Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 70: Trở về (hoàn quyển 2)




Lý Quả dựa vào kiến thức ngày trước học được ở Quảng Châu, ủy thác Cẩn Nương đi bái phỏng phu nhân một vị quan lớn từ kinh thành đến, báo có viên lục phân châu muốn bán. Phần đông thương nhân, thậm chí quan viên cũng không mua nổi lục phân châu, không phải cự phú, đại hào tộc, căn bản không có cách nào chi trả giá cả đắt đỏ của nó.

Cẩn Nương can đảm, tri thức hơn người, hơn nữa nàng nói năng lưu loát, lại hiểu biết về trân châu.

Phu nhân vị quan lớn yêu cầu được nhìn trực tiếp.

Lý Quả lúc này mới mang lục phân châu cùng Cẩn Nương đến nhà bái phỏng.

Riêng về giá cả thôi cũng phải hiệp thương mấy ngày liền. Rốt cục quyết định được giá cả, tiến hành nhận tiền, giao trân châu đồng thời.

Viên lục phân châu này mượt mà, màu sắc lộng lẫy, song có chút tỳ vết, được giá là tám ngàn xâu tiền.

Lý Quả đến cửa hàng Giao Tử (như tiền giấy) đổi ra vài tờ Giao Tử, cậu không dám mang theo quá nhiều tiền trở về Thứ Đồng.

Một đường trở về, thực sự là kinh hồn bạt vía. May mà là thuyền nhỏ của Tôn gia, bằng không một thiếu niên trên người có đến tám ngàn xâu tiền, bị cướp giết mấy lần cũng không quá đáng.

Lý Quả lẳng lặng trở về Thứ Đồng.

Tin tức Lý Quả trở về Thứ Đồng rất nhanh truyền tới tai Vương Kình. Vương Kình cười lạnh nói còn dám trở về, phái Phiên Oa đi thăm dò. Phiên Oa đứng ở ngoài cửa rách nát của Lý gia, song chẳng gặp được Lý Quả, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

“Tìm Lý Quả hả?”

A Hoàng liếc xéo Phiên Oa, trên mặt mang ý cười không tốt.

“Tìm nó đấy, thì sao, hay là suốt đêm bỏ đi, trốn khỏi thôn rồi?”

Phiên Oa chế giễu, lúc nói còn không quên giật giật bộ quần áo mới may của mình.

“Chuyển đi rồi.”

“Chuyển đi đâu?”

“Nha phường đấy, Tịnh Công trạch trong nha phường.”

A Hoàng chỉ tay về phía trước.

Phiên Oa chửi rủa rồi rời đi, cho là A Hoàng trêu đùa hắn, giương mắt nhìn về bờ tường của Tịnh Công trạch, mơ hồ nhìn thấy trên lầu vậy mà có người thật.

Tịnh Công trạch từ khi vị Triệu Đề cử kia đi rồi, từng có một vị phán quan từng đến ở, tuy nhiên mùa thu năm ngoái cũng đã rời khỏi, đến bây giờ tòa nhà bỏ không đã lâu, không có người ở.

Ôm ngờ vực, Phiên Oa tiến vào Tây Hôi môn, đi tới cửa Tịnh Công trạch, quả nhiên thấy bên trong có gia bộc đang vẩy nước quét nhà, vận chuyển vật phẩm.

A, thật là có người vào ở. Phiên Oa xem thường nghĩ, nhất định là vị quan nhân nào mới nhậm chức.

Ngay khoảnh khắc khóe miệng Phiên Oa nhếch lên, mắt hắn liếc về một bóng người. Đó là một thiếu niên, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trang phục hoa mỹ, văn nhã quý khí, mặt mày thanh tú, vóc người thon dài, không phải ai khác, chính là Lý Quả.

Phiên Oa như gặp phải quỷ, thất kinh mà chạy ra khỏi nha phường, đến thẳng thành đông bẩm báo.

Vài ngày sau, chuyện Lý Quả tìm được một viên lục phân châu tại Liêm Châu, bán được cả vạn xâu tiền, truyền đi khắp ngõ ngách trong thành Thứ Đồng. Rất nhiều kẻ tò mò cố ý chạy tới Tịnh Công trạch ngó dáo dác. Bất quá Lý Quả từ khi chuyển tới Tịnh Công trạch rất ít giao du với bên ngoài, cực ít người có thể nhìn thấy cậu. Không chỉ Lý Quả, mà ngay cả Quả nương cùng Quả Muội đều không thấy được bóng dáng, đại môn Tịnh Công trạch được canh giữ nghiêm, người hầu, người sai vặt không ít.

