Lang Hậu Truyền Kì

Chương 11




“Điện hạ, ngài cuối cùng cũng về rồi!!”

Tiểu công công tên gọi A Phúc hớt hơ hớt hải đuổi theo bước chân thoăn thoắt của tiểu bạch lang trước mặt. Cả ngày hôm qua điện hạ đột nhiên biến mất khiến cả hoàng thành được dịp gà bay chó sủa, hoàng thượng suýt chút đã lật tung toàn bộ cánh rừng chỉ để tìm nhi nữ bảo bối của mình.

“Phụ hoàng nói thế nào?”

A Phúc nhanh nhẹn chạy lên đẩy cửa cho chủ tử, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, biết tin ngài trở về đã lệnh nửa canh giờ sau phải có mặt ở Dưỡng Tâm Điện.”

“Được rồi, giúp ta chuẩn bị.”

“Tuân mệnh.”

Dứt câu, A Phúc quét mắt nhìn đám nữ nô trong điện, ý bảo bọn họ mau vào giúp chủ tử tắm rửa.

Hiện tại Thập điện hạ vẫn chưa vỡ lòng, đám nữ nô này sớm tối kề cận cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội ôm được đùi quyền quý nhân, chỉ sợ qua vài năm nữa Ngạc vương cung lại đổi nữ nô.

A Phúc đích thân chuẩn bị mũ mão cho chủ tử, ở phía sau bình phong nói vọng vào: “Hôm qua hoàng thượng rất giận dữ, còn lo ngài bị sát thủ ngoại bang bắt đi mất.”

“Ta rơi xuống sườn núi, tỉnh dậy thì trời đã tối chẳng tìm thấy đường về nên phải đợi đến sáng hôm sau.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc lắc người hai cái giãy nước văng tung tóe khỏi dục bồn, mắt dán chặt vào bức bình phong điểm họa mẫu đơn đình đài tráng lệ. Cả đêm hôm qua mất ngủ mãi đến sáng mới chợp mắt một tí đã bị đám người của phụ hoàng đánh thức, hai bên tai hiện tại chỉ còn những tiếng ong ong đáng ghét.

Nữ nô đem nước ấm đến, hỏi khẽ: “Ngạc vương điện hạ, ngài cần thêm nước không?”

“Không cần, lui xuống hết đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Đám nữ nô rời khi một lúc A Ba Đáp Thấu Á Viên mới chịu rời dục bồn, chân giẫm lên vải lót sàn mềm mại như nhung, cúi đầu lắc người giũ bớt nước bám trên lông mao.

A Phúc quỳ xuống hầu hạ lau người cho chủ tử, hỏi: “Điện hạ muốn khởi hành ngay hay đợi một lúc nữa?”

“Khởi hành ngay.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng đầu cho A Phúc lau nước ở hai bên tai, nói: “Đã gọi xe ngựa chưa?”

“Đã gọi, điện hạ cứ yên tâm.”

A Phúc cẩn thận lau vành tai cho điện hạ, đột nhiên phát hiện hai tai nhỏ đồng dạng sưng tấy đỏ bừng bừng, thoạt nhìn có điểm giống bị ai đó dùng một lực rất lớn vặn xuống.

“Điện hạ, tai ngài làm sao vậy? Bị dã thú tấn công sao?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghi hoặc: “Đang nói cái gì vậy?”

“Điện hạ đợi nô tài một chút.”

Vừa nói A Phúc vừa loay hoay mang gương đồng đặt trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, mặt gương phản chiếu hình ảnh lang nhĩ nho nhỏ mềm mại nổi một vòng sưng đỏ phi thường chói mắt.

A Ba Đáp Thấu Á Viên cảm khái, Mộ Hoan này cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì, nhéo đến hai tai của nàng đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.

“Mèo cào thôi.”

“Mèo cào?”

Mặc kệ A Phúc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên một mạch rời khỏi tẩm cung của mình hướng ra mã xa chờ sẵn ở bên ngoài. A Phúc cầm vội áo choàng và mão vải đuổi theo phía sau chủ tử, những cái khác có thể quên nhưng cái này tuyệt đối không thể.

Đợi chủ tử an tọa rồi A Phúc mới tiến đến giúp tiểu bạch lang đội mão vải, bên trên mão khảm đầy những viên hồng ngọc được mài giũa phi thường tinh xảo. Áo choàng thuần đen phủ qua nho nhỏ thân thể trắng noãn, cẩn thận cột lại hai đầu dây bằng lụa, mỗi lần đều cột cách yết hầu tầm một đến hai thốn.

Suốt quá trình A Ba Đáp Thấu Á Viên liên tục phối hợp nâng tay ngẩng đầu để A Phúc có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đôi mắt xanh biên biếc nhất mực dõi ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, chớp mắt một cái trời đã sắp vào đông rồi. Không biết Mộ Hoan đã an toàn về Đồng vương phủ hay chưa? Cái chân kia liệu có để lại di chứng nghiêm trọng hay không? Có vì chút đau đớn này mà khóc lóc thảm thiết giống hôm qua?

