Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 4 - Chương 8




Một tay Tiểu Xuân nâng gò má Vân Khuynh, đưa gương mặt Vân Khuynh ngẩng lên một chút, để bản thân có thể ngắm nhìn gương mặt này hoàn toàn đầy đủ.

[Không sao cả, bất quá chỉ một vết thương nhỏ. Cho dù có tệ hơn nữa, cũng là ta cam tâm tình nguyện.] Tiểu Xuân đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra.

Vân Khuynh nhìn hắn, chỉ thấp giọng nói [Thế nhưng ngươi vì sao quên ta? Ngươi quên ta, không nhận ra ta, nổi giận với ta, còn nói không cùng ta nói chuyện, ta rất khổ sở… khổ sở…]

Tiểu Xuân nặn ra một nụ cười có chút xót xa, vỗ về gương mặt Vân Khuynh, lời nói mang theo ý muốn an ủi [Thấy ngươi như vậy, ta càng khổ sở hơn ngươi. Ngươi phải hiểu ta không phải là cố ý nổi giận với ngươi, càng không cố ý khiến ngươi thương tâm. Ngươi ở ngay trước mặt ta giết người, còn chĩa kiếm về phía Hàn Hàn…]

[Ta sau này sẽ không giết người trước mặt ngươi.] Vân Khuynh vội vã cắt lời Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân ngưng một chút, lại nói [Ta không thích hành động lần này của ngươi, nói tới cùng, thế nhưng cũng là vì ngươi mà lo lắng. Hai người kia là đệ tử Hoa Sơn phái, ngươi giết bọn họ, khẳng định sẽ trở thành đối địch với môn phái của họ. Lại thêm Hàn Hàn, ngươi muốn động thủ, Hàn Sơn phái cùng với Tả Ý sơn trang sau lưng Mục Tương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi hoàn toàn không chịu nghĩ đến chuyện này, thế nhưng ta hỗn loạn, cứ nghĩ đến sau này vô số người thành địch với ngươi, liền nhịn không được nổi giận…]

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh đột nhiên trở tay ôm chặt người bên cạnh, mức độ dùng lực đủ để khiến Tiểu Xuân cảm thấy xương cốt của mình kêu lên răng rắc, thật sự muốn nát, mà Vân Khuynh không hề phát hiện, cứ như vậy liều mạng ôm hắn, như thể muốn xác nhận người này nói ra là thật hay là giả, mọi chuyện không phải ảo ảnh hắn tự nghĩ.

Vân Khuynh khẩn thiết nói [Cho nên ngươi vẫn là lo lắng cho ta đúng không? Nếu như những người đó đều trở thành địch nhân của ta, ngươi sẽ một lòng vì ta, vĩnh viễn vì ta lo lắng như vậy đúng không?]

Tiểu Xuân tắt ngúm. Chỉ sợ nếu như nói một chữ ‘đúng’, khó đảm bảo Vân Khuynh sẽ không xem là thật, sau đó giết người tứ xứ, chỉ vì cầu lấy một câu lo lắng của hắn, muốn lưu lại hắn bên mình.

[Như vậy thật là…] Tiểu Xuân suy tư hồi lâu, mới nói [Ngươi về sau nếu như có thế nào với ta, làm cho ta nổi giận, thì ngươi cứ thề trực tiếp hỏi ta có phải hay không nổi giận, vì sao nổi giận, ta nhất định sẽ nói ngươi biết nguyên do. Nếu còn chưa yên lòng, cùng lắm thì cứ hỏi thêm mấy câu làm thế nào để hết giận thôi, tính tình ta không phải tốt lắm, nhưng là đến nhanh đi cũng rất nhanh, ngươi nói nhiều mấy câu, ta sẽ nguôi giận thôi.]

Tiểu Xuân nghĩ Vân Khuynh này, nhất định sinh ra là để khắc hắn.

Tính cách trước đây như thế nào thì không biết được, thế nhưng bản thân hiện tại tuyệt đối không phải loại người ăn nói khép nép, chỉ có gặp phải Vân Khuynh, toàn bộ thành như mây khói, chỉ có thể suy nghĩ cho người ta.

Kỳ thật qua một phen dày vò này Tiểu Xuân cũng tự hiểu được, Vân Khuynh một lòng sớm đã đặt toàn bộ tâm tư vào mình, chân tình chân ý tuyệt không thể giả, chỉ là bản thân mất đi ký ức mới quên người này, Vân Khuynh sợ hãi sẽ mất hắn lần nữa, cho nên toàn tâm đại loạn suýt nữa gậy chuyện lớn.

Tiểu Xuân hiểu được, chỉ cần cẩn thận ở bên cạnh Vân Khuynh, trông coi hắn gắt gao một chút, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không phát sinh.

Là cần phải trông coi người này, tuy là bản thân cũng là kẻ ưa gây chuyện, thế nhưng chưa đến mức cầm kiếm đâm người. Vân Khuynh chỉ cần có hắn ở bên cạnh, sẽ không giết người bừa bãi, Tiểu Xuân từ trong thâm tâm nhận định như vậy.

Hơn nữa mới có chứng hai ngày mà thôi, không chỉ Vân Khuynh buông không được hắn, chính hắn cũng không nỡ rời bỏ người này.

Tiểu Xuân nhìn chiếc cằm nhọn cùng với hai bên má hốc hác, bộ dạng tiều tụy cùng với gương mặt tái nhợt của Vân Khuynh, trong lòng cũng thấy đau. Cũng được, nam thì nam, cũng đâu có gì to tát.

[Vậy ta bây giờ phải thế nào để ngươi hết giận?] Vân Khuynh nghe được Tiểu Xuân nói, lập tức hỏi, giọng nói lại có chút khẩn trương.

Có lẽ vẫn còn cảm thấy lạnh, thân thể giống như tự có ý thức mà dựa sát vào người Vân Khuynh, giống như từ lâu đã quen thuộc vòng tay ôm ấp này, cọ cọ thêm mấy cái, thoải mái thở dài một hơi.

Vân Khuynh cứng đờ.

Tiểu Xuân hoàn toàn không hiểu được bản thân mình cọ cọ đó là cọ vào đâu của người ta, đã nghiêm chỉnh nói chuyện xong, tâm lý buông lỏng, trở về lối cũ ngẩng đầu lên cười chọc ghẹo với Vân Khuynh [Nếu không ngươi hôn ta một cái ha? Chỉ cần ngươi chịu hôn ta, vậy ta chẳng còn gì để giận hết.] Hắn cười khẽ mấy tiếng.

Nguyên bản giọng điệu là muốn vui đùa, không ngờ mới nói xong, Vân Khuynh đã cúi đầu đặt nụ hôn lên môi hắn, hơi thở hỗn loạn, kèm theo tiếng thở gấp.

Tiểu Xuân ngẩn ngơ.

Đôi môi mềm mại chỉ hơi rời ra, ngay sau đó chiếc lưỡi trơn ướt lại trượt qua hai môi vì bệnh mà khô nứt của Tiểu Xuân, nhẹ nhàng cắn vào, mút lấy, lại liếm qua.

Tiểu Xuân cảm thấy đầu mình có hơi xây xẩm, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nhỏ gần như không nghe thấy được từ trong cổ họng, mà âm thanh đó lọt vào tai Vân Khuynh, khiến hắn toàn thân đều nóng cả lên.

Vân Khuynh nắm lấy bàn tay bị thương của Tiểu Xuân, kéo nó để xuống dưới bụng.

Bàn tay bị ấn xuống chỗ tối tăm đáng xấu hổ, cho dù cách qua y phục, cho dù trên tay còn có băng gạc, hai tầng vải thật dày ngăn cách, Tiểu Xuân vẫn là cảm giác được vật thể cứng cáp nóng rực đang đặt vào tay hắn phía sau lớp vải.

