*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không cần tìm dược nhân khác, ta làm!”
Y bây giờ mang bệnh, thân thể bấp bênh, nếu như không phải dựa vào dược lực thì ngay cả phóng người lên ngựa cũng là vấn đề. Dùng tình cảnh như vậy đổi lấy sinh mạng rực rỡ tung bay của Lâm Thù thì có gì không đáng?
Ba vạn Xích Diễm quân nghìn dặm gấp rút tiếp viện, cơ hồ ngày đêm không ngừng nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Quân biên phòng cũng thủ cũng lui, chỉ cầu bách tính an toàn, mới qua nửa tháng mà đã mất đến sáu thành. Lâm Thù chỉnh đốn tất cả bố phòng, mạo hiểm dẫn kỵ binh tập kích, đốt một phần lương thảo đại quân Bắc Yến. Song, chuyện này cũng chỉ có thể xem là kế hoãn binh. Trước khi Xích Diễm quân đến đã là một cuộc ác chiến, Chủ tướng đóng giữ Ký Thành chết trận, Phó tướng trọng thương. Lâm Thù bên này xuất ra kế vườn không nhà trống, giết hai nghìn quân tiên phong Bắc Yến, nửa mảnh giáp cũng không lưu, nhưng chính hắn lại trúng một mũi tiễn ở đầu vai.
Đả thương của mũi tiễn này đối với Lâm Thù mà nói vốn là chuyện nhỏ, hắn đang ở tuổi thanh niên, từ trước đến giờ lại khỏe mạnh. Ai ngờ sau hai ngày không ngủ không nghỉ thì vết thương lại thối rữa lên, mới đầu chẳng qua là hơi đau ngứa, đến ngày thứ ba thì cánh tay giống như tàn phế, nâng cũng không nổi, ngày thứ tư đã ngã quỵ ở tường thành trong lúc tuần phòng, hôn mê bất tỉnh.
Thành nội biên quan mới vừa xảy ra nạn đói, lại gặp chiến loạn, giờ phút này ngay cả lang trung có thể hiểu độc trị bệnh cũng không có. Mấy đại phu băng bó vết thương trong quân doanh đã được coi là người giỏi, nhưng đều chưa từng nhìn thấy loại kỳ độc này ở nơi nào. Sau khi nghe mọi người nói chuyện thì có một lão binh ở tại biên quan mười mấy năm, am hiểu quân tình Bắc Yến tới góp lời:
“Loại độc này không trầm trọng, nhưng khi phát tác lại vô cùng thảm thiết. Bảy năm trước, tại hạ đã nhìn thấy qua binh lính bởi vì độc này mà chết, cuối cùng toàn thân đau ngứa thối rữa.”
“Vậy có giải được không?”
“Cái này… Độc này tương truyền được tẩm trên đầu tiễn của thân vệ quân Bắc Yến hoàng tộc. Nếu muốn giải độc… Sợ rằng…”
Phó tướng kia bỗng nhiên đứng lên, hắn tự biết điều lão binh không nói ra là gì. Vệ quân hoàng tộc đích thân tới, Bắc Yến lần này nhất định là lai giả bất thiện. Cho dù bọn họ có thể bắt được vài lính sống thì cũng không thể khẳng định sẽ lấy được phương pháp giải độc. Nhưng người hiện nay nằm trên giường chính là chủ tâm của toàn bộ thủ vệ quân. Tuy rằng binh lực chênh lệch đã chống đỡ không nổi, viện quân còn không biết đến nơi nào, dựa vào mấy thủ tướng còn sót lại của bọn họ…
Cắn răng một cái, Phó tướng kia liền muốn ra ngoài hạ lệnh, ôm quyết tâm dù phải chết cũng nhất định trị ngựa chết thành ngựa sống. Đúng vào lúc này, Xích Diễm quân đã đến, tại thành phía tây nam truyền tới thanh âm can qua va vào nhau. Không quá một canh giờ, đại quân Bắc Yến giơ kỳ rút lui, hiện nay coi như là bắt sống lính cũng không thể bắt được.
