Lang Gia Không Có Bảng

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhân đều nói Hoàng trưởng tử hiền lạnh ôn hậu, đối xử tử tế với thủ túc, riêng với Thất đệ càng tự mình dạy dỗ, tận tâm tận lực.

Nhưng không ai thật sự biết được Hoàng trưởng tử gánh vác kỳ vọng của Quân phụ, cô tịch trưởng thành dưới ánh nhìn chăm chú của thần dân. Chỉ từng có duy nhất một Thất đệ có thể không quan tâm lễ pháp, lảo đảo cất bước, lòng tràn đầy thỏa mãn chạy tới bên hắn, ha ha cười đùa, trong trẻo kêu lên một tiếng, “Huynh trưởng!”



Thời điểm đầu tháng giêng.

Khắp nơi giăng đèn kết hoa, mặc dù ngày Tết chưa đến nhưng toàn bộ Kim Lăng đều tràn ngập vui mừng. Người trên đường tuy không nhiều lắm, nhưng nhà nào cũng không đóng cửa, bận rộn đón khách.

Trong cung lại một cảnh khẩn trương.

Thần phi chú trọng tình cảm liền không thể quản lễ nghi, cho nên đã rời khỏi cung môn thật sớm để đến Chỉ La Cung.

Tĩnh tần xuất thân y nữ, cư xử cũng coi như trầm ổn, từ trên xuống dưới đều không hốt hoảng, vẫn còn một chút hư khí dỗ dành Thần phi ra ngoài, nhưng Thần phi không ưng thuận. Tĩnh tần bên kia kêu đau một tiếng, không thể quan tâm Thần phi được nữa.

Đương nhiên cũng không ai chú ý đến Tiêu Cảnh Vũ lén lút đi theo đến đây. Tiểu tiểu thiếu niên lẻn qua nhìn, cũng cảm thấy khẩn trương, siết quả đấm đứng ở một góc chính điện, tê dại quan sát cung nhân đi đi tới tới. Nó không biết rõ cái gì làm cho Tĩnh di đau như vậy, mơ mơ hồ hồ nghe mẫu thân thấp giọng xoa dịu Tĩnh di. Nó không dám đi vào, cũng không dám dịch bước, cho đến khi loáng thoáng nghe có nữ quan mừng rỡ kêu lên:

“Là Hoàng tử… Thất điện hạ! Mau đi mời bệ hạ…”

Tiêu Cảnh Vũ không giải thích được, trong lòng cũng buông lỏng theo. Nó lưỡng lự đi vào trong mấy bước, bị mẫu phi nhìn thấy. Nàng liền ra ngoài vịn vào bờ vai nó, không trách cứ tính bướng bỉnh của nó, chỉ sờ sờ đầu nó, nói, “Con tạm thời đợi một chút! Chờ phụ hoàng con ôm qua thì con có thể nhìn thấy đệ đệ.”

Đệ đệ?

Nhớ lại Tam đệ thường không chịu thật tốt đọc sách cùng Tứ đệ luôn có vẻ bệnh, kèm thêm Ngũ đệ chưa từng gặp mặt, Lục đệ nhìn thấy nó là gào khóc, Tiêu Cảnh Vũ méo miệng, không quá mức xúc động.

Quân phụ có lẽ nghe nói Thần phi ở nơi đây nên đến cũng nhanh hơn. Có nhi tử chung quy luôn cao hứng, nên Tiêu Cảnh Vũ nghe phụ hoàng nói chờ lễ trăm ngày sẽ ban thưởng một cái tên hay. Tiêu Cảnh Vũ giương đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn tã bọc trog khuỷu tay phụ hoàng, nghe thấy thanh âm từ ái của phụ hoàng nói với nó:

“Cảnh Vũ cũng ở đây sao, nhìn Thất đệ của con một chút đi.”

Vừa nói, Lương đế vừa đưa anh hài vào tay Tiêu Cảnh Vũ. Nó cuống quýt nhận lấy, so với tưởng tượng nặng hơn nhiều, ép đến nó một đường lảo đảo. Hài tử kia há miệng, Tiêu Cảnh Vũ cho rằng nó muốn khóc, liền lộ ra thần sắc khó xử, lại thấy cái miệng nhỏ hồng phấn mềm mại khạc ra bong bóng long lanh, rất dễ thương.

Tiêu Cảnh Vũ ôm hài tử cứng ngắc một hồi, lại bị phụ hoàng nhận trở về, cánh tay của nó lập tức thoải mái hơn, nhưng cũng có chút mất mát.

