Làng Âm Dương

Chương 53: Chương 53





Nguyên Trung vẫn còn chưa hết hoang mang, anh không hiểu nữ quỷ này đang nói cái gì nữa.

Nguyên Trung nhìn Yến Loan bằng cặp mắt hoài nghi, xen lẫn đề phòng, rốt cuộc thì nữ quỷ này muốn gì đây?
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì hết!"
Yến Loan tin chắc đây chính là kiếp sau của Nguyên Khoa, bởi vì không những giống khuôn mặt, tính cách, mà còn có cả vết bớt dài ở bụng giống như kiếp trước đã bị ba mẹ cô đâm vào bụng vậy.

Cô biết anh không thể nào nhớ cô được, nhưng cô vẫn không từ bỏ, cô sẽ theo đuổi anh lại từ đầu.
Ánh mắt cô long lanh:
"Chàng thực sự không nhớ thiếp sao?"
Nguyên Trung lắc đầu:
"Tôi không biết cô! Nhưng tôi chỉ biết cô chính là nữ quỷ độc ác chuyên đi giết người dân vô tội, chính cô đã làm cho dân làng Hành Sơn ngày đêm lo sợ!"
Yến Loan cười khổ:
"Chàng nghĩ thiếp là người như thế thật sao?"
Anh lạnh lùng gật đầu:
"Đúng vậy!"
Cô chỉ biết cười khổ mà thôi, ừ thì đúng là cô đã để lại không mấy thiện cảm đối với dân làng.

Khắp làng Hành Sơn đều coi cô là nữ quỷ ghê gớm độc ác nhất thế gian, chuyên gia ăn thịt, uống máu người mà tồn tại.

Nhưng anh không biết rằng cô làm những điều đó cũng đều là vì anh mà thôi, nếu như không phải đi tìm anh suốt 100 năm qua thì sao cô có thể để lại tiếng xấu vang danh không thể xoá nhoà đi được.
Bây giờ, cô nhìn thấy anh, người mà cô yêu thương nhất lại thốt từ miệng ra những lời nói khiến cô đau lòng.

Thật ra cô cũng không muốn giết người, không muốn làm điều ác đâu, nhưng chỉ có duy nhất cách đó mới là cách nhanh nhất để tìm thấy anh mà thôi.

Cô đã chờ đợi anh rất lâu, rất lâu rồi, từ cái ngày mà anh bị cha mẹ cô giết ch.ết cho đến bây giờ.

Kiếp trước hai người đã không đến được với nhau, ngày sắp thành thân thì tân lang lại bị giết ch.ết, còn chuyện gì đau đớn bằng tận mắt chứng kiến người mình yêu bị giết ch.ết ngay trước mặt mình.


Ngay tại ngày diễn ra hôn lễ của hai người cơ chứ?
Yến Loan nhìn anh bằng cặp mắt ngấn lệ:
"Thiếp rất vui vì sau ngần ấy năm đợi chàng thật không uổng phí!"
Nguyên Trung nhìn thấy nữ quỷ rưng rưng nước mắt thì trái tim anh khẽ nhói lên.

Anh lấy tay ôm ngực, nhăn mặt.
"Cái cảm giác khó chịu gì thế này?"
Tại sao nhìn thấy cô ta khóc thì anh lại có cảm giác đau lòng đến như vậy? Một cảm giác rất khó tả trong lòng của anh, vừa đau đớn, vừa nghẹn ngào khi nhìn thấy cảnh cô ta khóc.

Nguyên Trung hoài nghi.
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tôi và cô chưa từng gặp nhau, tại sao tôi lại có cảm giác như chúng ta đã từng quen biết nhau vậy?"
Yến Loan vui mừng:
"Chàng...chàng đã nhớ ra được điều gì đó đúng không?"
Nguyên Trung lắc đầu:
"Không! Tôi chẳng nhớ gì cả? Nhưng tôi có cảm giác đau lòng khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Yến Loan vui vẻ nắm chặt lấy tay anh:
"Chuyện là như thế này, đã rất lâu rồi, phải kể từ 100 năm về trước..."
Quay về quá khứ 100 năm trước...
Lúc ấy Yến Loan là một tiểu thư nhà giàu có tiếng ở trong thiên hạ, diện mạo xinh đẹp đoan trang, khí chất hiền hoà, thông minh dịu dàng.

Học thức vô cùng uyên bác và tài năng, nàng là người tình trong mộng của biết bao nhiêu nam nhân thời bấy giờ.

