Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 4 - Chương 6




Mây mưa xong Vân Khuynh mệt mỏi nằm ngủ, Tiểu Xuân cứng đờ người mặc cho Vân Khuynh ôm, chỉ sợ nhỡ có cái khỉ gió gì xua động tới làm người này tỉnh lại, chính mình lại bị vần thêm một lần.

Chờ qua thật lâu, tới khi người nằm sau lưng hơi thở trầm ổn ngủ càng lúc càng say, hắn mới rón ra rón rén bò xuống giường.

Lại quay lại lén nhìn Vân Khuynh một lần, thấy hốc mắt Vân Khuynh nổi lên một quầng đen, một người vốn công lực cao thâm lại ngủ sâu đến như vậy, cả người bên cạnh dậy cũng không nhận ra, không phải quá tin tưởng vào hoàn cảnh cùng người bên cạnh, thì chính là lao lực quá độ mệt mỏi không chịu được nữa.

Trên người dính nhơm nhớp toàn mùi vị kỳ quái, Tiểu Xuân vắt cái khăn chà lau thật kỹ mấy thứ gì gì đó đó bên trong đùi, chỗ nào chà không tới thì **** (xuống cuối =__="), sau đó sột sột soạt soạt lấy áo mặc vào cẩn thận, một bước đi đầu ngó lại ba lần, thấy người trên giường thật sự đang ngủ say như chết, bèn mở cửa chạy tóe khói, tạm thời cứ rời khỏi hiểm địa rồi tính sau.

Chuyện tình mới nãy xảy ra quá đột ngột, Tiểu Xuân như vừa trong giấc mộng.

Thân thể tương triền, tình dục thoáng cái xộc lên, da thịt tiếp xúc ấm áp khiến bản thân càng cảm thấy quen thuộc, Tiểu Xuân không thể không đoán được mình cùng với Đông Phương Vân Khuynh kia thật sự là “uyên nguyên thậm thâm”, nếu không làm sao Vân Khuynh lại đối với mỗi nơi mỗi chốn trên thân thể mình đều nắm bắt được, biết rõ những vị trí … đó, biết rõ loại thủ đoạn nào có thể khiến hắn nhịn không được hét lên thành tiếng.

(*) Uyên nguyên thậm thâm: căn nguyên rất sâu nặng

Nhớ lại cảnh tượng lúc kia, cả gương mặt hắn lại đỏ bừng, Vân Khuynh mặc dù xem mặt thì như thiên tiên, thế nhưng bản chất vẫn là nam nhân chân chính. Chính mình không hiểu được làm sao lại dây dưa với một nam nhân, lúc này ký ức trắng như tờ giấy, lại cảm thấy chuyện này có chút khó chấp nhận.

Nam nhân cùng nam nhân…

Nhớ đến mới rồi bị lật cái người qua lật cái người lại , làm như cái bánh bao bị nhào nhào nặn nặn, Tiểu Xuân lại phát run.

Kỳ thật nói ra chuyện đó cũng không quá khó chấp nhận, chỉ là có chút chút… 

Tiểu Xuân từ trong biệt viện bước ra, vội vội vàng vàng, người mặc áo mỏng, đầu tóc lòa xòa, chân đi đất, bánh dầy tả tơi, cách đi đứng đặc biệt kỳ quái.

Đứa nhóc con bộ dạng mới mười lăm mười sáu tuổi, lôi thôi lếch thếch chạy loạn trong Hàn Sơn phái, khóe miệng tự tiếu phi tiếu, đào hoa nhãn mờ mịt thủy quang, đệ tử Hàn Sơn phái đi tuần tra có mấy người nhận ra hắn, đi qua trước mặt còn lưu luyến ngó lại mấy cái.

Tiểu Xuân bị nhìn như vậy, cũng thấy xấu hổ cười đáp lại.

Đường dài giữa núi đêm sâu gió ướt, hắn phi lên chính điện của Hàn Sơn phái đi thêm mấy bước, vừa đặt mông xuống nghỉ ngơi, đã nghe thấy tiếng động dưới mái ngói lưu ly.

Cố nén tò mò, hắn móc một miếng ngói. Ánh nến mờ mịt trong phòng chiếu ra, nheo một con mắt lén lút nhòm xuống, chỉ thấy một đám người tụ trong phòng, người lớn tuổi râu trắng thì ngồi, người be bé trên mép còn chưa mọc râu thì đứng, tiếng nói nghe được không lớn, xem ra là đang họp kín.

[Ngôi vị minh chủ này làm sao có thể quyết định qua loa như vậy!] Một lão đạo sĩ tay cầm phất trần vuốt vuốt cái mũi to đùng đã sưng đỏ, dùng giọng nói đầy âm mũi the thé nói [Cuộc chiến ba năm trước ở Tả Ý sơn trang hẳn các vị vẫn còn nhớ, Triệu Tiểu Xuân kia nửa chính nửa tà, tuy là từng tương trợ chính đạo, nhưng nói thế nào thì cũng vẫn là sư đệ của ma đầu Lan Khánh, chỉ riêng thứ thân phận này, đã khó có thể khiến mọi người quy phục. Cho dù cuối cùng ở trận trên thiên phong thạch Triệu Tiểu Xuân đánh thắng, nhưng là tên của hắn cũng không có trong anh hùng thiếp của Hàn Sơn phái phát đi, vậy cũng không có nghĩa gì.]