Trên đường hồi cung, mẫu phi lần đầu êm dịu dạy nó, “Con phải đối xử với đệ đệ tử tế, tốt với nó!”

Tiêu Cảnh Vũ tỉnh tỉnh mê mê, không biết cái gì gọi là đối xử tốt với một người. Nó trước khi ngủ luôn uống gần nửa chén canh sữa trứng do mẫu thân tự tay làm, ngẫm nghĩ lại, điều này có lẽ chính là tốt.

Vậy từ nay về sau, ta nguyện chia cho Thất đệ một chén. Nó suy nghĩ như thế.

Sau này học cưỡi ngựa, Tiêu Cảnh Vũ liền nghĩ chuyện phải giáo hội Thất đệ thế nào. Thi phú sách luận được Thái phó tán dương, liền muốn dạy cho Thất đệ hắn đọc sách tập viết. Lần đầu tiên trấn thủ biên quan thấy mỹ cảnh bao la hùng vĩ, liền thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải dẫn Thất đệ đến nhìn một chút.

Vì vậy, thế nhân đều nói Hoàng trưởng tử hiền lạnh ôn hậu, đối xử tử tế với thủ túc, riêng với Thất đệ càng tự mình dạy dỗ, tận tâm tận lực.

Nhưng không ai thật sự biết được Hoàng trưởng tử gánh vác kỳ vọng của Quân phụ, cô tịch trưởng thành dưới ánh nhìn chăm chú của thần dân. Chỉ từng có duy nhất một Thất đệ có thể không quan tâm lễ pháp, lảo đảo cất bước, lòng tràn đầy thỏa mãn chạy tới bên hắn, ha ha cười đùa, trong trẻo kêu lên một tiếng, “Huynh trưởng!”

Phần vui sướng đó, cho dù bước lên hoàng vị, mở ra kế hoạch lớn lao cũng không thể so cùng. Chúng sinh quỳ phục dưới chân, vạn dân cúi đầu kính ngưỡng cũng không thể bì kịp.

Thiên hạ quá to lớn, dẫu Tiêu Cảnh Vũ hắn cẩn trọng cả một đời cũng khó bảo vệ tứ hải thái bình. Giữa đỉnh thiên lập địa, nguyện tưởng của hắn quá nhiều, nhưng không ngờ điều nhỏ bé nhất lại là điều thực hiện khó khăn nhất. Nhưng đối với hắn, Thất đệ vẫn là người hoàn toàn không có khoảng cách.

Tô Diễm cao giọng gọi một tiếng:

“Huynh trưởng.”

Nhìn Tô Diễm nề nếp chắp tay thi lễ quỳ xuống trước mặt, Tiêu Cảnh Vũ cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra. Hắn muốn xoa đầu trán ấu đệ như khi còn bé, nhưng rốt cuộc vẫn đổi phương hướng, vỗ vỗ bả vai Tô Diễm, tự mình quỳ ngồi xuống, đỡ thẳng sống lưng Tô Diễm, nói:

“Cảnh Diễm, là vi huynh đối xử với đệ không tốt.”

“Huynh trưởng thế nào nói ra lời này.”

Ánh mắt Tô Diễm ẩm ướt, mục quang nhìn Tiêu Cảnh Vũ giống ngày xưa như đúc. Tiêu Cảnh Vũ nhất thời có quá nhiều lời muốn nói, chọn chọn lựa lựa chỉ còn lại một câu, “Lần này, mẫu thân cũng sẽ an tâm. Đệ khi nào theo ta vào cung, gặp Tĩnh di một chút?”

Lúc trước Lâm thù đã nói cho y biết, sinh mẫu của y là tiền triều Tĩnh phi, cho nên y cũng biết hiện tại Tiêu Cảnh Vũ đang nói đến ai. Tô Diễm suy nghĩ một chút, lên tiếng, “Đợi qua mấy ngày nữa, để đệ chỉnh lý lại tinh thần, khi đó sẽ tái kiến mẫu phi.”

Gặp người với bộ dạng này, nhất định khiến cho mẫu phi thương tâm.

Lời Tô Diễm còn chưa dứt, Tiêu Cảnh Vũ đã hiểu được ý tứ. Hắn chậm rãi đứng lên, hai tay đều đặt lên đầu vai Tô Diễm, rốt cuộc vẫn là vô cùng yếu ớt ôm vai ấu đệ hắn, đôi tay hợp thành một vòng bao bọc.

