Đầu xuân, Lý Nhị Côn nghe các hải thương ngoài bến cảng nói, chiến loạn ở Đăng Lưu Mi đã kết thúc.
Lý Nhị Côn hai năm trước vận chuyển lượng lớn cây cánh kiến trắng từ Đăng Lưu Mi về, bởi vậy người Thứ Đồng rất có hứng thú với Đăng Lưu Mi. Trước kia, rất ít hải thương Thứ Đồng dám đi tới đó, bởi nạn cướp biển bên kia hoành hành ghê gớm, nếu hiện tại chiến loạn đã kết thúc, vậy hải mậu liền khôi phục, đây chính là thời điểm tốt đi buôn cây cánh kiến trắng.
Nhóm hải thương đều rục rịch, những ai hành động nhanh, đã giương buồm chạy đến Đăng Lưu Mi rồi.
Lý Nhị Côn ở nhà đứng ngồi không yên.
Ở Đăng Lưu Mi nhiều năm, Lý Nhị Côn biết nơi sản xuất cây cánh kiến trắng, biết đường, so ra chuyện buôn cây cánh kiến trắng ở Đăng Lưu Mi không ai thành thạo bằng hắn được.
Lý Quả giống như Lý Nhị Côn, nghe nói chiến loạn ở Đăng Lưu Mi kết thúc, cậu nghĩ tới cũng là buôn cây cánh kiến trắng.
Có điều chuyện ra biển tuyệt đối không được đề cập ở nhà, sẽ khiến nương tức giận.
Hai cha con thường ngày không nói chuyện mấy, lại không hiểu đối phương, cho nên cũng không biết kế hoạch buôn hương dược của nhau.
Đầu xuân, Lý Quả không vội vàng trở lại kinh thành, lúc này cậu đang tản bộ ở bến cảng của Thứ Đồng. Hai cha con gặp nhau ở bến cảng, nở nụ cười hiểu ý, Lý cha gọi Lý Quả lên một tửu quán trong bến cảng. Hai người đi chung với nhau, ngoại hình tương tự năm, sáu phần, người ngoài nhìn vào cũng có thể đoán ra bọn họ là phụ tử. Lý Nhị Côn năm mười tám đã sinh Lý Quả, năm nay vẫn chưa tới bốn mươi. Hai năm qua quen sống trong nhung lụa, nên trông còn trẻ, cường tráng, vẫn chưa tới thời điểm dưỡng lão.
“Nói về chuyện thuyền, có thể dùng thuyền của Tôn gia, con và Tiểu Tôn là bằng hữu từ nhỏ, hắn làm người chất phác thành thật.”
Người trong tửu quán hỗn tạp, phụ tử Lý thị ngồi ở trong góc, Lý Quả nhỏ giọng trò chuyện cùng Lý cha.
“Quả tử, phải có hải thuyền của riêng mình, không thể dùng thuyền của Tôn gia. Chỉ cần chúng ta vận chuyển hương dược, ngày sau khó tránh khỏi có va chạm với những đại cương thủ của Thứ Đồng.”
Cái gọi là đại cương thủ, chính là những đầu mục hải thương, những cương thủ này đều có hải thuyền to của riêng mình, cung cấp cho nhóm tiểu thương di chuyển.
“Cha, con đi thăm dò trước, rồi bàn lại chuyện mua thuyền tuyển người.”
Cũng phải quyết định trước con đường buôn bán chính, mới có thể bàn đến chuyện vận chuyển hương liệu, rồi mua thuyền tuyển người. Lý Quả có kinh nghiệm kinh thương phong phú, cẩn thận hơn Lý cha.
“Tiểu tử, ngươi lá gan không nhỏ, cũng không sợ bị người phiên bán hả. Còn chuyện làm ăn của ngươi ở kinh thành thì sao?”
Lý Quả tuổi không lớn lắm, nhưng gan to bằng trời, muốn làm cả hai việc cùng lúc.
“Cửa hàng trân châu làm ăn có tốt hơn nữa, thu nhập một năm cũng không bằng một chuyến buôn hương dược. Chưa kể, chuyện làm ăn ở kinh thành con có thể phái một người đi quản lý.”
Bọn hậu bối của cự thương sẽ không đích thân đi làm ăn, bọn họ phái ra các loại người đại diện, giúp bọn họ quản lý công việc làm ăn.