Mũi trâu lão đạo mới nói xong, bên cạnh là thiền trượng của một đầu bóng đã dộng một cái xuống đất, tiếng vang không lớn không nhỏ, miệng nói [Liêu chân nhân nói có lý, lần này ngô (*) chờ đợi chính là vì tương lai của võ lâm cùng bá tánh mới tổ chức ra cuộc tỷ thí này, Triệu Tiểu Xuân danh bất chính ngôn bất thuận, lại cùng Ô y giáo rối rắm nhiều phen, sau này nếu cùng Ô y giáo tuyên chiến, có thể nào chân chính dứt bỏ những gì đã qua để quyết chiến sinh tử. Người như vậy, tự nhiên không thích hợp vị trí võ lâm minh chủ. Phù Hoa cung phó cung chủ Lâm Ương bản lĩnh áp quần hùng, lão nạp cho rằng lần này Lâm Ương thắng trận, các vị thế nào?]

(*) ngô: cũng là ta, thông dụng trong cổ văn, về sau ‘ngã’ dần dần trở nên phổ biến hơn (tham khảo baidu http://zhidao.baidu.com/question/40979848

Lại có người mở miệng nói [Tại hạ lại cho rằng Lâm phó cung chủ thanh niên tài tuấn, nhưng luận về kinh nghiệm trên giang hồ lại không bằng các vị chưởng môn đại môn phái, tuy là thắng, nhưng vị trí minh chủ này không thể khinh suất, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn mới được. Luận võ trước nay không phải tuyển thắng mà là tuyển hiền, nếu không thể đề cử một nhân vật đức cao vọng trọng khiến mọi người tâm phục khẩu phục, võ lâm đại hội lần này rõ ràng là uổng phí!]

Chúng nhân các môn phái đều gật đầu, mở miệng phụ họa, trong số đó vẫn còn mấy người không phản ứng.

Tiểu Xuân vuốt vuốt cằm. Hàn Hàn cùng Mục Tương cái mặt đều ra bộ ưu tư, thi thoảng chụm đầu rỉ tai mấy câu, không nói leo, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

Tiểu Xuân cảm thấy hứng thú, thì ra ngày đó là tỷ thí để tranh giành ngôi vị mõ lâm minh chủ! Mà làm gì phải úp úp mở mở, thần thần bí bí như vậy, tuyển minh chủ cũng không nói cho rõ, ngay cả băng rôn cũng không thèm treo!

Hắn nghĩ vốn nên treo đèn kết hoa khua chiêng gõ trống, càng hoành tráng càng khoa trương càng tốt! Biết đâu mấy người này thế nhưng ngay cả thương nghị đại sự cũng phải trốn vào cái đại sảnh kín không có kẽ, chẳng những người người chen chúc, cửa sổ còn bịt chặt, y như sợ hãi để cho người ta biết bọn họ mở võ lâm đại hội.

Nếu để người ta từ trên mái nhà thả xuống một nắm độc, mấy vị chính phái cự phách này chẳng phải chết sạch bách sao?

[Lâm phó cung chủ nghĩ thế nào?] Có người lên tiếng hỏi đến chàng Lâm, đã thua ở trận cuối cùng.

Ánh mắt Tiểu Xuân nhìn sang Lâm Ương, chỉ thấy thằng cha y như cậu ấm này đang nghịch ngón tay trắng muốt của mấy em thị nữ bên mình, nghe thấy có người hỏi đến, mới định thần lại, cười nhẹ thản nhiên đáp một câu [Tại hạ ngược lại cảm thấy, thua thì là thua, nên thế nào thì cứ thế ấy, cái này lúc đầu đã nói rõ rồi không đúng sao? Nếu như đã lên đây liều mạng đánh đá, người thắng đương nhiên phải có cái hắn nên có, nếu không đến lần sau, có quỷ mới lên đánh.]

Lời này vừa ra, cả phòng xôn xao.

Tiểu Xuân cũng lạ lẫm, Lâm Ương nói như vậy, giống như tự nhận thua, đem thứ đã đạt vào trong tay kính dâng cho người khác.

Hắn lại không nghĩ đến Lâm Ương sẽ rộng lượng nói ra mấy lời này, gãi gãi đầu, không hiểu được là chuyện làm sao vậy. Mà hắn ngày hôm đó ra tay cũng không nhẹ a, nói cho cùng, bản thân cũng bị đánh cho ói cả mồm máu. (này là tự làm tự chịu =__=)

Khóe miệng Tiểu Xuân hơi nhếch lên, cũng cười. Người này tuy là thủ đoạn có âm, vẫn là rất đáng yêu.