A Ba Đáp Thấu Á Viên giật mình, trừng trừng mắt, gì đây? Sao nàng phải quan tâm một omega loài người chứ? Mộ Hoan sống chết liên quan gì đến nàng, đúng là nhàn đến phát hoảng mà.

Mất nửa chung trà thời gian mới đến được Dưỡng Tâm Điện, A Phúc không được phép tiến vào nên chỉ có thể ở ngoài chờ điện hạ trở ra.

Nhanh chóng tiến vào trong Dưỡng Tâm Điện, kỳ thật A Ba Đáp Thấu Á Viên đã thủ sẵn tinh thần bị phụ hoàng mắng một trận. Chỉ sợ không có cơ hội trốn ra ngoài mang thịt lợn rừng cho Mộ Hoan, thân là Ngạc vương hứa mà chẳng giữ lời thì còn mặt mũi nào để nhìn mặt người khác?

Từ đằng xa đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn của phụ hoàng, bên cạnh còn có ba người khác. Tứ hoàng tỷ A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, lục hoàng tỷ A Ba Đáp Minh Oanh Cơ và bát hoàng huynh A Ba Đáp Truật Vu Hề.

Náo nhiệt như vậy?

Mặc dù tự hỏi nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đã có sẵn câu trả lời, nghiêm túc bước đến trước mặt phụ hoàng: “Thần nhi bái phỏng chậm trễ xin phụ hoàng trách tội.”

“Ngươi còn biết đến người phụ hoàng là ta sao?” Lang vương giận dữ quay đầu lại, chỉ tay vào đứa con gái nhỏ nhất của mình mà quát tháo: “Ngươi cả đêm qua đã đi đâu? Thân là vương gia một nước lại lang thang bên ngoài không nghĩ người khác sẽ đàm tiếu thế nào sao?”

“Phụ hoàng bớt giận.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vội vàng đỡ lời: “Thập hoàng muội không phải cố tình, mọi người ai cũng đều nhìn thấy nàng bị con sơn dương kia lôi đi mất.”

“Lang tộc chúng ta lại chịu thua một con sơn dương? Chuyện này đồn đãi ra ngoài trẫm lấy mặt mũi nào nhìn người chứ hả!?”

“Phụ hoàng, cái kia…” A Ba Đáp Thấu Á Viên nói không nên lời, đảo mắt phải trái tìm lý do biện hộ: “Thật ra con sơn dương kia rất lớn, so với ta cũng gấp bảy tám lần, ta do quá hiếu thắng nên mới không cẩn thận bị nó hất văng xuống sườn núi.”

“Hoàng muội, ngươi thật sự ngã xuống sườn núi?” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vội vã quay sang Lang vương, chấp tay nói: “Phụ hoàng tam tư suy xét, hiện tại quan trọng không phải trách tội thập muội mà nên gọi thái y đến giúp nàng kiểm tra. Thần nhi còn nhớ rõ sườn núi ở khu rừng đó rất dốc, nếu mà ngã xuống chỉ sợ nho nhỏ thân thể của nàng thật sự không chịu nổi.”

Lang vương dần hòa hoãn hơn một chút nhưng vẫn cứng giọng: “Là nó vô dụng thì đáng phải nhận kết quả như vậy!”

“Phụ hoàng, thần nhi làm sai nên cũng chẳng dám cầu mong gì chỉ xin phụ hoàng đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vặn vẹo mặt nhỏ nói tiếp: “Chút đau đớn này thần nhi chịu được, phụ hoàng nói đúng, là thần nhi vô dụng nên phải nhận lãnh hậu quả.”

Lang vương liếc nàng một cái, hừ lạnh: “Miệng lưỡi thật, được rồi, ngươi đã nói mệt mỏi thì về sớm nghỉ ngơi đi. Nếu còn để chuyện này xảy ra lần nữa thì đừng trách trẫm không nể tình phụ tử, đi đi!”

“Tạ phụ hoàng khai ân.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh nhẹn xoay người rời đi, âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng thoát được ải của phụ hoàng~

Được nửa đường lại nghe Lang vương nói: “A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, ngươi đưa nó về Ngạc vương cung đi.”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chấp tay: “Vâng, phụ hoàng.”

Trong lòng bỗng dưng chột dạ, A Ba Đáp Thấu Á Viên đảo mắt, nếu tứ hoàng tỷ cũng đi theo nàng làm sao trốn ra khỏi Ngạc vương cung?

Hai người, không đúng, hai sói một trước một sau rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Bên ngoài sắc trời trong xanh ôn noãn, cẩm tú cầu nở rộ một góc sân vắng lặng, vài ba cung nữ cầm mui tre múc nước tưới từng khóm hoa đẹp đẽ.

Lúc chuẩn bị lên xe ngựa lại nghe thấy tiếng nói của bát hoàng huynh: “Thập muội đợi một chút.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghi hoặc quay đầu lại: “Bát ca có gì sao?”

“Ta muốn nói ngươi hảo hảo chuẩn bị tâm lý đi.” A Ba Đáp Truật Vu Hề ý vị thâm trường nói: “Sắp tới Ngạc vương Cung của ngươi sẽ phi thường náo nhiệt.”