“Người đọc sách chẳng bảo hài tử thiên kim, chớ ngồi gần đại sảnh còn gì (*), ngươi an tâm đi bán châu, hương dược để cha đi.”
(*) 千金之子,坐不垂堂những người có tiền nên trân trọng cuộc sống và tài sản hiện có của họ, không dễ dàng mạo hiểm.
“Cha, con thấy cha mà đi, nương khẳng định không đồng ý.”
Ra biển mất tích mười năm, thật vất vả mới trở về được.
Lý Nhị Côn thở dài, lặng lẽ uống rượu, hắn thẹn vì nợ thê tử quá nhiều.
“Chờ hải thương lần lượt vận chuyển hương từ Đăng Lưu Mi đến Thứ Đồng, đến lúc đó, con sẽ lên thuyền của Tôn gia, thế là xong.”
Lý Quả trong lòng đã có kế hoạch.
“Phải là thuyền của Tôn gia.”
Quả tử mặc dù nặng tình nghĩa, nhưng làm ăn thì không nói tình cảm.
“Nương nấu cơm cho kho hàng của Tôn gia nhiều năm, nương biết thuyền của Tôn gia chưa bao giờ có tai nạn trên biển, hơn nữa thủy thủ Tôn gia, hỏa trưởng (giống thuyền trưởng), thầy địa lý đều là người giỏi nhất Thứ Đồng.”
Thứ Đồng có hai nhà đại cương thủ, một là Tôn gia, một là Vương gia, hai nhà này có thể độc quyền, là vì bọn họ chiêu nạp nhân tài hàng hải.
“Được đó, tiểu tử ngươi hiểu thấu hết tâm tư của nương ngươi luôn.”
Lý Nhị Côn nghĩ, nhi tử này của hắn đầu óc thật linh hoạt.
Do quyết định chờ đợi thời cơ đi tới Đăng Lưu Mi, Lý Quả chưa trở về kinh. Cậu sai người thông báo cho Chính Mẫn cùng chưởng quỹ, cậu sẽ ở lại Thứ Đồng, cửa hàng trân châu giao cho bọn họ quản lý, giao trách nhiệm ký trướng cho Lý chưởng quỹ.
Đoạn thời gian sống nhàn rỗi ở Thứ Đồng, Lý Quả làm bạn với người nhà, Quả nương thấy cậu không vội vã trở lại kinh thành, cũng không thúc giục cậu phải chú ý làm ăn, cảm thấy tiền kiếm nhiều kiếm ít không quan trọng, có thể ở bên cạnh nhau là tốt rồi. Lý Quả chơi đùa với Nhị Quả, dắt Quả Muội, cõng Bạc Châu, Bạc Châu vẫn gọi Lý Quả là cha, không chịu thay đổi, Lý Quả để mặc bé kêu vậy.
Chưa tới hạ, đã có ba, năm vị hải thương từ Đăng Lưu Mi buôn cây cánh kiến trắng về, số lượng vận chuyển được rất ít, song dẫu gì bọn họ cũng bình yên trở về. Phụ tử Lý gia vì thế thường mời nhóm hải thương này uống rượu, từ miệng bọn họ biết được ở Đăng Lưu Mi chiến loạn quả thực đã kết thúc, một vùng cướp biển ở Đăng Lưu Mi cũng bị khống chế.
Lý Quả đi tìm Quả nương kể ra chuyện đi biển, đó là một buổi chiều, Lý Quả đang ở trong phòng Quả nương chơi với Nhị Quả. Quả nương thấy Lý Quả muốn nói lại thôi, liền hỏi Lý Quả có chuyện gì. Lý Quả nói bóng gió về cây cánh kiến trắng ở Đăng Lưu Mi, cùng với gần đây có không ít hải thương chuyển hương dược từ Đăng Lưu Mi trở về.
“Nương, con và cha đã thương nghị rất nhiều ngày, cảm thấy bây giờ chính là thời cơ đi buôn hương dược, đường xá rất an toàn.”
“Chuyện buôn châu đang tốt ngươi không lo làm, còn muốn đi làm hải thương, ngươi mưu đồ cái gì? Tiền nhà chúng ta hai đời cũng dùng không hết.”
Quả nương cảm thấy cuộc sống thịnh vượng và giàu có như bây giờ, nàng đã là nằm mơ không dám tưởng tượng, hai cha con họ này lại còn không an phận như vậy.