Không muốn nghe tiếp nữa, hắn đặt miếng ngói lại chỗ cũ rón rén chạy đi thật xa.

Võ lâm mình chủ để làm cái gì hắn còn không biết, Ô y giáo nghe chừng có vẻ rất tối tăm, hai phe đều không nên dính vào. Hắn đâu thể tính là ngu quá, chút chuyện này đương nhiên phải hiểu.

Phòng nhỏ càng lúc càng ồn, bát đại môn phái chia thành ba phe, một phe chỉa vào Triệu Tiểu Xuân, một phe cắm tới Lâm Ương, một phe đề cử chưởng môn Hoa Sơn, được cho là đủ danh vọng tiếng tăm. Còn lại Hàn Sơn phái cùng Tả Ý sơn trang thì chần chờ không phản ứng.

[Tính tình Triệu tiểu tử không thích hợp vị trí này!] Hàn Hàn nhỏ giọng nói [Muốn hắn dẫn đầu đi tấn công Ô y giáo, không biết hắn trước tiên sẽ biến các đại môn phái thành cái dạng gì?]

Mục Tương lại nói [Triệu huynh đệ có năng lực, trên đời này người có thể cùng Lan Khánh đối đầu không nhiều lắm, hắn lại chính là một trong số đó!]

[A Tương, ngươi lúc nào cũng đối nghịch với ta!] Hàn Hàn giận dữ.

[Ta là đang luận sự.] Mục Tương cười khổ.

Vì thế bát đại môn phái ở trên sảnh xào xáo, Hàn Sơn phái cùng Tả Ý sơn trang đứng dưới ngầm tranh cãi, cả cái tiểu thính rối lung tung beng.

Còn có mấy tên đệ tử bối phận không bằng ai chỉ biết ngáp ngáp rồi dụi mắt.

Sau đó có người phát hiện trên nóc nhà có bụi rơi xuống, người đó đẩy đẩy vai đồng môn đứng bên hắn, quai hàm hất hất lên, theo sau đó bốn mắt nhìn nhau gật đầu, nhân lúc hiện trường đang loạn, lén lút chuồn ra ngoài.

Tiểu Xuân rời khỏi tiểu thính, đạp lên mái ngói tản bộ, chẳng mấy chốc đã đem những thứ vừa lọt vào tai này đẩy ra tai kia văng tít tắp.

Hắn chọn một chỗ vắng vẻ đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn vầng trăng vừa to vừa trong trên trời, xoa xoa cái tay bị lạnh đến mức mất cả cảm giác, trong lòng, không cố ý chợt hiện lên một lần nữa bóng dáng lãnh đạm của Vân Khuynh.

Lúc rời đi, nhìn thấy Vân Khuynh ở trên giường nằm ngủ có chút tiều tụy, hắn có lẽ đi tìm mình thật lâu, mệt nhọc thành thế này, chẳng lẽ chưa hề nghỉ ngơi? Tiểu Xuân nhớ lại bộ dạng người kia nổi giận định đánh người, lại không nỡ thương tổn hắn, trong lòng lại có cái gì đó ê ẩm trướng lên, cảm thấy chua xót.

Chuyện trước kia đều bay như mây khói, nhớ không ra. Rõ ràng chỉ nhìn hắn có mấy lần thôi, thế nào mà tình tự lại cuồn cuộn đến khó chịu như thế, một khối tâm đung đưa khua khoắng loạn lên, không chịu yên xuống.

Sau đó lại nhớ đến Vân Khuynh gọi mình mấy tiếng ‘Tiểu Xuân’, khóe miệng mạc danh nhếch lên, trong lòng có chút ấm áp.

Tiểu Xuân đặt cằm lên đầu gối cúi người ngồi ở chỗ cao trên nóc nhà, chăm chú nhìn vầng minh nguyệt sáng tỏ, cười.

[Vân Khuynh…] hắn lầm rầm đọc cái tên này [Vân Khuynh… Đông Phương Vân Khuynh…]

Trong thâm tâm, không hiểu lại cứ như vậy sinh ra cảm giác ngọt ngào.

Thế nhưng lại nhớ thêm cảnh tượng bị đè xuống bàn, đè lên ván cửa, toàn thân dính nhầy nhầy mấy cái kia, dáng cười của hắn lập tức cứng đờ, gãi gãi đầu, thật quá khó thích ứng.

Một loạt âm thanh quần áo rung động vang lên, không khí xung quanh dấy lên một chút xao động. Tiểu Xuân đang chăm chú nghĩ đến chuyện của Vân Khuynh, hai nam tử đột nhiên một trước một sau nhảy bắn lên nóc nhà, đứng trước mặt hắn, khiến hắn giật nảy, bàn tọa chút nữa là tọa không xong, từ trên nóc trượt xuống.