Đầu óc giống như bị đánh một chùy, kêu lên ong ong, hắn hoảng loạn theo phải xạ túm lấy, xác định đúng là thứ mà mình đang nghĩ đến.

Vân Khuynh bị kích thích như vậy, hai mày cau lại, suýt chút nữa bị Tiểu Xuân làm cho nhịn không được tiết ra.

Vân Khuynh tách ra hắn một chút, trên đầu lưỡi còn vương lại sợi chỉ bạc mong manh, gương mặt Tiểu Xuân lại nóng bừng lên, đôi mắt chằm chằm liều mạng nhìn gương mặt trực diện của Vân Khuynh, không cách nào dời đi.

Đầu tóc rối bù tới này chưa một lần buộc được tử tế của Tiểu Xuân bị kéo nhẹ xuống, hàm dưới không tự chủ được ngẩng lên, cảm xúc mềm mại quen thuộc một lần nữa phủ lên môi hắn.

Không giống với nụ hôn ban nãy, lần này là khẩn cấp và hơi thở hổn hển, có hơi nôn nóng, đầu lưỡi của đối phương tách ra hai hàm của hắn, luồn vào khoang miệng mút mạnh, dây dưa, hàm chứa, cùng lúc vừa mút vừa thả đầu lưỡi của hắn, hoàn toàn phong bế đường lui làm hắn tránh né không được.

Tiểu Xuân không nhịn được run lên.

Tiếp xúc giữa răng môi có chút nóng ướt, thế nhưng trơn mềm, lại mang theo ngọt ngào trước nay chưa từng có. Hắn khẽ thở dài một hơi, mà luồng khí đó hoàn toàn bị đối phương thu vào trong miệng, đầu lưỡi cũng vì vậy mà xâm nhập càng sâu, hoàn toàn chiếm đóng trong miệng hắn, càng lúc càng kịch liệt, ma sát đến độ hắn bắt đầu cảm thấy đau.

Vân Khuynh lầm rầm gọi tên Tiểu Xuân, một lần lại một lần, như thể vĩnh viễn cũng không đủ, cố chấp quét đảo mỗi phân mỗi thốn trong miệng Tiểu Xuân, cương ngạnh mà lại có phần quyến luyến.

Tiếng ngâm nga của Vân Khuynh khiến Tiểu Xuân đắm chìm vào mê mang, cho đến khi hàn khí trong người lại có dấu hiểu muốn làm loạn, Tiểu Xuân mới thanh tỉnh trở lại.

Hắn khẽ đẩy vai Vân Khuynh, muốn Vân Khuynh buông hắn.

Hiện tại chân khí trong người hắn tuyệt đối không cho phép đi loạn một chút nào, muốn cho bốn luồng chân khí kỳ dị này duy trì âm dương bình hành, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Nếu cứ tiếp tục thế này, dục vọng chi phối, huyết khí lại cuộn lên, Tiểu Xuân có thể không biết chắc chính mình sẽ đứt cáp hay không.

Đây không phải chuyện đùa rồi.

Thế nhưng Vân Khuynh không hề biết những chuyện Tiểu Xuân đang đắn đo, vừa thấy Tiểu Xuân kháng cự, trong lòng lại bắt đầu hỗn loạn.

Không thích người này kháng cự hắn như vậy, Vân Khuynh một tay bắt lấy hai cổ tay Tiểu Xuân đẩy lên cao, tay còn lại khống chế cằm dưới Tiểu Xuân, dùng sức khiến hắn không thể khép miệng lại được, cho đến khi tìm lại được đầu lưỡi đang lẩn tránh của Tiểu Xuân, cuốn lấy, lại một trận ma sát từ tốn mà tỉ mỉ.

Tiểu Xuân thở dốc càng lúc càng nặng, tới khi Vân Khuynh thỏa mãn mà buông đôi môi hắn ra, hắn nhịn không được rên rỉ một tiếng, bị nụ hôn tiêu hồn kia làm cho cái gì chết với không chết đều bị quên tiệt hết cả.

Bộ phận vừa cứng vừa nóng bên dưới của Vân Khuynh dán vào người Tiểu Xuân, gây ra cảm giác vô cùng khó chịu.

Tình dục tràn ngập trong mắt Vân Khuynh lộ rõ không hề che giấu, toàn bộ căn nguyên toàn bộ động tình, đều là vì Tiểu Xuân mà thành.

Tay hắn di động xuống dưới, vuốt ve da thịt hơi lạnh như băng của Tiểu Xuân. Lòng bàn tay nóng rực sưởi ấm, Tiểu Xuân co rụt người lại, chưa kịp thích ứng.

Tiểu Xuân co người lại như vậy, nhìn càng thêm bé nhỏ.

Vân Khuynh nhìn thân thể trước mắt ngây ngô không qua nổi mười bốn mười lăm tuổi còn chưa phát triển hoàn toàn, nhìn gương mặt vẫn gầy gò lại thêm nét trẻ con, chăm chú dừng ở mi mắt không còn vẻ ngạo mạn như trước, ngược lại sinh ra mấy phân phong tình, hỏa dục trong cơ thể bốc lên càng thêm mãnh liệt, cứ như muốn đem thân thể thiếu đốt thành tro, mà hắn không cách nào kiềm chế.

[Ngươi trở nên rất nhỏ…] Vân Khuynh lầm bầm [Sao lại thành như vậy…]

[Không biết.] Cổ họng Tiểu Xuân có hơi khô, giãy giụa một lúc, nhận ra Vân Khuynh không biết từ lúc nào đã giật ra cái áo trong rách nát có mặc cũng như không của hắn ném tuốt dưới giường, lại tiếp tục giãy giụa.

[Đừng làm nữa có được không?] Hắn cố gắng nỗ lực tới cùng.

[Không được.] Bàn tay của Vân Khuynh dừng tại eo hắn không bao lâu, lại dao động xuống dưới, nắm lấy bộ phận tạm thời còn mềm nhũn của Tiểu Xuân, ung dung đùa giỡn không buông [Thật sự rất nhỏ.]

[Buông… buông ra…] Tiểu Xuân vặn vẹo một lúc, khó chịu mở miệng, giọng khàn khàn [Nói thế nào chúng ta cũng mới gặp nhau có mấy ngày, ngươi không cảm thấy như vậy quá nhanh sao? Mặc dù là ta cũng rất… cái kia của ngươi…]

Âm lượng lúc nói đến chỗ quan trọng thì lại thu nhỏ, sau đó mới hồi phục lại như ban đầu [Mà trước đó ngươi đã làm mấy lần, mới có mấy canh giờ đã lại thành thế này, làm sao mà được a?]

[Ta muốn chạm vào ngươi.] Vân Khuynh xoa nắn phân thân của Tiểu Xuân, nhìn vật nhỏ kia ở trong tay hắn chầm chậm cứng lên, liền cảm thấy phấn chấn [Muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, muốn giữ chặt ngươi vào lòng, muốn tiến vào thân thể ngươi, không muốn cho ngươi rời đi.]

Lời này của Vân Khuynh thẳng thắn đến mức Tiểu Xuân vô phương chống đỡ, lại thêm dưới tay không ngừng làm việc, Tiểu Xuân hoảng hốt, đỏ mặt tía tai nhận ra bộ vị bên dưới đã cứng đến không thể cứng hơn.

Tiểu Xuân mờ mịt đầu óc choáng váng, Vân Khuynh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt không né không tránh, thẳng thắn rõ ràng, tràn ngập ái luyến.

