(*Một loại hình cờ bạc dùng hàng hóa làm mồi để chơi)
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên người Lý Quả, tay chân Lý Quả rút lại mệt mỏi, cậu nghiêng người nằm trên đất giống như một đứa trẻ bất lực. Hai mắt cậu nhắm nghiền, lông mày khóa chặt lại, lộ ra vẻ thống khổ, gương mặt cậu vốn trắng nõn mà giờ đầy những vết bầm đen, má trái dán xuống mặt đất, máu dính lên thành từng mảng. Máu này bắt nguồn từ vết thương trên trán, từ bọt máu chảy ra ở khóe môi cậu. Dòng máu chảy xuống làm tóc trước trán cậu ướt bết thành cục, cũng khiến cái cằm tái nhợt bị cổ áo đỏ sậm tôn lên.
Triệu Khải Mô quỳ gối một chân, hắn cúi người, vươn tay chạm vào gương mặt đầy bẩn của Lý Quả, mí mắt Lý Quả hơi run run, song không mở lên được, khóe mắt cậu ướt át, hiển nhiên mới khóc qua.
“Lý Quả.” Triệu Khải Mô gọi nhẹ tên cậu, Lý Quả hôn mê, vô tri vô giác.
Triệu Khải Mô ôm lấy Lý Quả, để đầu cậu dựa vào vai mình, vết máu cọ lên bộ cẩm bào đan kim của Triệu Khải Mô.
Tay Lý Quả vô lực rớt xuống đất, Triệu Khải Mô nâng nó lên đặt vào lòng, trong lúc nhấc lên đặt xuống, Triệu Khải Mô nhìn thấy trên đầu ngón tay có không ít vết thương, có chỗ đã ngừng chảy máu, có chỗ da tróc thịt bong. Trên cánh tay lộ ra, cũng có những vết huyết ứ đập vào mắt. Thương tổn này là do lúc phản kháng cùng bị đánh lưu lại, trời mới biết phải đau đớn cỡ nào.
“Quả Tặc Nhi.”
Tiếng gọi Triệu Khải Mô càng trở nên dịu dàng, hắn kéo ống tay áo qua lau chùi vết máu trên mặt Lý Quả, vết thương trên mặt cũng bởi vậy nhìn ra càng rõ ràng, vậy mà chẳng có chỗ da nào lành lặn. Triệu Khải Mô không có cách nào phân biệt được vật gì đã tạo thành những thương tổn này, cũng biết đây không phải chỉ một lần đánh đập mà có thể hình thành được. Triệu Khải Mô còn nhớ Lý Quả khi bé bị đường ca cậu nhéo quai hàm, để lại một vết bầm đen, cho dù lăn trứng gà nóng, huyết ứ vẫn lưu trên mặt cậu mấy ngày trời.
“Hắn cũng không phải là nô bộc Vương gia, sao có thể ngang ngược dụng tư hình trên người hắn.”
Triệu Khải Mô lạnh lùng nói, khuôn mặt hắn âm u, không thấy rõ nét mặt. Hầu Phan không dám lên tiếng, lui sang một bên. Triệu Khải Mô ôm Lý Quả vào lòng, hắn ôm Lý Quả chậm rãi đứng lên. Thời điểm đứng dậy có chút vất vả.
Lý Quả thấp hơn Triệu Khải Mô chút, gầy gò, nhẹ hơn so với người cùng lứa. Song Triệu Khải Mô vốn là người quen sống trong nhung lụa, thường ngày không cần làm việc nặng, nhiều nhất cũng chỉ kéo cung tên, đá mấy quả cầu.
Thấy Triệu Khải Mô ôm lấy Lý Quả, Hầu Phan không có ngăn cản, hắn ảo não đi ra ngoài thông báo, ngay cả đèn cũng không lấy đi.
Triệu Khải Mô muốn ôm Lý Quả, còn muốn cầm đèn chiếu sáng, khoang hàng hóa nhỏ hẹp, ven đường vật cản lại nhiều, Triệu Khải Mô gian nan tiến lên.
Cả một đường xóc nảy, Lý Quả tỉnh lại một lần, mặt cậu dán vào vai Triệu Khải Mô, nỉ non: “Khải Mô”. Triệu Khải Mô không có dừng bước lại, chỉ nhẹ nhàng đáp lời: “Ừm.” Lý Quả sau đó lại hôn mê, cậu ôm lấy cổ Triệu Khải Mô, không có buông ra. Bởi vì phát sốt, cánh tay Lý Quả rất nóng, có thể nhờ vào phần ấm áp này trong lồng ngực, mà lo lắng trong tâm Triệu Khải Mô được xoa dịu đi phần nào.
