Láng Giềng

Quyển 3 - Chương 75: Tiếng ngựa hí trong đêm




Giáo phường nằm tại thành tây, ở phụ cận trường Thái học, Quốc tử giám. Vũ nữ, nghệ nhân của giáo phường thi thoảng cũng sẽ đến Ngõa Tứ biểu diễn. Triệu Khải Mô rất ít khi đi giáo phường hay Ngõa Tứ, Ngô Bá Tĩnh bằng hữu hắn thì ngược lại, người này phóng túng cực kỳ, gần đây mê đắm Liễu Tức Nương của giáo phường, Tức thị đi giáo phường, cũng đi Ngõa Tứ, nói là hoang đường chút thì chính là đang si tình.

Ngô Bá Tĩnh là nhi tử của Tả vệ tướng quân Ngô Thanh Nghiễn, cha hắn là một nho sinh tính tình không nóng không lạnh, gần như cổ hủ, năm đó chó ngáp phải ruồi cưới được nương hắn là Ninh Đức công chúa. Ninh Đức công chúa xinh đẹp, mạnh mẽ, trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ đều do Ninh Đức công chúa định đoạt, ngay cả việc lão Ngô dạy bảo con cái cũng phải được nàng cho phép, bởi vậy Ngô Thanh Nghiễn dứt khoát không quản luôn.

Hai nhà Triệu Ngô đều ở tại thành đông, Triệu Khải Mô từ thuở nhỏ đã biết Ngô Bá Tĩnh.

Hôm nay Quốc tử giám được nghỉ, Ngô Bá Tĩnh mời Triệu Khải Mô, Tần Trọng Bình nhi tử Tần đại học sĩ, Lâm Canh cháu của Lâm Chiêm sự, còn có Chu Cẩm nhi tử của Thiếu phủ cùng đến “Trích Tiên” uống rượu.

Năm người tuổi tác xấp xỉ, cùng học tập tại Quốc tử giám với Triệu Khải Mô chỉ có Tần Trọng Bình. Bởi vì bọn họ còn trẻ, chưa vào quan trường, cho nên có thể tụ tập một chỗ, chứ hai ba năm sau, mọi người tứ tán, đại khái sẽ như chân trời góc biển.

Uống rượu ở “Trích Tiên” đến khi chiều muộn, Lâm Canh cùng Chu Cẩm vì có việc nên rời đi trước, Ngô Bá Tĩnh mời Triệu Khải Mô cùng Tần Trọng Bình đến Ngô trạch ngắm san hô, nói là mua được từ một thương nhân của Liêm Châu, có màu đỏ tươi, còn nhỏ, tầm ba năm tuổi.

San hô khác các loài vật khác, nó là kỳ trân nằm sâu dưới đại dương, khai thác, vận tải nó tiêu hao lượng lớn nhân lực tài lực, huống hồ dưới biển sâu nguy cơ tứ phía, bảo vật thường dễ dàng lấy mạng người.

Ngô gia có nhiều kỳ trân dị bảo, Ngô Bá Tĩnh còn là kẻ hoàn khố không thích che giấu, hễ có đồ quý giá, đều khoe cho bằng hữu xem.

“Ta nghe nói vớt trai ngọc tách châu ra đã là việc cực kì nguy hiểm, cũng không biết san hô lớn như vậy, làm sao lấy từ trong biển sâu ra được.”

Tần Trọng Bình nhìn vậy tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Sống gần biển đương nhiên có dân bơi rất tốt, nghe nói từ khi ra đời đã sống ở trên thuyền, đến chết cũng không lên bờ. Trân châu hay san hô đều do bọn họ cung cấp.”

Ngô Bá Tĩnh kiến thức rộng rãi, hắn chưa từng ra khỏi kinh thành, nhưng lại biết rất nhiều về kỳ nhân, kỳ vật tứ phương. Nếu hắn dùng năng lực nghe nhiều biết nhiều này khi đi học, không chừng đã sớm có công danh. Ngô Bá Tĩnh lớn hơn Triệu Khải Mô một tuổi, khi còn bé giống như Triệu Khải Mô, nổi tiếng là thông minh từ bé.

“Là đản dân, sinh hoạt ở thuỷ vực đông nam.”

Những năm Triệu Khải Mô sống tại Thứ Đồng, cũng từng gặp qua.

Lúc nghe nói san hô đến từ Liêm Châu, Triệu Khải Mô rơi vào trầm tư, Lý Quả rời Quảng Châu, chính là đi đến Liêm Châu, đó là chuyện một năm trước.

Một năm trước, Triệu Khải Mô hồi kinh, hắn mới vừa đi khỏi, Lý Quả liền bị người hãm hại tống vào lao ngục, cũng như bị đuổi khỏi cửa hàng trân châu. Sau đó đi tới Liêm Châu, nơi có thể gọi là đất của nam man mà mưu sinh.