[Tiểu huynh đệ.] Người tới cười hì hì rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hai người bốn con mắt sáng long lanh lướt qua lướt lại trên người Tiểu Xuân.

Hai người họ tướng mạo tầm tầm như nhau, hai con người hai gương mặt một mô một dạng, thì là song sinh.

Tiểu Xuân nhìn rõ xong, lại có chút ngơ ngác, gương mặt như vậy có chút quen thuộc, chính mình giống như đã từng thấy qua. Trong đầu đột nhiên lóe lên hai bóng người tương tự, cảm thấy đau đầu, đột ngột hô to [Ngũ sư huynh, lục sư huynh!]

Hai người nhìn nhau một thoáng, sau mới nói [Tiểu huynh đệ nhận sai người rồi đi? Hai người bọn ta là đệ tử Hoa Sơn phái, đứng hàng nhất, nhị, càng không nhớ nổi là có sư đệ giống như cậu.]

Hai người này nói nói cười cười, trong lời nói có hơi hướm nhạt nhẽo còn hơn nước ốc. Trong đó một người trở tay lôi ra một bình rượu, người còn lại lấy chén rót rượt cho Tiểu Xuân.

[Bất quá tiểu huynh đệ tối khuya như vậy còn ngồi một mình trên nóc nhà ngắm trăng, thật sự rất hứng thú. Tương phùng không bằng ngẫu ngộ (*), uống chén rượu, cùng nhau đón gió nhìn trăng cũng tốt.]

(*)Tương phùng không bằng ngẫu ngộ: gặp lại nhau không bằng ngẫu nhiên thấy nhau.

Chậm rãi phục hồi tinh thần trở lại, Tiểu Xuân trấn định, hướng đến chén rượu ngửi ngửi.

Mùi rượu xộc vào mũi gây cảm giác ngưa ngứa, hắn nhịn không được hắt xì một cái thật to, hai người may mắn vừa lúc tránh không được dính đầy mặt nước miệng, khóe miệng co rút không ngừng, muốn nổi khùng, nhưng lại cố nhịn xuống.

[Thật ngại ghê!] Tiểu Xuân miễn cưỡng cười nhạt [Mũi của ta đối với mùi vị quái lạ có hơi mẫn cảm.]

Trong lời nói sớm ẩn chứa ý ngầm, nói cho đối phương biết bên trong có trộn thứ gì đó. Mà hắn cũng không muốn cùng hai người này vòng vo, liền sau đó đứng dậy, phủi phủi vạt áo, quyết định di chuyển trận địa không chút lưu luyến.

Hai ngươi kia thoáng chốc mặt cứng đờ, một người lập tức vương tay ngăn Tiểu Xuân lại [Tiểu huynh đệ, đừng đi nhanh như vậy, bọn này có chút việc muốn thương lượng.]

[Thương lượng cái gì?] Tiểu Xuân khoanh tay nghiêng đầu hỏi.

Hai người kia sắc mặt nhanh như chớp xụ xuống, tốc độ thay đổi chóng váng đến mức người khác theo không kịp, nói chuyện bi thương vạn phần [Tiểu huynh đệ ngươi có chuyện này không biết…]

Đương lúc ngữ khí hai người này bi thống dạt dào, Tiểu Xuân chêm vào một câu [Ta đúng là không biết.]

Cho nên hai cái mặt lại sầm xuống, sau lại nhìn xuống nói tiếp [Hai người tại hạ là đệ tử Hoa Sơn, mấy ngày trước sư phụ cùng sư nương ở bên ngoài bị cừu gia mai phục, thân bị trọng thương võ công mất hết, ngươi cũng biết đối với người tập võ mà nói, mất hết một thân công phu, đây là đả kích rất trầm trọng. Chúng ta cũng biết tiểu huynh đệ là đệ tử Thần Tiên cốc, lại còn là dược nhân, ngày hôm nay có thể gặp được tiểu huynh đệ tại Hàn Sơn phái cũng là may mắn của hai chúng ta, danh hiệu Diệu thủ hồi xuân Diêm Vương địch của tiểu huynh đệ chấn động giang hồ, cho nên chúng ta…]

Tiểu Xuân thấy hai người ngập ngừng, thì nói tiếp [Nhưng là ta mất trí nhớ rồi.]

[Cạc?] Hai kẻ đang ra sức làm bộ đau thương vội vàng ngẩng đầu.

[Ta cũng đoán trước đây ta là thần y, nhưng hiện tại cái gì cũng quên hết rồi, đơn thuốc không viết được, dược lý cũng không không nhớ được như cũ, thật không có cách nào giúp sư phụ sư nương của hai người.] Tiểu Xuân nói.

[Không không không!] Hai người nói tới tấp [Kỳ thật không dùng phương thuốc không dùng dược cũng được.]

Tiểu Xuân hồ nghi nhìn hai người [Vậy phải giúp thế nào?]