Một hôm, nàng đi dạo chơi ở kinh thành trong dịp lễ tết nguyên tiêu, ngày lễ này mọi người thường tụ tập ở kinh thành để vui chơi náo nhiệt.

Yến Loan là một tiểu thư quyền quý, lại rất ít khi được phụ mẫu cho ra ngoài kinh thành chơi.
Vì vậy hôm nay nàng được phép ra ngoài kinh thành đi chơi dịp lễ tết nguyên tiêu thì nàng thích lắm, nàng vô cùng phấn khởi dẫn theo nô tì của mình đi xem náo nhiệt.

Buổi tối hôm nay, tại bờ sông Mạn Lan tổ chức thả đèn thiên đăng, viết những câu thơ hoặc những lời nguyện ước mà mình muốn cầu lên thiên đăng.


Yến Loan háo hức đến bờ sông Mạn Lan để thả thiên đăng của mình, nàng viết câu thơ đối của mình lên trên thiên đăng rồi đốt lửa thả thiên đăng bay lên trời.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà thiên đăng của nàng bay được một nửa thì lại dừng, sau đó thì rơi xuống trúng ngay đầu của một thư sinh gần chỗ đó.

Yến Loan hối hả chạy đến chỗ thư sinh, nàng xin lỗi chàng vì đã bị thiên đăng của mình rơi xuống đầu.

Nhưng thư sinh đó không những không trách nàng, mà còn nhẹ nhàng lấy thiên đăng từ trên đầu mình xuống.

Chàng nhìn thấy câu thơ đối của nàng ở trên thiên đăng thì khoé môi khẽ mĩm cười.
"Câu thơ này là của tiểu thư đúng không?"
Yến Loan ngại ngùng gật đầu:
"Đúng vậy!"
Thư sinh khẽ mĩm cười đối lại câu thơ của nàng, hai người cứ thế ngồi ở bờ sông Mạn Lan đối đáp thơ với nhau trong không khí ấm áp của tết nguyên tiêu.

Những ánh đèn thiên đăng được thả lên trời thật lộng lẫy và đẹp đẽ vô cùng, khiến cho khung cảnh trở nên lãng mạn ấm áp.

Yến Loan đã bị rung động trước người nam nhân này rồi, chàng không những dịu dàng mà lại còn vô cùng thông minh.

Thơ của nàng rất nhiều ngụ ý và khó hiểu, nhưng chàng vừa liếc qua là có thể đoán ra được ngay.

Đây gọi là tình yêu của tri thức gặp nhau, chỉ cần một câu thơ cũng đã khiến cho trái tim của đối phương loạn nhịp.
Chẳng mấy chốc hai người đã trở nên thân thiết hơn, nàng dựa vào vai chàng, ngước nhìn lên bầu trời có đèn thiên đăng đang chiếu sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Yến Loan thủ thỉ.
"Nãy giờ chúng ta đối đáp câu thơ, nhưng ta vẫn chưa biết tên của chàng!"
Chàng mĩm cười nhìn nàng bằng ánh mắt sủng ái:

"Tại hạ là Nguyên Khoa, không giấu gì tiểu thư, tại hạ là thư sinh nghèo đang học hành để vào kinh thành thi cử.

Mong một ngày sớm đỗ trạng nguyên để cống hiến phụng sự cho triều đình!"
Yến Loan ngại ngùng e thẹn nhìn chàng:
"Ta là Yến Loan, là nữ nhi của thương nhân Yến Hạo.

Khắp kinh thành không ai là không biết đến tên phụ thân của ta!"
Nguyên Khoa bối rối nhìn nàng:
"Thật ngại quá! Tại hạ cũng là người phương xa mới đến, cho nên không biết tiếng tăm lừng lẫy của tiểu thư!"
Yến Loan mỉm cười:
"Công tử đừng khách sáo, chẳng qua ta cũng chỉ là nữ nhi của thương nhân mà thôi! Không có gì ghê gớm đâu!"
Hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, trời càng lúc càng khuya, cũng đã đến lúc nàng phải quay về Yến Sơn Trang rồi.

Trước khi từ biệt, chàng và nàng vẫn quyến luyến với nhau không muốn rời xa.

Nguyên Khoa giơ ba ngón tay lên trời xin thề.
"Ta, Nguyên Khoa, đời này kiếp này chỉ nhất kiến chung tình với một mình tiểu thư Yến Loan mà thôi! Cho dù trải qua bao nhiêu kiếp đi nữa ta vẫn sẽ yêu nàng, nàng hãy đợi ta thi đỗ trạng nguyên trở về.