“Mưu đồ kiếm tiền, còn có một chức quan nhỏ nữa.”
Chỉ làm hải thương, mới có thể có ngày dùng tài phú ngự trị các quy tắc của xã hội, cũng chỉ có làm hải thương, nỗ lực buôn bán hương dược, vật phẩm cho quan lại, mới có một ngày có thể được tặng một chức quan.
“Trong nhà có tiền, còn chuyện làm quan không phải việc loại tiểu dân như chúng có thể làm.”
Quả nương lắc đầu, hài tử của nàng rất thông minh, nhưng mà gan tày đình.
“Nương, chỉ có tài phú, không có quan nhân bảo hộ, sớm muộn cũng bị người cướp đoạt đi.”
Lý Quả lĩnh hội chuyện này thật sâu sắc.
“Quả tử, nương không nỡ để ngươi lại đi chịu khổ, lại nói thiên hạ này tiền nhiều như vậy, ngươi có thể kiếm hết sao.”
Quả nương đặt Nhị Quả lên giường, sờ khuôn mặt ngủ say sưa của Nhị Quả.
“Đừng tưởng nương không biết tâm tư của ngươi, kết hôn ngươi cũng không chịu, còn muốn chức quan, ngươi có phải thích tiểu nương tử nhà quan nào ở kinh thành rồi không?”
Trực giác người mẹ của Quả nương rất chuẩn.
Lý Quả nghe vậy mà ngây ra, nương đoán lợi hại quá, nếu cậu mà lộ ra chút sơ hở nào, không chừng nương đã nhìn ra quan hệ của mình và Khải Mô rồi.
“Không có, con không thích tiểu nương tử ở kinh thành.”
Lý Quả lắc đầu xua tay. Cậu chỉ yêu vị thám hoa lang trong kinh thành mà thôi.
Tôn Tề Dân không tham dự vào hải mậu của gia tộc, mệnh hắn rất tốt, hàng năm chỉ để ý tiền được chia, không cần bôn ba lao khổ. Hải mậu, Tôn gia có người đại diện. Thuyền của Tôn gia qua lại tới vương quốc Samboja (nay là Sumatra, Indonesia), vận chuyển đi đồ gốm sứ, chở về ngà voi, châu ngọc, cùng các loại hương dược chất lượng kém.
Lý Quả tìm tới Tiểu Tôn thương nghị chuyện mượn thuyền của Tôn gia đi Đăng Lưu Mi, Tiểu Tôn đương nhiên đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong xuôi chuyện này, liền giương buồm xuất phát. Người đại diện của Tôn gia tên gọi Trần Yên, là người Thứ Đồng, chính trực tráng niên, có hơn mười năm kinh nghiệm mậu dịch ở hải ngoại.
Thời điểm ra khơi, đã là tháng sáu, nghi lễ cầu nguyện núi Cửu Nhật của quận thủ với quan Thị bạc ty Thứ Đồng đã qua từ lâu, bọn họ bị rơi lại phía sau rất nhiều hải thương.
Không chút hoang mang giương buồm, thuyền rời Thứ Đồng, đến Quỳnh Châu gặp được đội tàu của Tuần kiểm ty, cũng trong đội tàu này, Lý Quả nhận ra Viên Lục Tử. Viên Lục Tử mặc trang phục võ nhân, tư thế oai hùng hiên ngang.
“Nam Quất, đã lâu không gặp, ngươi sao lại ở trên thuyền của Tôn gia?”
Gia tộc Viên Lục Tử trấn thủ Quỳnh Châu nhiều năm, mà hải thuyền xuôi nam, đều cần tiếp tế tại điểm này, bởi vậy Viên Lục Tử nhận ra thuyền của Tôn gia.
“Viên huynh, ta đang làm hải thương, sau này phiền chiếu cố nhiều.”
Lý Quả gặp cố nhân vô cùng vui vẻ, ở trên thuyền chắp tay.
“Các ngươi không phải cũng muốn đi Đăng Lưu Mi chứ?”
Những ngày qua, lượng hải thuyền qua Quỳnh Châu tăng lên dữ dội, người người đều đi đến Đăng Lưu Mi.
“Chính có ý đó.”
Trần Yên tiến lên hành lễ, hắn nhận ra Viên Lục Tử, ngày xưa cũng từng gặp mặt.
