Lang Hậu Truyền Kì

Chương 144




Tiếng nước nhỏ tí tách vào chậu lưu ly, cứ tầm nửa canh giờ lại có hạ nhân đi thay. Chẳng biết qua bao lâu, trà trên bàn cũng nguội lạnh, tấu chương vẫn cứ như chưa từng xem qua mà chất đầy như núi.

Lang vương đột nhiên ném mạnh tấu chương xuống bàn: “Càn quấy!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đang xem tấu chương của bốn tỉnh, nghe tiếng quát tháo liền ngẩng đầu lên: “Phụ hoàng?”

“Lại bộ thị lang cư nhiên dám ở phía sau câu kết với Ngự Dược Phòng, đem tất cả trân bảo dược liệu ra ngoài bán, thậm chí còn dâng lên cho trẫm mấy thứ thảo dược rẻ tiền. Đúng là khi quân phạm thượng!”

“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy chuyện mãi dược này không phải lần đầu xảy ra, căn bản là không thể giải quyết triệt để.”

“Theo ngươi nên làm sao?”

“Đả thảo kinh xà, ngài có xử lý bao nhiêu tên tham ô cũng như vậy, chuyện mãi dược này vẫn ngày ngày xảy ra. Theo nhi thần thấy việc mãi dược này đã thành lệ, chi bằng thay đổi người quản lý, trừng phạt nghiêm minh với những ai có liên can trong vụ việc này. Đây coi như dùng chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ, sau đó mới tính tiếp làm sao ngăn cản sự việc này tiếp diễn.”

“Ngươi nói có đạo lý, cứ chiếu theo như vậy mà làm.”

“Phụ hoàng.”

“Hửm?” Lang vương chưa kịp uống trà đã đặt lại xuống bàn: “Có chuyện gì?”

“Nhi thần xem xong tấu chương của bốn tỉnh Nam – Kim – Hồ – Khống phát hiện nạn dân liên tục bạo loạn. Do chỉ với quy mô nhỏ chỉ cần dẹp yên là xong chuyện, nhưng nếu cứ xảy ra như thế sớm muộn cũng sẽ có nạn dân khởi nghĩa, đến lúc đó e rằng khó lòng khống chế.”

“Trẫm thường xuyên cho người cứu tế, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?”

“E rằng có người ở phía sau âm thầm cắt xén lương thực, đến tay nạn dân thì chẳng còn lại gì. Phụ hoàng, nhi thần nghĩ ra một cách có thể giải quyết tình trạng này.”

“Nói xem.”

“Trước mắt phải giải quyết cái đói cho nạn dân, vương phi từng nói qua với nhi thần muốn dùng lễ vật được ban chuyển dưới dạng đấu giá, tiền kiếm được sẽ cứu tế cho nạn dân. Như vậy trước an lòng dân, sau mới từ từ truy cứu những kẻ có liên quan, đòi lại công đạo cho bách tính.”

“Vương phi nghĩ chu toàn như thế trẫm còn gì mà không đáp ứng.”

Lang vương đặc biệt hài lòng, nghiêng người dựa lưng vào tọa ỷ: “Chuyện cứu chẩn giao lại cho vương phi, còn khanh thì giải quyết những kẻ tham ô lương thực.”

“Nhi thần tuyệt không khiến phụ hoàng thất vọng.”

“Trưởng thành rồi, trẫm không cần phải lo lắng nữa. Có thể giao việc cho ngươi làm trẫm phi thường an tâm, mau mau ngồi xuống cùng trẫm xem tiếp tấu chương.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh chóng đứng dậy, chuyển qua thư án tiếp tục xem tấu chương của mình.

Đến tối muộn mới xem xong toàn bộ số tấu chương, A Ba Đáp Thấu Á Viên giữ vững tinh thần không chút uể oải ly khai Dưỡng Tâm Điện. Mãi đến lúc ngồi lên xe ngựa mới lộ ra nửa điểm mệt mỏi, cuộn người nằm trên thảm nhung mơ màng ngủ.

Biết được tin chó nhỏ hồi phủ, Mộ Hoan đích thân đứng ở cửa nghênh đón, vừa thấy cỗ mã xa kia tiến lại thì mừng rỡ không ngớt. Xe ngựa chầm chậm dừng lại, mã phu nhảy xuống ngựa, hướng Mộ Hoan chấp tay bái lạy rồi lách sang một bên.