Có thể ra vào Tịnh Công trạch, chỉ có mấy người bạn tốt như Cẩn Nương, A Thất, Tiểu Tôn, rồi mấy hàng xóm có giao hảo sau nha môn. Những người khác không có phận sự, đều bị người sai vặt ngăn lại, bất kể phân trần thế nào, cũng không cho tiến vào.

Người ngoài chỉ trích Lý Quả phát tài xong liền lục thân không nhận, lòng dạ nhỏ mọn. Nhưng mà Lý Quả cũng không để ý, lúc cậu khốn cùng chán nản, ai đối xử tốt với cậu, ai tệ với cậu, ai bỏ đá xuống giếng, cậu nhớ rõ ràng, cậu chính là người thù dai như thế.

Buổi chiều, Cẩn Nương mang theo đệ đệ Tiểu Sơn đến Tịnh Công trạch, nhìn thấy Lý Quả, cười nói: “Tiểu Sơn quấy đòi gặp Quả Muội tỷ, còn muốn Quả Muội ru nó ngủ nữa.” Quả Muội nghe thấy tiếng động, đi ra, thăm hỏi Cẩn Nương, ngồi xổm giúp Tiểu Sơn lau nước mũi, dắt bé vào trong sân chơi đùa.

Cẩn Nương nhìn Quả Muội rời đi, hôm nay Quả Muội ăn mặc xinh đẹp, trên đầu thắt hai sợi dây đính vàng.

Lúc vừa mới chuyển vào Tịnh Công trạch, ban đêm Quả Muội sẽ tỉnh lại, cầm nến đi khắp nơi, nhìn nhà cửa đẹp đẽ, thoải mái. Quả nương hỏi nàng sao không ngủ, Quả Muội nói: Sợ là giấc mộng, tỉnh mộng xong, liền thấy mình đang ngủ trong cái nhà cũ dột nước, có gió lùa vào.

Việc này, Quả nương nói cho Cẩn Nương biết, cũng một hồi thổn thức.

“Quả tử, nàng sẽ quen thôi.”

“Không nói Quả Muội, ta cũng có lúc sẽ hoảng hốt cảm thấy như đang nằm mơ.”

Lý Quả nằm mộng cũng không nghĩ tới, có ngày cậu có thể vào ở Tịnh Công trạch, còn ở tại căn phòng Triệu Khải Mô từng ngủ qua.

“Về sau cũng không thể cứ gọi ngươi Quả tử được, phải đổi tên, lấy một cái tên chính thức.”

Cẩn Nương nghiêm túc nói.

“Nhiều năm trước, lúc thư đồng Triệu Xá nhân ở Tịnh Công trạch dạy ta chữ, khi đó Triệu Xá nhân đã lấy cho ta một cái tên đi học, gọi là Nam Quất.”

Lý Quả nhìn đình viện quen thuộc, gió luồn vào cây lê vang lên xào xạc, xa xôi giải thích.

“Hậu hoàng gia thụ, quất lai phục hề, thụ mệnh bất thiên, sinh nam quốc hề.”

(Cây Quất xinh đẹp chỉ thích nghi sinh trưởng ở đất Sở, vốn chịu thiên mệnh, không thể di chuyển, chỉ có thể sinh ở phương Nam nước Sở, đây là những câu thơ trong bài ‘Quất tụng’ – ca ngợi cây Quất của Khuất Nguyên, tượng trưng cho tiết tháo của người chính trực.)

Cẩn Nương nhẹ nhàng ngâm thơ, lấy danh tự như vậy, là có ngụ ý cùng ký thác.

Lý Quả gật đầu, đi đến trước một cây hoa lài cao to, viền mắt cậu ửng đỏ, nhưng không muốn bị Cẩn Nương phát hiện.

“Đây là một cái tên rất hay, Triệu Xá nhân cũng là có tâm.”

Cẩn Nương tán thưởng. Nàng đã nhiều năm chưa từng gặp lại vị thiếu niên lang đẹp trai năm đó, bao năm trôi qua, đại khái đã trưởng thành thành một mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại rồi.

“Cẩn Nương, ngươi tới rồi à, mau tới uống chén trà nhỏ đi.”