Lý Quả mất máu, bị thương nặng, đây là nhìn thấy ở bên ngoài, còn chưa xem dưới lớp quần áo. Triệu Khải Mô không biết được, lỡ như hắn đến chậm, Lý Quả có thể nào chết từ từ ở khoang đáy, thân thể dần lạnh lẽo đi không.
Đây là chuyện Triệu Khải Mô không thể tiếp thu, cũng không thể nào tưởng tượng được.
Lúc còn nhỏ, người trong lồng ngực này vẫn là một hài tử nghịch ngợm buộc hai cái sừng dê, ngày thu còn mặc áo tay ngắn, lộ ra cánh tay cẳng chân nhỏ xíu, nhanh nhẹn leo lên bờ tường, ngồi ở ngọn cây, răng rắc răng rắc mà ăn vụng quả lê.
Lớn hơn chút, cậu vẫn ăn mặc keo kiệt, trên khuôn mặt thanh tú có đôi mắt biết cười, cậu sẽ đi một đôi giày vải rách, sẽ vui vẻ đuổi theo ở phía sau gọi: Khải Mô.
“Ta cũng không biết quen được ngươi là buồn là vui, hay là nghiệt duyên nữa.”
Triệu Khải Mô dừng lại, dựa vào đống hàng hóa như núi thở dốc, dù cho đầu hắn đầy mồ hôi, hai tay đau đớn mệt mỏi, bắp chân co giật, hắn vẫn không thả Lý Quả xuống. Hai người dựa sát vào nhau, Lý Quả vẫn thân mật ôm cổ Triệu Khải Mô, tình cờ cậu sẽ nỉ non vài câu, mà Triệu Khải Mô biết thần trí cậu vẫn chưa tỉnh táo. Cho dù người tỉnh lại, Lý Quả chỉ sợ cũng vô lực hành tẩu, bị thương thực sự quá nặng, còn chảy nhiều máu như vậy.
Triệu Khải Mô không dám dừng lại lâu, hắn cảm nhận được một luồng không khí trong lành phía trước, cửa ra cách đó không xa, chỉ cần leo lên, liền thoát khỏi được nơi tối tăm bẩn thỉu thiếu không khí này.
Triệu Khải Mô đứng dậy, thả Lý Quả xuống, chuyển sang cõng ở phía sau.
“Quả Tặc Nhi, ôm chắc lấy.”
Triệu Khải Mô khoác cánh tay mềm mại của Lý Quả lên vai mình, Lý Quả vốn đã mê man, lại tựa hồ nghe hiểu lời Triệu Khải Mô nói, nhẹ nhàng ôm cổ hắn. Triệu Khải Mô cật lực leo lên thang gỗ, rốt cục ra khỏi được khoang tàu.
Như sở liệu, ở ngoài khoang tàu sớm có người chờ đợi, mà việc mang Lý Quả từ khoang đáy bò từng tầng từng tầng lên cũng khiến thể lực Triệu Khải Mô nhất thời cũng chẳng còn dư lại mấy phần.
“Triệu Xá nhân, ta chỉ nói để ngươi xem hắn một chút, khi nào nói cho ngươi mang hắn đi.”
Vương Kình vô cùng căm tức, hắn không nghĩ tới, Triệu Khải Mô sẽ cõng Lý Quả lên thật. Đây chính là khoang sâu nhất, một mình đi ra còn phải va va chạm chạm, huống hồ còn cõng một người hôn mê theo. Vương Kình đánh giá Triệu Khải Mô cả người đầy vết máu và mồ hôi, còn có Lý Quả vẫn được cõng ở sau lưng đang ôm cổ Triệu Khải Mô, trong lòng Vương Kình cực kỳ không thích.
Từ nhỏ đến lớn, đối với chuyện hai người này thân mật khó bề tin tưởng, gã vô cùng phản cảm. Dù sao Vương Kình khi còn bé cũng lấy lòng Triệu Khải Mô không ít, muốn làm bằng hữu cùng vị vương tôn này, có điều Triệu vương tôn căn bản không để ý tới gã, Vương Kình trong lòng tức giận. Dù sao từ nhỏ gã đã không vừa mắt Lý Quả, cảm thấy cậu thấp hèn còn bừa bãi, lúc nào cũng muốn cho cậu biết thế nào là lễ độ.
“Ta muốn mang hắn đi.”
Triệu Khải Mô thần sắc kiên định, không nói nhảm.
“Ha ha, ta tìm hắn đã lâu, rốt cục mới rơi vào tay ta, còn chưa cùng hắn thanh toán cẩn thận sao cho ngươi cứ như vậy mang đi?”
Vương Kình cũng không có ý định để Lý Quả chết ở trong khoang thuyền, gã muốn dằn vặt Lý Quả, muốn phá hủy tôn nghiêm cậu, sau đó trên đường để cậu hầu hạ mình. Trở lại Thứ Đồng, gã sẽ thả Lý Quả đi, thậm chí tâm tình tốt, còn có thể bố thí cho cậu chút công việc lặt vặt, cho chút cơm ăn.
