Láng Giềng

Quyển 1 - Chương 15: Tân đồng bọn làm phiền




Thuyền nhỏ xuất phát, Lý Quả hỏi là muốn đi nơi nào, Tôn Tề Dân nói: “Bãi Lâm Liêu.”

Bãi Lâm Liêu, ý nghĩa như tên, đây là một bãi biển, có điều cách chừng ba, bốn dặm, Lý Quả là một dã tử, từng tới đó chơi mấy lần rồi.

Tôn Tề Dân tính tình ôn hòa, hắn lấy ra trà bánh chiêu đãi Lý Quả, cho dù Lý Quả bần hàn như vậy, hắn cũng không xem thường chút nào.

Quả Muội yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Lý Quả, hai tay cầm bánh ngọt ăn, bé ăn rất tập trung. Lý Quả giơ tay lên, kiểm tra bàn tay bị Hầu Phan đánh, mu bàn tay sưng tấy lên, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.

“Tìm Lục đại phu thành đông, lấy thuốc bột đắp lên, rất nhanh có thể tiêu sưng.”

Tôn Tề Dân đến gần kiểm tra.

“Người kia xem bệnh rất đắt đi, dùng dầu trà có lẽ hiệu quả.”

Triệu Khải Mô uống một ngụm trà, lời nói bằng phẳng, hắn rất quen thuộc tình hình nhà Lý Quả.

“Thuốc bột nhà ta có, chờ chút, ta sai người đưa cho ngươi.”

Tôn Tề Dân không chỉ tốt bụng, còn rất hào phóng.

“Không cần đâu, nhà ta có dầu trà.”

Lý Quả vô cùng cảm kích, không chỉ cho cậu được đi du lịch cùng thuyền, còn muốn cho cậu thuốc trị thương.

“Quả Tặc Nhi, nó đã ăn cái bánh thứ ba rồi, cẩn thận bội thực đấy.”

Triệu Khải Mô liếc mắt sang nhìn Quả Muội, tay nhỏ của Quả Muội nhanh nhẹn lấy bánh từ trên mâm xuống, ngoại trừ Triệu Khải Mô, không ai chú ý bé đã ăn mấy cái.

“Không thể ăn tiếp.”

Lý Quả cướp lấy bánh ngọt trong tay Quả Muội, Quả Muội òa khóc kháng nghị. Tiểu hài tử không biết no, huống hồ từ khi Quả Muội sinh ra, Lý gia liền bắt đầu khó khăn.

“Nào nào, ca dẫn ngươi đi xem cá, xem cá được không?”

Lý Quả vác Quả Muội lên, dụ dỗ, đi về phía đuôi tàu.

Thư đồng Triệu Khải Mô, Thanh Phong đứng hầu ở bên người, liếc mắt nhìn sang hai huynh muội này một cái.

Lúc trước trên thuyền nổi lên xung đột, Thanh Phong đứng trong khoang thuyền, không có mặt ở trên boong, dù vậy hắn nghe rõ tiếng của Lý Quả.

Đến bãi Lâm Liêu, bọn người hầu lấy từ trong thuyền ra mấy thùng gỗ, cùng mấy cái kẹp trúc. Lý Quả vừa nhìn thấy những công cụ này, liền biết bọn họ muốn đi bắt cua.

Lý Quả xung phong nhận việc, dẫn trước mọi người đi vào bãi đá ngầm, Quả Muội để lại cho thư đồng A Hà của Tôn Tề Dân chăm sóc.

A Hà người cũng như tên, dịu dàng như một nữ hài tử.

Triệu Khải Mô thỉnh thoảng sẽ đi cùng người hầu ra biển chơi, hắn đã cư trú tại bản địa một năm, cảm giác mới mẻ chờ mong với hải dương cùng bãi biển cũng đã nhạt đi. Chẳng qua đây là lần đầu tiên đi bắt cua, hắn đi theo cạnh bên Lý Quả, học Lý Quả xắn ống quần, dùng cặp trúc tìm cua nấp ở dưới đá ngầm.

“Khải Mô, có con đang chạy dưới chân ngươi, nhanh bắt đi!”

Lý Quả hạ kẹp xuống bắt con cua đang lẩn mất.

“Ừ, ta bắt được rồi.”

