Láng Giềng

Quyển 1 - Chương 32: Ẩu đả lễ nguyên tiêu




Lễ nguyên tiêu, Lý Quả tan ca xong, lập tức chạy đến Triệu trạch tìm Khải Mô.

Ngày hôm trước, Tiểu Tôn hẹn nhóm cậu đi chơi nguyên tiêu ở Ngõa Tứ thành đông, ngắm đèn lồng, xem các loại biểu diễn.

Lão Triệu gia phong nghiêm cẩn, đến xứ Mân ba năm, Ngõa Tứ một lần cũng chưa đi qua. Lần này, cũng không biết là làm sao lại được lão Triệu cho phép.

Lý Quả đến Triệu trạch, Tiểu Tôn đã có mặt, thư đồng A Hà đứng bên cạnh. Tiểu Tôn nói, bên kia hỗn loạn lắm Triệu Khải Mô đừng ăn mặc quá xa hoa, cẩn thận dễ bị cướp.

“Nếu là sợ gặp phải kẻ xấu, ta gọi thêm mấy người hầu tuỳ tùng theo cùng.”

Triệu Khải Mô nói.

“Người càng ít mới tốt, chen chúc lắm, một đám người đi cùng không có cách nào chơi đâu.”

Tiểu Tôn chia sẻ kinh nghiệm, nguyên tiêu mấy năm trước cũng mang nhiều tùy tùng theo, người đông thế mạnh, bất đắc dĩ dòng người như nước lũ, cắt đứt vài sóng, cả buổi chỉ tìm người, lãng phí bao nhiêu thời gian.

Năm người xuất phát, A Hà cùng Khánh ca đốt đèn đi ở trước, Lý Quả, Khải Mô, Tiểu Tôn ở phía sau, cả nhóm người cười nói, đi tới thành đông.

Nguyên tiêu, muốn ngắm đèn lồng thì chỗ nào cũng có đèn, chẳng qua ở nha phường với ngoài nha môn cửa hàng ít ỏi, tuy cũng treo không ít đèn, song vẫn kém xa thành đông. Thành đông cửa hàng san sát, các thương nhân nguyên tiêu vì mời chào làm ăn, mua đèn màu từ nước ngoài về, nhiều loại kỳ lạ, đặc biệt mới mẻ thú vị.

Nguyên tiêu đi ngắm đèn lồng, mà không chỉ ngắm đèn lồng, còn cả ngắm người.

Lúc này, Lạc Cơ phố treo đủ loại đèn lớn nhỏ, khiến cả con đường đỏ bừng ánh đến, dòng người như nước chảy, tựa hồ người dân của cả thành đêm nay đều tụ tập ở đây.

Nguyên tiêu ở nơi đây so với kinh thành, từ số dân tham dự lẫn khí thế đều kém hơn rất nhiều, Triệu Khải Mô kiến thức rộng rãi, bất giác thấy hứng thú, nghĩ nguyên tiêu không nằm ngoài như vậy.

Hắn tương đối tò mò về Ngõa Tứ nơi đây.

Kinh thành có các loại Ngõa Tứ, thời điểm Triệu Khải Mô ở kinh thành, từng cùng các bằng hữu đi dạo, thổi kéo đàn hát, đô vật, xiếc, không gì không có. Nơi như thế này, sĩ thứ nam nữ hỗn tạp, tập trung tụ tập, không kiêng kỵ gì cả. Dưới cái nhìn của Triệu cha, là nơi phóng đãng bất kham.

Có thể là nơi như thế này không bị ràng buộc, ung dung tự tại, Triệu Khải Mô ngày thường bị quản thúc chặt, mặt ngoài nhìn thuận theo, nội tâm lại tự có suy nghĩ riêng của mình.

“Mau tới đây, đi vào từ nơi này là tới.”

Tiểu Tôn sinh ra trong gia đình thương nhân, trong cuộc sống không để ý nhiều đến quy củ phải tuân thủ như vậy, nhìn hắn bộ dáng sành sõi, hiển nhiên đã đến Ngõa Tứ qua vài lần.

Sóng vai nối gót, Tiểu Tôn thấp người, cơ hồ bị dòng người nhấn chìm nghỉm, hắn dùng lực vẫy tay, kêu lớn: “Mau vào đi.”

Năm người, không giống như là đi phía trước, càng giống như bị người khác đẩy tới, theo dòng người, chen vào Ngõa Tứ.

