Láng Giềng

Quyển 3 - Chương 84: Khúc chiết




Ngày khai trương cửa hàng sắp tới, Lý Quả đến cửa hàng thợ mộc lấy bảng hiệu, đi theo cùng còn có A Kỳ và A Tiểu.

A Kỳ sau khi đến kinh thành, không ở cửa hàng trân châu thì cũng chỉ ở trong trạch viện, tiếng phổ thông của hắn rất kém, kinh thành lại lớn đến mức khó mà tin nổi, hắn càng không dám ra ngoài.

Ba người đi qua giáo phường ở thành nam, lầu các nguy nga, trước cửa xe ngựa nô nước tụ hợp. Người nhà quê A Kỳ nói: “Tòa nhà khí thế như thế, có phải là nhà của đại quan nào không?”

“Ta nghe nói bên trong có rất nhiều nhạc kỹ, thấy bảo đẹp lắm.”

A Tiểu nói bằng tiếng phổ thông đậm chất xứ Mân, người Lĩnh Nam như A Kỳ nghe thấy mà cứ ngẩn ra.

“Không phải nhà của đại quan đâu, là giáo phường. Nghe nói nơi đây, dân thường cũng có thể vào.”

“Quả viên ngoại đừng nói đùa, ta mà tới gần, còn không đánh ta.”

A Kỳ học Chu Chính Mẫn gọi Lý Quả là Quả viên ngoại, còn gọi rất thuận miệng. A Kỳ mặc bộ quần áo cũ, vừa nãy ở cửa hàng trân châu làm rất nhiều việc nặng, đầu gối, giày đều là bụi bặm. Chỉ nhìn bề ngoài thì trông quá chán, ai không biết còn tưởng hắn cũng là người hầu luôn.

Nghe A Kỳ kể chuyện rời khỏi Thương Hải Châu lúc trước là do bị đuổi đi. Vì cuối năm lúc kiểm kê hàng, đông gia phát hiện bị mất mấy viên Tứ phân châu thứ phẩm. Truy cứu tới, thì vu cho A Kỳ là người trông giữ kho. Lý chưởng quỹ đương nhiên phải giúp biện hộ cho đứa cháu thật thà này rồi, vì vậy hai người cùng nhau cuốn gói rời đi.

Chuyện bị đuổi ra khỏi cửa hàng trân châu, rồi không tìm được việc làm ở trên đất Quảng Châu, không ai muốn thuê hắn khiến A Kỳ nản lòng suốt một quãng thời gian dài.

“Không đâu, chờ cửa hàng trân châu bắt tay vào làm ăn rồi, ta dẫn ngươi đi giáo phường nghe Liễu Tức Nương xướng khúc.”

Cho dù Lý Quả chưa bao giờ nghe khúc, cũng biết Liễu Tức Nương nổi tiếng thế nào.

“Quả viên ngoại, vậy quyết định rồi nhé.”

Tuy rằng không biết Liễu Tức Nương là ai, nhưng mà có thể đi vào trạch viện xa hoa như vậy, vẫn khiến A Kỳ mười phần mong đợi.

“Quyết định vậy.”

Kỳ thực, Lý Quả cũng không biết phải thế nào mới có thể đi vào giáo phường này nghe khúc. Lý Quả rất kỳ vọng sau khi khai trương cửa hàng, có thể mang cho cậu tài phú, thậm chí là địa vị xã hội ở kinh thành.

Cửa hàng thợ mộc Thôi rất khó tìm, để tới đó phải băng qua phố Nhai Tâm sầm uất, qua giáo phường, kỹ quán, tiến vào một cái hẻm sâu, tiệm nằm tút ở trong đó.

Nếu như không phải Chu Chính Mẫn giới thiệu tiệm mộc này, người ngoại địa như Lý Quả làm sao biết nơi này. Theo Chu Chính Mẫn nói, bảng hiệu cửa hàng trân châu Chu gia cũng từ tay thợ mộc Thôi này mà ra, chỗ đó làm ăn cẩn thận còn dùng vật liệu tốt, nên có mưa nắng qua ngày thì mấy năm sau vẫn không bị hỏng.

Chỉ là một cái bảng hiệu, Chu Chính Mẫn cũng tốn không ít tâm tư.

Hôm nay, Chu Chính Mẫn trở về Chu gia để nói chuyện với đại bá của hắn về việc mở cửa hàng trân châu. Tại hắn cũng rề rà mãi đến lúc sắp khai trương mới chịu đi báo.

Lý Quả từng gặp qua đại bá của Chính Mẫn ở Liêm Châu, lúc đó đã có ấn tượng không tốt đẹp gì về vị thương nhân eo quấn đầy bạc kia rồi. Lão Chu là một hán tử cường tráng nghiêm khắc, Chính Mẫn luôn sợ hắn.