Triệu Khải Mô tay mắt lanh lẹ, kẹp một phát, ném vào thùng gỗ. Thùng gỗ xinh xắn, còn có cái nắp nhỏ, được Thanh Phong nhấc lên.

“Quả Tặc Nhi, chỗ của ta nhiều cua lắm này, ngươi mau tới đi!”

Tôn Tề Dân đối với các loại động vật có thể chạy nhanh, chân lại nhiều, đều có chút sợ hãi, hắn cầm kẹp trúc, không dám xuống tay.

“Tới đây, tới đây.”

Lý Quả chạy tới, đông một cái tây một cái, cắp lên, nhét vào thùng gỗ.

Đến khi thùng gỗ chứa đầy cua, ba hài tử liền đi bãi cát kiếm vỏ sò. Lúc này thuỷ triều rút xuống, trên bờ cát lộ ra rất nhiều vỏ sò, bên trong hố nhỏ, cũng mắc lại không ít cá tôm.

Tôn Tề Dân sai người hầu đem ra một cái chậu đồng, để nhặt vỏ sò, đá màu, thậm chí bắt được cá tôm đều thả vào bên trong.

“Đây là cái gì?”

“Vừa nãy rõ ràng còn rất khỏe, ta chỉ chạm nhẹ nó một chút, đột nhiên lật lại phơi cái bụng lên, chỉ chớp mắt thôi đấy.”

Triệu Khải Mô ngồi xổm ở một bên, đâm vào “quả bóng” trong vũng nước. Nói chính xác thì, con cá nó phồng cái bụng lên tròn vo, lật ngửa bụng, nổi trên mặt nước, như chết rồi.

“Ta biết, nó được gọi là cá lật bụng, nó đang giả chết đấy.”

Tôn Tề Dân chống cằm nhìn, hắn cảm thấy bộ dáng con cá này rất đáng yêu.

“Khải Mô, ngươi rút tay về, đâm vào ngón tay có thể bị đau đấy.”

Mấy cái gai nhỏ trên da lợn sông (cá nóc) dựng thẳng lên, tuy bé, nhưng đâm vào da thì vẫn rất đau.

Lý Quả lấy cành cây đâm vào con lợn sông, lợn sông nhỏ bị cậu đâm đến mất kiên nhẫn, nhả khí trong bụng ra, tại vũng nước cạn bắt đầu lủi đi mất.

“Chạy mau thế, bắt lại, hừ hừ, tặc cá lớn mật, còn dám giả chết.”

Triệu Khải Mô chưa từng thấy con cá nào giảo hoạt như thế.

“Thả nó đi.”

Tôn Tề Dân mềm lòng.

“Ha ha, tóm được rồi.”

Lý Quả dùng cành cây chặn thân cá, tóm chặt đuôi nó, nhấc nó lên, ném vào chậu nước.

“Ta muốn vẽ lại hình nó, đem tới hỏi tiên sinh xem đó là cá gì.”

Triệu Khải Mô rất có tinh thần học hỏi.

“Đây là lợn sông, ngươi chạm vào nó, nó sẽ hút khí vào, làm phình bụng lên để giả chết.”

Lý Quả giũ cát trong ống quần ra, cậu thường chạy tới bờ biển, biết được nhiều loài ở đấy.

“Lợn sông, trong biển cũng có sao?”

Triệu Khải Mô rất hoài nghi.

“Thì nó sống ở trong biển.”

“A?”

Nếu là cá biển, nhưng vì sao lại gọi là lợn sông?

Trên đường trở về, lợn sông nhỏ vẫn được Tôn Tề Dân thả lại xuống biển. Bên trong chậu nước ngoại trừ mấy con tôm, cá nhỏ không biết tên, càng nhiều hơn chính là con ký sinh, đang bò tới bò lui giữa mấy cục đá và vỏ sò.

“Cua này rất nhỏ, không có thịt, ta mang về cũng vô dụng, hay cho hết đám thủy thủ.”

Tôn Tề Dân chỉ là đi chơi, bắt nhiều cua như vậy, hắn cũng không có ý định ăn chúng.

“Lưu một ít cho Quả Tặc Nhi.”

Lúc bắt cua, Lý Quả đứng bên cạnh Triệu Khải Mô nói, cậu và đồng bọn A Thông cũng tới đây bắt loại cua này về, sau đó còn mang rất nhiều về nhà ăn, có thể thấy chúng ăn được.

