Láng Giềng

Quyển 3 - Chương 86: Tiểu nương tử trong tây viện




Đêm khuya, Triệu Khải Mô từ trên giường đứng dậy, Lý Quả ngủ ở bên cạnh hắn cũng lập tức tỉnh lại. Ánh nến mờ tối, Lý Quả giúp Triệu Khải Mô mặc quần áo, đến khi Triệu Khải Mô mặc chỉnh tề thì Lý Quả vẫn chỉ mặc mỗi bộ quần áo trắng sát người.”Cẩn thận bị cảm lạnh.” Triệu Khải Mô nhéo tay Lý Quả một cái, thanh âm hắn thật dịu dàng. Lý Quả nhẹ nhàng ôm Triệu Khải Mô một cái, nói: “Đi đường cẩn thận.”

Đã là giờ hợi, trên đường đen kịt, vắng vẻ. Bàn tay to ấm của Triệu Khải Mô sờ lên gương mặt Lý Quả, hắn ôn hòa nói: “Ngươi cũng mặc y phục vào đi, ta đưa ngươi trở lại.”

Tối nay hai người uống rượu, gương mặt Lý Quả đến lúc này vẫn đỏ bừng bừng, tựa hồ cảm giác say còn chưa tản đi. Huống hồ, thân thể Lý Quả không khỏe lắm, đối với chuyện như vậy, Triệu Khải Mô cũng hỏi ra.

“Không cần đâu, ta sẽ tự về, chúng ta tách ra đi.”

Lý Quả gỡ tay Triệu Khải Mô ra, nói không sao cả. Nghĩ thầm, Triệu Khải Mô lại dùng ánh mắt như thế nhìn chăm chú cậu, e rằng mình lại phải trốn trên giường, liền vơ chăn lên che mặt.

“Ta không sao.”

Đối với ánh mắt quan tâm sâu sắc của Triệu Khải Mô, Lý Quả không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói ra ba chữ này. Dù thế nào, Lý Quả cũng không muốn bị người khác phát giác ra mối quan hệ giữa cậu và Triệu Khải Mô. Thừa dịp bóng đêm, lén lút đến đây, yên lặng từng người rời đi là tốt nhất, quan hệ của bọn họ không thể thấy được ánh sáng.

“Ta lần tới trở lại thăm ngươi.”

Triệu Khải Mô vén tóc rối tung của Lý Quả ra sau tai, hắn hôn Lý Quả một cái.

“Ừm.”

Lý Quả dịu ngoan gật đầu.

Triệu Khải Mô xuống lầu, Lý Quả đứng ở bên cửa sổ.

Chỉ chốc lát liền thấy Triệu Khải Mô cưỡi ngựa, A Lý đốt đèn ở bên, hai người như không có chuyện gì xảy ra rời đi. Mỗi khi Triệu Khải Mô đi qua cửa sổ, hắn cũng sẽ không quay đầu lại, nếu không, hắn hẳn đã có thể nhìn thấy thân ảnh Lý Quả mặc quần áo đơn bạc, lặng người đứng dưới ánh trăng.

Dưới vầng trăng, Triệu Khải Mô dần biến mất trong màn đêm. Lý Quả chợt thấy lạnh, mái tóc dài bị gió thổi loạn, nên đã đóng cửa sổ lại. Từ cửa sổ đến giường chỉ cách nhau mấy bước chân, Lý Quả chạy bước nhỏ, bàn tay chống trên eo.

Lý Quả đỏ mặt nghĩ, thế nhân đều bị dáng vẻ văn nhân đoan chính của Triệu Khải Mô lừa dối rồi.

Triệu Khải Mô một chủ một tớ đi tới thành đông, về Triệu trạch. A Lý gọi cửa, người trong viện đều đã ngủ, nội tri ra mở cửa. Triệu Khải Mô rất ít khi đêm khuya về nhà, bất quá hắn mỗi khi muốn về muộn, đều sẽ báo trước cho cha nương. Tối nay, hắn dùng cớ là cùng bằng hữu tụ hội.

Số lần gặp gỡ cùng Lý Quả rất ít, không đến nỗi bị người nhà phát hiện.

Triệu Khải Mô trở về phòng ngủ, trong phòng rất tối, nữ hầu Sắt Sắt nằm ở giường riêng, nghe thấy tiếng của Triệu Khải Mô liền vội vàng đứng lên. Nàng giúp Triệu Khải Mô cởi quần áo, hầu hạ Triệu Khải Mô tắm rửa.