Lý Quả khi nào đã rời khỏi Liêm Châu? Vì sao rời đi? Triệu Khải Mô không biết gì cả.

Tin tức từ Hồ Cẩn chỉ dừng lại đến hè năm nay. Nghe huynh trưởng Triệu Khải Thế nói, vì đuổi bắt cướp biển, Hồ Cẩn bị thương. Triệu Khải Mô đoán, hẳn là bị thương ở tay, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.

Trò chuyện ở Ngô trạch, bất giác màn đêm đã buông xuống, Tần Trọng Bình cùng Triệu Khải Mô đứng dậy nói lời từ biệt. Hai người đi ra thì thấy một bóng người màu xanh biếc, nhẹ nhàng chạy về hướng hành lang trồng đầy hoa. Triệu Khải Mô nhận ra đó là nha hoàn của Ngô Anh Anh, gọi là Bình tỷ.

Ngô Anh Anh là muội muội Ngô Bá Tĩnh, mười lăm tuổi. Lúc nàng còn rất nhỏ, từng cùng huynh trưởng đến nhà bằng hữu chơi. Lúc lớn hơn chút, liền không dễ dàng ra gặp người khác nữa.

Ngô Bá Tĩnh lắc đầu, hắn khẳng định nha hoàn này mới đứng ở ngoài nghe trộm, mà muội muội của mình đang ở trong hành lang.

Muội tử của hắn thì hắn hiểu chứ, nàng không để ý tới Tần Trọng Bình, Tần Trọng Bình tuy rằng nho nhã, cũng là một nhân tài, song kém xa Triệu Khải Mô anh tuấn kiên cường, phong độ bất phàm.

Ngô Bá Tĩnh tự xưng là vinh hoa phú quý, tài mạo song toàn, song cũng có lúc hắn cũng không khỏi nể phục, Triệu Khải Mô âm thầm, được người khác coi trọng bản lĩnh.

Tự mình tiễn hai vị bằng hữu ra khỏi cửa, Ngô Bá Tĩnh trên đường còn lo lắng chuyện Anh Anh nhìn trộm không cẩn thận bị bằng hữu nhìn thấy. Đơn phương hứa hẹn định ước với Triệu Khải Mô là chuyện tốt, nhưng mà lão Triệu gia yêu thích nữ tử theo khuôn phép cũ.

Triệu Khải Mô ra khỏi Ngô trạch, từ biệt cùng Tần Trọng Bình. Người chăn ngựa cùng A Lý đã chờ ở ngoài đại trạch, Triệu Khải Mô cưỡi ngựa về nhà, lúc này hạt tuyết bay lượn, phủ cả lên người. Triệu Khải Mô nhớ tới đêm qua ra khỏi Quốc tử giám, lúc đi trên Mộc Kiều đã gặp được Lý Quả.

Lý Quả cầm đèn, lẻ loi đi một mình ở phía trước, cậu co người đầy mệt mỏi, lạnh đến mức run lên cầm cập. Nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, vội vã tránh dưới gốc cây liễu.

Triệu Khải Mô nghĩ cậu hẳn phải biết là mình mới tránh đi như vậy.

Một năm này, Lý Quả thay đổi rất nhiều, cậu trở nên lễ phép chu đáo, cẩn thận từng li từng tí một.

Biết Lý Quả ở kinh thành, điều này khiến Triệu Khải Mô cảm thấy vui mừng, song cũng chỉ giới hạn lại ở chỗ vui mừng, hắn sẽ không biểu lộ ra.

Trở lại nhà, nữ hầu giúp Triệu Khải Mô cởi phong bào, nhìn nữ hầu rũ phong bào, hạt tuyết rơi lả tả xuống đất. Triệu Khải Mô lập tức gọi A Lý vào phòng, hắn lấy ra năm lượng bạc, gói vào khăn tay, để A Lý đưa tới tứ phương quán.

Hắn mơ hồ cảm thấy Lý Quả tới kinh thành, làm tiểu nhị quán canh bầu ở ngoài trường Thái học, chỉ sợ là vì thấy hắn, chứ cũng không phải là trùng hợp.

Lần đầu tiên tương phùng, ngạc nhiên mà vội vàng, lần thứ hai, Triệu Khải Mô tự mình đến quán canh bầu xác định, sau đó chờ bên bờ liễu. Đây vốn là chuyện hắn nên làm, người nọ là bạn cũ, hàn huyên vài câu là lẽ thường. Nhiều hơn nữa, hắn không nên làm.

