Láng Giềng Hắc Ám

Chương 20




Đợi Chí Chí tỉnh, tôi bắt đầu hỏi hành tung 1 tháng nay của cô ấy, mới biết hóa ra cô ấy đi Hải Nam nghỉ đông.

Thật biết hưởng thụ mà.

"Hoa Thành gây phiền phức cho cậu không?" Chí Chí hỏi.

"Cũng được, mời mình ăn bữa cơm, nhân tiện gây tổn hại hàng nghìn tế bào bạch cầu của mình." Ngoài ra, còn hồ đồ bị người ta hôn nữa, cho tới hôm nay vẫn chưa rõ là lãi hay lỗ.

"Mời cậu ăn cơm? Anh ta nói gì với cậu?"

Tôi "A" một tiếng: "Đúng rồi, anh ta nói muốn đợi cậu về, nghe khẩu khí dường như muốn ba ba trong bể."

Chí Chí lạnh nhìn tôi: "Cậu nói mình là ba ba?"

Tôi xua xua tay: "Bị anh ta bắt được thì đương nhiên là ba ba rồi, đúng rồi, Hoa Thành biết tin cậu trở về chưa?"

"Anh ta chẳng phải thần tiên, hơn nữa, cũng chỉ là nói mà thôi, đừng để ý anh ta."

Đang nói, điện thoại Chí Chí reo, cô nhận, nghe vài câu, mặt lập tức biến sắc.

"Sao thế?" Tôi vội hỏi

Cô cầm áo khoác, rời phòng, để lại câu nói hổn hển: "Tên khốn đó đi tìm cha mình rồi."

Tôi trợn mắt, việc này làm lớn rồi.

Không thể không bái phục dũng khí to lớn và bản lĩnh thần thông của Hoa Thành, Chí Chí vừa về đã bị điện thoại gọi tới, còn có gan tới chỗ cha Chí Chí. Sớm nói qua, cha Chí Chí là chủ võ quán, đao, súng, kiếm, côn, roi, giản, chùy, rìu, 18 vũ khí, đều tinh thông. Hành hiệp trượng nghĩa vì người, chân thực nhiệt tình, lo lắng chuyện công bằng cho mọi người. Dạy dỗ đệ tử, năng lực ai ai cũng xuất chúng. Hoa Thành cho dù có lợi hại mấy, đi như vậy cũng là dê vào miệng hổ, tai vạ khó tránh.

Tới võ quán, Chí Chí hỏi rõ tình hình, được biết Hoa Thành và cha cô đang ngồi trong phòng nói chuyện, lập tức chạy vào trong. Tôi ước đoán, cụ ông nghe thấy con gái yêu bị lợi dụng, nhất định sẽ nổi giận lôi đình, chắc sẽ cùng Chí Chí dạy cho Hoa Thành một bài học, loại hiện trường tanh mùi máu đó, người thường như tôi có lẽ nên ít xem thì hơn.

Khi ra đằng sau hậu viện "thưởng thức phong cảnh"... sư huynh sư đệ của Chí Chí đều ở đây luyện võ, hơn nữa... còn cởi trần! Bắp thịt cường tráng hòa lẫn mồ hôi, tiếng thét hùng hồn thâm trầm, quả là nơi có phong thủy tốt cho chị em phụ nữ háo sắc.

Cực kỳ hứng thú chạy đi xem, chốc lát trợn tròn mắt, một vị trai tráng cũng không có?!

"Không cần nhìn nữa, sư phụ cho bọn họ nghỉ một ngày, toàn bộ chạy đi chơi rồi." Đằng sau đột nhiên vang đến một giọng nói ấm áp.

Quay người, nhìn thấy một anh chàng, mặt mày thanh tú, đẹp đẽ xuất trần, trên người mặc bộ đồ võ màu trắng, tay áo bay bay, có chút hương vị khí phách, phong độ của thần tiên.

"Mộ Nhị, sao anh chưa đi?" Anh ta chính là nhị sư huynh của Chí Chí, tên là Mộ Nhã Dật, có điều tôi thấy không thuận miệng, liền giúp anh ấy đổi tên thành Mộ Nhị.

Mộ Nhị ngồi xuống ghế mộc, đưa tôi cốc trà, khói mù nhàn nhạt lướt qua trong mắt: "Không có gì vui cả."

"Mộc Nhị, anh sao thế?" Tôi tò mò, bình thường anh ta không như vậy. Nghĩ tới gần 2 tháng chưa gặp, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Thảo Nhĩ," Mộc Nhị cúi đầu nhìn lá trà trôi dạt chìm nổi trong cốc, ngập ngừng một chút, "Ôi": "Hay là thôi đi."

Tôi vội vàng truy vấn: "Không sao, anh có chuyện gì thì kể cho em đi, đừng có giữ trong lòng."

Nếu không tối về em không ngủ nổi.

"Thảo Nhĩ," Mộ Nhị đứng dậy, quay lưng vào tôi: "Em đã từng thích người nào không nên thích chưa, nếu em thích người không nên thích, em sẽ tiếp tục thích hay là không thích anh ấy nữa?"

Tôi suy nghĩ tỉ mỉ chuỗi vè đọc nhanh này, cuối cùng ra kết luận: Mộ Nhị yêu rồi!

Luôn cho rằng anh ấy thuộc về núi Võ Đang, không ngờ anh ấy lại thích con gái!

Nhưng, xem ra, người con gái này là người anh ấy không nên thích. Vậy thì chắc là con gái đối thủ của anh ấy rồi...... trong phim truyền hình đều diễn như vậy mà.

Cũng khó trách, bọn họ luyện võ không ra khỏi cửa lớn, cửa trong không bước qua, người duy nhất có thể tranh chấp chính là người đồng đạo. Hai bên tối ăn no rồi, ngại đi mua thuốc tiêu hóa dạ dày, thì đi đấu võ thúc đẩy tiêu hóa, lại không biết nặng nhẹ, không cẩn thận sẽ bị gãy tay gãy chân, gan phổi bị thương.

Mộ Nhị là chính phái, nói như vậy người con gái đó là yêu nữ của tà phái?