Sắt Sắt mọi thứ đều tốt, duy chỉ có ánh mắt nhìn Triệu Khải Mô mang theo vài phần si niệm. Điều này khiến Triệu Khải Mô cảm thấy không thoải mái, hắn tuy rằng quen có nữ hầu bên cạnh, nhưng hắn không cần một nữ hầu mê luyến hắn.

Người không giống với vật, một khi dính đến tình cảm, liền có chấp niệm.

Triệu Khải Mô nằm ngủ trên giường lớn, Sắt Sắt nằm ở trên tháp, lặng yên không một tiếng động.

Triệu Khải Mô chính trực tinh lực tràn đầy, cùng phòng với một nữ tử trẻ tuổi ôn hương nhuyễn ngọc đã lâu, nhưng luôn ngoảnh mặt làm ngơ, chớ đừng nói tới chuyện hoan hảo. Cũng may Sắt Sắt xưa nay nội liễm ít lời, nếu gặp phải loại người hầu xảo quyệt có ý đồ riêng, bẩm báo cho Triệu phu nhân biết Triệu Khải Mô ngay cả đầu ngón tay nàng cũng không chạm vào, Triệu phu nhân khó tránh khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Sáng sớm, Triệu Khải Mô định qua viện cha nương thỉnh an, còn chưa xuất viện, liền nghe nội tri bẩm báo Ngô Bá Tĩnh tới chơi. Ngô Bá Tĩnh là vị hoàn khố, làm việc khác người, hắn mà có hứng thú, nửa đêm canh ba cũng có thể đến gõ cửa Triệu trạch.

Lão Triệu không thích vị hậu sinh này, không biết làm sao hắn lại là lão hữu của nhi tử, song cũng không thể trực tiếp hạ lệnh trục khách đi.

Ngô Bá Tĩnh cài roi ngựa bên hông, khoanh tay đứng vẹo người ở ngoài cửa viện, chờ Triệu Khải Mô đi ra.

“Khải Mô, còn nhớ ta có nói với ngươi về viện mới không? Hôm nay ta đặc biệt đến mời ngươi đi xem đấy.”

Ngô Bá Tĩnh mở rộng cánh tay, khoác lên vai Triệu Khải Mô.

“Nhớ chứ.”

Chẳng phải là Oanh Oanh lâu xây ở thành tây à.

Người khác xây nhà mới, đều sẽ lấy cái tên nghe thật khí thế, đẳng cấp, Ngô Bá Tĩnh cố tình lấy hai chữ “Oanh oanh” tục khí, tràn ngập mùi phấn son.

Triệu Khải Mô và Ngô Bá Tĩnh có thể coi như là biết nhau từ thuở mặc quần yếm, Ngô Thanh Nghiễn là tri kỉ của lão Triệu, hai thanh niên bọn họ tri giao, hai nhà thế giao.

Triệu Khải Mô cưỡi ngựa trắng, Ngô Bá Tĩnh cũng cưỡi ngựa trắng. Hai vị thế gia tử đệ nhẹ nhàng, cẩm y đai vàng, cùng rong ruổi ra ngoại ô phía tây, chuyện trò vui vẻ, thu hút không ít ánh mắt.

Tại thành đông, tên tuổi Ngô Bá Tĩnh không được tốt, ai cũng biết Ngô gia có một đôi huynh muội hành vi táo bạo, chỉ có thể trách Ninh Đức công chúa không thể lấy mình làm gương, mà Ngô Thanh Nghiễn lại sợ vợ, không dám quản giáo con cái.

Nhưng mà Ngô Bá Tĩnh rất tuấn mỹ lại đa tình, hơn nữa làm việc chỉ bằng yêu thích, hoàn toàn không để ý cái gọi là lễ giáo, thân phận. Rất nhiều nữ tử nhà dân yêu thích hắn.

Tính tình Ngô Bá Tĩnh khác hẳn với Triệu Khải Mô, thú vị chính là, hai người từ nhỏ đã là bằng hữu cực tốt.

Hai con ngựa leo lên gò núi, Ngô Bá Tĩnh cầm roi ngựa, chỉ về sân trước một lâu các ở xa xa, cười sang sảng nói: “Về sau đánh bóng thì tới nơi này. Ở đây non xanh nước biếc, so với cái thành đông chen chúc tốt hơn cả trăm lần!”

“Bá Tĩnh, ngày hè phải đến chỗ này nghỉ mới được.”

Triệu Khải Mô ngửa mặt lên nhìn mây trắng đang trôi trên trời, ngọn núi xanh rì ở xa xa, thôn xá ở gần dòng suối. Tại nơi này, một đại trạch viện rộng rãi, thoáng đãng đứng đó, trông thật vui vẻ tự tại khiến người khác phải ước ao.