Rõ ràng chỉ là nhìn như vậy mà thôi, Tiểu Xuân lại cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, trời đất quay cuồng nhiệt khí dâng trào, cái gì hàn khí cái gì phản phệ, hắn đã sớm không quen chúng.

Hắn chỉ biết có một luồng nhiệt khí truyền ra từ ánh mắt say đắm mà Vân Khuynh nhìn hắn, tiến vào trong thân thể hắn, sau đó cảm giác tê dại lan tràn, tựa như ngứa ngáy rạo rực mà cuối cùng lại họp tại giữa tim, hắn nghe nó đập ‘thình thịch thình thịch’ không ngừng, âm thanh thở dốc cũng ngày một rõ rệt.

Tình này cảnh này như tiên cảnh, nếu như có một kẻ, bộ dạng như thần tiên, xưa nay lãnh ngạo lại đối với ngươi động tâm, ngươi còn nhịn được, vậy ngươi có là người nữa không?

Từng trận từng trận sóng khoái cảm cường liệt ập tới, nơi mà ngón tay Vân Khuynh mò tới, giống như bị châm lên mồi lửa, khiến thân thể lạnh như bị nhốt trong hầm băng của hắn nóng lên. Tiểu Xuân tự nhiền hiểu được Vân Khuynh đang vận nội lực, không hề tiếc rẻ nội lực trân quý của mình mà độ vào cho hắn.

Tâm trạng vừa nhoáng lên như vậy, bắt đầu tham luyến độ ấm có thể thương tổn da thịt của Vân Khuynh, quyến luyến lời lẽ dịu dàng mà ngốc nghếch của Vân Khuynh, Tiểu Xuân dần dần ngừng giãy.

Động tác của Vân Khuynh đều là vô ý thức, bản thân hắn cũng không hề nhận ra, những gì có thể làm hắn đều đem ra làm với Tiểu Xuân. Vành mắt Tiểu Xuân đột nhiên hơi đỏ, rõ ràng chính là một con người dịu dàng như vậy, bất quá ngôn ngữ có chút không vụng về, vì cái gì lại tự cho rằng đối xử tệ với hắn?

Cơn đau đớn tê dại hòa tan như nước đá, lại thêm cảm giác dễ chịu nóng bỏng, Tiểu Xuân không ngừng vặn vẹo trên giường, cọ mông xuống chăn nệm mềm mại mấy cái, nhịn không được rên hừ hừ, tới tận khi ngón tay Vân Khuynh tiến đến nơi không nên đến, đầu ngón tay ấn vào chỗ nào đó từng chút một, thần hồn của hắn mới từ trong huyễn cảnh tức khắc bay về với chủ.

Vân Khuynh dùng ngón tay thon dài của mình thâm nhập vào sâu trong huyệt động, đổi lấy Tiểu Xuân toàn thân căng cứng cùng với tiếng rên nho nhỏ.

Vân Khuynh rụt ngón tay về, giữa lúc Tiểu Xuân còn tưởng người kia nhân tính trỗi dậy định buông tha cho hắn, mùi hương quen thuộc của thuốc trị thương chầm chậm tản ra, sau đó dược cao lạnh lẽo theo ngón tay ấm áp Vân Khuynh thâm nhập trở lại, vỗ về tới lui.

Tiểu Xuân cắn răng, cảm giác chỗ kia vừa nóng vừa sưng vừa đau. Lần trước Vân Khuynh không tiết chế, đã khiến hắn bị rách chảy máu, giờ còn muốn cường thượng, ai chịu cho thấu.

Ngón tay Vân Khuynh lúc tiến lúc xuất gây ra cho hắn cơn run rẩy toàn thân, con ngươi phủ một tầng sương, đến khi khoái cảm cường liệt vừa quen thuộc vừa xa lạ dâng lên khi Vân Khuynh chạm vào điếm bí mật nào đó, hắn buộc phải cong người lên, ngón chân co giật tới mức cuộn lại, nhất thời huyết khí toàn thân phun ngược, vừa là khoan khoái lại vừa thống khổ, Tiểu Xuân mới hiểu được sự tình thế là công toi.

Hàn khí vẫn luôn bị khống chế trong cơ thể rốt cuộc đã rơi vào tình trạng vỡ đê.

Bất đắc dĩ, Tiểu Xuân quyết định tiên phát chế nhân, cả gương mặt nhăn thành một đống, thân thể cứng ngắc đến cả tứ chi cũng rụt lại, động tác này liên đới khống chế cả ngón tay đang không ngừng đùa giỡn của Vân Khuynh, khóa chặt trong nội bích, không cho phép nó tiếp tục làm bậy.

[Tiểu Xuân?] Vân Khuynh nghi hoặc lên tiếng.

[Đau lắm!] Tiểu Xuân cau mày [Đau chết đi!] Hắn cố ý nói thật nghiêm trọng, xem thử Vân Khuynh có chịu buông tay hay không. Kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ có điều không thể tiếp tục mà thôi. Nếu không, chết là cái chắc.

Vân Khuynh vẫn không chịu buông, Tiểu Xuân không thừa hơi lo nhiều, co chân đạp luôn xuống hạ bộ hắn.

Một cước này không hề dùng hết toàn lực, thế nhưng vô tình đá vào ngực Vân Khuynh, hắn không tránh không né, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tình tự vừa bình ổn lại của Vân Khuynh lúc này bị một cước của Tiểu Xuân làm cho sóng lớn dậy trời trở lại, hắn nghiến răng túm lấy cổ chân Tiểu Xuân đẩy lên, Tiểu Xuân kêu rên một tiếng, giống như con ếch bị treo một chân, liều mạng giãy trượt trên mặt giường.

Bộ dạng như vậy quả thực nhìn buồn cười, nhưng Vân Khuynh cười ra không nổi.

Cho dù ngoài miệng nói có dễ nghe đến mức nào, hắn vẫn biết rằng quan hệ giữa bọn họ lúc này so với trước kia không hề đồng nhất.

Tiểu Xuân còn chưa trở lại, con người này vẫn không có cách nào tiếp nhận sự đụng chạm của hắn, cứ như lúc ban đầu bọn họ gặp nhau vậy, kháng cự của Tiểu Xuân cũng tương tự như lúc đó.

Đã tới nước này, chính hắn cũng quên sạch vừa hứa với Tiểu Xuân những gì. Vân Khuynh chỉ còn cảm thấy trong lòng bực bội một mực nhớ lại Tiểu Xuân lúc trước là tiếp thu mình như thế nào, căn bản không cần biết vừa mới đây thôi thề thốt hùng hồn không tổn thương người ta.

Chuyện đã qua nay hiện mồn một trước mắt, trong sơn động, y phục bị xé muốn nát vụn, khuôn mặt Tiểu Xuân thấp thoáng trong ánh lửa, sau đó Tiểu Xuân quấn lấy hắn, cười đến dịu dàng mê hoặc lòng người, đưa hắn nếm trải cái gọi là lần đầu.

Vân Khuynh nôn nóng hoảng sợ, lại mù mịt mê mang, Tiểu Xuân liều mạng kêu gào ‘Mông đau’, lại ra sức rướn người bò đến cạnh giường, nhất tâm tam tư muốn tách khỏi hắn.

[Ta không thích ngươi như vậy.] Vân Khuynh nhận quầng mắt của mình nóng rực lên.

[Việc này để hôm khác lại nói, chúng ta mới biết nhau chưa lâu, mà vừa mới đây làm bao nhiêu đó chẳng lẽ không đủ, ngươi có thể nào dừng lại, để lúc nào lại thương lượng kỹ hơn được không? Cảm tình là phải bồi đắp từ từ, ngươi cứ làm tới như vậy, ta chịu không nổi a!] Tiểu Xuân gần như là cầu xin vợ già.