[Tiểu huynh đệ thân là dược nhân Thần Tiên cốc, từ đầu đến chân đều là tiên dược linh dược.] Hai người cười rất nịnh hót, con ngươi trơn như bôi dầu lướt từ trên xuống dưới, lại từ dưới trở lên trên, cứ thế tới lui ngắm nghía Tiểu Xuân [Chúng ta cũng không dám xin nhiều lắm, chỉ cần tiểu huynh đệ chịu cho chúng ta một miếng thịt một xương nhỏ nhỏ mà thôi, chỗ nào cũng được, để chúng ta mang về cho sư phụ sư nương ăn, bọn họ tự nhiên có thể tăng thêm một giáp công lực, thân thể lập tức có thể khỏe lại.]

Tiểu Xuân nheo nheo mắt, nói [Hóa ra một miếng thịt miếng xương của dược nhân, ăn vào tự nhiên có không một giáp công lực?]

[Phải phải phải.] Hai người gật lia lịa.

[Nhưng mà lóc xương khoét thịt sẽ đau, người như ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ đau.] Tiểu Xuân nói.

Hai người nghe như vậy, đã hiễu Tiểu Xuân không nhận lời, cái mặt tiếp tục đổi sắc một lần nữa, lắc lắc bầu rượu cười dẻo quẹo [Bình rượu nhạt này có thuốc tê, chỉ cần uống một ngụm, bao nhiêu xương bao nhiêu thịt, xẻo ra đều không thấy đau.]

Tiểu Xuân sờ sờ thắt lưng, nhận ra lúc chạy ra ngoài quá vội, quên buộc cả nhuyễn đao, mà hai người đối diện thấy hắn có vẻ muốn xuất binh khí, lập tức tiên phát chế nhân trường kiếm xuất vỏ, nhào đến tấn công Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân liên tục lùi, dưới ánh trăng, cùng né tránh dây dưa với hai người, vừa phải đề khí nhịn xuống cơn đau phế phủ, vừa phải tính toán xem nên đào thoát hướng nào thì ít tốn sức nhất.

Sớm biết thế này đã không leo lên tận đây hóng gió ngắm trăng, vừa mới bị Vân Khuynh làm cho kiệt sức rã rời, hiện tai cặp giò run rẩy đứng cũng không vững, thật sự không có cách nào đấu lại hai kẻ kia.

[Các ngươi đang làm cái gì?] Dưới mái hiên truyền tới tiếng hô to.

Tiểu Xuân nhìn xuống, con mắt liền tỏa sáng, vội vàng gọi cứu tinh [Tiểu Hàn nhi mau tới cứu mạng, hai thằng cha này muốn lóc xương khoét thịt ta để tăng một giáp công lực, ta rất sợ a!]

Hàn Hàn vừa nghe được tình hình khẩn cấp như vậy, mày cau lại kiếm rút ra, nhảy lên nóc nhà leng ka leng keng đánh tới hai người đó.

[Hàn đại chưởng môn vậy là không tốt đâu, còn đi lo chuyện bao đồng.] Huynh đệ song sinh hừ một tiếng.

[Chuyện trong Hàn Sơn phái chính là chuyện của ta, hai người các ngươi ở trong Hàn Sơn phái của ta cũng không biết tự giữ mình, muốn mất mặt Hoa Sơn phái mất mặt tới cả ta luôn sao?] Hàn Hàn lạnh mặt, nói chuyện cũng không lưu tình.

[Mọi người đều biết Triệu Tiểu Xuân là hộ pháp ma giáo, Hàn đại chưởng môn bảo vệ hắn, chẳng lẽ Hàn Sơn phái cũng quy về môn hạ ma giáo, đứng cùng phe Ô y giáo rời bỏ chính đạo?] Song sinh cười nói.

[Thế nào mà ta chẳng những là sư đệ của ma đầu Lan Khánh, lại còn là hộ pháp của ma giáo nữa?] Tiểu Xuân hiếu kỳ kéo kéo thắt lưng Hàn Hàn, hỏi.

Hàn Hàn đang chuyên tâm đối phó hai người kia, không ngờ đến Tiểu Xuân sẽ lần mò thắt lưng mình. Ở eo vừa tê tê một trận, kinh ngạc hét một tiếng, eo co lại, mặt đỏ lên, chân đạp ngói không vững nổi, cả người ngã xuống dưới.

Tiểu Xuân bị dọa sợ nhảy dựng, vội vàng phi thân giữ lấy eo Hàn Hàn, kết quả hai người cứ thế cùng nhau lăn, từ trên mái ngói trùng điệp tiếp xúc xuống mặt đất yêu thương, phanh một tiếng, cát bụi mịt mờ.

[Con bà nó ― đau a ― ]

Cả người Hàn Hàn đè lên người Tiểu Xuân, khuỷu tay còn làm một cú ra trò lên ngực Tiểu Xuân, hơi thở trong phế phủ Tiểu Xuân toàn bộ bị ép ra, nhất thời đau nhức không thôi, nước mắt cũng không ngăn được trào ra ướt mi.