“Ha ha, đã biết ngươi sẽ thích mà, ta để lại cho ngươi một phần lầu các. Bất quá lão đệ, ngươi nếu thi đậu kỳ thi xuân, sẽ không hưởng nổi phần thanh phúc này đâu.”

Cũng chỉ có Ngô Bá Tĩnh dám nói như vậy, công danh dưới cái nhìn của hắn giống như cặn bã.

“Vậy ta không thi đi nữa.”

Triệu Khải Mô cười ha ha.

Nếu năm nay không tham dự kỳ thi, sẽ không có nhiều phiền não như vậy nữa, song cũng chỉ có thể ung dung tự tại một năm thôi.

Nếu như vậy, cũng chỉ có thể nói trước mặt Ngô Bá Tĩnh. Chính mình bao nhiêu năm khổ cực đọc sách, bao con người gửi gắm nơi hắn. Nhân sinh không phải lúc nào cũng có thể theo ý mình, nhân sinh cũng có khắc chế, có theo đuổi, Triệu Khải Mô không muốn chính mình tầm thường vô vị mà sống.

Ngô Bá Tĩnh cùng Triệu Khải Mô đi tới Oanh Oanh lâu, trong nhà mọi người tụ tập từ lâu, Ngô Bá Tĩnh đãi thiết yến ở trong nhà.

Chỉ có Triệu Khải Mô là Ngô Bá Tĩnh tự mình đi mời, những người khác, Ngô Bá Tĩnh chỉ phái người hầu gửi thiệp, ngay cả Tần Trọng Bình cũng chỉ đến thế.

Tiến vào trạch viện, Triệu Khải Mô mới phát giác lầu các cao vút tận mây, sân trước rộng rãi nhìn không thấy điểm cuối.

Ngô Bá Tĩnh tổ chức yến khách ở đông viện, bên cạnh mười, hai mươi khách nhân, có hơn chục kỹ nữ hầu rượu, không ai là không xinh đẹp.

Ca múa mừng cảnh thái bình, ăn uống linh đình, không nói quốc sự, chỉ nói phong hoa tuyết nguyệt.

Sau khi uống mấy chén rượu vào bụng, Triệu Khải Mô đứng dậy, một mình vào trong viện ngắm hoa. Hắn đối với tửu sắc, không thể nói là yêu thích, song đối với hoa cỏ, từ trước đến giờ luôn nhiệt tình.

Men theo con đường nhỏ cong cong, Triệu Khải Mô đi đến một cái đình, thấy trong đình đã có người, chính là Tần Trọng Bình.

“Tử Hi, ngươi cũng ra à?”

“Nghe nói Bá Tĩnh tìm được không ít kỳ hoa dị thảo trong núi về, ta đến xem. Ngược lại ngươi, sao một thân một mình ở đây?”

Tần Trọng Bình tác phong nghiêm túc, làm người khoan dung, nhân ái, ở cạnh ai cũng có thể hòa hợp được.

“Ngươi nghe đi.”

Tần Trọng Bình nhẹ nhàng nói.

Triệu Khải Mô lúc này mới để ý thấy sát vách có âm thanh, là tiếng cười nói của nữ tử, lúc có lúc không, tựa hồ có không ít nữ tử.

“Là tiểu nương tử Ngô gia cùng bạn nàng.”

Triệu Khải Mô cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì lạ, Ngô Bá Tĩnh phi thường sủng ái muội muội của hắn là Ngô Anh Anh. Vị tiểu nương tử này từ trước đến giờ không kiêng dè gì, khá ỷ lại huynh trưởng nàng.

“Hai muội muội của ta cũng có mặt.”

Lúc nói lời này, lông mày Tần Trọng Bình cuộn xoắn lại, lộ ra vẻ xấu hổ.

“Chẳng qua là đến ngắm hoa cùng bạn gái chơi đùa mà thôi, ngươi lo xa rồi.”

Triệu Khải Mô không cảm thấy nữ tử cứ phải ru rú ở trong nhà, không được bước ra khỏi cửa, đây đều là những nữ tử chưa kết hôn, mười bốn, mười lăm mười sáu tuổi, lại muốn dùng các loại giáo điều đi giam cầm các nàng, không khỏi quá tàn nhẫn.

“Tử Hi, A Yên ta đương nhiên yên tâm, nhưng mà A Đào trẻ tuổi, nếu gặp phải kẻ xấu, không cẩn thận bị gièm pha, ngược lại thành ra hại nàng.”

