Làng Âm Dương

Chương 64: Chương 64





Minh Thư đã về đến tiệm thuốc, trong lòng của cô đang tức điên lên, tại sao bọn họ lại gặp được nhau sớm đến như vậy.

Cô chỉ mới vắng mặt có hai năm thôi mà bọn họ đã cưới nhau rồi, Tiểu Hồ nhìn thấy cô trở về thì cậu vui vẻ chạy lại đón tiếp.
"Mừng chủ nhân đã về!"
Minh Thư hùng hổ bước vào trong, cô ngồi xuống bàn với vẻ mặt đầy bực bội.
"Mau rót cho ta cốc nước!"
Tiểu Hồ nhanh chóng đi lấy nước, cậu đưa cốc nước cho cô.
"Nước của chủ nhân đây! Nhưng mà sao người có vẻ tức giận vậy?"
Minh Thư cầm cốc nước một hơi uống cạn, cô tức giận đập bàn.
"Cái con ả đi.ếm đó tại sao lại dám giở trò với chàng ấy! Tại sao lần nào con ả đấy cũng có được chàng, ta không cam tâm!"
Tiểu Hồ giật cả mình, cậu chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của mình tức giận đến như vậy.
"Có chuyện gì vậy chủ nhân?"
Minh Thư cười nhếch:
"Hừ, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi! Ta đã chờ đợi ngày trùng phùng với chàng ấy đã bao lâu rồi, tại sao khi chàng ấy vừa xuất hiện thì con ả Yến Loan đó lại cướp mất chứ?"
Tiểu Hồ ngơ ngác nhìn cô:
"Người đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu?"
Minh Thư bực mình đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp gỗ có dán đầy bùa chú xung quanh, Tiểu Hồ vừa nhìn đã phát hiện chính là hộp gỗ lúc trước cậu tìm thấy trong phòng Minh Thư.

Chiếc hộp được phong ấn kỹ càng bằng bùa chú quyền năng, ngay cả cậu cũng không mở ra được, cậu rất tò mò không biết bên trong có chứa đựng báu vật gì mà cô cất giữ kỹ càng đến như vậy.
Minh Thư đặt chiếc hộp gỗ lên trên bàn, ánh mắt cô hiện lên tia sát khí.
"Ngươi có biết đây là gì không?"
Tiểu Hồ lắc đầu:
"Không ạ!"
Cô khẽ cười nhếch:
"Đây là một sợi hồn phách của Nguyên Trung!"
Tiểu Hồ sốc đến há hốc miệng:
"Cái gì?"

Minh Thư cười lạnh lùng:
"Vì ngươi là người mà ta tin tưởng, cho nên ta sẽ tiết lộ cho ngươi biết một bí mật! Mà bí mật này cũng sẽ khiến cho ngươi vô cùng bất ngờ!"
Tiểu Hồ nuốt nước bọt nói:
"Vâng, chủ nhân nói đi ạ!"
Minh Thư bắt đầu nghiêm túc nói:
"Thật ra ta không phải tên Minh Thư, mà ta chính là Nguyệt Thư!"
Tiểu Hồ hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác:
"Cái gì? Cô chính là Nguyệt Thư?"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Đúng vậy, ta chính là Nguyệt Thư, nữ pháp sư mạnh nhất của Huyền Thuật Linh! Ngươi rất là bất ngờ khi thấy ta còn sống đúng không?"
Tiểu Hồ rơi nước mắt vì vui mừng, cảm giác của cậu đúng là không thể nào sai được.

Lúc đầu khi gặp cô, thì cậu đã thấy trên người của cô có một cảm giác rất quen thuộc.

Cậu đã cảm nhận được khí tức của Nguyệt Thư toát ra từ cô, nhưng vì cô nhất quyết không chịu nhận cho nên cậu cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi nghe cô nói sự thật xong thì cảm xúc trong cậu rất là khó tả, vừa vui mừng, vừa hạnh phúc khi ngần ấy năm lại có thể gặp được cô ở tại nơi này.
Tiểu Hồ rơm rớm nước mắt:
"Tại sao bây giờ cô mới xuất hiện, 100 năm trước cô đã bỏ đi đâu hả?"
Nguyệt Thư lạnh lùng đáp:
"Ta đi làm việc riêng của ta, nhưng ta sẽ kể cho ngươi nghe hết sự thật của 100 năm trước!"
Tiểu Hồ gật đầu, Nguyệt Thư bắt đầu kể lại câu chuyện.
Quay về quá khứ 100 năm trước...
Khi ấy ở Huyền Thuật Linh, Nguyệt Thư là nữ pháp sư có thực lực cao cường ở trong môn phái chỉ xếp sau đại sư huynh là Mộc Thiên.