Vị Lương đế trẻ tuổi đem mặt của mình vùi trong cổ Thất hoàng đệ, không bao lâu sau thì nước mắt lăn dài, nhưng thời điểm buông ra lại không tiếp tục bi thương, chỉ nói, “Được.”

~*~

Đã tương nhận nhau rồi, tảng đá lớn vốn phải rơi xuống đất, nhưng Lâm Thù ngược lại không biết tại sao càng thêm phiền não.

Đầu tiên là trong phủ nhiều khách không mời mà đến. Một là Lận Thần nhất định không chịu đi, mỗi ngày ở Lâm phủ trừ đùa giỡn với Phi Lưu thì chính là cùng Tô Diễm luyện đầu lưỡi. Lâm phủ từ trên xuống dưới ai ai cũng bị hắn sai bảo một lần, ngay cả nữ đầu bếp Cát thẩm mà cũng bị Lận Thần ngày ngày mặt dày theo ở phía sau, la hét muốn ăn chè bánh trôi.

Điều khiến cho Lâm Thù bất mãn là thái độ của Cảnh Diễm. Tuy thường bị Lận Thần trêu chọc đến nổi giận, nhưng y đối với hắn không thể gọi là không dung túng. Có một lần ngủ trưa, Lận Thần cùng Phi Lưu một trước một sau chạy động trong phòng làm đổ chậu than, thiếu chút nữa cháy cả chăn Cảnh Diễm. Cảnh Diễm bị tỉnh giấc, nhưng lại không nói gì, còn hướng về phía Phi Lưu cười cười, chọc tức Lâm Thù đến mức muốn nâng kiếm giết Lận Thần. Nhắc đến, không biết nghiệt duyên đã tu luyện thế nào, lão Lâm soái Lâm Tiếp cư nhiên cùng Lão các chủ phụ thân Lận Thần là người quen cũ, còn cố ý dặn dò Lâm Thù phải đối đãi Lận Thần tốt hơn. Tay Lâm Thù mỗi khi cầm chuôi kiếm đều phải nhiều lần tự khuyên răn mình tỉnh táo. Mấy ngày qua, Lâm Thù cảm thấy bản thân sắp xuất gia thành Phật rồi.

Còn thái độ của Cảnh Diễm đối với hắn rất là kỳ quái, lúc thì tha thiết, lúc lại thật lãnh đạm. Hắn vốn tưởng nguyên nhân là do hai người cãi nhau hôm trước, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ thì Cảnh Diễm tuyệt không phải người hẹp hòi như thế, nếu tiếp tục nói lời xin lỗi thì lại rắc rối thêm. Một lần lại một lần cũng không tìm thấy mấu chốt ở đâu, cho nên Lâm Thù không thể làm gì khác hơn là thường xuyên đi tìm Đại thống lĩnh cấm quân Mông Chí so tài vài cái, cũng thuận đường xuất ra một chút bực bội giấu ở trong lòng.

Tâm tư nhanh nhẹn của Lâm Thù rốt cuộc càng chống lại người trong đáy lòng càng không có giải pháp. Hắn nơi nào hiểu được Tô Diễm cũng đang khổ não. Trước khi biết được quá khứ, y xem Lâm Thù là bằng hữu mới quen biết, cho dù có suy nghĩ thật lòng tương giao thì cũng dừng lại ở lễ nghi, quân tử chi giao đạm như nước. Nhưng hiện nay, chứng thực y chính là người tâm đầu hợp ý cùng Lâm Thù từ nhỏ lớn lên bên nhau, trong lòng ngược lại sinh ra một cảm giác thẹn thùng, muốn đối xử với Lâm Thù thân thiết hơn, nhưng thủy chung không quá thoải mái, vì vậy dần dần hình thành tình cảnh không được tự nhiên này.

Song, so với chuyện của Tạ Ngọc thì những điều này suy cho cùng chỉ là bằng hữu cười đùa. Lâm Thù và Tiêu Cảnh Vũ còn đang đắm chìm trong khoái ý ‘mất mà lại được’ thì Tạ Ngọc đã dâng lên một văn kiện chỉ tội chính mình. Sự tình này đột nhiên đánh thức hai người, mọi chuyện vẫn chưa thật sự kết thúc.

Lương đế còn chưa từng triệu kiến Tạ Ngọc mà hắn đã chủ động đêm thân đưa đến trước mặt vua, lời nói khẩn thiết, trước tố cáo thông gia của mình, nói gần nói xa giống như khiển trách người trong giang hồ không biết lễ phép, nói Thiên Tuyền Sơn Trang xuất ra nghĩ khí giang hồ, giúp vài kẻ xấu báo thù, quấy rầy Lâm Thiếu tướng cùng Mục tiểu vương gia, giống như tội ác tày trời, nhưng kỳ thực là một phen giải vây, cuối cùng đem bản thân thoát ra sạch sẽ.