Đợi mãi chẳng thấy người bước xuống, Mộ Hoan hồ đồ hướng mã xa gọi khẽ: “Điện hạ?”

Bên trong như cũ yên ắng không hề có nửa điểm phản ứng. Lo lắng bước lên xốc mành xem thử, vừa vặn thấy chó nhỏ mệt mỏi duỗi người nằm trên thảm lót. Mộ Hoan trong lòng thương xót vô cùng, vội nhấc váy bước vào xe ngựa, không quên vỗ mành xe xuống.

Cẩn dực vén váy ngồi xuống bên cạnh chó nhỏ, áp tay lên lưng nàng lay lay hai cái: “Điện hạ, điện hạ.”

Chó nhỏ mệt mỏi ngủ thiếp đi mất, hoàn toàn không nghe thấy nàng đang gọi.

Bất đắc dĩ Mộ Hoan đành lay mạnh hơn, lớn tiếng gọi: “Điện hạ, đừng ngủ nữa, ngoài trời gió lạnh ngài sẽ nhiễm phong hàn mất.”

Gọi thêm vài tiếng nữa chó nhỏ mới từ từ tỉnh dậy, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm tiểu kiều hương ở trước mặt. Phát hiện bản thân cư nhiên ngủ quên trên xe ngựa, A Ba Đáp Thấu Á Viên xấu hổ đứng bật dậy đằng hắng hai tiếng.

“Nàng đến từ khi nào?”

“Thần thiếp đến được một khắc thời gian rồi, điện hạ mau vào trong ngâm mình kẻo sương đêm lạnh mà phong hàn nhập thể.”

“Hảo, nàng ra ngoài trước, bản vương theo sau.”

Mộ Hoan lúc này mới an tâm xoay người bước xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn sang thấy chó nhỏ cũng từ trên xe nhảy xuống. Cả hai song song bước vào vương phủ, thẳng đến Hiên Nguyệt Các, lúc rời khỏi Mộ Hoan không quên dặn hạ nhân chuẩn bị nước nóng.

“Người đâu, mau mang nước nóng vào.”

Tay chân nhanh nhẹn giúp chó nhỏ cởi xuống quan bào, lúc hầu hạ đều ghi nhớ tháo xuống hộ giáp tránh làm bị thương nàng. Đem từng kiện phụ sức, quan mão đặt lên khay bạc cho A Phúc mang đi, Mộ Hoan mới đứng dậy cùng chó nhỏ đến dục dũng ngâm mình.

Bất quá chỉ có A Ba Đáp Thấu Á Viên ngâm mình, còn Mộ Hoan ngồi trên thành dục dũng, cẩn thận dùng khăn thấm nước nóng chà lau người cho đối phương.

“Điện hạ mệt mỏi như vậy hay là ngày mai không cần lên triều.”

“Bản vương vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý, ngày mai không thể lười biếng được.”

“Nhưng mà…”

“Đừng lo lắng, bản vương đều tốt, chỉ là ban nãy có chút buồn ngủ.”

Biết khuyên cũng khuyên không được, Mộ Hoan đành ngoan ngoãn tiếp tục hầu hạ, trên mặt giấu không nổi vẻ bất mãn. Còn đương với tay vốc nước thì đột nhiên lại bị lôi ngã xuống dục dũng, bọt nước bắn tung tóe, hoảng hốt cố tìm cho mình một cái phao cứu sinh.

“Điện hạ!!”

Bắt gặp ý cười không đứng đắn của chó nhỏ, Mộ Hoan liền nổi giận trừng mắt: “Điện hạ ngài khi dễ thần thiếp!!”

“Đừng tức giận, bản vương lúc này chỉ muốn ôm nàng một cái.”

Nghe những lời này tâm tình bất giác nhũn ra thành nước, chậm rãi nghiêng người dựa dẫm vào đối phương. Y phục ướt dẫm khiến di chuyển khó khăn, buộc lòng Mộ Hoan phải đưa tay cởi xuống, chỉ lưu lại váy hoa mỏng như cánh ve và yếm thêu bạch cúc.