Nàng chính là vị sư tỷ khiến các huynh đệ tỷ muội trong môn phái ngưỡng mộ, ai nấy đều rất yêu quý và kính trọng nàng.


Nguyệt Thư chính là tấm gương sáng để các huynh đệ tỷ muội học tập và noi theo, nàng vừa hiền lành vừa lương thiện.

Lại còn giỏi khả năng bốc thuốc chữa bệnh cứu người, nàng giỏi cầm kỳ thi hoạ và võ công cao cường.
Lúc bấy giờ, trên thiên hạ này nàng không có đối thủ, vừa võ công cao cường lại còn am hiểu y thuật.

Tinh thông trận pháp và bùa chú, khi nhắc đến Huyền Thuật Linh thì không ai là không biết đến Nguyệt Thư.

Nàng được dân làng Hành Sơn rất là mến mộ, bởi vì nàng hay bốc thuốc chữa bệnh cho dân làng.

Nàng còn giỏi về bùa ngải và chú thuật, nàng dùng chúng vào mục đích tốt như là ngải kéo tài lộc, ngải may mắn, ngải bình an.
Cho đến một ngày nàng đi vào rừng hái thảo dược, thì vô tình nàng bị trượt chân té xuống vách núi, lúc đó Nguyên Khoa đi thi trạng nguyên trong kinh thành bị trượt.

Cho nên chàng rất là đau buồn và muốn đi đến vách núi để tự tử, vì chàng không thực hiện được lời hứa đỗ trạng nguyên sẽ về thành hôn với Yến Loan.

Trong lúc chàng đang có ý định tự tử thì chàng nghe thấy một tiếng động rất lớn, chàng nhìn thấy một cô nương nào đó bị ngã sắp rơi xuống vách núi.

Chàng bước đến kéo nàng ta lên, người mà chàng cứu đó chính là Nguyệt Thư.

Nếu như lúc ấy không có chàng cứu nàng kịp thời, thì có lẽ bây giờ nàng cũng đã bị rơi xuống vách núi rồi.
Sau khi cứu nàng xong thì chàng hỏi thăm:
"Cô nương có bị làm sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Nguyệt Thư nhìn thấy chàng anh tuấn và có tấm lòng lương thiện, thì nàng đã có chút rung động với chàng.
"Ta không sao! Cảm ơn công tử đã cứu ta!"
Nguyên Khoa nhìn thấy đầu gối cô bị chảy máu, thì chàng quấn quýt cả lên.
"Cô nương còn nói mình không sao à? Nhìn xem chân của cô đang chảy máu kìa, nào mau đưa chân cho ta xem!"
Nguyệt Thư bất ngờ trước sự quan tâm tử tế này, nàng đưa chân cho chàng xem.


Nguyên Khoa lấy trong tay nải ra một vò rượu, vò rượu này là chàng mới mua nó ở trong thành.

Vì biết kết quả bị trượt cho nên chàng quá buồn rầu mà đi mua rượu uống để giải sầu, cho nên trong tay nải vẫn còn rượu vì chưa uống hết.

Chàng bèn đổ rượu lên vết thương để sát trùng, chàng lấy khăn tay băng bó vết thương lại cho nàng thật cẩn thận.

Nguyệt Thư đã bị những hành động tử tế này của chàng làm cho rung động, trong cuộc đời của nàng đã biết yêu một người là gì rồi.
Một cảm giác hạnh phúc lạ lùng đến khó tả đang le lói trong trái tim của nàng, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ có cảm giác rung động với ai.

Nàng chỉ dành tình yêu của mình cho chúng sanh và thiên hạ, nàng cứ ngỡ rằng cuộc đời của mình sẽ không biết tình yêu hồng trần ra sao cho đến khi gặp được chàng.

Nguyên Khoa hỏi han nàng.
"Nhà của cô nương ở đâu để ta cõng cô về! Chứ chân của cô đang bị thương, e là không tiện đi lại!"
Nguyệt Thư nói nàng ở Huyền Thuật Linh, ở trên đỉnh núi cao nhất của núi Hành Sơn.