“Náo nhiệt? Phát sinh chuyện gì?”

“Ngươi không biết gì sao?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nửa thật nửa đùa nói: “Ta còn nghĩ ngươi sẽ háo hức chờ mong chuyện này nhất.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị hai người xoay như chong chóng, buồn bực mở miệng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Các ngươi đừng xem ta là oa oa mà trêu chọc nữa.”

“Sắp tới sẽ tuyển tú, ngươi không biết gì sao?”

“Tuyển tú liên quan gì đến ta?” A Ba Đáp Thấu Á Viên động động lỗ tai nhỏ, thờ ơ nói tiếp: “Ta đến giờ vẫn chưa vỡ lòng.”

“Ngươi đúng là chẳng hiểu chút gì tâm tư của phụ hoàng.” A Ba Đáp Truật Vu Hề đảo quanh trước mặt nàng, vung vẩy cái đuôi xám của mình: “Kỳ thật phụ hoàng lo lắng cho ngươi ít khi gần gũi omega nên mới dồn hết tâm tư vào buổi tuyển tú này, tự mình chọn ra trong số đó những omega gia thế hiển hách một chút để làm trắc phi cho ngươi sau khi vỡ lòng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên kinh ngạc mở to mắt: “Thật sự?”

“Lừa ngươi làm gì.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhìn quanh một chốc, lại nói: “Ta biết ta nói lời này sẽ có nhiều người cảm thấy chướng tai, nhưng tiểu thập, ta thật sự không mong ngươi ai cũng nhận vào Ngạc vương cung. Nếu ngươi có đủ khả năng bảo vệ và yêu thương đồng đều với tất cả thì hãy nạp, còn không thì đừng tùy tiện đùa giỡn thân thể họ.”

“Tứ hoàng tỷ, ngươi lại yếu đuối nữa rồi.” A Ba Đáp Truật Vu Hề phất phất tay sói, đôi mắt đạm kim lộ ra tia không hài lòng: “Thập muội của chúng ta là ai a? Là Ngạc vương của Ngạn Huyền đại lục địa này, muốn bao nhiêu omega mà không được? Ta biết ngươi nặng tình với Mộ Tước kia nhưng cũng đừng để thập muội học theo sự yếu đuối của ngươi chứ!”

“Được rồi, chuyện này ta không nói đến nữa, tùy ý tiểu thập đi.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng mở miệng hó hé nửa lời, nàng thừa hiểu nếu nàng đồng tình với tứ hoàng tỷ sẽ khiến bát hoàng huynh không vui, hoặc ngược lại. Trong những tình huống thế này giữ yên lặng vẫn là biện pháp tốt nhất, nhiều khi không cho ý kiến tốt hơn là bộc trực nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

“Tứ hoàng tỷ cũng không cần đi theo ta nữa, một mình ta về Ngạc vương cung cũng được.”

“Có thể hay không?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn có chút lo lắng: “Ngươi ngã từ trên sườn núi thương thế chưa biết có nghiêm trọng không, một mình hồi cung thật sự không vấn đề?”

“Ta không đi một mình, bên cạnh còn có A Phúc, tứ hoàng tỷ ngươi cứ an tâm.”

“Nếu vậy ta không phiền ngươi nữa, thượng lộ bình an.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngoan ngoãn cúi đầu: “Tứ hoàng tỷ, bát hoàng huynh, cáo từ.”

“Đi thong thả.”

Cúi chào lần nữa mới thật sự leo lên mã xa, an tĩnh vỗ mành ngồi yên lắng nghe tình huống diễn ra xung quanh. A Phúc định vào xe bồi cạnh để tiện hầu hạ lại bị A Ba Đáp Thấu Á Viên thô lỗ đuổi ra ngoài.

A Phúc trợn trắng mắt nhìn mành xe phẳng phiu trước mặt, hôm nay Ngạc vương cứ kỳ kỳ quái quái!?

Kiệu xe một đường an toàn dừng trước đại môn Ngạc vương cung, A Phúc nhanh nhẹn nhảy xuống đất, tiện tay bê bục gỗ đặt dưới chân kiệu.

“Điện hạ, đến nơi rồi.”

Vèo… vèo…

Gió thổi xào xạc, lá vàng bay bay.

Đứng gần một khắc vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, A Phúc nghi hoặc nhìn qua khe hở nhưng chỉ thấy một khoảng trống, kiên trì gọi thêm một lần nữa. Trong lòng nổi lên cảm giác bất an, A Phúc vội vàng xốc mạnh mành xe lên, không thấy gì ngoài mảnh giấy được dán trên thành xe.

Bản vương đi dạo một lát, ngươi dám cho người khác biết bản vương cắt phần cơm tối nay của ngươi!

Cùng lúc đó tại Ngự Thiện Phòng.

Lý ngự trù khó hiểu nhìn dĩa thịt lợn rừng nướng ở trước mặt: “Quái lạ, sao lại mất một cái đùi rồi?”