Hai quân giằng co, viện quân bỗng nhiên đến, vốn là trong lúc nguy nan lấy được thời khắc thở dốc, nhưng bởi vì một mình Lâm Thù mà mọi người lại tiếp tục căng thẳng. Hơn phân nữa trong Xích Diễm quân là bộ hạ cũ của Lâm Thù, đối với Thiếu tướng quân của mình dĩ nhiên dùng mọi cách quan tâm, làm sao cũng không có biện pháp tốt hơn, quan hệ cùng Lâm Thù có phần thân cận, càng nôn nóng đến độ muốn khóc rống chảy dài nước mắt. Nam nhi tám thước như con kiến trên chảo nóng, trong phòng bao quanh hình tròn.
Thời điểm Cảnh Diễm cùng Lận Thần chạy tới chính là tình cảnh như vậy.
Lại nói bên này của Cảnh Diễm cũng nguy ngập như Bắc cảnh, quả thật một đường chẻ tre. Lực lượng tân binh mã ngay lập tức làm suy yếu quân địa phương, mấy Tướng lĩnh Tiêu Cảnh Vũ một tay đề bạt cũng đều là người giỏi dẫn binh, đừng nói đến còn có Tiêu Cảnh Diễm tự mình trấn giữ. Hễ Bát Châu Thứ sử kia có chút nước cờ kỳ dị nào thì đều bị y nhất nhất đoán được, bất quá chỉ mười ngày, quân phản loạn đã như nỏ mất đà. Tiêu Cảnh Diễm theo như kế hoạch lúc trước, chỉ bảo Tiêu Đình Sinh một phen. Giờ đây, Hoàng trưởng tử đối với hoàng thúc chưa từng gặp mặt này ngược lại vô cùng kính trọng. Chắc hẳn Lương đế cũng là cực kỳ châm biếm, Hoàng tử mười bốn tuổi lập tức trận tiền không sợ không khiếp, thắt lưng thẳng tắp như Thất hoàng tử năm đó. Ngôn từ là hoàng thúc dạy, khí độ do bệ hạ dưỡng.
Chiêu hàng tả hữu bất quá là đả kích tinh thần đối phương, tăng lên lòng tin phe ta. Nào ngờ bên trong Bát Châu lại có mâu thuẫn, Dự vương điện hạ không đích thân tới, những câu ban xuống không quá hai ngày đã thành công chia rẽ sự đoàn kết, bị Tiêu Cảnh Diễm bao vây hoàn toàn.
Đại hoạch bình định phản quân toàn thắng, chuyện tiếp theo không cần Tiêu Cảnh Diễm lo lắng. Y chỉ là không nghĩ ra, chính y đã từng thấy qua Ngũ ca là một người khôn khéo lão luyện, rốt cuộc vì cái gì lại xuất ra một nước cờ hồ đồ như thế? Là trúng tâm kế cám dỗ hay là thuốc mê của Hạ Giang?
Y đương nhiên thế nào cũng không nghĩ ra ân ân oán oán do Tiên đế gây nên không chỉ có mỗi chuyện của Lỵ Dương Trưởng công chúa và Tạ hầu gia. Sự tình trước mắt đã giải quyết, nhưng khẩu khí trong lòng lại không thể nới lỏng. Tiêu Cảnh Diễm dõi mắt về Bắc phương, dù chưa từng nhìn thấy khói báo động, nhưng y biết khoảng cách lúc này với Lâm Thù không tới ba trăm dặm.
Đi gặp tiểu Thù.
Ý niệm này vừa xuất hiện liền kéo theo thanh thế to lớn kinh người. Thời điểm Tiêu Cảnh Diễm kịp phản ứng thì Lận Thần đã ở trước mặt y, trừng mắt dựng mi, chỉ còn thiếu viết lên trên mặt lên bốn chữ to: ‘Ta không đồng ý’.
“Đệ đi làm gì? Chút y thuật ta dạy đệ có thể lừa gạt Thái phi nương nương nhưng có thể lừa gạt ta sao? Đệ không muốn ta bị hảo hoàng huynh của đệ chụp lên đầu cái mũ khi quân võng thượng, sau đó máu của ta bắn đầy ở Thái Thị Khẩu[1] đúng không? Ta cho đệ biết, đệ phải ở chỗ này đợi ân nhân cứu mạng Cung Vũ. Đi tìm Lâm Thù hả? Đừng hòng mơ tưởng!”
“… Vậy ta dẫn theo Chiến Anh tự mình đi.”