[Ngươi sờ ta làm cái gì?] Hàn Hàn đỏ mặt vội vã từ trên người Tiểu Xuân lăn xuống, lôi hắn dậy, không ngờ hai người Hoa Sơn lại đánh tới, hắn bắt buộc đành phải ôm eo Tiểu Xuân, mang hắn tránh khỏi kiếm thế của đối phương, khỏi cho Tiểu Xuân thụ thương.

[Ai biết ngươi sợ ngứa chỗ đó a, con bà nó, ngã chết ta luôn!] Tiểu Xuân vỗ ngực, bực bội nói.

Hàn Hàn lại đỏ bừng mặt.

[Ngươi đừng có đỏ mặt mãi như vậy có được không!] Tiểu Xuân gào lên [Kiếm đến kìa, kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm ― nhìn kiếm a!]

Thế nhưng, ngay vào lúc hai thanh kiếm lóe sáng ngân quang đâm tới bọn họ, kiếm thế đột nhiên ngừng lại.

Dưới ánh trăng, hàn quang âm lãnh lóe lên, luồng khí âm trầm lạnh băng tràn ngập.

[Đừng đả thương người!] Tiểu Xuân đột nhiên biến sắc, rống lên với người phía sau cặp song sinh.

Sau đó cặp song sinh kia lảo đảo, vẻ đắc ý vì sắp đánh lén thành công trên hai gương mặt đó còn chưa kịp tán đi, máu từ vết rạch trên cổ phun ra, sau đó tựa như cùng lúc, hai người ôm cổ, ngã lăn ra bề mặt cát đá, hai mắt trợn tròn, thân thể co quắp không thôi.

Tiểu Xuân chạy vội đến bên cặp song sinh, lập tức điểm vào đại huyệt toàn thân của hai người, tuy máu chảy đã có hơi dừng lại, mà hai người vẫn không có dấu hiệu ngừng co giật.

Tiểu Xuân cuống lên, che lấy cổ hai người, lo âu hiển hiện trên mặt. Kiếm thế đó mà sâu thêm chút nữa, đầu của hai người này bị chém xuống là không thể nghi ngờ.

Gió nổi lên, y phục màu trắng bị gió thổi lay động phần phật.

Dưới đêm trăng, một thân ảnh trắng bạc nhạt nhòa quỷ mị, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Một giọt máu từ Ngân sương kiếm trong tay Vân Khuynh rơi xuống, máu chảy không để lại vết trên thân kiếm, làm sắc mặt hắn càng tăng thêm vẻ đáng sợ.

[Tại sao…] Tiểu Xuân quay đầu lại nhìn con người chỉ mặc mỗi áo đơn, tóc tai còn chưa buộc, con ngươi đỏ rực. Lời trong miệng định rống to lên, chẳng biết vì sao sau khi nhìn tới bộ dáng của Vân Khuynh, trong lòng lại se thắt, không nói được tiếng nào.

Tiểu Xuân biết Vân Khuynh là khẩn cấp để tìm mình, cũng biết vẻ lạnh lùng pha lẫn đau thương trên gương mặt hắn, là vì mình mà có.

Vân Khuynh lạnh lùng nhìn bộ dáng Hàn Hàn vội vã chạy đến bên Tiểu Xuân, dính sát cạnh Tiểu Xuân cùng nói chuyện, đương lúc cánh tay Hàn Hàn chạm vào Tiểu Xuân, sát khí trên người hắn che trời lật đất tràn ra.

[Bọn họ làm sao rồi?] Hàn Hàn hỏi.

[Giúp ta đè miệng vết thương của họ lại!] Tiểu Xuân hoàn hồn, vội nói.

Hàn Hàn gật đầu, liền chiếu theo lời Tiểu Xuân mà làm.

Tiểu Xuân run rẩy cánh tay dính đầy máu, cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, hơi thở cũng biến loạn, toàn thân phát lạnh, nhưng hắn không muốn bận tâm những cái ấy, cưỡng áp luồng khí tanh nồng ở cổ họng, vắt óc suy nghĩ, muốn tìm xem bước tiếp theo phải xử lý ra sao.

Bọn họ nói, bọn họ nói hắn có ngoại hiệu ‘Diệu thủ hồi xuân Diêm Vương địch’, hắn là thần y, tài năng của thần y chính là rất lớn, như vậy thảm trạng đầu cổ phân lìa như thế này đối với hắn mà nói hẳng không đáng để kể.

Hắn có phương pháp có thể cứu hai người này, phải có thể. Tiểu Xuân nôn nóng suy nghĩ, cau mày gõ đầu, thế nhưng ngoại trừ cơn đau đầu càng lúc càng kịch liệt, ý thức ngược lại vẫn là một mảng trống không.

[Mau nghĩ a Triệu Tiểu Xuân, ngươi thế nào lại nghĩ không ra, hai mạng người a, mau mau nghĩ ra đi!] Tiểu Xuân liều mạng đập đầu, gằn giọng nói.

