Làng Âm Dương

Chương 40: Chương 40





Mộc Huy bố trí trận pháp có uy lực vô cùng lớn mạnh, tạo thành một kết giới rất vững chắc, cây cối rung lắc dữ dội.

Cuồng phong nổi lên, những động vật trên núi đều chạy trốn rối rít, những tà ma vất vưởng đều bị trận pháp đánh cho tan thành khói bụi.

Mộc Huy nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, hắn không tin là cô sẽ thoát khỏi được trận pháp cấp cao của hắn.

Minh Thư nhìn thấy trận pháp mà hắn bố trí, cô khẽ cau mày lại.
"Đây chính là phong sát trận?"
Mộc Huy nghe cô nói đúng tên trận pháp thì hắn có chút ngạc nhiên.
"Hừ, coi như cô cũng có bản lĩnh! Đúng vậy, đây chính là phong sát trận trong truyền thuyết.

Chỉ có những người có tu vi cao ở Huyền Thuật Linh mới có thể bố trí trận pháp này, ngày hôm nay cô không chết thì tôi chết! Tiếp chiêu đi, hây!"
Mộc Huy ném ba lá bùa màu tím về phía Minh Thư, cô nhanh chóng dùng lá bùa triệu hồi phượng hoàng lửa ra đốt cháy ba lá bùa màu tím của hắn.
Phừng phừng
Lửa của phượng hoàng đốt cháy lá bùa của hắn tan thành tro bụi, Mộc Huy trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn cô.
"Cái gì? Sao có thể..."
Minh Thư cười lạnh:
"Chút tiền đồ này mà dám đấu với ta sao? Ngươi không có đủ tư cách! Trận pháp này rất tiêu hao công lực của ngươi, bản thân ngươi ngay cả triệu hồi phượng hoàng cũng không được thì làm sao có thể đấu lại ta.

Trước khi ngươi chết ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!"
Mộc Huy đổ mồ hôi hột, hắn lấy ra một lá bùa triệu hồi phượng hoàng.
"Cô đừng có thách thức tôi! Cô đừng tưởng chỉ có một mình cô biết triệu hồi phượng hoàng lửa!"
Mộc Huy dồn hết công lực triệu hồi phượng hoàng lửa, nhưng thật không may cho hắn là pháp lực của hắn quá yếu.

Vì hắn phải dùng pháp lực để duy trì trận pháp nên hắn bị tiêu hao rất nhiều pháp lực, Mộc Huy tức giận nghiến răng ken két.

Chẳng lẽ hắn sẽ chết trong ngày hôm nay sao, chết tiệt, hắn không thể chết đi như vậy được.


Hắn không cam tâm, người con gái trước mặt hắn lại không bị trận pháp làm cho suy yếu sao? Hắn đã tốn biết bao nhiêu linh lực để tạo ra trận pháp, để hút hết năng lượng của cô nhưng cô lại không hề hấn gì.

Còn hắn thì ngày càng trở nên yếu đi, Mộc Huy không chấp nhận chuyện này được.

Rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào vậy?
Minh Thư đã quá chán khi đối mặt với Mộc Huy, cô muốn kết thúc chuyện này thật nhanh để còn trị thương cho Tiểu Hồ nữa.

Hồi nãy Tiểu Hồ bị hắn nhốt trong trận pháp thiên lôi, làm cho Tiểu Hồ bị sét đánh tơi tả toàn thân đều bị thương nặng.

Nếu như cô không đến kịp thì có lẽ Tiểu Hồ đã bị sét đánh chết rồi, bây giờ tình trạng của Tiểu Hồ rất là nguy kịch nếu không trị thương sớm sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Minh Thư lấy ra một linh phù màu tím, cô đọc chú ngữ triệu hồi ra thủy long, cô ra lệnh cho thủy long phun trận lốc xoáy nước vào người của Mộc Huy.
Hắn nhìn thấy cô triệu hồi thủy long thì hắn càng ớn lạnh giật mình hơn nữa.
"Cái quái gì vậy? Cô ta triệu hồi được cả thủy long? Đây có còn là con người nữa không vậy!"
Thủy long phun trận lốc xoáy về phía Mộc Huy, hắn dùng bùa chặn lại, hai bên giằng co nhau.

Mồ hôi trên trán của hắn khẽ rơi, hắn không thể nào cầm cự nổi nữa.

Hắn quyết định dùng hết sức mình, Mộc Huy cắn ngón giữa cho chảy máu.

Hắn vẽ lên lá bùa bằng máu của mình, ném về phía thủy long.
Bùm
Bùa của hắn đã phá tan trận lốc xoáy nước của thủy long, Minh Thư cười lạnh coi như hắn cũng có chút bản lĩnh.

Cô niệm chú thì thủy long lại biến lớn hơn, thủy long phun ra trận vòi rồng có sức tàn phá khủng khiếp.