Quả nương từ trong phòng đi ra, phía sau còn có một nha hoàn đi theo. Quần áo Quả nương không hoa mỹ giống Lý Quả cùng Quả Muội, bối tử giản dị, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc, thanh lịch rất khác biệt.

Cẩn Nương cười khanh khách đi đến, kéo tay Quả nương.

Trong viện chỉ còn một mình Lý Quả, Lý Quả ngắt xuống một cành hoa lài, cài nó lên trang phục. Cậu lặng đứng ở trong viện, chắp tay nghe tiếng gió.

Mua lại Tịnh Công trạch là bởi nó nằm trong nha phường, Vương Kình không dám lỗ mãng. Cũng bởi tại nơi này, Triệu Khải Mô đã từng ở qua.

Lý Quả không dừng lại Thứ Đồng lâu, cậu mang theo tiền tài, đi tới Liêm Châu. Lúc này đã gần đến mùa thu, Liêm Châu đến mùa châu nở rộ, Lý Quả vừa vặn tới buôn châu.

Lý Quả mười bảy tuổi, nghiễm nhiên trở thành một thương nhân lão luyện, bên cạnh còn có một tiểu tư, trong bọc hành lý có bút giấy, thẻ tính, văn khế. Cậu mang Giao Tử sát người, như những thương nhân khác, khâu vào trong vạt áo.

Đến Liêm Châu, Lâm Kỳ đã biết chuyện cậu thu được viên lục phân châu mà phất nhanh, thấy cậu rực rỡ hẳn lên, cũng không kinh sợ.

Lý Quả đầu tiên là đến điếm xá tìm Chu Chính Mẫn, nhưng mà Chính Mẫn đã hồi kinh, sau đó đi Chu Gia Than tìm Bạc ca. Lý Quả muốn mua ruộng vườn cho Bạc ca, nhưng mà Bạc ca nói sống không quen trên đất liền, cũng sẽ không làm ruộng. Hắn dốt đặc cán mai, không hiểu quy củ của người lục địa. Lý Quả lấy tiền cho hắn, hắn lại chỉ nhận biết tiền đồng, không hiểu vàng bạc. Việc này khiến Lý Quả vô cùng mờ mịt. Cuối cùng cũng không thể không đi đổi sang thành một hòm tiền đồng, đưa cho hắn, còn dặn dò phải giấu kỹ.

Lý Quả đến Liêm Châu chỉ một ngày, liền có người vội vàng từ Thứ Đồng tới, báo cho cậu biết Quả Muội bị cướp biển cướp đi.

Không thể nghi ngờ, đây chính là chờ Lý Quả đi rồi mới hành động, Lý Quả mới vừa lên thuyền rời đi, liền cướp người.

Lý Quả tức giận gấp rút chạy về Thứ Đồng, A Thất cùng Cẩn Nương đang chờ cậu. Thấy hai mắt Cẩn Nương sưng vù lên, Lý Quả mới biết, ngay cả Tiểu Sơn cũng gặp nạn.

Hai đứa bé cùng nhau đi ngoại thành đạp thanh, được bốn, năm người hầu theo chăm sóc. Nhưng không ngờ có nhóm bắt cóc xông ra, ban ngày ban mặt, cướp người đi.

“Yêu cầu bốn trăm lượng vàng, buổi tối mùng mười đưa đến Dương đảo.” Cẩn Nương đưa phong thư cho Lý Quả.

Hôm nay đã là mùng chín.

“Hiển nhiên là người quen gây ra, bằng không không thể biết hai nhà chúng ta giao hảo, hai đứa bé cũng thường chơi cùng nhau.”

Lý Quả trong lòng đã có đối tượng hoài nghi, tức giận vò nát bức thư.

“Uổng công một tráng hán như gã, quá đê tiện bẩn thỉu, ra tay cả với hài tử.”

Cẩn Nương hiển nhiên cũng cảm thấy là đám người Vương Kình. Cẩn Nương thông qua kiện cáo, đoạt lại cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh từ tay Hoàng gia, bởi vậy kết thù cùng Hoàng gia. Mà Vương Kình làm thông gia với Hoàng gia, nghĩ hẳn hai nhà này đã liên thủ. Vương Kình từ trước đến giờ luôn làm khó dễ Lý Quả, lần này thấy Lý Quả áo gấm về nhà, tất nhiên sẽ sinh lòng ác ý.