“Cho ta chút, cái này ăn được đấy.”

Lý Quả miêu tả rửa làm sao, thái thế nào, nấu canh nấu cháo đều cực ngon. Cũng có thể phơi nắng, sau đó băm nhuyễn, nấu cùng cơm tẻ. Triệu Khải Mô đối với vật mới mẻ cảm thấy hứng thú, cư nhiên nghe say sưa.

Kỳ thực đây là cách nấu của những nhà bần dân, nhà giàu xác thực không ăn loại cua nhỏ trường kỳ trú tại đá ngầm này.

Buổi tối, Lý Quả lén lút, đem một bát cháo cua sang cho Triệu Khải Mô.

“Tay bôi dầu trà chưa?”

Triệu Khải Mô cúi người hỏi.

“Thoa rồi.”

Lý Quả nhấc cánh tay bị thương lên, để sát vào mũi Triệu Khải Mô, một mùi không mấy dễ chịu bay lên.

“Tôn gia tiểu viên ngoại còn sai thư đồng đưa tới cho ta một gói thuốc bột, cơ mà cũng không biết đắp thế nào.”

Tôn Tề Dân đúng là một người cực kỳ tốt, không nói tới việc chia một nửa cua cho Lý Quả, còn cố ý sai người hầu tới cho Lý Quả một chai dầu trà.

“Ngươi đem ra, ta đắp giúp ngươi.”

“Không cần đâu, ngủ một giấc ngày mai sẽ đỡ.”

Lý Quả căn bản không để ý chút thương tổn này. Huống hồ cũng sợ bị người nhà họ Triệu phát hiện, Lý Quả lập tức rời đi.

Triệu Khải Mô tiếp nhận cháo cua, đầu tiên ngửi chút, cảm thấy có vẻ ngon, nếm thử một miếng, cũng rất ngon miệng, nhưng Triệu Khải Mô không dám ăn nhiều, cũng chỉ ăn thử hai miếng.

“Công tử, đây là đồ ăn nhà nghèo ở cạnh biển. Ngươi ăn mà bị đau bụng, thì không hay đâu.”

Thanh Phong thu thập bát thìa, vô cùng ghét bỏ, quyết định đem cho mèo ăn. Hắn xem Lý Quả không vừa mắt, thậm chí mang theo mấy phần ghen tỵ.

Triệu Khải Mô không để ý tới lời nhắc nhở của thư đồng, hắn không thích Thanh Phong, cũng nổi lên ý định không cho Thanh Phong theo hầu nữa. Song mà suy cho cùng, đuổi được tên thư đồng này, còn có thể xuất hiện tên thư đồng mới khác tới. Huống hồ mẫu thân đối thư đồng này hết sức hài lòng, tạm thời chưa đuổi đi vậy.

Từ khi Triệu Khải Mô một lần nữa chuyển về tây sương, Lý Quả ban đêm thỉnh thoảng sẽ lại đây, Triệu Khải Mô biết không gạt được Thanh Phong, thẳng thắn lôi kéo Thanh Phong. Thanh Phong thấy Triệu Khải Mô tín nhiệm hắn, lại có ý nghĩ lấy công chuộc tội —— dù sao lần trước bán đứng Triệu Khải Mô, bị Triệu Khải Mô lạnh nhạt một thời gian, vì vậy cũng giúp đỡ che giấu.

Ngay cả như vậy, Lý Quả cũng chừng mấy ngày mới tới một lần, cậu cũng sợ bị Quả nương phát hiện.

Lý Quả nhấc lên tấm gỗ, vốn định lén lút chuồn lên nóc nhà, ai ngờ lại nghe thấy trong nhà có tiếng ồn ào. Lúc này Quả nương hẳn là ở trong phòng ngủ ru Quả Muội ngủ, tại sao lại ở phòng khách?

Hạ eo, nhẹ nhàng leo xuống, mang thang gỗ đi, Lý Quả nằm nhoài lên cửa sổ phòng chứa tạp vật, nhìn lén vào trong sảnh.

Ôi, này thì nguy rồi, Vương Kình mang người lại đây, có năm, sáu người hầu thanh niên trai tráng, khí thế hùng hổ