗ không xem bản vương ra gì. Mộ Hoan, là bản vương thật sự ngu ngốc nhìn nhầm ngươi, bằng không sẽ chẳng phải nhìn thấy cảnh xấu hổ đến thế.”

“Điện hạ!” Mộ Hoan kích động giãy dụa hòng thoát khỏi kiềm kẹp của Châu Nhất Di nhưng bất thành, hoảng loạn kêu lớn: “Thần thiếp không có! Thần thiếp là bị bức, điện hạ, ngài đừng hiểu lầm thần thiếp!!”

“Hiểu lầm? Còn có thể hiểu lầm đến đâu nữa?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu loát xoay người lại, hướng Hỉ Tâm phân phó: “Giam lỏng vương phi ở An Tự Các, tuyệt đối không được để nàng ra ngoài.”

Hỉ Tâm đưa mắt nhìn chủ mẫu rồi lại nhìn đến Ngạc vương điện hạ, đành cúi đầu nhận mệnh.

“Điện hạ!!!”