Trời đông giá rét, tặng năm lượng bạc để cậu mua thêm quần áo mùa đông, mua thêm than chống rét, cũng là thói thường của con người.

A Lý đi rồi trở về, nhưng không ngờ đến lúc quay lại, A Lý lại đưa ra ba lượng bạc cùng một cái tử bào.

Nhìn thấy cái tử bào này vẫn còn tốt như lúc ban đầu, Triệu Khải Mô yên lặng rất lâu, rất lâu.

Hắn cảm thấy lồng ngực như bị nện một quyền, khởi điểm có chút hoảng loạn, sau đó là đau đớn, tiếp đó trong chớp mắt là cảm giác nghẹt thở, cuối cùng trở lại vẻ lạnh lùng trước đó.

Triệu Khải Mô cởi bỏ ngoại bào, tròng tử bào lên, mới một năm thôi, mà ống tay, vạt áo của tử bào đã trở nên hơi ngắn, lúc trước mặc, thân bào hay ống tay đều dài rộng.

Vẫn còn có thể mặc, chỉ là tựa hồ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để mặc nó.

Triệu Khải Mô cởi tử bào, tiện tay treo nó ở giá áo.

Hắn cởi áo tháo giày, nằm ở trên giường, mở mắt đến tận đêm khuya vẫn không thể ngủ được. Đơn giản đứng dậy, mở ra rương quần áo tìm kiếm, tìm một hồi lâu, mới tìm ra một sợi dây ngũ sắc.

Sợi dây đã phai màu, buộc một đồng tiền nho nhỏ. Triệu Khải Mô ngồi ở trước bàn gương, cầm dây ngũ sắc buộc vào cổ tay, nhưng buộc không được, nó bị ngắn hơn một đoạn thấy rõ. Rõ ràng nó đã từng vừa với cổ tay Triệu Khải Mô, đó là khi Triệu Khải Mô còn là nam hài mười một tuổi.

Dây thừng màu xám trắng, sợi dây ngắn hụt đi, thậm chí đồng tiền cũng bị gỉ, không khỏi nhắc nhở thời gian đã trôi đi, nó cũng trở thành một vật xưa cũ.

Triệu Khải Mô không muốn trả nó cho Lý Quả, hắn cũng không hẳn quá coi trọng vật này, hay ký thác người vào vật, quá hư huyễn mờ mịt, thế nhưng lúc này, tựa như hắn chỉ có vật phẩm này là quý giá.

Nghỉ phép một ngày, sáng sớm Triệu Khải Mô trở về Quốc tử giám, lúc đi ngang qua quán canh bầu, không khỏi nhìn lâu thêm một lúc, hắn thấy Lý Quả đang quét sạch cửa gỗ bị đập hỏng, bên cạnh cậu có một nam tử mặc trang phục nho sinh, đang bận giúp chặt nhỏ cửa sổ gỗ đã bị hỏng ra. Nhìn kỹ, vậy mà là Viên Lục Tử.

“Nam Quất, ta thấy gỗ này tốt đấy, nhóm lửa chắc nỏ lắm.”

Viên Lục Tử chặt cửa xuống làm gỗ, thân thiết trò chuyện cùng Lý Quả.

“Viên lang, đây là gỗ bưởi, hữu dụng đấy.”

Âm thanh Lý Quả trong trẻo, dễ nghe, cảm giác thật mềm mại.

“Ha ha, hóa ra là gỗ bưởi, vậy không đốt nữa.”

Viên Lục Tử hào phóng cười lớn.

Triệu Khải Mô nghĩ Viên Lục Tử sinh ra từ gia đình võ quan, hành vi cử chỉ khó tránh khỏi có chút hoang đường, song cũng là người hoạt bát, thú vị.

Sáng sớm đông đảo giám sinh cùng người hầu đi tới trường Thái học, Quốc tử giám, Lý Quả đang chăm chú quét tước, vẫn chưa ngẩng đầu, đương nhiên cũng không phát hiện ra Triệu Khải Mô.

Hai người bọn họ ba lần gặp mặt, đều vào buổi tối, song phương đều nhìn không rõ được nhau.

Triệu Khải Mô đến hôm nay mới nhìn kỹ tướng mạo Lý Quả, cậu mặc quần áo vải thô, sạch sẽ, làn da trắng nõn, gương mặt ôn nhã xinh đẹp. Nếu đổi sang bộ áo may khéo khác, rồi chải đầu tóc chỉnh tề, mang phát quan, nói cậu là học trò trong trường Thái học, cũng có người tin tưởng.

Một năm này, cậu thay đổi không nhiều lắm, có cao hơn một chút.

Buổi trưa, Triệu Khải Mô sai A Lý đi mua một phần canh bầu, A Lý là người hầu tốt, nghe lời răm rắp, hơn nữa chưa bao giờ hỏi ngược lại.