Vương Kình vừa nói dứt lời, Vương Cửu cùng Phiên Oa liền làm dáng muốn đánh về phía Triệu Khải Mô, cướp đi Lý Quả.
“Thương thế của hắn quá nặng cần được trị liệu, nếu chết người, kim ngân há có thể trả lại, nhất định phải một mạng đền một mạng.”
Triệu Khải Mô cõng lấy Lý Quả, lui người vào góc, tránh khỏi những kẻ này vòng ra phía sau cướp Lý Quả.
“Không giết chết là được, làm hắn tàn phế, ta bồi thường nổi.”
Trên mặt Vương Kình mang nụ cười tàn nhẫn.
“Triệu Xá nhân nếu thức thời, nhanh chóng thả xuống, ta không tính toán với ngươi.”
Phiên Oa cùng Vương Cửu từng bước áp sát, Triệu Khải Mô thấy tình cảnh này, hắn thẳng thắn ngồi xuống, để Lý Quả nằm ở phía sau hắn, che chắn thân thể cậu lại.
“Vương viên ngoại, e là không biết thuyền Tuần kiểm ty sắp đến. Mà ta, cũng không phải một thân một mình đến đây.”
Giương mắt nhìn bốn phía, sương mù đã tiêu tan rất nhiều, chân trời mơ hồ có ánh sáng, đêm nay trải qua dài dằng dặc biết bao, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt. Nhưng mà, chỉ một lát nữa thôi trời sẽ sáng hẳn.
“Nếu trước khi trời sáng, ta vẫn không rời thuyền, tự sẽ có người đi báo án.”
Triệu Khải Mô đọc được sự chần chờ trên mặt Vương Kình, Vương Kình vừa nãy còn hung hăng kiêu ngạo phải xử Lý Quả thế nào thế nào, trong nháy mắt bị chèn ép.
“Giờ ta mà cho thuyền chạy đi, chờ quan binh đến thì cũng vồ hụt thôi.”
Vương Kình không sợ bị báo án, muốn báo án thì phải chạy ra Nam vịnh để báo, thế nhưng nếu Tuần kiểm ty đuổi tới, vậy xác thực phiền phức, bây giờ cũng không biết Triệu Khải Mô có phải đang doạ gã hay không.
“Nếu khí trời quang đãng, thuận buồm xuôi gió, Vương viên ngoại có lẽ trước khi thuyền Tuần kiểm đuổi tới, kịp trốn về Thứ Đồng, nhưng khí trời này, ta thấy cũng không quá đẹp đâu.”
Triệu Khải Mô ngửa đầu nhìn trời, sương mù mờ mịt khắp nơi, không biết lúc mặt trời mọc, có thể xua tan được mấy phần âm u lạnh lẽo.
“Ta phải mang Lý Quả xuống thuyền.”
Triệu Khải Mô chậm rãi đứng lên, gió mai thổi lên áo bào hắn, hình thể hắn không cường tráng bằng Vương Kình, thế nhưng vẫn là một nhân vật đỉnh thiên lập địa.
“Lão Triệu, được thôi.”
Vương Kình chịu thua, gã từ nhỏ đã không cách nào bằng được vị thế gia tử này, ai bảo lão Triệu gia hắn là quan nhân còn Vương gia gã chỉ là thương.
“Quả Tặc Nhi tiểu nhân là vợ của ngươi hay là thiếp của ngươi, mà ngươi phải vì hắn phí hết tâm tư như vậy, tuy nói khuôn mặt hay dáng vẻ hắn không tệ, cũng không biết hắn có loại dị năng chi thuật gì trong phòng giúp ngươi…”
“Chớ có nói bậy!”
Còn không chờ Vương Kình nói xong, Triệu Khải Mô đã quát gã.
Vương Kình cười mỉa hai tiếng, quay người sang nói với Vương Cửu: “Đi lấy bộ đổ quan của ta lại đây.”
Vương Cửu nghe lệnh rời đi.
“Ta và ngươi chơi đổ quan, mà Lý Quả chính là hàng của ta. Nếu ngươi thắng ta, ta cho ngươi mang hắn đi, nếu như ngươi thua ta…”
“Nếu ta thua ngươi thì sao? Muốn đặt bao nhiêu tiền?”
Triệu Khải Mô có biết đến đổ quan, cũng từng chơi. Kinh thành mỗi khi có chuyện quốc gia đại sự náo nhiệt, triều đình liền cho phép thương dân cử hành đổ quan. Bất kỳ thương phẩm nào cũng có thể đem ra đổ quan, dựa vào vận may mà thu được.