“Điện hạ…”

“Bản vương không phải cái bánh nhỏ mà ai muốn giày vò cũng được, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều mà hại thân.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhu tình như thủy, đem kiều hương ôm ấp ở trong lòng: “Thời gian này ai nấy đều bận rộn, A Phúc nói nàng ban đêm khó vào giấc, hảo hảo gọi thái y đến kê một đơn an thần tĩnh tâm đi. Dù phiền não nhiều thế nào cũng nên chú ý sức khỏe, đừng nhọc sức quá vì một việc, sau này còn phải sinh hạ oa oa cho bản vương nữa.”

Mộ Hoan ngẩng đầu lên, đáy mắt đều là tia quyến luyến: “Điện hạ luôn nhắc nhở thần thiếp, thần thiếp đều nhất nhất nghe theo. Chỉ có thần thiếp nhắc nhở ngài, nửa chữ ngài cũng nghe không lọt tai, còn bảo thần thiếp đừng quá lo lắng.”

“Bản vương vì đại nghiệp, tuyệt không thể để xảy ra sơ xuất.”

Nghe ra ý tứ của chó nhỏ, trong lòng Mộ Hoan hoảng hốt không thôi, mười đầu ngón tay bất tri bất giác run rẩy. Quả nhiên chó nhỏ từ đầu đã có tính toán muốn cùng tranh vị trí trữ quân, âm thầm nhẫn nhục rồi mới loại trừ dần đối thủ. Thậm chí bây giờ đã đủ cường đại mà đem suy tính trong lòng nói ra, nửa điểm câu nệ tỉ mỉ trước đây đều không còn nữa.

Bắt gặp dáng vẻ hoảng loạn từ kiều hương, A Ba Đáp Thấu Á Viên bình thản như cũ mở miệng: “Bản vương nghĩ nàng từ đầu đã minh bạch, có qua mắt ai cũng qua không nổi đôi mắt của nàng.”

“Thần thiếp thật sự đã nghĩ qua chỉ là không dám tin, điện hạ, loại chuyện tranh vị nguy hiểm như vậy thần thiếp khó lòng ủng hộ ngài.”

“Đến cả nàng cũng không ủng hộ bản vương sao?”

“Thần thiếp…” Mộ Hoan nói không ra lời, ảm đạm trút một tiếng thở dài: “Thần thiếp biết rõ kết cục của kẻ bại trận, cũng minh bạch thanh sử là do kẻ đại thắng viết nên. Nếu điện hạ thật sự tranh vị, thần thiếp chỉ có một câu cho ngài. Đời này thần thiếp không cầu vinh hoa phú quý chỉ cầu ngài bình bình an an.”

“A Hoan, bình an không phải ngồi yên là có được, cũng không phải nàng an phận là người khác sẽ buông tha cho nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ra sức ôm chặt Mộ Hoan ở trong lòng, móng vuốt bén nhọn tì lên vai nàng: “Họ vẫn sẽ ở sau lưng nàng đâm một nhát chí mạng thân bại danh liệt. Chỉ có trở thành kẻ mạnh, chỉ duy nhất trở thành kẻ mạnh nàng mới có thể tìm được cái gọi là bình an. A Hoan, người thân còn lại của bản vương là nàng, đến nàng cũng không ủng hộ bản vương, vậy bản vương sống tiếp còn có ý nghĩa gì?”

“Điện hạ, thần thiếp không phải không hiểu đau khổ trong lòng ngài, chỉ là thần thiếp lo sợ không yên. Nếu như điện hạ xảy ra mệnh hệ gì, thần thiếp phải sống làm sao? Oa oa của chúng ta phải sống làm sao? Điện hạ!”

“Như vậy bản vương chỉ có thể thắng, không thể bại. Ái phi, tin tưởng bản vương, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, sẽ cho nàng đường đường chính chính trở thành hoàng hậu!”

“Đây căn bản không phải thứ thần thiếp cần!”

Mộ Hoan nén chua xót trong lòng, dứt khoát đứng dậy bước lên thành dục dũng, tự mình đem sa y mặc lại cẩn thận.

“A Hoan!”

“Điện hạ…” Bóng lưng yếu ớt đổ xuống thành lưu ly, ảm đạm cất một lời: “Thần thiếp không có đủ dũng khí, thỉnh điện hạ lượng thứ bỏ qua.”

Dứt lời liền bước vòng ra sau bình phong, để lại bầu không khí trầm mặc đến thê lương.