Vị trí Ngõa Tứ, khác với phố chính, không có kiến trúc cao to nguy nga, nhà dân lẻ tẻ, cửa hàng thì tụ chặt tại một chỗ, cũng có rải rác vài cái lều gỗ, vô luận nơi nào, cũng toàn người là người.

“Đó là lều chim ngói.”

Tiểu Tôn chỉ ngón tay về phía một cái lều, trên lều cao, một nghệ nhân xiếc đang biểu diễn, dưới lều không còn chỗ ngồi.

Tiểu Tôn không có hứng thú đối với vũ cơ trang điểm xinh đẹp, khúc nghệ thuyết xướng đối với hắn mà nói vô cùng vô vị, hắn chỉ thích xem xiếc tạp kỹ.

Hai thư đồng giúp công tử nhà mình quan sát tìm vị trí, có điều ba tầng bên trong, hay ba tầng ở ngoài, căn bản đều không còn chỗ đặt chân.

“Vậy qua trà lâu ngồi đi, chúng ta lên trên ngồi.”

Triệu Khải Mô không thích cảnh chen lấn xô đẩy, thỉnh thoảng có người va vào hắn, đụng phải hắn, mùi xung quanh ngửi cũng không thoải mái.

“Tiểu Tôn, chúng ta qua đó tìm vị trí nghỉ chân đi.”

Lý Quả từng tới Ngõa Tứ, chẳng qua cậu toàn đi ban ngày, đây vẫn là lần đầu tiên buổi tối tới đây, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.

Tôn Tề Dân có mấy phần không muốn, bất đắc dĩ đến trễ, khán giả trước lều chim ngói đã chật ních, chỉ có thể lùi lại mà tìm cách khác.

Đoàn người đi vào quán trà, yêu cầu ghế trên cao, leo lên lầu hai.

Tuy bảo Ngõa Tứ không phân biệt nam nữ, không phân biệt địa vị, ai cũng có thể tới, đồng thời ở đây tìm tới lạc thú thuộc về bọn họ. Nhưng năm người Triệu Khải Mô vào tìm ghế trong quán trà, nhờ tiền mới được hưởng không gian trống trải, ở vị trí có thể quan sát được. Đứng ở trước lan can, có thể nhìn thấy hai ba lều gỗ biểu diễn trên mặt đất.

Tôn gia cự phú, Tiểu Tôn vùng tay tiêu tiền, tiền tiêu như nước. Tiểu nhị quán trà được Tiểu Tôn sai phái, bưng các loại trà bánh lên, cực kỳ tinh xảo, sang trọng, toàn những thứ Lý Quả đều chưa từng thấy.

Lầu hai cũng có cái đài, hai nghệ nhân thổi, kéo nhạc khí ở dưới, ba lục y nữ tử đầy nét thanh xuân đang múa ở trên, khách nhân trong lâu, ngoại trừ bàn của Triệu Khải Mô, còn có bảy, tám bàn khác, đều đã kín người.

Trên đài nữ lang mặt như hoa đào, yêu kiều thướt tha, múa theo nhạc, vô cùng động nhân. Triệu Khải Mô vừa uống trà vừa nhìn, chìm đắm vào âm luật cùng vũ đạo. Triệu Nhị Lang thật ra rất rành về nghệ thuật, nếu như không phải lão Triệu nghiêm khắc, nói không chừng hắn đã trở thành nghệ nhân giang hồ, thổi, kéo, đàn, hát, không gì không làm được.

Tôn Tề Dân không dám nhìn thẳng nữ nhân eo nhỏ đang chuyển động thân thể, mặt hắn đỏ lừ, chuyển mắt xuống dưới lầu, nhìn nghệ nhân biểu diễn tạp kỹ trong lều gỗ.

Tôn gia nữ nhi đông đảo, trên Tôn Tề Dân có ba tỷ tỷ, từ nhỏ đã chỉ chơi cùng các tỷ tỷ, nên hắn bị tuyên truyền tư tưởng nam nhân toàn lũ thô man, háo sắc. Liền cảm thấy xem vũ cơ khiêu vũ, là chuyện không thích hợp.

Ánh mắt Lý Quả đảo qua vũ cơ trên đài, rơi vào người Triệu Khải Mô, thấy Triệu Khải Mô nhìn chăm chú, không để ý tới cậu, cậu liền tự mình dùng trà bánh trên bàn.

Loại bánh nào cũng ngon, trà cũng rất thơm, Lý Quả sa vào mỹ thực.

Cũng là mỗi người mỗi sở thích.