Đau đớn từ cổ chân truyền tới khiến hắn có cảm giác như Vân Khuynh muốn nghiến gãy chân mình vậy, hắn căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn, rốt cuộc lại bị giam hãm thật sâu trong đôi mắt đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại đau thương của Vân Khuynh.

Chỉ là, đau, Tiểu Xuân muốn vã hết cả mồ hôi lạnh.

Vân Khuynh chấn động, vội vàng buông cổ chân ra, cả cái cẳng đập xuống giường bịch một tiếng.

Tiếp đó, Vân Khuynh đặt thân xuống ngang người Tiểu Xuân, Tiểu Xuân rụt lại, vốn tưởng Vân Khuynh định ép cả người xuống, chuẩn bị sẵn sàng lăn người xuống giường, chẳng ngờ Vân Khuynh lại cầm lấy Ngân sương kiếm treo trên đầu giường.

Tiểu Xuân sợ gần chết, cho rằng người này bị từ chối mấy phen nên giận đến cực điểm, không muốn cường hắn nữa, mà muốn trực tiếp tiễn hắn đi làm thái giám cho hả giận.

Ngay lúc Tiểu Xuân vừa xoay người vừa vùng vẫy muốn bỏ trốn, lại nghe âm thanh lưỡi đao xuyên qua da thịt, ‘roẹt’ một tiếng truyền tới.

Tâm can Tiểu Xuân chấn động, quay đầu lại nhìn chỉ thấy máu tương chảy ròng ròng từ tay trái Vân Khuynh chảy xuống, từ cổ tay chậm rãi rơi xuống giường, lan ra ngang dọc, tạo thành một mảng đỏ chót đáng sợ, dính ướt y phục trắng tinh không chút dơ bẩn của Vân Khuynh.

Tiểu Xuân sợ hãi lao đến chỗ Vân Khuynh, giật lấy kiếm ném mạnh ra ngoài, lao cả người vào trong lòng Vân Khuynh, nắm chặt bàn tay đang không ngừng chảy máu của Vân Khuynh, quầng mắt nóng lên, cổ họng nức nở thành tiếng, không ngừng nghẹn ngào, thế nhưng nói không ra một lời nào cả.

Rõ ràng người bị kiếm đâm qua lúc này không phải hắn, thế nhưng Tiểu Xuân không có cách nào chịu được, không có cách nào chịu được thấy Vân Khuynh bị đau đớn như hắn. Một kiếm này hệt như lần nữa cắm vào vết thương cũ của hắn, đau đến mức không muốn sống.

[Ta trả lại ngươi, toàn bộ đều trả lại ngươi. Ngươi đừng phớt lờ ta, đừng nổi giận với ta.] Vân Khuynh thấp giọng nói [Ta chỉ biết dùng cách này, trả lại cho ngươi… ngươi đừng nổi giận với ta…]

Tiểu Xuân nghẹn lời, rốt cuộc nhịn không được cho Vân Khuynh một bạt tai, gào to [Ai bảo ngươi trả lại, ngươi thiếu ta cái gì hả!]

[Tiểu Xuân…]

[Ta không phải đã nói phải hỏi ta trước sao?] Tiểu Xuân giận dữ gầm lên [Ngươi đối xử với bản thân mình thế nào, một vết thương, ngươi đâm mình một vết như vậy, máu chảy nhiều như vậy! Ta là sợ chính mình nội thương chưa khỏi, làm quá nhiều chẳng may hôn mê lại mất mặt, ngươi lại đi làm cái gì đây!]

Nếu biết bản thân cự tuyệt sẽ khiến Vân Khuynh phản ứng như vậy, vậy hắn mới nãy làm sao dám đá Vân Khuynh một cước, mà nói thẳng ra cho xong. Tên bạc tình quả tính triệu Tiểu Xuân, thương tổn mỹ nhân rồi, ngươi làm thế nào đây!

Tiểu Xuân gấp đến độ mồ hôi đầy trán, vội vã lấy thương dược bôi lên tử tế cho Vân Khuynh.Trong lòng không cách nào chấp nhận sự việc vừa phát sinh, hắn triệu Tiểu Xuân có thể thương có thể chết, chính là nhìn không được Vân Khuynh bị thương tổn một ti hào nào.

Vân Khuynh lẳng lặng nhìn Tiểu Xuân, nhìn xuống đôi tay run rẩy của Tiểu Xuân, đang bôi thuốc cho hắn, đang băng bó vết thương cho hắn.

[Ta hôn ngươi… thế nhưng không đủ] Vân Khuynh nói [Ngươi chưa hết giận…]

[Chưa hết giận, ngươi lại hôn tiếp a!]Tiểu Xuân vẫn tiếp tục to tiếng, trong lòng vô cùng buồn bực.

Vân Khuynh cúi đầu, nhẹ nhàng ‘chụt’ một tiếng lên má Tiểu Xuân, động tác nho nhỏ như vậy, khiến cho Tiểu Xuân đang từ phẫn nộ lập tức chuyển sang ngơ ngác, tự tát mình một phát, sau ngẩng đầu nhìn Vân Khuynh.

Lúc này, nước mắt bỗng dưng từ vành mắt rơi xuống, Tiểu Xuân chớp chớp mắt, cảm thấy xót xa.

Vân Khuynh đẩy Tiểu Xuân ngã xuống giường, một lần nữa làm cái hành động không liên quan hoàn cảnh, vươn tay khống chế chỗ mãn cảm của Tiểu Xuân, khiến hắn phải hít sâu một hơi.

[Sao lại nhũn xuống rồi?] Vân Khuynh nắn nắn, khó hiểu hỏi lại.

Tiểu Xuân nghiến răng [Ngươi bị thương tới như vậy ta còn cứng lên được, vậy không phải người, là cầm thú mất rồi.]

Câu trả lời này hiển nhiên khiến Vân Khuynh rất thỏa mãn, tiếu dung tràn ra trên gương mặt, Tiểu Xuân nhìn thấy liền nín thở, cổ họng khô khốc.

Ngón tay Vân Khuynh đảo qua linh khẩu, xoay tròn một chút, thắt lưng Tiểu Xuân tê dại run lên, dễ dàng bị khiêu khích dựng thẳng trở lại. Trong bụng còn băn khoăn rốt cuộc là bị làm sao, sau mới nghĩ ra nhất định là dư âm của cái gì mà ‘tâm nhi đập thình thịch’, làm cho tim gan của hắn cứ loạn xà beng lên. Vân Khuynh vừa cười đã làm hắn dao động, Vân Khuynh vừa chạm vào là hắn thân bất do kỷ.

Không nghĩ đến bị khống chế nhanh như vậy, Tiểu Xuân đỏ mặt tía tai né né tránh tránh, lại bởi vì đang bị giữ chặt, có lùi thế nào cũng không lùi ra đến được phía ngoài.

Vân Khuynh dừng lại, nghĩ đến Tiểu Xuân lần nào cũng hò hét chỗ này đau chỗ kia đau, còn có rách nọ rách kia, lại nghĩ thân thể Tiểu Xuân bây giờ không chịu được lao lực, cho nên mới không muốn hắn chạm vào. Nếu như đã nói không làm Tiểu Xuân khó chịu, như vậy không thể để Tiểu Xuân bị đau.

Vân Khuynh bắt lấy phân thân đang cao cao dựng thẳng vô cùng phấn chấn của Tiểu Xuân, vuốt ve lên xuống một hồi, Tiểu Xuân nặng nề thở dốc từng tiếng. Tiếp đó cởi tiết khố của mình ngay trước mắt Tiểu Xuân, tách hai chân vắt qua người Tiểu Xuân, làm thế định ngồi xuống.