Nguyên Khoa tặc lưỡi.
"Núi cao thế này chắc phải mất năm ngày mới về tới nhà của cô nương, cho nên cô cố chịu đựng một chút nha! Chúng ta sẽ về đến nhà của cô sớm thôi!"
Nàng gật đầu, nếu như nàng không bị thương thì từ đây về đến Huyền Thuật Linh chỉ mất nửa nén nhang mà thôi.

Nàng có võ công cao cường có thể thi triển khinh công để về Huyền Thuật Linh rất nhanh, nhưng nàng không muốn làm điều đó.

Nàng muốn đi cùng Nguyên Khoa, nàng muốn xác nhận lại tình cảm của mình.

Cho nên trong vòng năm ngày ở bên cạnh chàng, để nàng có được đáp án chính xác nhất mà nàng mong muốn.
Hai người đèo bồng nhau cũng đến giữa núi thì trời cũng bắt đầu tối, Nguyên Khoa mệt mỏi nghỉ ngơi ở gần đó.

Chàng thở dài.
"Ôi chao, sao mà đoạn đường phía trước còn xa thế! Chúng ta nghỉ ngơi một chút nha, trời tối rồi ta chẳng nhìn thấy đường đi nữa!"
Nguyệt Thư cười nhẹ nhàng:
"Ừ, công tử chắc hẳn đang rất khát nước và đói bụng nhỉ?"
Nguyên Khoa cười tươi:

"Đúng vậy, nhưng cô nương đừng lo lắng! Trong tay nải của ta có lương thực và nước uống, ta đã mua nó ở trong kinh thành!"
Chàng bắt đầu lấy trong tay nải ra nước uống và thức ăn, hai người ngồi nhóm củi cho ấm rồi ăn bữa tối.

Sau khi ăn no nê xong thì Nguyên Khoa thở dài tâm sự.
"Hôm nay, nếu không gặp cô nương thì ta đã tự tử rồi! Thật lòng ta cũng không muốn sống tiếp nữa, cũng may gặp được cô nương cho nên ta mới có cái lý do để sống tiếp!"
Nguyệt Thư ngạc nhiên:
"Tại sao công tử lại muốn tự tử?"
Nguyên Khoa tâm sự:
"Chẳng giấu gì cô nương, ta đi lên kinh thành thi trạng nguyên, nhưng ta đã bị trượt rồi! Công sức ôn tập của ta mấy năm nay coi như tan thành khói bụi, ta không cam tâm, ta rất ấm ức mà không làm gì được.

Cho nên ta mới suy nghĩ đến ý định tự tử để quên đi nỗi đau này!"
Nguyệt Thư cười nhẹ:
"Ồ thì ra là như vậy! Công tử yên tâm đi, hôm nay chàng giúp ta thì ta sẽ trả ơn cho chàng!"
Nguyên Khoa cười đau khổ:
"Ha, cô nương giúp được gì cho ta? Ta đã thi trượt rồi, ta chẳng còn cơ hội nào nữa!"
Nguyệt Thư vỗ vai chàng:
"Yên tâm! Công tử hãy đến Huyền Thuật Linh tìm ta, trong vòng bảy ngày sau khi vết thương của ta đã khỏi hẳn thì ta sẽ giúp công tử thi đỗ trạng nguyên!"
Nguyên Khoa cười lớn:
"Hahaha, cô nương đang trêu chọc ta sao? Cô có biết thi trạng nguyên khó đến mức độ nào hay không? Dựa vào cô thì sẽ giúp được cho ta sao? Đúng là nực cười!"
Nguyệt Thư cười dịu dàng:
"Đương nhiên là ta giúp được, bảy ngày sau công tử quay lại đây ta sẽ giúp công tử đỗ trạng nguyên!"
Nguyên Khoa cũng bán tính bán nghi:
"Thôi được, nếu như cô nương muốn thì cũng được thôi! Vì giờ ta cũng không còn gì để mất rồi!"
Sau năm ngày ở bên cạnh với Nguyên Khoa thì nàng cũng có những phút giây vui vẻ, cùng nhau tâm sự kể cho nhau nghe về những câu chuyện của bản thân.

Những chuyện không dám nói, vui cũng có mà buồn cũng có, khiến cho cả hai hiểu về nhau thêm.

Trải qua năm ngày, Nguyệt Thư đã xác định rõ tình cảm của mình đối với Nguyên Khoa không phải là rung động nhất thời, mà là nàng thật sự có tình cảm với chàng rồi.

Một chàng trai lịch sự tử tế và ấm áp khiến cho nàng rung động mãnh liệt, đây là lần đầu tiên nàng biết cảm giác yêu một người ra sao.