Nếu nói tới các nghề ở kinh thành, thì có đến mấy trăm loại hình làm ăn, ngoại trừ mấy cái nghề liên quan đến rượu muối hương dược cần phải trường kỳ giao thiệp với quan phủ ra thì những cái khác có thể coi là ai mở cũng được. Nhưng mà quả thực cũng có chuyện người cùng nghề sẽ cạnh trạnh, không đội trời chung như quán canh bầu Lưu gia và canh bầu Trương Châu cùng một con phố vậy.

Đã đến tiệm mộc, Lý Quả không nghĩ ngợi tiếp nữa, chào hỏi thợ mộc Thôi, nghiệm thu bảng hiệu giao cho hắn làm. Ở một cửa hàng, bảng hiệu cực kì quan trọng, tiêu tốn số tiền lớn, bảng hiệu “Trân châu Lý Chu” trông rất khí thế, Lý Quả cực kì thoả mãn.

Lý Quả để A Kỳ và A Tiểu, cùng với một người làm của tiệm mộc đưa bảng hiệu tới phố Chu Tước môn.

Người bên cửa hàng dắt ngựa tới, A Kỳ cùng A Tiểu hỗ trợ nhấc bảng hiệu lên, bảng hiệu này được làm bằng gỗ tốt, rất nặng, một người ôm không nổi.

“Quả viên ngoại, ngươi không về cùng chúng ta à?”

Thấy Lý Quả đi về một hướng khác, A Kỳ hỏi.

“Ta còn có việc, ngươi và A Tiểu về trước đi.”

Lý Quả phất tay một cái, đi trước.

Bên ngoài cửa hàng thợ mộc có một con hẻm thông nhỏ, ngay phía trước tiệm, ngõ rẽ về hướng đông. Lúc Lý Quả đến thì không phát hiện ra, song lúc ra khỏi tiệm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy phía trước bên dưới hàng cây um tùm xanh biếc có một bảng hiệu khách sạn bị che khuất mất.

Lý Quả rất quen thuộc thành nam, cậu thường hay tới khu này. Nhai Tâm phố ở thành nam vô cùng náo nhiệt, song đối với cậu và Triệu Khải Mô mà nói, đấy không phải điểm hẹn hò tốt.

Lý Quả đi dọc theo con hẻm xéo này, đi thẳng, quả nhiên không ngoài sở liệu của cậu, bên phải con hẻm có lối đi về Quốc tử giám.

Khách sạn có tên là Tề Phúc quán, tòa nhà trông có vẻ cổ xưa. Cây cối trong quán rất tươi tốt, có nhiều cây già thân mình cao to, che khuất đi hơn nửa kiến trúc của khách sạn. Lý Quả đi vào khách sạn, thấy bên trong quả nhiên yên tĩnh, người phục vụ mặc quần áo sạch sẽ khéo léo, nho nhã lễ độ. Khách sạn có bảy, tám gian phòng, đã cho thuê bốn gian, Lý Quả lanh lợi, dò la hết người thuê là ai, toàn là thương nhân từ nơi khác đến.

Lý Quả vừa ý một gian phòng hướng đông nhất trên lầu hai, hai bên căn phòng này không chỉ không có hộ nào đang ở, còn cách xa cầu thang.

Nhìn khách sạn từ bên ngoài vào, chỉ cảm thấy cổ điển, đến khi người làm của quán mở cửa phòng, Lý Quả mới kinh ngạc phát hiện gian phòng rộng rãi, trang trí xa hoa, trong phòng còn có cả phòng khách, gia cụ được trang bị đầy đủ.

Lý Quả hết sức hài lòng, hỏi giá tiền. Tiểu nhị của quán cười tươi, báo ra một cái giá tuyệt không rẻ. Lý Quả khẽ cắn răng, giao trước một tháng tiền thuê phòng.

Ra khỏi khách sạn, Lý Quả tính toán lại, phát hiện nếu như cậu ở khách sạn này trong ba năm, vậy tiền thuê đủ cho cậu mua một toàn nhà cỡ trung ở thành nam rồi.

Lý Quả miên man nhớ lại có lần cậu từng nghe tiên sinh kể chuyện nói về một điển cố, gọi là Kim ốc tàng kiều. Kim phòng này là cậu bỏ tiền bản thân ra thuê, vậy Khải Mô chẳng phải là A Kiều sao.