“Tô Diễm…” Lận Thần nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Diễm, đột nhiên giận lên, “Thật tốt, coi như đệ bây giờ là Tiêu Cảnh Diễm thì đệ cho rằng ta không dám đánh đệ ngất xỉu sao?”
Cảnh Diễm mở to mắt nhìn Lận Thần một hồi, không còn cách nào, nội tâm biết người này thật sự làm ra được chuyện đó. Y buộc lòng cứng rắn thanh âm, lại mềm nhũn thái độ, nói, “Cung Vũ cô nương dù sao cũng đến phía bắc, khổ cực nàng vậy…”
“Đệ… Đệ thật là đầu gỗ!” Lận Thần tức giận, “Tại sao đệ không biết thương hoa tiếc ngọc? May mà cô nương người ta còn… Còn…”
“Còn còn cái gì?” Tiêu Cảnh Diễm chột dạ, quay đầu đi chỗ khác, tính tình bướng bỉnh nổi lên, càng phát hiện trong lòng có một loại cảm giác không thoải mái, liền quyết tâm muốn đi Bắc phương, “Huynh đừng nói nữa, hoặc là huynh thật sự đánh ngất ta.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Tiêu Cảnh Diễm lại lập tức xoay người rời đi. Nếu không phải mệt nhọc nhiều ngày như vậy và hiện tại y phải dựa vào cổ tinh thần nỗ lực chống đỡ thì sợ rằng thật có thể bảo y sinh ra gió dưới bàn chân khi bước đi. Lận Thần đứng từ xa nhìn sống lưng thon gầy nhưng cao ngất của Tiêu Cảnh Diễm, oán hận giày vò một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ đón nhận số mệnh.
Hắn đã sớm nhận được tin tức, quân từ Bắc Yến đến chính là tinh binh tráng mã của Lục vương gia. Hôm nay, hiểm nguy ở Bắc cảnh cũng coi như gấp mười lần nơi đây. Nhưng càng như vậy thì hắn càng không có lý do gì để ngăn cản Tiêu Cảnh Diễm. Kể từ khi Tiêu Cảnh Diễm bắt đầu tự mình phối thuốc giúp cường tâm lực phách thì Lận Thần liền hiểu, người này cần phải tìm trở lại sự tự tin của Tiêu Cảnh Diễm.
Mười hai năm, nếu nói Lận Thần đối với người mang tên ‘Tiêu Cảnh Diễm’ thật không có nửa điểm hiểu biết cũng là không đúng.
Căn bản, Tiểu Tô Diễm mà hắn cứu chính là Thất hoàng tử phong thần tuấn lãng.
Nhưng mà, dù rằng Lận Thần tính tình tiêu sái sơ sài thì cũng chưa từng ngờ tới, hắn thật sự có một ngày có thể gọi là ‘hối hận’.
~*~
Ở bên ngoài thành trùng hợp gặp đại quân đến tiếp viện. Cảnh Diễm vốn là người nội tâm bình tĩnh, nhưng chưa từng nghĩ tới trong đám người nghênh đón cư nhiên không thấy nửa cái bóng của Lâm Thù. Y cực kỳ tốn khí lực để tìm được quân trướng Lâm Thù, còn chưa tỉ mỉ phân biệt tình hình thì Cảnh Diễm liền bị trạng thái trong chăn làm kinh sợ. Đợi nghe Phó tướng kia đem đầu đuôi câu chuyện kể rõ, trong lòng Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên nổi giận, dược phối trước khi xuất phát phải khó khăn lắm mới có chút hiệu lực. Sắc mặt y lúc này trắng bệch, lảo đảo muốn ngã.
“Lận Thần… Bắc Yến đến… Là thân quân của Lục hoàng tử?”
Lận Thần nghe lời ấy thì sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng kịp, người trước mặt này không phải ngày trước chính là thiếu niên Tướng quân hiểu rõ Bắc cảnh hay sao. Hắn lập tức chỉ biết gật đầu, “Phải, hiện tại nên gọi là Lục vương gia rồi.”
“Mộ Dung… Thăng…” Tiêu Cảnh Diễm cảm thấy ngực càng ngày càng khó chịu. Y không để ý mấy Tướng lĩnh bên cạnh nhận biết y đều mang sắc mặt kinh dị, liền lôi kéo Lận Thần đi ra ngoài.