Tiểu Xuân nhìn cặp đùi nhẵn nhụi của Vân Khuynh huơ qua lại trước mặt mình, phần mông để lên thứ nóng rực ngẩng cao đầu của mình mà ma sát, tình cảnh thế này mỹ nhân thế này, lửa trong tim cũng bốc cao ngút, suýt tý nữa máu mũi phun ra như suối.

[Vân… Vân Khuynh… ngươi đây là đang làm gì…] Tiểu Xuân không ngừng nuốt nước bọt. Thế nhưng nước cứ như khí thế Hoàng Hà cuồn cuộn, ào ào chảy ra khiến hắn phải nuốt vừa lau, nuốt thôi không kịp.

Vân Khuynh chỉ nhìn hắn một cái, cũng không đáp lại, thế nhưng chỉ một cái nhìn này, Tiểu Xuân cảm thấy ánh mắt đó như khóc như tố, hết thảy phong tình có nói cũng không nói hết được.

Vân Khuynh cứ thế ngồi xuống, không chút nào quan tâm đến đau đớn tại nội bích khô khan của chính mình, Tiểu Xuân kêu rên một tiếng, thấp giọng rên rỉ.

[Đau quá…] Tiểu Xuân gầm khẽ.

Vân Khuynh cũng không ngừng lại, tiếp tục ấn xuống, cho tới khi vật thể cứng cáp của Tiểu Xuân hoàn toàn thâm nhập vào trong cơ thể mình mới thôi.

Lúc Vân Khuynh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Xuân có chút thống khổ chăm chăm nhìn hắn, hai người đều thở hổn hển, mồ hôi vã đầy mặt.

Trong mắt Tiểu Xuân ánh lên vẻ không đành, lại khiến cho Vân Khuynh vui sướng. Thấy được như vậy, Vân Khuynh mới có thể xác định giờ này phút này, trong lòng Tiểu Xuân tràn ngập chỉ có hắn.

Vân Khuynh nửa quỳ ngồi trên người Tiểu Xuân, một tay chống lên giường, một tay mò mẫm dưới bụng Tiểu Xuân, nghỉ ngơi không bao lâu, lại từ từ chuyển động.

Tiểu Xuân ngửa đầu ra sau rên rỉ thành tiếng, bị kích thích đột ngột này làm cho toàn thân run rẩy, hai chân hơi rung lên, ý thức mơ hồ [Quên đi…] Tiểu Xuân lầm bầm.

Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ cũng phong lưu, mười tám năm sau lại thành một gã hảo hán, quản cái gì mà hàn khí phản phệ rồi thổ huyết với chả tinh tẫn nhân vong, đánh chết hắn không muốn rời cái giường này với con người này nữa.

Thân thể của Vân Khuynh cúi thấp xuống một chút, hiển nhiên cũng cảm thấy vất vả, hắn vuốt ve cơ bụng nuột nà không tỳ vết của Tiểu Xuân, cảm giác chỗ đó non mềm cứ như hút dính tay mình vào, tình triều lại dâng lên, cơn đau truyền đến nơi giao hợp sớm đã bị quên lãng.

Hắn nhẹ nhàng chuyển động, nhìn chăm chủ vẻ mặt của Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân không thích động tác quá kịch liệt, cứ nhẹ nhàng thế này mới làm hắn thất thần hiệu quả nhất.

Nhìn ánh mắt càng lúc càng mê ly của Tiểu Xuân, cảm giác thắt lưng Tiểu Xuân nhỏ nhắn một chút nhưng vẫn dẻo dai rắn chắc, theo động tác của hắn mà bị cuốn vào, Tiểu Xuân cũng đã sớm quên mới rồi đã khăng khăng cái gì, toàn tâm toàn ý chỉ đặt lên trên người hắn.

Vân Khuynh tăng tốc động tác, hoàn toàn mở rộng thân thể chính mình, làm cho Tiểu Xuân tiến vào bên trong càng lúc càng sâu hơn.

Tiểu Xuân mất đi khống chế, rên khẽ mấy tiếng, động tác ở eo càng lúc càng mạnh, đột nhiên đẩy mạnh lên trên, chạm vào một điểm khiến cho Vân Khuynh run rẩy.

[A…] Vân Khuynh thở dồn dập, thân thể co rút mãnh liệt một chút, bên trong không tự kiềm chế được mà ép chặt, tê dại muốn oằn thắt lưng xuống.

Một cử động không báo trước ngoài dự đoán như vậy, Tiểu Xuân lại kêu rên ra tiếng.

Vân Khuynh cảm giác bên trong một luồng nhiệt lưu bắn ra, tưới vào dũng đạo nóng ướt chật hẹp, có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Xuân, mới phát giác Tiểu Xuân đang đỏ bừng mặt tới mức muốn xịt khói, xấu hổ cuống quýt tránh né ánh mắt dò hỏi của hắn.

[Sao lại nhanh như vậy?] Vân Khuynh hỏi, mới động có mấy cái thôi mà.

[Ta… nhẫn không được…] Tiểu Xuân ấp úng, mặt càng đỏ hơn.

[Lại lần nữa.] Vân Khuynh cảm thấy bản thân thật là thích muốn chết cái bộ dạng quẫn bách này của Tiểu Xuân, hắn tiếp tục chuyển động khe khẽ, thành công chiếm được một tiếng thở dốc rên rỉ của Tiểu Xuân.

[Dễ chịu không?] Vân Khuynh nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Xuân không đáp lại, nhưng Vân Khuynh xem bộ dạng hắn đỏ tới mang tai, nhắm chặt hai mắt chìm đắm vào bể dục, vẫn là đoán được người này xấu hổ đến mức không thể mở miệng.

Dù là dung nhan vẻ mặt quen thuộc như cũ, chuyên tâm của Vân Khuynh vẫn có thể cho là tham lam, không nỡ di dời ánh mắt đi một khắc nào. Trên mặt Tiểu Xuân hiện lên, ngoại trừ dấu vết của dục niệm lúc động tình, càng nhiều hơn trong đó, chính là ôn nhu cùng sủng nịch khiến lồng ngực hắn âm ỉ đau nhức.

Đúng vậy, sủng nịch.

Vân Khuynh thế nào lại không phát hiện ra con người nhỏ tuổi hơn mình này, từ trước tới nay mới là người sủng hắn.

Tốt đẹp hắn dành cho chính mình chưa bao giờ che giấu, dù là giơ tay nhấc chân, từng câu từng lời, quyến luyến cùng thâm tình, đều biểu lộ ra không sót.

Cho nên, cho nên bản thân dù có thưởng tổn hắn, hắn cũng sẽ không nỡ trách cứ.

[Tiểu Xuân… Tiểu Xuân…] Vân Khuynh nhỏ giọng gọi, một lần lại một lần, thế nào cũng không đủ.

[Ân…] hơi thở Tiểu Xuân nặng nề.

[Gọi tên ta.] Vân Khuynh nói.

[Vân… Vân Khuynh… a…] Tiểu Xuân mở miệng, tiếng thở càng không thể che giấu, mà tiếng ngâm nga vẫn tận lực đè nén cũng vì vậy tràn ra.

Vân Khuynh tăng mạnh lực dao động, nghe được tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.

[Ân…] giọng điệu của hắn mang theo giọng mũi, giống như động tình đến tận sâu trong cùng, lại giống như bị ức hiếp, nhưng vẫn ra sức ẩn nhẫn.

[Dễ chịu không?] Vân Khuynh lại hỏi.

[Ân… dễ chịu…] Tiểu Xuân khó nhịn được trả lời.

Hắn yêu thích Tiểu Xuân như vậy, hắn yêu thích Tiểu Xuân như vậy sủng hắn.