Cất đi túi tiền đã rỗng, có chút mất mát ra khỏi ngõ hẻm, đứng ở ngoài phố lớn. Lý Quả quay đầu lại quan sát con hẻm, phát hiện ra nếu cậu muốn vào hẻm này, sẽ phải băng qua kỹ quán bên cạnh giáo phường, nếu người nào không biết lại mỗi ngày thấy cậu chạy tới nơi này, nhất định sẽ cho là cậu học tật xấu, trầm mê nữ sắc, vậy thì quá oan uổng rồi. Nhưng mà cậu cũng coi như là trầm mê nam sắc thật.

Những ngày qua rất bận rộn, hiện nay đã chuẩn bị tốt các công việc cho ngày khai trương cửa hàng, lại còn tìm được cả khách sạn mới, Lý Quả tâm tình sung sướng, rảo bước chân về Chu Tước môn. Nơi này dòng người như nước chảy, là địa phương tốt để đào vàng. Cửa hàng trân châu còn chưa khai trương, đã có không ít người đến đây nhìn, hiếu kỳ hỏi bán thương phẩm gì. Ngày mai cửa hàng khai trương, còn không biết phải náo nhiệt cỡ nào.

Lý Quả nghĩ thầm, sải bước nhanh về cửa hàng trân châu. Cậu còn chưa tới nơi, đã thấy rất nhiều người đang tụ tập ngoài cửa hàng, cậu còn tưởng là bách tính hiếu kỳ đến đây quan sát tiệm, mãi đến tận lúc cậu đẩy đám người ra, đến gần nhìn, mới phát hiện ra có chuyện không ổn.

Ở môn đường của cửa hàng, một tấm bảng hiệu hình chữ nhật nát vụn nằm trên đất, trên bảng hiệu mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Trân châu”, “Lý Chu” nhưng đã bị dẫm đến hoàn toàn thay đổi. Không nói chiêu bài này, mà trong môn đường có một người ngồi, trên đầu bị thương, chính là A Kỳ. Trong cửa hàng truyền ra tiếng khóc của A Tiểu, Lục Châu đang giúp A Tiểu lau mặt.

“Lý đông gia, vừa nãy có một đám người vọt tới, chẳng nói chẳng rằng đã đập phá bảng hiệu.”

Lý chưởng quỹ nhìn thấy Lý Quả, đi lên phía trước, lão là người từng trải qua sóng to gió lớn, lời nói bằng phẳng.

Lý Quả mở to mắt nhìn trừng trừng bảng hiệu bị giẫm nát, hai tay cậu siết chặt lại, tức giận không thôi. Nghe Lý chưởng quỹ bình tĩnh nói vậy, cậu cũng dần tỉnh táo lại. Chờ cậu ngẩng đầu lên, lửa giận trên mặt đã biến mất, cậu nhìn Lý chưởng quỹ, A Kỳ trong mắt đầy vẻ khổ sở, áy náy.

Ngàn dặm xa xôi mời Lý chưởng quỹ, A Kỳ đến kinh thành, còn chưa khai trương, bảng hiệu đã bị kẻ khác đập phá.

“Đừng đau lòng khổ sở, vạn sự khởi đầu nan.”

Lý chưởng quỹ vỗ vỗ vai Lý Quả, Lý chưởng quỹ thấy Lý Quả tựa hồ ủ rũ đến muốn khóc.

Lý Quả gỡ tay chưởng quỹ xuống, ra hiệu cậu không có chuyện gì, cậu tự đến chỗ A Kỳ, kiểm tra tình hình thương tổn của A Kỳ. Đầu A Kỳ bị đánh vỡ, đang bụm tay lên. A Kỳ và Lý Quả chạm mắt nhau, A Kỳ vung tay, tỏ vẻ hắn không sao. Lý Quả tiến vào cửa hàng xem A Tiểu, trên mặt A Tiểu toàn vết thương, còn gãy mất hai cái răng cửa, đang há mồm khóc to. Lục Châu giúp hắn lau máu trên mặt, mắt nàng đỏ hoe, nét mặt cực kỳ tức giận. Lục Châu thấy Lý Quả lại đây, nàng lau khóe mắt, nói: “Là người của Chu gia, Chu đại ca cũng đánh nhau với bọn họ.”

Lý Quả gật đầu, cậu đoán được, cậu rất tự trách. Tuy rằng nếu như cậu lại đây sớm hơn chút thì cũng xông vào đánh nhau chung thôi, nhưng mà dù sao cũng hơn lúc phát sinh chuyện này, cậu lại không có mặt.

“Chính Mẫn đâu?”

Trong cửa hàng không nhìn thấy bóng dáng Chu Chính Mẫn.

“Hắn nói muốn đi đòi một lời giải thích, đi mất rồi.”

Lý chưởng quỹ nhẹ nhàng giải thích cho Lý Quả.