Triệu Khải Mô dĩ vãng không thích ăn canh bầu, cảm thấy quá nhiều mỡ, hắn yêu thích đồ ăn thanh đạm chút. Nhưng chỉ cần A Lý mua canh bầu về, hắn vẫn sẽ từ từ ăn.

Hôm nay A Lý bưng canh bầu trở về, chạy mệt đến nỗi thở không ra hơi, một bát canh bầu còn bốc hơi nóng nghi ngút.

“Nhị lang, ta biết vì sao sáng sớm nay cửa sổ bọn họ bị hỏng rồi, chính là quán canh bầu đầu đường kia làm.”

“Có điều chỉ đạp hỏng một cái cửa sổ, cũng không tiện báo quan.”

“Quá xấu xa, trời lạnh thế này, không có cửa sổ, bên trong cửa hàng sắp thành hầm băng rồi.”

A Lý bản chất là người nói nhiều, Triệu Khải Mô cũng chỉ lẳng lặng nghe.

“Cũng chẳng biết vì sao, hôm nay không thấy Lý công ở trong quán.”

Trong lòng A Lý kỳ thực biết được nguyên nhân Nhị lang sai hắn đi mua canh bầu, cho nên hắn làm hết phận sự bẩm báo những gì mình thấy được.

Triệu Khải Mô chỉ nghe, không hề nói gì.

Mãi đến tận hôm sau, A Lý lần thứ hai đi mua canh bầu, trở về nói cho Triệu Khải Mô biết Lý Quả đã nghỉ làm rồi.

“Có biết đi nơi nào không?”

“Ông chủ quán nói không biết, Viên lang tựa hồ biết chút gì đó, mà hỏi hắn cũng không nói.”

“Nhị lang, ta nghe chủ quán nói, là nghỉ từ buổi trưa rồi.”

A Lý nhỏ giọng nói, trong lòng sợ bị trách cứ. Buổi trưa hôm qua, không thấy Lý Quả, kỳ thực khi đó, cậu đã nghỉ việc rồi.

Triệu Khải Mô vẫn không nói gì, A Lý lén lút nghĩ, tối nay khả năng lại bị sai đi tứ phương quán đây.

Nhưng mà trời lạnh như thế, dù là A Lý chịu khó, cũng không muốn ban đêm rét như vậy lại đi ra ngoài.

Giám sinh của Quốc tử giám, thường ngày phải ở lại trai phòng, có mấy giám sinh nhà gần, thường ra ngoài vào đêm, chỉ cần không đi quá nhiều lần, cũng sẽ không bị phạt.

Triệu Khải Mô hết lần này tới lần khác về nhà, A Lý lo lắng sẽ bị phạt, nhưng mà Triệu Khải Mô tựa hồ cũng không để ý chút nào.

Hoàng hôn tới, Triệu Khải Mô cưỡi ngựa, lẳng lặng đi ngang qua quán canh bầu, trên đường còn dừng ngựa lại, tựa hồ muốn vào cửa hàng, rồi lại giục ngựa rời đi.

Đêm nay, A Lý không bị sai đi tứ phương quán, hắn khó tránh khỏi có chút mừng thầm, đồng thời tự trách. Lúc trước ở Quảng Châu, Lý Quả đối xử với hắn không kém.

Màn đêm thăm thẳm, A Lý đã nằm trên giường, đương lúc buồn ngủ, thì nghe thấy tiếng Triệu Khải Mô sai người chăn ngựa ở ngoài phòng.

“Chuẩn bị ngựa cho ta.”

“Nhị lang, có chuyện gì gấp à?”

A Lý nghe thấy Triệu Khải Mô cùng người chăn ngựa đối thoại, giây lát sau, lại nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa đi xa, ngoài phòng liền yên tĩnh lại.

A Lý chui ra khỏi ổ chăn, mặc quần áo tử tế, đuổi theo ra, nào còn thân ảnh Triệu Khải Mô nữa. Trong đêm khuya trời đông giá rét, đột nhiên cưỡi ngựa ra ngoài, cũng đánh thức Triệu phu nhân trong nhà dậy.

“Hắn đi đâu đấy, mau đuổi theo bắt trở về.”

Triệu phu nhân rất gấp, giục người hầu truy đuổi. Ánh mắt nàng chuyển qua người A Lý, A Lý vội vã tiến lên, khúm núm nói: “Phu nhân, ta mới vừa nghe thấy ngựa kêu liền chạy ra, song không thấy công tử đâu nữa.”

A Lý rất trung thành với Triệu Khải Mô, hắn không nói ra suy đoán của mình: Nhị lang, đoán chừng đã đi tới tứ phương quán rồi.