Lương đế rất giận, nhưng chỉ có thể hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng. Vụ án chậm trễ mấy ngày cuối cùng cũng khai thẩm lần nữa, khẩu cung hiển nhiên hoàn toàn trùng khớp với giải thích của Tạ Ngọc. Lương đế lo sợ có điểm kỳ quặc nên phái Đại Lý Tự Chính khanh đi điều tra, nào ngờ thật sự tra ra bản án cũ trong giang hồ mười hai năm trước, dắt dắt kéo kéo ngổn ngang, nghe vào vô cùng phiền não. Lương đế theo luật xử trí hai tên hành thích, sự tình hoàn toàn đi đến nút chết, tạm thời không tiếp tục tiến triển

Lâm Thù dĩ nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho Tạ Ngọc, không đợi Lương đế chiếu lệnh đã trực tiếp phái người đi biên giới phía Nam tìm kiếm Tướng lĩnh thay thế Tạ Ngọc gánh tội trạng làm lỡ thời cơ chiến đấu mười hai năm trước. Nếu Tạ Ngọc muốn thoát tội, vậy hắn sẽ từng việc từng việc, đem tất cả tội ác lật ra ngoài cho Tạ Ngọc nhìn. Niên đại đã qua một triều thì như thế nào? Chẳng lẽ lời của hậu thế có thể quyết định đúng sai của những người hiện tại?

Biết được tính toán của Lâm Thù, Lương đế cũng không ngăn cản. Hắn âm thầm vò tờ giấy của người trình báo phía dưới dâng lên, chỉ tìm Lâm Thù đến phân phó:

“Cẩn thận Dự vương.”

“Dự vương?”

“Mấy ngày nay hắn có gặp Hạ Giang. Chắc hẳn ngày Mục vương phủ bị hành thích, hắn đã cùng người nọ gặp nhau, cũng chính là tiền triều ‘Hạ Thủ tôn’.”

“Phải rồi, làm sao lại quên Hạ Giang?” Lâm Thù chợt tỉnh, “Bệ hạ còn nhớ chuyện năm đó muốn đề nghị bãi bỏ Huyền Kính Ty với Tiên hoàng? Chẳng lẽ là…”

“Người này từ trước đến giờ tâm cơ thâm trầm, vô luận như thế nào cũng không thể không phòng. Tin tức ta đến phủ của đệ nhất định lộ ra, đệ hãy nhìn tốt Cảnh Diễm cho ta. Người của Dự vương, một kẻ cũng không thể để đệ ấy tiếp xúc.”

Lâm Thù lĩnh mệnh, đem nguyên lời thuật lại cho Tô Diễm. Tô Diễm tất nhiên đáp ứng, không đề cập tới.

Lại trôi qua hai ngày, đúng lúc đến đại triều hội, Lâm Thù đương nhiên phải vào triều. Hắn đồng ý sau khi tan triều hội sẽ đưa Tô Diễm nhập cung gặp Tĩnh thái phi. Tô Diễm có hành trình, liền xúi giục ‘đồ bỏ đi’ Lận Thần ‘đi dạo đường hoa’. Mắt thấy Lận Thần túm Phi Lưu đi ra ngoài, Tô Diễm vẫn ở trong phòng, liên tục chỉnh lý lại y bào hoàng huynh đưa tới, đứng ngồi không yên.

Liệt Chiến Anh nhìn đến buồn cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ ở bên cạnh giúp một tay.

Giữa lúc hai người hữu ý vô ý cãi nhau thì người gác cổng cổng đột nhiên báo lại:

“Tô tiên sinh, ngoài cửa có người của Dự vương của cầu kiến.”

Liệt Chiến Anh biến sắc. Tô Diễm dĩ nhiên nhớ lời dặn dò của Lâm Thù, dùng một câu ‘thân thể khó chịu’ coi như qua chuyện. Ai ngờ ước chùng thời gian nửa nén hương, người gác cổng lại tới nói:

“Tô tiên sinh, Hiến vương dẫn người cầu kiến, nói là…”

“Nói gì?”

“Hiến vương nói ngài không có ý tứ gì khác, chỉ muốn gặp Thất đệ của mình một chút.”

Tô Diễm sững sờ nhìn chằm chằm đỉnh đầu người gác cổng, suy tư hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:

“… Đi gặp thôi.”