Cúi xuống tìm lấy môi Tiểu Xuân, hai bên trao nhau nụ hôn sâu tới cùng, sợi tóc buông xuống quấn quýt lẫn nhau, từ đây về sau vô luận sinh tử, cũng sẽ không để cho người này rời khỏi bản thân.

Mang thương tích trong người còn bị lăn qua lăn lại, cho dù nằm bên dưới không cần tự mình dùng sức, nhưng là bốn luồng chân khí trong người không thể khống chế mà xung đột lẫn nhau, kết quả đẩy Tiểu Xuân vào nước nguy hiểm trí mạng.

Ngủ đến nửa đêm đột nhiên huyết khi cuồn cuộn toàn thân phát nhiệt, nằm thẳng khó chịu, nằm nghiêng khó chịu, đành phải bò dậy.

Thế nhưng không dậy còn đỡ, vừa vùng dậy, chăn vừa lật lên, liền ồng ộc gục xuống đất phun ra mấy ngụm máu. Lượng máu thật sự dọa người, e là chảy đủ một chum.

Phía sau có động tĩnh, Tiểu Xuân kinh hãi run rẩy quay lại, quả không ngoài dự đoán nhìn thấy Vân Khuynh sắc mặt như tro tàn, hệt như người thổ huyết không phải chính mình, mà là hắn vậy.

Tiểu Xuân cố cười lên định bảo Vân Khuynh không cần lo lắng, nhưng Vân Khuynh đã ôm chặt hắn vào lòng, chặt đến mức lồng ngực cũng phát đau, hít thở không được choáng váng đầu óc, mê man mê man, không kịp giải thích đã đã hôn mê đi, hoàn toàn không cảm nhận bất cứ điều gì.

Sau đó Tiểu Xuân lúc mê lúc tỉnh, chỉ cảm giác lúc lạnh lúc lại nóng, giống như gữa trời tuyết có người nướng cá, nướng xong lại quằng vào đống tuyết vùi xuống, trở thành cá khô đông lạnh xong lại bị dìm vào lửa đốt cho tan, vô cùng vô cùng khó chịu.

Khiến hắn có lúc thống khổ chịu không được rên lên.

Ngẫu nhiên tỉnh lại, lúc nào cũng là gương mặt lo lắng của Vân Khuynh, mà hai cánh môi của Vân Khuynh còn đóng đóng mở mở nói cái gì đó, Tiểu Xuân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghe không rõ.

[Tóc… lại biến trắng… sao lại trắng nữa…] Vân Khuynh rì rầm nói đi nói lại.

Tiểu Xuân nắm tóc mình nhìn thử, mới phát hiện một mớ tóc bạc bây giờ biến thành hai mớ tóc bạc.

Mơ mơ hồ hồ, trong đầu hiện lên một bóng người, người kia mắt xanh biếc gương mặt trẻ trung tóc bạc trắng cả đầu, ấm áp như mặt trời mới mọc ngày đông, khiến lòng người thư thái.

Không rõ người kia là ai, chỉ biết đó hẳn là người có liên hệ chặt chẽ với mình, cố gắng nhớ lại, thế nhưng càng khiến đầu đau như muốn nứt ra.

Hắn đau đớn nhăn mặt lại, mà Vân Khuynh nhìn thấy cũng cau mày theo. Không muốn Vân Khuynh vì mình mà lo lắng, hắn miễn cưỡng giãn hai mày rặn ra nụ cười, lại thấy trong mắt Vân Khuynh mờ mịt một tầng sương.

Mấy ngày sau, Vân Khuynh ôm hắn rời khỏi Hàn Sơn phái.

Vân Khuynh kéo đầu hắn ấn vào trong lồng ngực mình, không cho nhìn ra ngoài.

Náo náo nhiệt nhiệt chung quanh khiến hắn luống cuống, có chút không minh mẫn, chỉ thỉnh thoảng nghe lọt mấy từ: vị trí phó minh chủ không thể nhường… tỷ thí trên lôi đài không phải trò đùa… ma giáo yêu nhân… Hoa Sơn phái đó thanh lý môn hộ… còn có một giọng nói xa lạ gọi hắn mấy tiếng Tiểu Xuân…

Dù sao cũng là một mớ hỗn loạn mà lan rộng, có người không muốn bọn họ rời đi, có người muốn giữ lại, xem có thể hay không lưu được vị trí võ lâm phó minh chủ.

Hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ, mấy người này khăng khăng đẩy hắn lên ghế cao, chẳng lẽ muốn lợi dụng quan hệ giữa hắn với ma giáo giáo chủ chưa rõ mặt kia để khống chế đối phương.

Tiểu Xuân đối với loại mưu kế này không dám gật bừa, danh môn chính phái gì mà một chút lỗi lạc cũng không có, nhắm điểm yếu của người ta mà tiến công, như vậy có cái gì khác với tà ma ngoại đạo.

Mấy người này vẫn cứ ầm ĩ không chịu buông cho đi, cánh tay đang ôm hắn của Vân Khuynh đột nhiên xiết chặt, xung quanh loạt xoạt có thêm nhiều hơi thở xa lạ.

Âm thầm liếc mắt nhìn, mới phát hiện xung quanh xuất hiện thêm rất nhiều bạch y thị vệ, người nào người nấy cầm binh khí, ngăn trở bọn họ với những kẻ gọi là danh môn chính phái ra bên ngoài.

Chỉ cần đếm qua, không phải ba chục cũng là bốn chục, hơn nữa mỗi người đền có võ công không tầm thường, tuyệt đối không phải luyện gia thông thường. Bên cạnh Vân Khuynh từ lúc nào có nhiều cao thủ như vậy chính mình cũng không biết, mất công còn lo lắng cho hắn, hóa ra chỉ tốn hơi.

Suy nghĩ quá nhiều, đầu óc lại váng vất. Thế nhưng vẫn không bỏ ý định muốn nhìn náo nhiệt, Vân Khuynh phát hiện ra liền túm đầu hắn ấn vào ngực không cho lộn xộn, khiến hắn có chút buồn bực.

[Đừng ôm ta… khó coi… ta tự đi…] Tiểu Xuân mới nói mấy câu, hơi thở đã hỗn loạn.

[Cho dù ta thật sự đặt ngươi xuống, ngươi cũng không thể tự mình đi. Thân thể của ngươi đã quá hư nhược rồi.] Vân Khuynh nói.

Sau đó, sau đó hắn giãy giụa mấy lần đến hết cả hơi, rốt cuộc lại cảm thấy bắt đầu buồn ngủ, không chống cự nổi để nghe cho hết đợt náo nhiệt này. Tiếng leng keng vang lên rất lớn, khẳng định là tràng diện vô cùng quy mô đi!

Ngủ ngủ tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh ngủ ngủ, Tiểu Xuân mơ một giấc mơ tối như mực.

Bóng người màu trắng thường xuất hiện trong mộng nay đã biến mất, biến thành màu đen, nhưng vẫn như cũ bay qua bay lại, nhìn qua chất liệu y phục có vẻ là may từ lụa mỏng.

Tiểu Xuân nhảy lại nhảy, muốn bắt lấy đối phương, thế nhưng tới khi hắn đuổi kịp, định giữ lấy bóng đen đó thì, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thê lương.

Trong giấc mộng bị sương bụi phủ mù mịt, thanh âm vẫn tê tâm liệt phế gào lên [Triệu Tiểu Xuân, vì cái gì lúc nào cũng là ngươi!]

[Mẹ a - ] tiếng hét thê thảm vạn phần, làm Tiểu Xuân run giọng gào to, phút chốc đã mở to mắt bật người ngồi dậy từ chăn đệm mềm mại, cả người mồ hôi nhễ nhại thấm ướt từ trước ngực đến sau lưng.