Chính là phản ứng của hai thư đồng, cũng rất thú vị, A Hà đứng ở lan can, theo Tiểu Tôn nhìn một nghệ nhân đang đùa giỡn với rắn trên bãi đất trống. Khánh ca đứng ở bên cạnh Khải Mô, nhìn chằm chằm vũ cơ trên đài không chớp mắt.

Trà lâu giá cả cao, khách nhân tới không phú thì quý, hoàn cảnh không ầm ĩ giống bên ngoài, trò chuyện cũng nói nhỏ, nhàn nhã.

Đột nhiên phía đối diện có một tiếng hét to vang lên, do bị bức bình phong chặn lại, nên không nhìn thấy bàn đối diện kia đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe thấy âm thanh kinh hoảng của một nữ nhân, còn có ba bốn giọng nam ồn ào.

Lúc này, vũ cơ trên đài đã tản đi, một nữ nghệ nhân thuyết xướng lên đài, vị trí của nàng có thể nhìn thấy góc phát sinh ồn ào, mà mặt không biến sắc, vô cùng thong dong.

“Công tử, tựa hồ là vũ cơ.”

Khánh ca rướn cổ lên muốn thăm dò, Triệu Khải Mô an ổn ngồi, không có ý định nhúc nhích, Khánh ca không nhịn được đi qua thăm dò tình hình.

“Là Vương Kình.” Tiểu Tôn phẫn uất đứng dậy.

Hắn và Vương Kình là hàng xóm đối diện, tiếng Vương Kình không thể nào quen thuộc hơn. Triệu Khải Mô cùng Lý Quả đều đã lâu không gặp lại Vương Kình, bởi vậy không có nhận ra.

Một nhóm người qua kiểm tra, quả nhiên là Vương Kình cùng nhóm tùy tùng của hắn đang dây dưa với một vũ cơ.

Tay vũ cơ bị Vương Kình tóm chặt, Vương Kình trông có mấy phần men say, lớn tiếng quát: “Đến hát một tiểu khúc đi, ta sẽ thưởng ngươi một chén vàng, có muốn không hả.”

Phiên Oa cùng khỉ ốm cùng ngồi ăn cười đầy bỉ ổi, ồn ào nói: “Không chịu mở họng thì lắc eo cũng được nha.”

Vũ cơ sợ đến hoa dung thất sắc, bất lực cầu khẩn. Một lão nhân khiêng đàn tỳ bà nhanh chóng lại đây, khuyên can đủ đường bảo Vương Kình thả vũ cơ, Vương Kình đang say rượu, một cước đá ngã lão nhân xuống đất.

Khách nhân đang ngồi trong quán giận mà không dám nói gì, hoặc là biết Vương Kình là bá vương thành đông, hoặc là thấy đám Vương Kình nhiều người hung hăng, không dám ngăn cản.

“Hạ lưu vô liêm sỉ! Còn không thả vũ cơ ra!”

Chẳng ai nghĩ tới xông lên trước chính là Tôn Tề Dân, mà bên người Tôn Tề Dân còn có Lý Quả đang đứng khiêng ghế.

Cũng không biết từ lúc nào, Lý Quả đã nhấc băng ghế ngồi lên.

Triệu Khải Mô đứng dậy, cũng đi ra.

Hắn vốn là đang chờ đông gia tửu quán ra đây giải quyết Vương Kình, không biết tại sao Tiểu Tôn, Lý Quả lại kích động. Có thể mở tửu quán ở nơi ngư long hỗn tạp này, khẳng định đông gia cũng có chút lai lịch.

“Ta còn tưởng tên nào không muốn sống, nguyên lai là Tiểu Tôn đây mà.”

Vương Kình thả vũ cơ ra, đi về phía Tiểu Tôn, Phiên Oa cùng Hầu Phan xắn tay áo lên. Tiểu Tôn sợ lùi hai bước, Lý Quả xoay vòng ghế, vẻ mặt hung ác.

“Chà chà, Quả Tặc Nhi, ngươi còn làm chó cho Tiểu Tôn à.”

“Lão tử không đi tìm ngươi, ngươi phải đốt nhang chứ, còn dám chọc lão tử.”

Phiên Oa cùng Hầu Phan đồng thời cướp lấy ghế của Lý Quả, trong lúc tranh đoạt, Phiên Oa bị Lý Quả đấm vào tay, đồng thời ghế cũng bị Hầu Phan cướp đi. Tiểu Tôn nắm chặt nắm đấm, vung đánh lung tung từng bước áp sát Vương Kình, nhưng chẳng đánh trúng cái nào, ngược lại bị Vương Kình nện một quyền vào bụng, trực tiếp đánh ngã Tiểu Tôn xuống đất.