Đông viện cách một bức tường, có đông đảo nam tử tráng linh đang uống rượu mua vui. Bằng hữu của Ngô Bá Tĩnh loại người gì cũng có, Tần Trọng Bình cũng không phải căng thẳng vớ vẩn.

“Ta đã bảo không nên để các nàng lại đây, không biết sao nương kế cứ…”

Phát giác mình nói xấu trưởng bối, Tần Trọng Bình không tiếp tục nói nữa.

Triệu Khải Mô sớm nghe thấy, vị nương kế của Tần Trọng Bình là người mạnh mẽ, biết luồn cúi.

“Cũng là làm khó ngươi.”

Triệu Khải Mô không cảm thấy Tần Trọng Bình đáng thương, ngược lại rất kính phục hắn. Đây là huynh trưởng tốt khó gặp, quan tâm, bảo vệ hai muội muội như vậy.

Trong lúc hai người trò chuyện, một con diều rơi xuống đình, bên kia tường cũng đồng thời truyền đến tiếng kinh hô nho nhỏ của nữ tử.

Tần Trọng Bình nhìn thấy, vội vã leo lên cây mộc lan, gỡ con diều treo trên đó xuống.

Ngay lát, quả nhiên có một nữ tỳ lại đây đòi diều.

Tần Trọng Bình đưa cho nàng, ôn hòa nói: “Dây bị đứt rồi, lát nối tiếp là được.”

Nữ tỳ cầm diều, ánh mắt lại rơi trên người Triệu Khải Mô, nàng trộm liếc mắt nhìn, rồi vội vã chạy đi.

Triệu Khải Mô cùng Tần Trọng Bình ở đông viện, các tiểu nương tử đang ở tây viện, hai cái viện cách nhau một bức tường. Hai viện tương thông, có cửa ra vào, có đường qua lại, trên tường còn có thật nhiều cửa sổ gỗ.

Cây cối lượn quanh, xuyên qua cửa sổ gỗ mơ hồ có thể thấy được bóng người phía đối diện.

Nữ tỳ đi không lâu sau, liền thấy mấy vị tiểu nương tử vui cười lại đây, lén lút áp sát tường nhìn trộm.

Sắc mặt Tần Trọng Bình nhất thời như gan lợn, hắn không phải thẹn thùng, mà là xấu hổ. Hắn nghe thấy trong mấy tiếng cười đùa này, có âm thanh của A Đào muội muội hắn. Triệu Khải Mô nghe ra tiếng của Ngô Anh Anh, Triệu Khải Mô cơ trí dịch bước chân, đứng ở dưới một bụi trúc.

Hắn là một đại nam nhân, còn sợ tiểu nữ tử nhìn trộm, chỉ là phương pháp của Ngô Anh Anh quá hoang đường, hắn cảm thấy nếu bị Ngô Bá Tĩnh biết, Ngô Bá Tĩnh dẫu là người hào hiệp, cũng sẽ phải lúng túng.

Mỗi lần ra vào Ngô trạch, Triệu Khải Mô đều biết Ngô Anh Anh núp trong bóng tối nhìn trộm hắn. Hắn không có bất kỳ ý niệm gì đối với tiểu nương tử này, chẳng qua là cảm thấy đau đầu.

Lúc này, Ngô Anh Anh và A Đào ở tây viện nói: “Ca của ngươi sao cũng ở đây?” A Đào xem thường nói: “Nhìn tên ngốc hắn làm gì kìa?” Rồi thẹn thùng mà nhỏ giọng hỏi: “Triệu Nhị lang ở đâu rồi? Ta sao không thấy.” Đám bạn gái bên cạnh chế nhạo nàng, nàng không buồn phản bác: “A, các ngươi nếu không thích hắn, còn qua đây làm gì.” Ngô Anh Anh đặt ngón tay ở bên môi, làm động tác xuỵt. Nàng xuyên qua rừng trúc, thấy được thân ảnh Triệu Khải Mô, trong mắt nàng đều là mê luyến.

Đám tiểu nương tử này líu ra líu ríu, không kiêng dè chút nào, đều điểm trang thật xinh đẹp. Tình cảm giữa các nàng tựa hồ rất tốt, nhét chung một chỗ, nhìn trộm đông viện. Chỉ có một nữ tử ăn mặc giản dị, tướng mạo không đẹp đứng xa xa, chẳng hề tiến lên, người này chính là A Yên. A Yên không chỉ đứng xa các bạn gái, trên thực tế, đám bạn gái cũng không để ý tới nàng, cảm thấy nàng đàng hoàng trịnh trọng, quá vô vị, có bạn gái thậm chí còn lấy tướng mạo ra chế nhạo nàng.