Tiểu Xuân nhìn trái nhìn phải, nhận ra bản thân đang ngồi trong một chiếc xe ngựa đang lắc lư, trong xe lót thảm thật dày, ánh trăng dằng dặc từ song cửa nhỏ lọt vào, Vân Khuynh đang chăm chú nhìn hắn. Mà bóng đen kia sớm đã không nhìn thấy.

[Gặp ác mộng?] Vân Khuynh hỏi.

[Ngươi tại sao không ngủ?] Tiểu Xuân cười có chút cứng đờ, sau đó lại phát giác ra giọng mình khản đặc.

Vân Khuynh kéo một lọn tóc muối tiêu của Tiểu Xuân đùa nghịch, thản nhiên đáp [Ngủ đến nửa chừng cảm thấy ngươi biến mất, liền tỉnh.]

[Ta biến mất?] Tiểu Xuân nghi hoặc.

[Không biết ngươi ngủ kiểu gì, lại lăn vào trong góc, làm ta tưởng ngươi biến mất.] Ngón tay Vân Khuynh cuốn vào trong tóc Tiểu Xuân, ngữ khí mặc dù có vẻ bình thản, nhưng lại ẩn trong đó có chút bất an [Quên đi, ngươi ngủ tiếp, đừng lo cho ta.]

Vân Khuynh cũng không bận tâm ánh mắt dò hỏi của Tiểu Xuân, một mình thì thầm [Dù sao ta cũng đã biết, nếu như lại không thấy ngươi, chỉ cần đến chỗ nào đông người tìm là được. Ngươi chính là ưa náo nhiệt, chỗ nào nhiều chuyện là chỗ đó có ngươi. Chỉ có tư vị lúc tìm kiếm ngươi mới khó chịu, lúc nào cũng thấp thỏm, lại hoảng sợ, sợ ngươi thực đã xảy ra chuyện gì, để người ta khoét thịt lóc xương, tới khi ta tìm đến cái gì cũng chẳng còn…]

Tiểu Xuân xúc động quay sang ôm Vân Khuynh, Vân Khuynh hơi cứng đờ người, sau đó mới định thần lại, chậm rãi thả lỏng thân thể, để Tiểu Xuân cứ ôm như vậy.

[Ngoại trừ ngươi, ta cũng không cho phép bất kỳ ai tiếp cận mình.] Vân Khuynh vẫn là lầm bầm tự nói.

Hắn nói lời này ngữ điệu mềm mỏng nhẹ nhàng, giống như đồng cảm nhân gian, như nói cho Tiểu Xuân nghe, lại cũng như đang nói chính mình nghe.

Tiểu Xuân liều mạng gật đầu.

[Chúng ta rời khỏi Hàn Sơn phái rồi? Hiện tại muốn đi đâu? Ngươi còn chưa nói với ta?] Tiểu Xuân rầu rĩ nói, muốn đời sự chú ý của Vân Khuynh từ cái đề tài về một kẻ lúc nào cũng mất tích ra chỗ khác.

[Trở lại kinh thành.] Vân Khuynh nghĩ nghĩ rồi nói tiếp [Vốn định đến Thần Tiên cốc, nhưng mà ngươi cái gì cũng quên cả rồi, thì làm sao nhớ được đường về Thần Tiên cốc.]

[Thần Tiên cốc, là chỗ nào?] Tiểu Xuân vốn định chuyển dời chú ý của Vân Khuynh, không nghĩ đến chính mình bị một địa danh xa lạ thu hút.

[Là chỗ có một đám dã nhân không biết gọi là gì, một đống hầu tử thấy người là cắn, còn trồng một đống trúc.] Vân Khuynh lạnh lùng hừ nhẹ.

Tiểu Xuân bật cười [Địa phương quỷ gì vậy!]

[Ngươi sao còn chưa ngủ?] Vân Khuynh hỏi.

[Ân.] Tiểu Xuân lại buồn bực [Mới nãy bị ác mộng ám, không muốn ngủ nữa.]

[Mộng như thế nào?]

[Mộng thấy một kẻ mặc đồ đen thui bay qua bay lại, kêu rống bên tai ta, nói cái gì “Triệu Tiểu Xuân, vì cái gì lúc nào cũng là ngươi”, làm ta nổi gai ốc toàn thân, làm sao ngủ được!]

Tiểu Xuân không ngờ vừa mới nói xong, Vân Khuynh liền ôm hắn vào lòng, khiến hắn chả hiểu gì ngây cả mặt.

[Ngươi mộng thấy tên hỗn trướng kia!] Vân Khuynh trừng mắt nhìn Tiểu Xuân, vẻ mặt hiện lên hung ác, ngũ quan như muốn vặn vẹo [Ngươi cư nhiên mộng thấy tên hỗn trướng đó!]

[Hỗn trướng nào?] Tiểu Xuân mù tịt chả hiểu gì.

[Lan Khánh!] Vân Khuynh giận dữ hét to.

[Lan Khánh?] Con mắt Tiểu Xuân sáng lên, hiếu kỳ bắt đầu dâng trào.

[Lan Khánh là ai? Có quan hệ gì với ta? Nghe nói là sư huynh của ta, còn là giáo chủ Ô Y giáo? Ai, ngươi biết chuyện của người này phải không, cảm tình sư huynh đệ giữa ta với hắn rất tốt phải không? Nếu không phải vậy, ta làm sao lại mộng thấy hắn?] Tiểu Xuân ào ào tuôn ra cả mớ câu hỏi.

[Hắn chả là cái gì cả, hắn chỉ là tên hỗn trướng!] Vân Khuynh nghe Tiểu Xuân nói vậy, càng thêm giận dữ, hét cũng càng to hơn [Ngươi với hắn không có quan hệ gì cả!]

[Ai…] Tiểu Xuân ngoáy ngoáy lỗ tai đau nhức, trợn mắt bó tay, phát hiện người này lại bắt đầu không thèm nói lý nữa. [Vân Khuynh a, ngươi có thể đừng giận dữ hay không, tâm bình khí hòa nói chuyện ra cho rõ chút đi.]

[Không nói, có cái gì để nói chứ!] Vân Khuynh nghiến răng nghiến lợi [Dù sao cũng không cho phép ngươi nghĩ đến hắn, càng không cho phép mộng thấy hắn. Hỗn trướng đó hết lần này lần khác hạ sát thủ muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, cổ trên người ngươi mới là liên quan hắn. Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, còn nhớ tới hắn làm cái gì? Người ngươi nên mộng thấy phải là ta, nên nghĩ đến cũng phải là ta. Làm sao không mộng thấy ta, mà cứ phải mộng thấy hắn?]

Vân Khuynh càng nói càng giận, tức quá không chịu được véo mạnh vào mặt Tiểu Xuân, căm hận nói [Tên tiểu hỗn trướng nhà ngươi!]

[Đau à đau à đau à -] Tiểu Xuân kêu gào mấy tiếng, sau lại đột ngột ngẩng đầu hỏi [Cổ gì hả?] Hắn trước đó có nghe Vân Khuynh nói đến chuyện này, mà chưa nghĩ ngợi gì đã xỉu mất tiêu, không kịp hỏi kỹ.

Vân Khuynh cau mày, quay phắt mặt đi, nhưng vỡn nói [Ô y giáo thiện dùng độc với cổ, ngươi là dược nhân bách độc bất xâm, hỗn trướng đó nhất định là vì độc dược bình thường không làm gì được ngươi, lần này mới dùng cổ. Trên vai trái của ngươi còn lưu lại vết cổ ăn vào người, bên trong chân khí phản phệ, ký ức mất hết, không chừng đều là cổ kia giở trò quỷ.]