Bên ngoài trướng, Tiêu Cảnh Diễm mãnh liệt run rẩy, nhưng lại gắt gao cấu chặt chính mình, không chịu ngã xuống, “Lận Thần, huynh có biện pháp giải độc!”
Đây không phải là câu hỏi.
Lận Thần dĩ nhiên biết biện pháp giải độc, chỉ bất quá… Biểu lộ hiếm thấy của Lận Thần chính là thận trọng. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm, một chút xê dịch cũng không có, trả lời, “Đệ muốn làm gì?”
“Cứu đệ ấy.” Trước mắt Tiêu Cảnh Diễm thoáng lướt qua khoảng thời gian mười hai năm trước, hình ảnh y cùng Lâm Thù trú thủ tại cửa ải Túc Dương. Trường cảnh ở trong đầu y đã bị vứt bỏ mười hai năm, giờ phút này lại rõ ràng như họa, “Y thuật ta học tuyệt không nhiều bằng huynh, nhưng trùng hợp thân quân của vị Lục hoàng tử này là đại hận trong lòng ta. Ta biết huynh có thể giải độc.”
Chuyện liên quan đến Lâm Thù, luôn là chấp niệm của Tiêu Cảnh Diễm. Dù là lúc ấy ý thức không rõ, trí nhớ hoàn toàn không có.
Mười mấy năm trước, Tiêu Cảnh Diễm lần đầu theo Xích Diễm quân đến Bắc cảnh, chính là gặp phải vị Lục hoàng tử này. Năm đó hai người đều là niên thiếu, khí phách phấn chấn, Lâm Thù dẫn đầu Xích Vũ doanh cùng thân vệ quân trực diện chiến đấu dưới chân núi hơn mười dặm bên ngoài cửa ải Túc Dương. Tiêu Cảnh Diễm lúc đó vốn không phải ở bên trong Xích Vũ doanh, y thật sự không kiềm chế được mà lén lút chạy theo Lâm Thù ra ngoài. Đừng nói là Lâm soái, ngay cả Nhiếp Phong trước đó cũng không biết. Lần đầu gặp kẻ địch, Tiêu Cảnh Diễm cũng không luống cuống, bất quá khi thanh âm sát phạt của trận chiến thật tràn vào tai, y lại thoáng ngẩn ra một chút. Đao địch nhân liền vung đến trước mặt, y phải khó khăn lắm mới né được, đao thứ hai lại tránh không kịp, Thất hoàng tử lần đầu đối diện chiến trường suýt chút nữa phải một lần qua Quỷ Môn Quan. Vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy hình ảnh Phó tướng đầu tiên của Lâm Thù khi đó mặt đầy máu tươi, Lâm Thù cũng ở một bên, trở mình bò dậy, hai người nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi. Sau lưng Phó tướng kia trúng một đao, lại vẫn dũng mãnh như cũ, nhưng sau khi trở về trong quân hai ngày thì bỏ mình vì không thể chữa trị. Tiêu Cảnh Diễm và Lâm Thù khi ấy mới biết trên binh khí vốn đã tẩm độc. Nói không hơn chính là hễ người nào bị thương bởi trúng binh khí trong trận chiến đó thì cuối cùng đều không ai may mắn thoát khỏi.
Lần đầu đau đớn thê thảm như thế, ngược lại khiến cho Thất hoàng tử từ nhỏ sinh trưởng ở kinh thành, được huynh trưởng hết lòng bảo hộ nhanh chóng trưởng thành. Khi đó, ban đêm y không thể chợp mắt, Lâm Thù cũng khó ngủ theo. Hai thiếu niên còn chưa nhìn quen sinh tử, lần đầu tiên ở Bắc cảnh cãi nhau một trận lớn. Sau khi cãi xong thì tương đối im lặng mấy ngày, rồi trong sự hốc hác lẫn nhau đạt được hòa giải, cùng nói ra lời hào hùng giống nhau.
Dữ tử đồng bào, tương tử giai lão, báo thù rửa hận, hưng thịnh Đại Lương.
Máu tươi ải Bắc, khiến lòng người mềm mại trở nên cứng rắn, mà Lâm Thù và Thất hoàng tử lại cùng nhau đem đối phương biến trở về mềm mại.