Hầu Phan kéo tóc Lý Quả, Lý Quả cắn cánh tay Phiên Oa, ba người đánh thành một cục.

Hai thư đồng thấy thế, cũng gia nhập hỗn chiến, A Hà run rẩy muốn lấy chén trà đập Vương Kình, ngược lại bị Vương Kình quật ngã, Khánh ca túm cánh tay Hầu Phan, cật lực giải vây cho Lý Quả.

Chỉ có Triệu Khải Mô bị lãng quên, không ai dám đụng vào hắn, mà hắn xưa nay bình tĩnh. Hắn nghĩ đến lát mà tay chân của đông gia vẫn không xuất hiện, cũng nên gọi tuần tốt (binh tuần) tới.

Nhìn thấy Hầu Phan thoát khỏi dây dưa với Khánh ca, mò lấy một cái ấm đựng trà muốn đánh lên đầu Lý Quả. Triệu Khải Mô đứng ra, ngăn ở phía trước.

“Dừng tay! Mau buông tay!”

Lý Quả thừa dịp Phiên Oa ngừng động tác trong nháy mắt, quay người chế phục Phiên Oa, đánh liên tục.

“Quả Tặc Nhi, dừng tay!”

Triệu Khải Mô quát bảo ngưng lại. Triệu Khải Mô nói, Lý Quả vẫn nghe theo, cậu thả Phiên Oa ra, từ dưới đất bò dậy. Trán cậu đang chảy máu, trên mặt còn có một chỗ bị ứ huyết, bị chịu không ít đòn. Bất quá Phiên Oa trên đất còn thảm hơn cả cậu, rúc ở trong góc kêu rên, mặt vừa sưng vừa đỏ, Lý Quả chuyên đánh vào mặt.

“Lão Triệu à, không phải ta nói ngươi, ngươi thế mà xưng danh thiên vị.”

Vương Kình vứt bỏ chủ tớTiểu Tôn sức chiến đấu như năm con ngỗng, lẫm liệt ngồi ở trên bàn trà.

Đã lâu không thấy, Vương Kình trở nên vừa cao vừa to, hơn nữa cường tráng hẳn. Cả người hắn thật vô lại, cũng không biết tiêm nhiễm từ nơi nào.

“Một hồi tuần tốt lại đây, thấy chuyện đối với ngươi cũng không phải tốt đâu.”

Triệu Khải Mô chỉ là suy đoán, chưa quá nguyên tiêu, năm mới vừa mới bắt đầu, Vương Triều còn chưa ra biển, vẫn đang ở trong thành.

“Ha ha, ai dám bắt ta.”

Vương Kình xé áo ở một bên xuống, để lộ ra cánh tay tráng kiện, trên cánh tay còn có cả hình xăm, là con mãng xã, lè lưỡi giương người, diễu võ dương oai.

“Ngươi là hoàng thân quốc thích, ta chọc không được, ta thả ngươi đi, nhưng Quả Tặc Nhi cùng Tiểu Tôn này phải lưu lại.”

“Nào, chúng ta xuống dưới lầu đánh tiếp, đừng để hai con chó chết kia của ngươi hỗ trợ.”

Lý Quả đánh nhau từ nhỏ, chịu đòn tốt, hơn nữa với Vương Kình là thù mới hận cũ.

Đám người kia oan gia ngõ hẹp, lúc này sớm quên lãng vũ cơ.

Bất quá vũ cơ cũng không rời đi, mà là đứng ngoài quan sát, trong mắt nàng tràn đầy kinh hoảng, thân thể không ngừng run rẩy. Một vị công tử trẻ tuổi đi tới, cởi xuống phong bào của mình, khoác lên trên người vũ cơ. Vị công tử ca xa lạ này, mặt mày thanh tú, vóc dáng không cao, thư đồng của hắn, vóc người thấp nhỏ, cũng rất thanh tú.

“Nếu như thật muốn đánh nhau, có thể đi xuống lầu.”

Triệu Khải Mô mở miệng, hắn biết Vương Kình không dễ bỏ qua như vậy, mà cứ náo loạn ở đây như thế, tuần tốt lại đây, chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Lão Triệu, nghe khẩu khí của ngươi kìa, ngươi muốn ra mặt thay Quả Tặc Nhi hả?”