[Như vậy hỗn trướng vì sao muốn hại ta?] Tiểu Xuân càng cảm thấy thú vị, con mắt phát quang chíu chíu, kéo vạt áo Vân Khuynh hớn hở hỏi.

Vân Khuynh cau mày càng khủng khiếp [Ngươi từng nói hắn thích ta.]

[Di?] Tiểu Xuân kinh hoàng [Di, di, di?]

Lan Khánh kia cư nhiên dám ngấp nghé Vân Khuynh mỹ nhân nhà hắn! Hỗn trướng, đích xác là hỗn trướng vô cùng!

[Ta với hắn hận cũ đã sâu, hắn hạ độc ta, cho rằng có thể đoạn mệnh ta, lại không ngờ ta gặp ngươi. Ngươi vì ta giải độc, hắn liền đem ngươi trở thành cái gai trong mắt, muốn trừ khử ngươi cùng một lượt.] Vân Khuynh nói.

[Ân?] Tiểu Xuân có chút không hiểu [Hắn thích ngươi, làm sao lại muốn hạ độc ngươi.]

Vân Khuynh nhìn Tiểu Xuân một cái, hiển nhiên cảm thấy tên này hỏi han quá sức rầy rà [Bởi vì người đàn bà kia giết cả nhà hắn.]

[Người đàn bà nào?] Tiểu Xuân tiếp tục hỏi.

[Người đàn bà sinh ra ta.]

Tiểu Xuân há hốc miệng, lắc đầu vỗ trán một hồi, lúc sau mới có thể hình dung được chân tướng cơ bản từ cách diễn tả từng đoạn cụt ngủn của Vân Khuynh.

[Ta hiểu rồi.] Tiểu Xuân vỗ tay [Cái này có thể gọi là ái hận đan xen, hắn yêu mến ngươi, lại bởi vì mẹ ngươi giết cả nhà hắn, cho nên không thể không hận ngươi. Ta xem ra lại càng xui xẻo hơn, bởi vì hắn thích ngươi ta lại cùng ngươi thành đôi thành cặp, cho nên vô tội bị hận lây luôn. Một bên là ái tình khắc cốt ghi tâm, một bên là thù hận diệt tuyệt toàn gia, ái chi dục kỳ sinh, hận chi dục kỳ tử, đơn giản mà nói, hắn mâu thuẫn đến mức như vậy, cũng chính là yêu ngươi đến thấu xương.] (cậu là fan phim truyền hình tình cảm đài loan?!!?)

(*) ái chi dục kỳ sinh, hận chi dục kỳ tử: vì yêu mà muốn vì hận mà muốn giết.

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh cau mày rất rất sâu, chính là không hiểu cái người này vì sao mỗi lần nhắc tới Lan Khánh tinh thần liền phấn chấn, mà rõ ràng mới vừa nãy còn mang bộ dạng hấp hối, thực sự nghĩ tới là muốn bóp chết.

Vân Khuynh lại nhéo nhéo mặt Tiểu Xuân, làm cho hắn kêu một tiếng ai au, mắt rưng rưng lệ.

[Bất quá không sợ.] Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Vân Khuynh, đôi mắt mang hơi nước, lại lấp lánh càng thêm chói lòa [Vì ngươi, ta khẳng định sẽ nhanh chóng khôi phục ký ức, thay ngươi đối phó hỗn trướng kia. Cái gì mà cổ, nói thẳng ra bất quá cũng chỉ là con sâu có độc mà thôi, thứ như vậy tùy tiện tìm thuốc độc nó là nó chết ngắc à, chả có gì đáng để lo lắng cả.]

Tiểu Xuân ngỏng đầu lên hừ hừ, nửa điểm lo sợ cũng không có.

Tuy là người ở trước mắt này bộ dạng không biết vì sao lại teo nhỏ một chút, thế nhưng bộ dạng bừa bãi ngông cuồng lại không giảm bớt nổi một lạng, ngược lại có vẻ càng cường liệt.

[Con sâu?] Thân thể Vân Khuynh cứng đờ.

[Đúng vậy, sâu.] Tiểu Xuân đáp một tiếng.

[Cổ là sâu?] Vân Khuynh chưa bao giờ đem hai thứ này nghĩ như một.

[Đúng vậy, thì sao?] Tiểu Xuân nghi hoặc hỏi.

Cánh tay đặt trên vai Tiểu Xuân của Vân Khuynh chậm rãi dời ra, sắc mặt có chút shấu.

Tiểu Xuân nhìn thấy bộ dạng này của Vân Khuynh không khỏi có chút hoang mang, gãi đầu nghĩ nghĩ, sau đó thử nhích lại gần Vân Khuynh.

Thế nhưng vừa nhích lại một cái, cái mông Vân Khuynh tức khắc dời ra sau nửa tấc, hai con mắt vẫn nhìn chòng chọc vào vai trái Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân cúi đầu nghĩ, sau đó trưng nguyên cái mặt bừng tỉnh đại ngộ nói [Thì ra ngươi ghét sâu a!]

Vân Khuynh mím môi không nói, Tiểu Xuân đủ biết mình đoán trúng.

Nhìn y phục trắng tinh sạch sẽ của Vân Khuynh, mái tóc gọn gàng một sợi không loạn, nhớ đến Vân Khuynh ngày thường không chấp nhận một chút dơ bẩn, thậm chí lúc bản thân mê mê tỉnh tỉnh, còn bị Vân Khuynh ném vào bồn tắm rửa trong trong ngoài ngoài rất kỹ càng, rồi mới ôm đi ngủ.

Vô tình phát hiện ra, hai con mắt Tiểu Xuân sáng càng thêm rực rỡ.

[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân cười hì hì tiếp tục di tới.

Vân Khuynh nhíu chặt mày tiếp tục lùi ra sau.

[Sâu tuyệt đối không đáng sợ, trên cây trong đất trên mặt đất đều có, có con lớn có con nhỏ, có con lông dài có con không lông =)), có con tròn nhung nhúc chui ra chui vào uốn qua uốn lại, có con ở trên trời bay qua bay lại bò tới bò lui, rất bình thường, một chút cũng không đáng sợ.] Tiểu Xuân cười đến xán lạn, từ khi gặp người này tới nay, chỉ thấy bản thân vì để bảo vệ mông nhỏ mà ra sức tránh hắn, chưa từng thấy người ta chủ động lùi đi như thế này.

Vân Khuynh lông tơ trên người đều dựng thẳng, co cẳng đạp vào bụng Tiểu Xuân, duỗi thẳng chân, không để cho cái tên co chân rụt tay, cố ý giả thành bộ dạng như con sâu ngọ nguậy bò tới gần mình.

[Ai au!] Tiểu Xuân cười đến mức muốn rớt nước mắt [Chưa từng thấy qua nam nhân to đầu từng này mà còn không chịu bẩn lại ghét sâu bọ như vậy. Ngươi ngoại trừ mấy thứ này, còn có cái gì không chạm vào được sao?]

[Đen bẩn gì đều không chạm.] Vân Khuynh lạnh mặt, hừ liên tục mấy tiếng.(em nài, có ngày tôi sửa chữ ‘hừ’ của em thành chữ ‘hứ’)

Câu trả lời cùng với vẻ mặt ghét bỏ của Vân Khuynh, khiến Tiểu Xuân cứ thế ôm bụng cười lăn lộn, vui không gì hơn.

[Triệu Tiểu Xuân… ngươi so với hỗn trướng kia còn hỗn trướng hơn…] Vân Khuynh nghiến răng, mặt sầm xuống đến mức không thể nào âm hơn.