Sau lần đó, đến chuyện mười hai năm trước Tiêu Cảnh Diễm bặt vô âm tín ở Đông Hải. Lâm Thù cùng y không còn tiếp tục cãi nhau, chỉ là lời thề của bọn họ cũng lạc mất trong ly biệt. Hôm nay đoàn tụ, Tiêu Cảnh Diễm há có thể để cho Lâm Thù giẫm vào vết xe đổ của anh hùng ngày đó?
“Ta không có thuốc!” Da mặt của Lang Gia Các Thiếu các chủ vốn quen thói dùng vẻ cười đùa bày tỏ với người hiện tại bị buộc rất chặt, lần đầu tiên hắn không muốn cho Tiêu Cảnh Diễm một chút hy vọng thừa thãi nào, “Ta giải không được.”
“Không có thuốc cũng có thể giải!” Tiêu Cảnh Diễm dị thường khẳng định, “Ta đã đọc được cách giải của loại kỳ độc có triệu chứng tương tự trong sách. Mặc dù không thể xác định độc kia cùng độc Tiểu Thù trúng hoàn toàn giống nhau, cũng không biết nhiều năm như vậy, phương thuốc của Bắc Yến hoàng thất có biến hóa hay không, nhưng nguyên lý là tương thông.”
“Ta có thể nói rõ ràng cho đệ biết, phương thuốc của Bắc Yến chưa từng thay đổi, cùng độc ghi chép kia đồng dạng, nhưng phương pháp giải độc đệ nói không thể thực hiện được.”
Tiêu Cảnh Diễm nghe vậy thì ngừng lại một chút, lần mở miệng tiếp theo đã mang một ý quyết tuyệt, “Không cần tìm dược nhân khác, ta làm!”
Thật không ngờ Lận Thần đã sớm đoán được y muốn nói như vậy, bèn cười lạnh:
“Khẩu khí thật là lớn, đệ xem mình là Pháp Tổ cứu thế ư? Với một trái tim phổ độ chúng sinh như vậy, Thất hoàng tử có thể xuất gia rồi. Đệ làm hay người khác làm khác nhau lắm sao? Đệ cho rằng không tìm được người nguyện ý vì Lâm Thiếu tướng quân đi tìm cái chết? Đệ nguyện ý, vậy đã hỏi qua Lâm Thù có nguyện ý hay không chưa? Đệ xem hắn là người nào mà có thể thay hắn quyết định sinh tử?”
Lời nói này của hắn đã đem sở trường mỉa mai của mình đạt đến cực điểm, dứt khoát như tâm đao, khiến Tiêu cảnh Diễm nhất thời á khẩu, không trả lời được, cả người đứng cứng ngắc ở nơi đó.
Y coi hắn là người nào?
Chất vấn không có so sánh này càng buồn cười, lại không biết làm thế nào.
“Tiểu Thù là chí hữu của ta, ta… Nợ đệ ấy rất nhiều. Cho dù có trả cái mạng này thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lận Thần bị những lời này của Tiêu Cảnh Diễm chọc giận đến muốn hộc máu, thanh âm căm hờn nói:
“Tiêu Cảnh Diễm, ta có thể coi như hiểu đệ. Đệ là người có tình có nghĩa, nhưng vì sao không có đầu óc? Đệ đối với Lâm Thù tình chân ý thiết, còn Lâm Thù thì sao? Lâm Thù không coi đệ là bằng hữu ư? Ta cũng không phải là bằng hữu của đệ? Đệ làm như vậy, chúng ta phải nghĩ thế nào? Chúng ta có thể quyết định sinh tử của đệ sao?”
Cao giọng thét xong, thiên địa yên tĩnh, ngay cả tiếng rít của gió cũng không nghe được. Tiêu Cảnh Diễm lặp lại những lời của Lận Thần nhiều lần, trong lòng từng trận từng trận đau đớn.
Lận Thần không cách nào hiểu được cảm thụ của nội tâm Tiêu Cảnh Diễm khi nhìn thấy Lâm Thù hơi thở yếu ớt nằm ở trên giường, vết thương thối rữa.