Theo Lý chưởng quỹ thấy, việc này vì Chu Chính Mẫn mà xảy ra, quả thật cũng là phải người này đi giải quyết. Song ngày hôm nay những người này thô bạo đập phá như vậy, có thể thấy được chúng không biết sợ, khinh người quá đáng.

“Giờ lo cho hắn cũng không được.”

Lý Quả lắc đầu, cậu đi đến bên cạnh A Kỳ. Sắc mặt A Kỳ tái nhợt, ngón tay che vết thương, dính máu đỏ tươi.

“Kỳ ca, ta cõng ngươi đi y quán.”

Lý Quả ngồi xổm người xuống, tính cả lần này, đây là lần thứ hai A Kỳ vì cậu mà bị kẻ khác đánh vỡ đầu.

“Quả viên ngoại, ta tự đi được.”

A Kỳ loạng choà loạng choạng đứng dậy, Lý Quả dùng sức đỡ lấy.

Hồi ở Quảng Châu, A Kỳ và Lý Quả cao bằng nhau, song chỉ sau một năm, A Kỳ giờ chỉ cao tới tai Lý Quả.

“Chưởng quỹ, phiền ngươi đóng cửa cửa hàng lại.”

Lý Quả quay đầu nói với Lý chưởng quỹ.

“Các ngươi đi đi, ta qua đó sau.” Lý chưởng quỹ gật đầu.

Đoàn người từ từ tản ra, Lý Quả đỡ A Kỳ, Lục Châu đỡ A Tiểu, bốn người rời cửa hàng trân châu, đi tới một y quán ở phụ cận.

Đi trên đường, A Kỳ nói: “Quả viên ngoại, là lỗi của ta. Chu đại ca vốn muốn lý luận cùng bọn họ, thế nhưng ta thấy đám người đó đập phá bảng hiệu, liền xông lên đánh nhau với.” Lý Quả lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta cũng sẽ đánh một trận với chúng.” Cũng là Chu Chính Mẫn tốt tính như vậy, mới có thể muốn giảng đạo lý. Tấm chiêu bài này, bên trong có bao nhiêu là tâm huyết của Chu Chính Mẫn.

Người nhà họ Chu đã thô bạo ngang ngược như thế, thì cũng không cần quan tâm sắc mặt của bọn họ.

“Quả ca, đầu lĩnh nhóm đến đập phá, là đường ca của Chu đại ca.”

Lục Châu trợn mắt hạnh lên đầy giận dữ, nàng chỉ vào A Tiểu.

“A Tiểu thấy chúng đập bảng hiệu, vội đóng cửa cửa hàng, song cái tên cường đạo kia đạp chân vào A Tiểu.”

Nghe câu này, Lý Quả tức giận đến cả người phát run. A Tiểu chỉ là một đứa bé, ngoan ngoãn thành thật, đường huynh của Chu Chính Mẫn tốt xấu gì cũng từng là người có học sao lại hung ác đến vậy?

Xưa kia, Lý Quả có lần cảm thấy cậu bị kẻ khác bắt nạt là bởi cậu nghèo, chỉ cần giàu có lên sẽ không còn phiền não như vậy nữa. Nhưng mà ở đất kinh thành, cậu chỉ là một thương nhân tha hương đến, nhỏ bé như loài kiến.

Đến y quán, lang trung cắt đi tóc chỗ bị thương của A Kỳ, trực tiếp biến thành cái đầu hói, vẻ mặt A Kỳ như khóc không ra nước mắt.

A Tiểu bị thương nhẹ, bôi thuốc lên chỗ bị tróc da xong thì ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Trong lòng Lý Quả lo lắng cho Chu Chính Mẫn, lúc trước còn nói không cần lo cho hắn, nhưng mà Chu Chính Mẫn là sinh tử chi giao của cậu, làm sao có khả năng không thèm quan tâm chứ.

“Quả ca, ngươi đi đi, chưởng quỹ chắc sắp qua rồi.”

Lục Châu thấy Lý Quả đứng ngồi không yên, nàng hiểu tâm tư của Lý Quả.

“Vậy ta đi tìm Chính Mẫn.”

Lý Quả đứng dậy, chỉnh lý quần áo.

“Quả ca, ngươi đừng đánh nhau với họ nhé.”

Lục Châu không yên lòng, dặn trước.

“Sẽ không, ta đi lát sẽ trở về.”

Nói xong lời này, Lý Quả ra khỏi y quán, nghĩ không biết Chính Mẫn về nhà không, trước đi qua Chu gia một chuyến đã.

Lý Quả sẽ không ngây ngốc một mình tới Chu gia đòi công đạo. Cậu và Chu Chính Mẫn quá nhỏ bé, cậu hiện tại không thể làm gì, song sẽ không cứ bỏ qua như vậy được. Món nợ này, cậu nhớ rồi.