“Từ mùa đông năm ngoái, chiến loạn ở Đăng Lưu Mi kết thúc, hải thuyền đi tới không ngớt, người Giao, cướp biển cũng dồn dập điều động, phải cẩn thận.”
Qua Quỳnh Châu, chính là địa giới của người Giao, người Giao hung ác, bán đường đánh cướp không nói, còn có đám lưu manh vô lại ở Triều Mân tụ tập trở thành cướp biển.
“Đa tạ Viên huynh báo cho, chúng ta sẽ cẩn thận.”
Lý Quả nhìn Viên Lục Tử anh khí kiên cường trên thuyền Tuần kiểm, cậu nghĩ người này sau khi thành võ tướng, dáng vẻ đường đường, nhưng không biết hắn và Liễu Thúc Vũ kia thế nào rồi.
“Giao tình giữa ngươi ta, còn nói tạ ơn gì. Nào, ta hộ tống các ngươi qua địa giới của Giao Chỉ.”
Viên Lục Tử vừa nói ra lời này, người trên thuyền của Tôn gia đều cảm kích vạn phần.
Thủy thủ trên thuyền của Tôn gia đông đảo, thật ra không sợ đánh nhau với cướp biển, nhưng mà có thể tránh dây dưa với chúng, vẫn là chuyện may mắn.
Đến lúc này Trần Yên mới nhìn Lý Quả với cặp mắt khác xưa, Tiểu viên ngoại Lý gia này, vậy mà còn biết Viên Kỳ cháu của chủ nhân soái phủ Quỳnh Châu.
Có đội tàu của tuần kiểm ty hộ tống, hải thuyền Tôn gia bình yên vượt qua địa giới của Giao Chỉ, đến Chân Lạp.
Bọn họ thả neo ở Chân Lạp nhận tiếp tế, ở tửu quán tìm hiểu thông tin về Đăng Lưu Mi, xác nhận Đăng Lưu Mi kết thúc chiến loạn, cảng biển lúc này neo đậu hải thuyền các quốc gia, vô cùng náo nhiệt phồn hoa.
Từ Chân Lạp ra khơi, thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đến Đăng Lưu Mi, thuyền Tôn gia cập cảng, thấy cánh buồm san sát, quả nhiên tin đồn nghe được ở Chân Lạp không sai.
Đăng Lưu Mi là tiểu quốc, trải qua nhiều năm chiến loạn, nơi đây người phiên thưa thớt, những người bán hương dược ở cảng biển phần nhiều là người Chân Lạp cùng Ma Lan. Giao dịch với những người này cũng có thể mua được cây cánh kiến trắng chất lượng cao, giá cả đương nhiên là đắt, song buôn về nước vẫn còn lợi nhiều. Đại đa số thương nhân đều giao dịch cùng bọn họ, bớt được việc, không cần nguy hiểm tính mạng vào vào núi rừng.
Lý Quả mua cây cánh kiến trắng xong cũng không dừng lại ở Đăng Lưu Mi, mà xuất phát trở về Thứ Đồng luôn. Giữa đường thả neo ở Quỳnh Châu tiếp tế, thuyền mới vừa cập bờ, liền nghe thấy binh lính của Tuần kiểm ty lớn tiếng nói: “Thuyền của Tôn gia đến”. Mọi người ở trên thuyền còn chưa rõ, tưởng xảy ra chuyện gì, không ngờ Viên Lục Tử vội vã tới rồi bảo với Lý Quả hắn muốn lên thuyền đi Thứ Đồng.
Thuyền của Tôn gia vui vẻ trợ giúp Viên Lục Tử, mỗi khi ra khơi, đều đi qua Quỳnh Châu, giao hảo với Viên gia là chuyện tốt đẹp, cầu còn chẳng được nữa là.
Viên Lục Tử hành lý đơn giản lên thuyền, hắn là người bình dị gần gũi, không hai ngày liền quen thân với người chèo thuyền, ở trên boong thuyền hóng gió ngắm biển, thích ý biết bao. Lý Quả hỏi hắn sao đột nhiên muốn đi Thứ Đồng? Viên Lục Tử nhìn sóng biển trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nghe nói Thúc Vũ đang nhậm chức ở Phúc Châu, mùa thu năm ngoái thì đi nhậm chức.” Lý Quả tuy không biết Viên Lục Tử cùng Nhị lang Liễu gia này có quá khứ thế nào, mà Viên Lục Tử xem ra vẫn luôn nhớ mãi không quên. “Nói như vậy, ngươi phải đi Phúc Châu chứ?” Thứ Đồng gần Phúc Châu, từ Thứ Đồng đi tới Phúc Châu, chỉ mất mấy ngày.