Y từng cho rằng ranh giới cận kề chết lúc bị người truy sát hôm đó chính là tuyệt vọng chìm ngập nhất, nhưng mà lại không bằng một phần vạn thời điểm vừa nhìn thấy tình trạng của Lâm Thù. Y từng cho rằng lúc cùng Lâm Thù nói tuyệt giao ở Mục vương phủ vào tháng trước đã là nỗi buồn lo chua xót nhất, nhưng hiện nay xem ra chỉ bình thường. Đối với thảm trạng của người trúng độc, không ai có thể khắc cốt ghi tâm hơn so với y, mà vừa nghĩ tới người trúng độc là Lâm Thù… Nỗi lo lắng giống như phô thiên cái địa[2], khiến cho Tiêu Cảnh Diễm không có mảy may sức lực chống đỡ nào. Dù chỉ là thêm một chút thì y cũng không thể tưởng tượng sau khi không có Lâm Thù sẽ thế nào, mặc dù y đã trải qua mười hai năm như thế.
Trong những năm tháng y không nhớ rõ Lâm Thù, y có người của Lang Gia Các chiếu cố, có bọn người Lận Thần, Phi Lưu cùng Liệt Chiến Anh bồi bạn. Tất nhiên y phi thường cảm kích, cũng hết sức may mắn. Nhưng đó là thời điểm y quên hết tất cả, tuy là trong lòng trống trải vắng vẻ nhưng cũng không cách nào nhớ được.
Hôm nay thì sao? Hôm nay y thật vất vả mơ một giấc mộng hoàng lương[3], giờ đây nhớ lại tất cả, chẳng lẽ muốn y có mà lại mất, trơ mắt nhìn Lâm Thù vô phương cứu chữa? Vậy khác nào đem y nâng lên thật cao, sau đó tiếp tục ném xuống đáy cốc? Những ngày sau này, coi như y trở lại bên cạnh hoàng huynh và mẫu thân hưởng hết vinh hoa thì có hứng thú gì?
Không còn người biết y tin y, hiểu y thương y, bao dung y, quan tâm y, cùng y nâng cốc ngôn hoan, hoặc phóng ngựa ngắm hoa như Lâm Thù.
Thời niên thiếu, suy nghĩ về tình bằng hữu mơ mơ hồ hồ không quá rõ ràng, nhưng tại thời khắc lúc nãy, toàn bộ đều tinh tường. Cho nên, Tiêu Cảnh Diễm hoảng hốt như vậy, nhưng cũng kiên định như vậy.
Huống chi…
Y bây giờ mang bệnh, thân thể bấp bênh, nếu như không phải dựa vào dược lực thì ngay cả phóng người lên ngựa cũng là vấn đề. Dùng tình cảnh như vậy đổi lấy sinh mạng rực rỡ tung bay của Lâm Thù thì có gì không đáng?
Vì vậy, Lận Thần cùng Tiêu Cảnh Diễm yên lặng hồi lâu. Thời điểm Lận Thần không chịu đựng được lo lắng muốn mở miệng lần nữa thì Tiêu Cảnh Diễm đúng như hắn mong đợi nhưng lại vượt qua dự liệu ‘đã nghĩ thông suốt’ của hắn.
Thanh niên cười một tiếng, ánh mắt trong trẻo, nói:
“Lận Thần, ta không phải muốn chết, chỉ là muốn cứu đệ ấy. Với Tiêu Cảnh Diễm mà nói, mạng của Lâm Thù quan trọng. Với Thất tử của Tiên đế mà nói, Bắc cảnh vô cùng quan trọng.”
Vô luận như thế nào, y cũng phải cứu Lâm Thù.
Hoàn Chương 19
~0Oo~
[1] – Thái Thị Khẩu: là pháp trường giết người của đời Thanh, có không ít danh nhân đã bị chém đầu ở Thái Thị Khẩu. Sau khi phạm nhân bị giết, thi thể được chở đi, vết máu bị đất vàng đắp lên. Sau đó, có người bán món ăn ở nơi này, chợ bán thức ăn (thái thị) làm ăn thịnh vượng, cho nên được đặt tên là Thái Thị Khẩu.
[2] – Phô thiên cái địa: ùn ùn kéo đến, trút xuống mọi nơi.
[3] – Giấc mộng hoàng lương: giấc mộng kê vàng. Trong truyện ‘Chẩm Trung Ký’ thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ, chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng. Thành ngữ lưu truyền đến nay, dùng để ví von vinh hoa phú quý như một giấc mộng, ngắn ngủi và hư ảo.