Lúc thường đánh bạc vốn bị cấm, nhưng mà trong dân gian nào cấm được, đặc biệt những kẻ như Vương Kình, chỉ sợ đánh bạc là hoạt động gã yêu thích nhất.
“Không dùng tiền đặt cược, nếu ngươi thua, phải chịu một đao.”
Vương Kình tháo xuống phiên đao bên hông, rút đao ra, biểu diễn vài đường.
“Có thể.”
Triệu Khải Mô cơ hồ lập tức liền đáp ứng, hắn không xác định được thuyền Tuần kiểm ty có đến không. Nếu như không thể tới đúng lúc, hắn không mang Lý Quả đi được.
Cùng lúc đó, Vương Kình cũng đang nghĩ, trước khi thuyền Tuần kiểm ty đuổi kịp đến gã có thể trốn kịp về Thứ Đồng không. Thậm chí không cần nhắc tới Tuần kiểm ty, bản thân Triệu Khải Mô cũng đã là một cái phiền phức rất lớn rồi.
Lúc này Vương Kình đã không còn cố chấp với Lý Quả nữa rồi, thế nhưng gã sẽ không để Triệu Khải Mô được lợi dễ dàng, muốn mang người đi, được thôi, phải theo quy củ của gã.
Vương Cửu đem bộ đổ quan cùng sáu đồng tiền cổ ra, Vương Kình sai hắn đặt trước mặt Triệu Khải Mô.
Sau đó, Vương Kình giống như Triệu Khải Mô, trực tiếp ngồi dưới đất, gã giơ đao trong tay lên, cười lạnh hỏi:
“Lát nữa ai tới cho Triệu vương tôn một đao đây?”
Hầu Phan cùng Phiên Oa đều lui lại, Vương Cửu tiếp nhận đao, đắc ý nói: “Ta tới.”
Triệu Khải Mô hờ hững đưa tay phải ra, vén tay áo lên.
“Ngươi đổ trước hay ta đổ trước?”
“Ngươi đổ trước đi.”
Vương Kình nheo đôi mắt nhỏ lại, cái trán bóng loáng, chuyện khác gã không làm được chứ riêng khoản đánh bạc lại vô cùng lành nghề.
Triệu Khải Mô dùng ngón tay thon dài, nhặt đồng tiền cổ trong chén lên, một viên rồi một viên. Đến khi sáu viên nằm trong tay, hắn nắm chúng lại, hơi dừng chút, tiếp đó buông lỏng, vung tiền đồng vào trong chén. Loong coong loong coong, tiền đồng nảy lên ở trong chén, đợi chúng dừng lại nằm yên ở đáy bát, Vương Kình vội vã đến gần xem: Hai đồng ngửa, bốn đồng sấp.
Hồ Cẩn dẫn theo hai chiếc thuyền Tuần kiểm với gần hai mươi thủ hạ, lúc trời tờ mờ sáng, đến bến cảng Nam vịnh.
Đoạn đường này sương mù dày đặc khiến hắn bị lạc đường, vốn định quay lại Quảng Châu, song chưa từ bỏ ý định, cảm thấy thời tiết như này, hải thuyền qua lại khả năng sẽ thả neo tại Nam vịnh. Cũng chính là đánh bạc một lần, trước tiên không nói tới tìm Lý Quả, ngay cả Triệu Nhị lang cũng mất rồi, việc này đã không phải chuyện nhỏ, không thể bỏ lỡ dù một chút được.
Không nghĩ tới, Hồ Cẩn vừa đến Nam vịnh, liền có một thiếu niên ngư dân chạy tới nói với hắn rằng Triệu Khải Mô đang trên thuyền Vương gia, dặn dò hắn làm sao làm sao, ở đây chờ đợi.
Hồ Cẩn “Ôi chao” một tiếng, dẫn binh lính như chó điên đánh về phía thuyền của Vương gia.
Lúc này trời đã gần như sáng hẳn, một đội quan binh vọt tới, Hồ Cẩn còn đứng trước làm đại diện, giơ cánh tay lên hô to, các binh sĩ được cổ vũ, cũng lao nhao kêu theo.
Đột nhiên, thủ trưởng bọn họ dừng lại, tay giơ kiếm đình trệ giữa không trung, như bị hoá đá.
Chỉ thấy phía trước, một thiếu niên áo tím uể oải bất kham đi tới, trên lưng hắn còn cõng một người.
Mà phía sau thiếu niên áo tím, một chiếc cự thuyền đang hoảng loạn mà giương buồm trốn chạy.
“Sững sờ làm gì! Mau trở về, còn không truy theo!”
Hồ Cẩn quay người, lao chân rất nhanh, chạy đến nơi thuyền Tuần kiểm bọn họ vừa mới thả neo. Ở phía sau hắn, một đám binh lính tuỳ tùng vội vàng chạy theo, nhất thời càng giống gà mái mẹ mang theo đàn gà con.