Ta sẽ đưa sính lễ đến rước nàng, Yến Loan hãy chờ ta, ta nhất định sẽ quay trở lại tìm nàng!"
Yến Loan nghe chàng thề xong thì nàng vô cùng xúc động, nước mắt khẽ rơi xuống gò má, nàng ôm chặt chàng.

Cuối cùng sau bao nhiêu năm chưa có mối tình nào, nàng cũng đã tìm được ý trung nhân của đời mình.

Kiếp này, ngoài Nguyên Khoa ra, nàng sẽ không thành thân với ai khác.

Đời đời kiếp kiếp chỉ muốn ở bên cạnh chàng, sống với chàng đến đầu bạc răng long.

Trước khi từ biệt, nàng khoá môi chàng trong ánh đèn rực rỡ của thiên đăng.

Khung cảnh rất lãng mạn nên thơ, nàng và chàng cùng nhau viết nên bài thơ hay nhất trên thiên đăng.
Hai người cùng nhau châm lửa cho đèn thiên đăng, ngọn lửa mang tình yêu nồng cháy bất diệt của hai người.

Nàng và chàng thả ngọn đèn thiên đăng lên trời, khoé miệng mĩm cười thật tươi nhìn lồng đèn đang từ từ bay lên cao.


Bọn họ đã có một tình yêu đầy ngọt ngào và lãng mạn như thế trong tết nguyên tiêu, đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ khó quên nhất trong cuộc đời của chàng và nàng.

Hai người hứa hẹn với nhau, cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài đối phương.
Trước khi đi nàng trao cho chàng một kỷ vật đó chính là vòng ngọc bích nàng hay đeo theo bên mình.

Cái vòng này là mẫu thân nàng đã tặng cho nàng lúc sinh thần năm 18 tuổi làm quà, cho nên nàng rất trân trọng nó như là bảo vật quý giá.

Yến Loan trao nó cho chàng và nói.
"Ta, Yến Loan, đã trao kỷ vật cho chàng! Đời này sẽ không lấy ai khác ngoài chàng, Nguyên Khoa!"
Nguyên Khoa nhận lấy vòng ngọc bích, chàng nhẹ chàng cất vòng vào trong túi vải và mang theo bên mình.
"Khi nào ta đỗ trạng nguyên, ta sẽ quay lại thành thân với nàng, ta cũng sẽ đem theo kỷ vật này trao lại cho nàng coi như vật định ước của hai ta!"
Yến Loan mỉm cười nhẹ nhàng:
"Được! Ta đợi chàng, Nguyên Khoa!"
Nguyên Khoa hôn lên trán nàng:
"Tạm biệt!"
Nói xong thì nô tì của Yến Loan cũng đã đến và đưa nàng quay về Yến Sơn Trang, nàng vừa đi vừa quay lại nhìn theo bóng lưng của chàng càng ngày càng khuất xa dần.

Tết nguyên tiêu đối với nàng, chính là một kỷ niệm khó quên nhất trong lòng của nàng, bởi vì tại ngày hôm đó nàng đã gặp được ý trung nhân của mình và lời hẹn ước dưới ánh đèn thiên đăng.
Ba năm sau...
Nguyên Khoa cuối cùng cũng thi đỗ trạng nguyên, chàng vẫn còn nhớ lời hẹn thề trong tết nguyên tiêu cùng với Yến Loan.

Ngay lập tức, chàng mang sính lễ đến Yến Sơn Trang để hỏi cưới nàng, phụ mẫu Yến Loan không muốn nữ nhi của mình thành thân với quan trong triều đình.

Bởi vì bọn họ là thương nhân, họ rất giàu có và nhiều của cải tài sản.

Nhưng triều đình lúc nào cũng bóc lột, đánh thuế họ rất cao, những thương nhân càng giàu thì càng phải cống nộp những nguyên liệu quý hiếm cho triều đình.
"Cái gì? Không được! Ta không cho phép con thành thân với hắn!"
Phụ thân Yến Loan đập tay xuống bàn thật mạnh, ông phản đối gay gắt về hôn sự này, thật lòng ông cũng muốn con gái cưng của ông thành thân với người mà nó yêu.

Nhưng tại sao con gái ông lại yêu với một tên quan trong triều đình cơ chứ? Chẳng lẽ thiên hạ này không còn nam nhân nào nữa hay sao? Hà cớ gì con gái cưng của ông lại cứ thích đâm đầu vào yêu một quan chức trong triều đình? Ông không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra, ông phải chấm dứt hết mọi thứ trước khi mọi chuyện đi quá xa vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông.