Láng Giềng

Quyển 1 - Chương 26: Kính tự đình, thư tứ (hiệu sách)




Giấy để dùng viết, trắng sáng, mềm nhẵn, hoàn toàn khác với loại vàng mã đốt ngày thanh minh, ố vàng, thô ráp mà Lý Quả thường ngày có thể tiếp xúc.

Lý Quả rất yêu quý chúng.

Ban đầu, Khánh ca cho Lý Quả một chồng giấy để viết, ước chừng hai mươi tờ, cắt ngay ngắn, đến bây giờ, Lý Quả đã dùng được hơn nửa.

Không nỡ dùng, một tờ giấy mặt trước dùng hết thì lật ra mặt sau viết tiếp, chằng chịt là chữ.

Chính là như vậy không mất đi công dụng của giấy, đối với Lý Quả mà nói, giấy cũng là có rất nhiều công dụng.

Một đêm nọ ở Triệu trạch, Khánh ca cầm miếng điểm tâm từ trong thư phòng Triệu Khải Mô ra cho Lý Quả, Lý Quả lấy ra miếng giấy vụn, đang chuẩn bị gói đồ ăn, bị Khánh ca nhìn thấy, vội vã ngăn lại.

“Phàm là giấy có chữ viết, dù cho là giấy vụn, cũng phải thu, cầm ra Kính Tự đình đốt cháy.”

“Vậy cũng không thể dùng để chùi mông hả?”

Lý Quả phi thường giật mình.

“Đương nhiên là không thể, không được!”

Khánh ca kích động đến đỏ cả mặt, lúc thường hắn nói chuyện ôn hòa, cũng là nhất thời sốt ruột.

“Ta có thật nhiều giấy đã viết, đem hết ra cái đình gì đó đốt chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

“Kính Tự đình.”

“Loại giấy này lúc nấu cơm, còn dễ cháy hơn cả rơm, đều phải cầm ra Kính Tự đình thiêu hủy hả?”

Lý Quả còn đang tiếc hận, giấy vụn vốn là vật có bao nhiêu là công dụng, vừa gói được đồ ăn, còn có thể chùi mông, còn có thể đốt dẫn lửa nữa.

“Phải, giấy công tử bỏ đi đều thu vào sọt, cách mấy ngày, ta sẽ đem đến Kính Tự đình đốt, giấy vụn của ngươi cũng đem ra đưa cho ta.”

“Không muốn.”

Lý Quả chú ý thực dụng, không lãng phí, giấy gì mang chữ cũng phải đem đến nơi chuyên thiêu hủy, không được dùng làm việc khác, cái này quá không hợp lý mà.

Người nghèo căn bản không thể sinh sống như thế.

“Có biết, tôn trọng thánh hiền, kính tiếc văn tự.”

Triệu Khải Mô không biết từ khi nào đã đứng ở ngoài cửa, ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nghiễm nhiên là dáng dấp lão Triệu.

“Vậy, vậy thì đem tới Kính Tự đình đốt đi.”

Lý Quả lẩm bẩm nói.

“Ngươi thụ học, không bái thánh Khổng, không cần tuân thủ quy củ của nho môn, chỉ là đừng lại cầm giấy đi xí dùng là được.”

Khóe miệng Triệu Khải Mô giương lên rõ ràng, đại khái cảm thấy Lý Quả vô cùng thú vị đi.

“Biết rồi.”

Lý Quả cảm thấy người đọc sách thật phiền phức.

Về đến nhà, Lý Quả tập hợp đống giấy vụn lại, ngồi ở trên giường kiểm tra từng cái một, cơ hồ mỗi tờ đều viết chữ “Bính”, vết mực đỏ khắp nơi.

“Hừ, chữ hắn đẹp, liền chê chữ mình xấu.”

Bên cạnh mấy tờ chỉ chấm “Bính”, còn có mấy tờ Triệu Khải Mô viết cả lời phê, nào là: “Chép phạt mười lần”, “Cong vẹo, cầm bút không ổn”, “Trục chữ trùng sao” vân vân.

Hồi đầu Lý Quả nhìn thì rất ảo não, dần dần liền không buồn nữa, nằm ngửa ở trên giường, giơ trang giấy bật cười nói: “Chữ hắn, thật đẹp.”

Chữ của Triệu Khải Mô không đủ thận trọng già dặn, mà thanh tú thái độ nghiêm chỉnh, vô cùng sinh động.

Lý Quả không phân biệt được thư pháp đẹp xấu, trực giác mách bảo chữ Triệu Khải Mô thật đẹp.

Lý Quả lấy ra năm, sáu tờ có lời phê của Triệu Khải Mô, đặt lên chiếu, rồi bỏ dưới chiếu mình nằm.

Không nỡ đem đốt, đem nhen lửa hay gói đồ ăn.

Kính Tự đình ở thành tây và thành đông mỗi nơi một toà, đây là nơi nhóm thư đồng đi tới, dĩ vãng Lý Quả quả thật chưa từng nghe thấy.

Kính Tự đình thành tây, ngay trong nha phường, ở ngõ hẻm sau Liễu Tào ty trạch. Lý Quả không đi qua.

Liễu gia đại công tử Liễu Kinh tương đối hà khắc, chỉ cần có hài tử nhà nghèo du vãng phụ cận tòa nhà hắn, người hầu hắn sẽ ra đuổi. Bởi vì nguyên nhân này, Lý Quả rất ít qua khu đó chơi.

Ban đêm Lý Quả đến Triệu trạch, có lúc sẽ gặp phải Liễu Kinh. Chỉ cần nghe thấy tiếng của Liễu Kinh, Khánh ca sẽ đóng cửa sổ lại.

“Khánh ca, ngươi cũng không thích hắn à?”

“Cũng không phải, Tranh nhi thư đồng của hắn tốt với ta, bị hắn nhìn thấy, liền cười nhạo ta.”

Có lúc, Tôn Tề Dân sẽ tới, lần đầu tiên ở Triệu trạch nhìn thấy Lý Quả, hắn vô cùng kinh hỉ. Còn có một lần muốn quyên cho Lý Quả một bộ dụng cụ thư phòng, nào ống đựng bút, kê bút, ấn hộp thủy chú, miếng chặn kê tay, hết thảy đều có, Lý Quả nghe thấy ngẩn cả người, vội vàng từ chối.

Nhi tử cự thương, quả là không tầm thường.

Tôn Tề Dân đến tìm Triệu Khải Mô, đều là để van cầu dạy bài tập. Nghe Khánh ca nói, trước khi thi một ngày, Tiểu Tôn nhất định sẽ đến.

Triệu Khải Mô ở trong thư phòng dạy Tiểu Tôn, giọng nói ôn hòa, thư phòng cách phòng người hầu của Khánh ca rất gần, ban đêm có thể nghe thấy tiếng nói trong thư phòng.

Hai học trò đàm luận thơ ca, đàm luận niêm luật, Lý Quả một chữ cũng không nghe hiểu, một tay chống cằm, một tay cầm bút, viết chính tả trên giấy.

“Thử (cây kê), phía dưới viết sai rồi.”

Khánh ca gõ ngón tay trên bàn.

“Chữ này khó quá.”

Lý Quả bôi lên chữ viết sai, một lần nữa viết xuống, lần này ngược lại viết đúng rồi.

Vừa nãy, Lý Quả bay vào cõi tiên, nghĩ: Hắn đối xử hung ác với ta như thế, ngược lại đối xử với Tiểu Tôn vô cùng tốt.

“Khánh ca, ngươi biết bọn họ đang đàm luận cái gì không?”

Lý Quả ngẩng đầu hỏi.

“Đàm luận niêm luật, trắc trắc bình bình trắc, bình bình bằng trắc trắc.”

Khánh ca nhận biết chữ không sâu, đọc sách không nhiều, mà trước đó hắn cũng từng làm thư đồng mấy năm cho người khác, cũng từng nghe nói.

Lý Quả mang vẻ mặt mờ mịt.

Cái gì chắn chắn bình bình, nghe cứ như đang gõ vào lọ sành.

“Không hiểu à, đây là bằng trắc làm thơ.”

“Khánh ca biết làm thơ không?”

“Không biết.”

Khánh ca chỉ là một thư đồng, không yêu cầu có kỹ năng như vậy.

“Khánh ca, lần trước ngươi nói có cái mèo (Miêu) hồng bản gì đó, dùng để luyện chữ, chữ sẽ đẹp hơn.”

“Tô (Miêu) hồng bản.” (tập tô luyện chữ)

“Đắt không?”

“Cũng không đắt lắm, phải đi thư tứ (hiệu sách) mua.”

Lý Quả biết thư tứ, thành đông có một thư tứ rất lớn, khẳng định sách gì cũng bán hết.

Đi thư tứ mua sách là chuyện nhà Lý Nhị Côn chưa bao giờ làm, Lý Nhị Côn chính là một người mù chữ.

Nghe nhi tử nói muốn mua sách, Quả nương sững sờ nói: “Nương không biết nơi nào bán.”

Quả nương không đi qua thành đông, thư tứ ở nơi nào, nàng là nữ nhi của ngư dân càng chưa bao giờ đặt chân đến.

“Quả tử, ban ngày ngươi phải làm việc ở cửa hàng bánh bao, buổi tối cửa hàng sách cũng đóng cửa, đi đâu mua giờ.”

“Nó ở không xa cửa hàng bánh bao lắm, con lén chạy đi xem sao.”

Lý Quả trả lời.

Ngày thứ hai, Lý Quả quả nhiên chạy đi thư tứ, đứng ở ngoài cửa hàng trù trừ không tiến lên.

Tuổi của cậu, trông như một thư đồng, song trang phục cũng không phải thư đồng, vừa nhìn chính là bần cùng, tầm thường.

Bên trong thư tứ đều là văn nhân, mặc trường bào, cầm quạt, không coi ai ra gì, mở miệng chính là lời nói cao thâm khó dò.

Lý Quả ủ rũ nghĩ: Triệu Khải Mô sau này lớn lên, không phải cũng như vậy chứ. Không, sẽ không.

Lý Quả lấy dũng khí, bước vào cửa hàng, lập tức khiến những văn nhân, thư đồng đang bàn luận, mua sách bên trong liếc sang nhìn.

“Có, có bán tô hồng bản không, ta muốn mua một quyển.”

Lý Quả đứng ở trước quầy, tay cầm túi tiền nhỏ.

Chưởng quỹ ló đầu đánh giá Lý Quả, đầy hứng thú.

“Hài tử, ngươi muốn tô hồng bản làm gì?”

“Ta muốn dùng, bao nhiêu tiền?”

Lý Quả vừa mới mở miệng, liền đặt tiền trong túi lên trên quầy, cậu trông quẫn bách gấp gáp vô cùng.

“Quả Tặc Nhi, đây là nơi nào mà ngươi cũng dám đến.”

Một thanh âm trào phúng vang lên, Lý Quả ngẩng đầu, nhìn thấy nhị đường huynh Lý Tài Thục của cậu. Người này mười sáu tuổi, cao gầy, trên mặt không có thịt, đôi mắt lồi ra, bởi vậy khi còn bé mới có biệt danh “Thủy kê”. (Gà nước)

“Ta mua sách, làm sao không thể tới.”

Lý Quả đã nhận tô hồng bản từ tay chưởng quỹ rồi, tự mình thu hồi tiền đồng.

“Ha ha, đại tự còn không nhìn được, cũng dám nói mua sách.”

Lý thủy kê thu hồi quạt, từ trong lồng ngực Lý Quả rút đi tô hồng bản.

“Đưa ta.”

Lý Quả nễnh chân lên muốn cướp, Lý thủy kê giơ lên cao.

“Lão nương ngươi cả ngày theo người khóc than, còn có tiền cho ngươi mua sách, chà chà.”

“Trả sách cho ta, còn nói bậy ta xé nát miệng của ngươi!”

Lý Quả đu lên cánh tay Lý thủy kê, vừa cào vừa cấu, vô cùng hung hãn.

Cũng là thù mới hận cũ, Lý Quả ngày xưa từng ở nhà đại bá, Lý thủy kê luôn bắt nạt cậu.

“Ở thư tứ không được ồn ào.”

Tiếng như chuông đồng, một vị thư sinh cao to trẻ tuổi gạt mọi người đang vây xem ra, dũng cảm đứng ra.

“Tài Thục, trả sách cho hài tử kia đi.”

Lý thủy kê sắc mặt hậm hực, kéo Lý Quả đang đu trên người mình xuống, ném trả tô hồng bản cho Lý Quả.

“Tần huynh, ta và hài tử kia đùa thôi.”

Xoay người, Lý thủy kê đã khoác bộ mặt cười lên rồi.

Lý Quả rời hiệu sách trước, cố ý lưu ý vị nam tử gọi Tần huynh này, người này mày kiếm mắt sao, tướng mạo đường đường, Lý Quả không khỏi nhìn nhiều thêm chút.