Từ sau chuyện ở dục dũng, Mộ Hoan và chó nhỏ cũng không nói chuyện với nhau nữa. Đại khái sẽ không như trước cãi nhau inh ỏi rồi giận dỗi chạy đi khắp nơi cáo trạng, mà biến thành tịch mịch cùng trầm lặng đến thê lương.

Ta không nói, ngươi cũng không mở lời, cứ như vậy dùng lạnh lùng đối đãi nhau. Phu thê các nàng mặc dù thường xuyên tranh cãi, nhưng ít khi đến mức trở mặt thế này, khiến ai nấy đều cảm thấy không vui vẻ.

Thời gian này cận kề Tạ Ân điển lễ, Mộ Hoan cố kéo bản thân ra khỏi hoảng loạn cùng chán nản mà làm tốt phận sự của mình, đè nén đến độ lồng ngực cũng đau nhói. Ban đêm chó nhỏ đều lưu lại thư phòng hoặc là noãn thất, Mộ Hoan đều phải ghé đến xem thử một cái, lần nào cũng quá canh ba mới chịu thổi đèn đi ngủ.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Mộ Hoan rảo bước đến noãn thất xem xem chó nhỏ đã ngủ chưa, quả nhiên nến đã bị thổi tắt từ lâu.

Tường Liên đem phi phong khoác lên người nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nương nương ngoài này trời lạnh, hay là sớm hồi phòng đi.”

Đứng thêm một lúc nữa Mộ Hoan mới chịu đưa tay cho Tường Liên dìu về Hiên Nguyệt Các, trong lòng nổi lên một tia thất vọng.

“Nương nương, sao ngài không vào gặp điện hạ? Dù sao…”

“Bản phi đến nay vẫn chưa nghĩ thông suốt, ngươi bảo ta làm sao đi gặp điện hạ? Lẽ nào lại muốn cãi nhau một trận ta sống ngươi chết mới mãn ý sao?”

“Nô tỳ tin rằng nương nương không phải người như vậy.”

Bước chân cước bộ thoáng dừng lại, Mộ Hoan quay sang nhìn nàng, ảm đạm nở nụ cười: “Bản phi vốn là người không nói đạo lý, ở trước mặt điện hạ lại không phân nổi tôn ti, nếu không phải điện hạ nhân từ thì bản phi sớm đã bị ném ra khỏi vương phủ.”

“Nương nương, ngài không vui vẻ hà cớ gì không nói ra ngoài? Nô tỳ chưa bao giờ thấy ngài chịu ủy khuất lớn như vậy, rõ ràng đều là ngài hy sinh trước tiên, điện hạ lại oán trách ngài thật không công bình.”

“Phu thê với nhau còn tính chuyện công bình hay sao?”

“Nhưng mà…”

“Bản phi biết rõ điện hạ hùng tâm tráng khí, mong muốn lập thành đại nghiệp, lưu danh thanh sử. Nhưng đó lại không phải những gì mà bản phi muốn, chỉ cầu phu tế bình an, oa oa trưởng thành là đủ rồi. Đáng tiếc…” Mộ Hoan ngẩng đầu ngưỡng vọng ánh trăng bạc trên bầu trời: “Bản phi tâm nhãn hẹp, nhìn không xa không rộng bằng điện hạ. Dẫu sao bản phi cũng chỉ là một omega, ngoài quanh quẩn chuyện phu quân và oa oa thì còn nghĩ được gì nữa? Điện hạ oán trách ta không hiểu cho ngài, còn bản phi thì oán trách ngài không hiểu khổ tâm của ta. Tường Liên, có rất nhiều chuyện, phu thê bất hòa vô pháp giải quyết, chỉ xem kiên nhẫn được đến đâu mà thôi.”

“Nếu vậy đợi qua Tạ Ân điển lễ nương nương gặp điện hạ nói một lần, biết đâu chừng sẽ có kết quả.”

Mộ Hoan nhấc nhấc khóe môi, cũng không có mở miệng trả lời, lặng lẽ quay trở về Hiên Nguyệt Các của mình.

Đợi khi bóng dáng nho nhỏ kia biến mất, từ sau hòn giả sơn xuất hiện một bóng đen, lông mao thuần bạch như tuyết tựa hồ đang phát sáng dưới ánh nguyệt quang tinh xảo.

“A Hoan…”