Vương Kình vẫn luôn thật tò mò, tại sao thân phận Triệu Khải Mô như vậy, lại đi thiên vị cho Lý Quả.

“Có gì không thể.” Triệu Khải Mô cười khẽ.

“Khải Mô.”

Lý Quả cả kinh kêu lên.

Không chỉ Lý Quả kinh ngạc, Tiểu Tôn cùng A Hà cũng vô cùng sửng sốt, chỉ có Khánh ca vẻ mặt nghiêm túc, đầy suy tư.

Triệu Khải Mô sẽ không đánh nhau, hắn chưa bao giờ đánh nhau, ngoại trừ lần hồi niên thiếu không hiểu chuyện đánh nhau cùng Lý Quả.

“Nhóm tiểu viên ngoại vì ta chịu tội, vạn mong ngừng tay, muôn vàn không phải, đều là sai lầm của ta.”

Vũ cơ quỳ rạp dưới đất. Nàng nhìn ra được, đám người cứu giúp nàng kia, dẫn đầu chính là hai vị học trò. Đối với học trò mà nói, nguyên tiêu ẩu đả là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa nàng cũng nhận ra bá vương thành đông Vương Kình này, đám người này mấy ngày nay đến dây dưa không ngớt, lường trước chạy không thoát độc thủ của hắn.

“Tiện Ưu tử, bớt giả vờ giả vịt đi.”

Vương Kình nhấc chân, muốn đạp đầu vũ cơ, bị công tử trẻ tuổi vẫn luôn làm bạn bên cạnh vũ cơ, dùng thân thể ngăn trở.

Đoàn người xuống lầu, tụ tập sau tửu quán. Phía sau còn có một đám người vây xem, vô cùng náo nhiệt.

Lý Quả nâng Tiểu Tôn, Khánh ca nâng A Hà, chủ tớ Tôn gia đều là hoạn nạn bị thương. Lý Quả vừa mới đánh nhau chỉ sợ là bị đá phải bụng, bụng đau khó chịu, chỉ có Khánh ca cùng Khải Mô là không bị thương.

Vương Kình oai phong lẫm liệt, kéo gân múa quyền, quyền pháp uy vũ sinh uy. Kẻ này không yêu đọc sách, nhưng yêu thích võ thuật, trong nhà còn có võ sư dạy, có thể khó đối phó.

Triệu Khải Mô bình tĩnh, gỡ mũ trên đầu xuống, đưa cho Khánh ca, để tránh lúc đánh nhau lỏng lẻo rơi xuống đất dính bẩn.

“Khải Mô, ngươi đừng đánh.”

Lý Quả khuyên can, có điều Triệu Khải Mô căn bản không nghe.

“Hiện tại muốn thay đổi người cũng quá muộn rồi, Quả Tặc Nhi, muốn chịu đòn, đợi ta đánh Triệu vương tôn xong, liền đến lượt ngươi.”

“Vậy thì thử xem, xem ngươi có thể toại nguyện không.” Triệu Khải Mô đứng bất động như núi, ngôn ngữ không chút chập trùng.

Triệu Khải Mô không to bằng Vương Kình, nhưng chiều cao hắn không thua Vương Kình, khí thế cũng không mảy may thua thiệt.

“Tự tìm đánh, lát nữa cũng đừng kêu cha gọi nương nhé.”

Vương Kình vung quyền, trong miệng kêu to, vung mạnh về phía Triệu Khải Mô.

Không nghĩ Triệu Khải Mô phản ứng nhạy bén, nghiêng người tránh thoát một quyền, lại một quyền như gió mà tới, Triệu Khải Mô lần này không thể tránh thoát, sát qua khuôn mặt, nhưng ngay thời khắc hai người tiếp xúc, Triệu Khải Mô nhịn đau kéo cổ tay trái Vương Kình lại, hai tay dùng sức uốn một cái, vặn ngược cánh tay Vương Kình, chỉ nghe một tiếng hét thảm, cánh tay Vương Kình trật khớp.

Nhất thời tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, có thể thấy lòng người hướng về ai.

“Vậy là đã quên rồi, ở trường huyện, cứ bảy ngày lại có một khóa bắn cung.”

Triệu Khải Mô lau đi tơ máu ở khóe miệng, lạnh lùng nói với Vương Kình đang ôm cánh tay kêu rên ở một bên.

Bắn cung có thể rèn luyện sức mạnh cánh tay, có hiệu quả cường thân kiện thể.