Ba người thương nghị một phen, Cẩn Nương cùng Lý Quả chuẩn bị tiền. Lý Quả lấy hết số tiền còn lại ra, nghĩ phú quý này vốn là trên trời rơi xuống, nếu như không nên để cậu sở hữu, cậu cũng không oán giận. Chỉ là Vương Kình cùng Hoàng gia, cậu quyết không khoan dung!

Tiểu Tôn cung cấp thuyền, một đám người gồm Lý Quả, Cẩn Nương, A Thất, Tiểu Tôn, vào buổi tối mùng mười đi tới Dương đảo. Chờ bọn cướp biển xuất hiện.

Trong thư viết rõ không được báo quan, bằng không sẽ ném hai đứa trẻ xuống biển. Nhóm Lý Quả cũng chỉ đi một mình đến.

Đêm nay sao trời rất ít, chờ thật lâu, bọn cướp biển mới xuất hiện.

Song phương thả neo ở Dương đảo, Lý Quả cùng A Thất nhấc vàng thỏi, lên bờ đi vào thương lượng. Sáu, bảy tên cướp biển che mặt mang nón rộng vành, cũng không nói gì, tên đứng đầu kiểm tra vàng xong, ý bảo thủ hạ thả người. Quả Muội cùng Tiểu Sơn bị đám cướp đẩy trên thuyền xuống, A Thất cùng Lý Quả vội vàng nhảy xuống cứu. A Thất cứu Quả Muội, Lý Quả mò Tiểu Sơn lên. Tiểu Sơn năm tuổi sợ đến sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, túm chặt quần áo Lý Quả khóc rống lên.

Bình yên trở về trên thuyền, Lý Quả ôm Quả Muội, Quả Muội đầu tóc rối bù, tay mặt đều bị trầy da, Quả Muội bình tĩnh nói: “Ca ca, trong bọn chúng có người ta biết.”

“Bang người xấu này vẫn luôn che mặt, cũng không dám nói lời nào, nhưng ta thấy trên cánh tay một tên cường đạo có hình xăm, là hình đầu lâu, trong miệng còn cắn thanh đao.”

“Ta biết người này.”

A Thất biết Hòa Kiều có tên vô lại, trên cánh tay xăm hình cái đầu lâu cắn đao, thường ngày du thủ du thực, không làm việc đàng hoàng.

Một đám người trở về cảng Thứ Đồng, thuyền còn chưa cập bờ, đã thấy cảng biển đèn đuốc sáng choang, đám người lít nha lít nhít tụ tập.

Hóa ra là một con thuyền nước ngoài cập bờ, đại khái là vận tải rất nhiều hương liệu đắt giá, đến nỗi quan viên trong Thị bạc ty cũng ra đón tiếp.

Bất quá, thanh thế này cũng quá mức lớn mạnh rồi.

“Không đúng, nửa số người trong thành đều ra rồi kìa.”

A Thất đứng ở trên thuyền phóng tầm mắt tới, không chỉ cảng biển nhét đầy người, ngay cả đường phố cũng tấp nập.

“Cơ mà lạ quá, ta cảm thấy thương nhân nước ngoài kia hơi quen mắt, Nam Quất, ngươi xem.”

Tiểu Tôn chỉ tay về vị thương nhân nước ngoài cao to ở trung tâm đèn đuốc, nhìn kỹ, người kia là người Hoa, mặc quần áo người phiên. Mà bên cạnh thương nhân này, còn có mấy người phiên đang đứng, nhìn trang phục như thủy thủ, lại cầm khiên với vũ khí. Chỉ sợ cũng bởi vậy, mới đưa quan viên tới. Lý Quả nhìn theo hướng Tiểu Tôn chỉ, cậu còn chưa nhìn rõ, đã nghe thấy có tiếng ai trên bờ đang gọi cậu.

“Quả tử! Ngươi nhanh xuống đây đi!”

A Thông ở trên bờ, nhận ra Lý Quả trên thuyền, hết sức kích động.

“A.”

Nhưng mà xung quanh tiếng người huyên náo, Lý Quả nghe không rõ lắm, chỉ thấy A Thông liều mạng vẫy tay.

A Thông đẩy người ở bên cạnh ra, leo lên một đống hàng hóa, hắn dùng hết sức kêu to:

“Cha ngươi trở về rồi!”