Trường diện đã hỗn loạn đến như vậy, Tiểu Xuân sớm đã quăng Vân Khuynh ra đằng sau. Hiện giờ trong mắt hắn chỉ có hai kẻ sắp chết tính mệnh vô cùng nguy kịch mà thôi.

Đột nhiên một luồng kiếm khí đánh tới trước mặt, Hàn Hàn cảm thấy rùng mình, vội giữ lấy Tiểu Xuân khẩn cấp lùi lại.

Mới rồi trong mắt Tiểu Xuân không có mình, Vân Khuynh đã giận không thể kiềm chế, tới giờ lại thêm Hàn Hàn thân mật ôm Tiểu Xuân, Vân Khuynh mắt đỏ lên, kiếm thế càng trở nên lăng lệ.

[Đông Phương Vân Khuynh ngươi nổi điên cái gì vậy!] Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn thấy động tác của Vân Khuynh, nhất thời giận tới cực điểm, giận dữ gầm lên còn đưa tay định túm lấy Ngân Sương kiếm đang đánh đến của Vân Khuynh.

[Ngu ngốc!] Hàn Hàn nhìn đăm đăm, lôi cổ áo phía sau của Tiểu Xuân vội vã định lùi.

Vân Khuynh kiếm như linh xà biến hóa uyển chuyển mà tới, Hàn Hàn vừa cất tiếng, chỉ thấy Ngân Sương kiếm chém bùn như chém sắt cắm vào lòng bàn tay trái mà Tiểu Xuân vươn ra đỡ trước mặt Hàn Hàn, kiếm đến vô thanh vô tức, nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp.

Máu tươi dọc theo cổ tay chậm rãi nhỏ giọt xuống, sau đó Tiểu Xuân khe khẽ run lên. Miệng há ra, mà nói lại không nói được.

Vân Khuynh không dự đoán được rốt cuộc lại đả thương người mình xem trọng nhất, phản ứng cũng không khác gì, gương mặt chỉ đờ ra, hơi hơi run rẩy.

Hàn Hàn giữ lấy áo lót của Tiểu Xuân nhưng thu thế không kịp, ‘soạt’ một tiếng xé đi hơn nửa chiếc áo trong mỏng manh của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân thở hổn hển, mắt đỏ hồng trừng lên nhìn Vân Khuynh.

Hắn chầm chậm, thật từ từ, nghiến răng trừng mắt dùng hai ngón tay rút kiếm ra đẩy về sau. Mà người hành hung hắn tới lúc này mới giống như đột ngột bừng tỉnh từ trong mộng, mạnh tay rút kiếm về.

Tiểu Xuân hít một hơi còn lớn hơn, đau trào nước mắt.

[Tiểu Xuân…] giọng nói của Vân Khuynh khe khẽ run lên.

Tiểu Xuân lại tiếp tục thở dốc, rồi làm như không có việc gì quay lại nhìn Hàn Hàn, khóe miệng cố gắng nhếch lên, mặt trắng bệch cười hỏi.

[Ta nói tiểu Hàn nhi, lúc này tình huống nguy cấp ngươi xé áo trong của ta làm chi? Ta từ trong ra ngoài cũng chỉ có một chiếc này thôi à…]

Tiểu Xuân tiếp đó lại thở, cậy mạnh nói tiếp [Ngươi nếu thật sự nhẫn không được, tốt xấu cũng đi tìm Mục Tương nhà ngươi, hắn với ngươi huynh đệ nhiều năm, có xé thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ không tính toán… nhưng mà ta…]

Bụng vẫn còn muốn nói tiếp, thân thể đột nhiên phát lạnh trước mắt tối sầm, lại là luồng hàn khí áp chế không được lần thứ hai phản phệ.

[…ta ….ta…] ta mấy lần vẫn không nói cho xong được, Tiểu Xuân cảm thấy thân thể lảo đảo, chân đã muốn nhũn xuống.

Vốn nghĩ rằng lần này không phải đầu đập đất cũng là mông dập, rốt cuộc cái gì cũng không xảy đến, ngay sau đó, hắn bị ôm vào lồng ngực mà đối với hắn đã có cảm giác vạn phần quen thuộc.

Mà người kia, đang run rẩy không ngừng.

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh hỏi.

[Buông tay.] Tiểu Xuân nghiến răng gằn giọng.

Thân thể Vân Khuynh tựa hồ không hề nhận ra đã run lên bần bật.

[Ta bảo ngươi buông tay.] Trong giọng nói Tiểu Xuân mang theo nộ khí dày đặc.

[Ngươi sinh khí sao?] Vân Khuynh hỏi.

[Sinh khí? Sinh cái gì khí? Ai dám sinh khí với ngươi? Ai chẳng sợ kiếm của ngươi chém xuống, đầu đều bị chém bay chẳng phải sao?] Tiểu Xuân lạnh lùng nói.