Gió biển thổi lên gương mặt anh lãng của Viên Lục Tử, thời gian qua hắn ở Quỳnh Châu, thần thái thoạt nhìn sáng láng, vài nét thư sinh được sinh ra ở kinh thành đã sớm biến mất hầu như không còn.
“Không, ta đến Thứ Đồng một chút, ngươi nên nhiệt tình làm tốt vai trò chủ nhà vào.”
“Yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn thử khắp tửu lâu thành đông.”
Nhớ tới cảnh ăn uống năm xưa ở kinh thành, hai người bèn nhìn nhau cười.
Viên Lục Tử hỏi Lý Quả chuyện ở kinh thành, tại sao không lo buôn bán châu, đột nhiên ra biển làm hải thương, Lý Quả kể ra hết.
“Ta nghe nói Triệu Tử Hi là thám hoa lang bảng vàng, thật lợi hại, hắn cũng mới mười chín tuổi thôi.”
Viên Lục Tử trò chuyện một chút thì nhắc tới Triệu Khải Mô.
“Hắn đang ở Hồng Châu, nhậm chức thông xử.”
“Hồng Châu cách Thứ Đồng cũng không xa, ngươi đi gặp hắn chưa?”
“Chưa, ta đã rất lâu chưa từng gặp hắn.”
Lý Quả rất nhớ Triệu Khải Mô, nhưng mà có nhớ cũng chẳng thể làm được gì. Bởi vậy dù cho ra biển, cậu cũng mang theo thư của Triệu Khải Mô bên người, giấu ở trong gối, buổi tối lại lấy ra đọc.
May mà A Thất thường phải đi trấn Cảnh Đức vận chuyển đồ sứ, giúp hai người bọn họ thư từ qua lại được.
Viên Lục Tử cũng không biết Lý Quả cùng Triệu Khải Mô là quan hệ tình nhân, bằng không hắn sẽ sụt sịt một phen mất.
An toàn đến Thứ Đồng, Lý Quả không thiếu một miếng thịt nào đứng trước mặt Quả nương, Quả nương thấy cậu bình yên trở về, kinh hồn bạt vía nhiều ngày, đến lúc này mới yên tâm. Lý Quả cùng Quả nương nói đợi sau này thuận lợi chạy mấy chuyến làm ăn, quen biết với người buôn hương ở Đăng Lưu Mi sẽ giao cho người đại diện đi làm, cậu không cần tự mình ra biển nữa.
Viên Lục Tử ở lại Thứ Đồng, ở tại Tịnh Công trạch, mỗi ngày không phải ra ngoài đi dạo, thì cũng ở trong viện ngắm hoa cỏ. Lý Quả nói cho hắn biết đây là trạch viện Triệu Khải Mô từng sống, cũng nói cho hắn chuyện lúc nhỏ của mình và Triệu Khải Mô. Kể chuyện hải đại ngư, suýt chết đuối rồi cứu giúp còn có chuyện đuổi theo khi Khải Mô rời đi, Viên Lục Tử nghe mà thổn thức vô cùng.
“Ta cùng Thúc Vũ, khi còn nhỏ quen biết ở Lĩnh Ngoại, Liễu công lúc đó làm Trích quan ở Khâm Châu. Nương ta là người Khâm Châu, một năm cùng nương đi thăm lại Khâm Châu, thấy Thúc Vũ ở trong quan xá, cậu ấy khi đó mới sáu tuổi. Không ngờ chúng ta sau khi lớn lên, lại gặp nhau ở kinh thành. Lúc gặp nhau, cả hai đều không nhận ra đối phương, nhưng mà vừa gặp đã như quen lâu rồi, sau khi kết giao, mới nhớ lại chuyện lúc tuổi ấu thơ, thật thú vị.”
Viên Lục Tử cười, lúc hắn nói tới Liễu Thúc Vũ, ánh mắt thật dịu dàng.
Mấy ngày sau, Viên Lục Tử đi tới Phúc Châu.