[Hai tên đó đả thương ngươi, cho nên ta giết chúng.] Vân Khuynh thấp giọng nói.

[Vậy Hàn Hàn thì sao? Hắn đắc tội ngươi chỗ nào?] Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn vào mắt Vân Khuynh.

Vân Khuynh chấn động, tránh mắt đi [Hắn dựa vào ngươi, tay hắn đặt lên người ngươi.]

[Ai dựa vào ta, ai đặt tay lên người ta đều là đắc tội với ngươi? Dám hỏi vị đại hiệp đây ngài là người nào của ta? Cha ta mẹ ta hay là chủ nhân của ta, làm sao tay người khác đặt lên người ta ngươi đều phải lo?]

[Không phải… ta…] Vân Khuynh cuống lên muốn giải thích.

Nào ngờ Tiểu Xuân hừ lạnh một tiếng, cười giễu nói [Không sai, ngươi cái gì cũng không phải.]

Vân Khuynh nghe được lời này của Tiểu Xuân, chớp mắt cứng đờ như bị đóng băng.

Tiểu Xuân thế nhưng lại tiếp tục nói [Nhưng Hàn Hàn lại là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có hắn cứu ta bên dưới vách núi, còn không tiếc hao tổn công lực giúp ta tục mệnh, ta hiện tại hẳn đã là người cõi trên. Ngươi muốn giết hắn, được thôi, trước tiên một kiếm giết ta, đạp qua xác ta đã rồi nói!]

Nói xong, dùng cánh tay đầy máu bắt lấy tay Vân Khuynh đang ôm hắn, chậm rãi gạt sang một bên, sau đó đẩy Vân Khuynh ra, thân hình chao đảo, sau đó đi đến chỗ cặp song sinh.

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh sửng sốt, cổ họng cảm thấy nóng, vội vã gọi tên hắn.

[Cách ta xa một chút!] Tiểu Xuân không thèm quay đầu lại nói [Ta bây giờ không muốn nói chuyện với ngươi!]

[Ngươi sinh khí rồi…] Vân Khuynh ấp úng nói.

[Phải!] Sinh khí, thế nào có thể không sinh khí. Tiểu Xuân quả thực là khí tới nghẹn họng luôn.

Nguyên bản lúc trước bị vần tới vần lui, làm cho chân cũng nhuyễn ra hắn cũng chỉ có chút không vui, rõ ràng Vân Khuynh cũng là vì mất đi hắn rồi phải chạy đi tìm khá lâu, thất thố như vậy cũng có thể thông cảm được, huống chi nếu như hai người sớm đã cùng nhau, thì những hành động kia hoàn toàn có thể tha thứ.

Thế mà người này tới bây giờ cư nhiên không cần biết nguyên do ngay trước mặt hắn trọng thương hai đệ tử Hoa Sơn, tiếp đó còn định xuống tay hạ độc thủ với Hàn Hàn, hắn làm sao có thể nhịn được nữa.

Hàn Hàn cứu mạng của hắn, cho hắn ăn cho hắn ở, làm người như vậy còn có gì để nói? Vân Khuynh này rốt cuộc chả biết ăn trúng cái gì, cả ân nhân cứu mạng của hắn cũng muốn chém?

Bản thân cùng với Vân Khuynh trước đây là có quan hệ ra sao, loại chuyện tình này lại xảy ra đến mấy lần, chẳng lẽ chính mình trước đây cũng dung túng cho người này hành hung người khác? Nếu không làm sao hắn lại xuống tay ngoan tuyệt như vậy, lấy mạng người không chút do dự?

Huống hồ lúc này nơi này cũng không phải bình thường, chỗ này cao thủ tụ tập, nếu như Vân Khuynh thật sự làm to chuyện, sợ chẳng phải chính là trở thành kẻ địch với toàn thể võ lâm chính đạo. Người này, rốt cuộc là có óc hay không, có từng nghĩ qua tình cảnh hiện tại hay không?

Vân Khuynh đã đả thương cả hai tên đệ tử Hoa Sơn, nếu còn muốn động tới Hàn Hàn, Tiểu Xuân sợ, sợ là Vân Khuynh ngay cả là có bao nhiêu bản lĩnh, cũng khó trốn khỏi kết cục bị vây giết.

Nghĩ đến đấy cả lông mày tim gan cùng nhau giật giật… chỉ sợ Vân Khuynh xảy ra chuyện…

Mà càng thay Vân Khuynh suy nghĩ, càng thấy muộn phiền.

Làm cái gì a, tỉnh lại còn gặp cái đồ đại phiền phức này! Cố chấp bảo thủ, nghe không hiểu tiếng người. (thành thật mà nói thì anh đã dạy câu nào đâu)

Tiểu Xuân càng nghĩ càng giận, càng giận đầu càng đau, cảm thấy trước mắt mình lúc thì đen tới lúc thì trắng lui, khiến hắn muốn ngất lại không ngất được đầu choáng mắt hoa, mau bị dày vò chết đi!