Vòi rồng phun đến đâu thì càn quét đến đó, Mộc Huy nhìn thấy cảnh tượng vậy trong lòng hắn vô cùng kinh hãi.

Lần đầu tiên trong đời hắn được giao đấu với một người có thực lực mạnh đến như vậy, có khi cô ta còn có sức mạnh khủ.ng bố hơn cả sư phụ Mộc Lăng của hắn nữa ấy chứ.


Minh Thư cười nhếch môi.
"Kết thúc rồi! Đi chết đi!"
Bùm
Vòi rồng phun về phía Mộc Huy một phát thật mạnh, hắn không chống đỡ được liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Sức mạnh hắn giảm xuống nhanh chóng, trận pháp cũng dần yếu đi, Minh Thư niệm chú rồi ném lá bùa về phía trận pháp.
"Phá!"
Bùm
Trận pháp nổ tan tành rồi biến mất, Mộc Huy bị trọng thương, hắn phun ra một bãi máu, người hắn run lên bần bật.

Các vết thương trên người hắn đang nứt ra, hắn bàng hoàng ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi.

Tại sao trận pháp mạnh nhất của Huyền Thuật Linh lại bị một người con gái xa lạ này phá hủy dễ dàng như vậy, hắn nhìn cô với ánh mắt hoài nghi xen lẫn chút hoảng sợ.

Minh Thư bước đến gần hắn, cô cười ma mị nâng cằm của hắn lên và nói với giọng điệu dịu dàng nhưng vô cùng đáng sợ.
"Ngươi không xứng làm đệ tử của Huyền Thuật Linh!"
Mộc Huy run người:
"Cô...cô biết môn phái Huyền Thuật Linh ư?"
Minh Thư bóp chặt cằm của hắn và nói bằng giọng hết sức lạnh lùng.
"Ngươi không thắc mắc vì sao ta phá hủy phong sát trận một cách dễ dàng đến thế à?"
Mộc Huy đổ mồ hôi hột:
"Người phá hủy được trận pháp đó chỉ có ba người đệ tử mạnh nhất của Huyền Thuật Linh mà thôi, sư phụ của tôi cũng có thể phá giải được trận pháp.

Chẳng lẽ...chẳng lẽ...cô là..."
Minh Thư cười nhếch môi:
"Đúng vậy! Ta chính là người đệ tử năm xưa đây! Là người sẽ được truyền thừa chức chưởng môn của Huyền Thuật Linh!"
Mộc Huy há hốc mồm:

"Cái gì? Cô chính là sư tổ của tôi sao? Chẳng lẽ cô là Nguyệt Thư? Nhưng mà...nhưng mà Nguyệt Thư đã chết hơn 100 năm rồi, sao có thể sống lại được, cô đang đùa với tôi sao?"
Minh Thư cười lạnh:
"Ngươi có thể tin hoặc không tin, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.

Ta chính là Nguyệt Thư và ta chưa có chết, nhưng người hôm nay phải chết chính là ngươi.

Bởi vì ngươi đã làm hại thú cưng của ta, nên ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu.

Ngươi thân là sư huynh mà lại không lo cho Huyền Thuật Linh, lại còn âm mưu hãm hại tân chưởng môn.

Ngươi không xứng đáng là đệ tử của Huyền Thuật Linh, ta sẽ thanh trừ ngươi, trục xuất ngươi khỏi môn phái.

Cuộc đời ngươi đến đây nên chấm dứt rồi, tạm biệt!"
Minh Thư dùng linh phù hút hết pháp lực của Mộc Huy, nhưng cô không thể quay đầu trở lại như trước kia nữa rồi.

Bây giờ cô đã bị sa đoạ đến mức không thể cứu vãn, cô hút tinh lực của Mộc Huy khiến hắn trở thành cái xác khô.

Cô triệu hồi ra một phi điểu, cô ra lệnh cho phi điểu đem xác của Mộc Huy quăng trước cổng Huyền Thuật Linh để răn đe những người có tư tưởng bất chính, muốn lợi ích riêng của bản thân mà không lo cho môn phái Huyền Thuật Linh vững mạnh.

Tên thật của cô là Nguyệt Thư nhưng vì một số lý do riêng nên cô mới đổi tên thành Minh Thư để trà trộn vào trong làng, và tiếp tục cuộc hành trình đi tìm kiếm Nguyên Khoa ở kiếp này.
Cô nhìn thấy Tiểu Hồ sức lực suy giảm, thân thể trọng thương, cô đem Tiểu Hồ về tiệm thuốc của mình.

Minh Thư lau chùi vết thương cho Tiểu Hồ, cô sức thuốc cho cậu, cô truyền linh lực vào người của cậu để chữa khỏi những vết thương do bị sét đánh.

Về phía môn phái Huyền Thuật Linh, một người đệ tử đi gác cổng thì phát hiện ra xác chết khô liền bẩm báo cho chưởng môn biết.
"Thưa chưởng môn, đệ tử vừa mới gác cổng thì phát hiện ra một cái xác chết khô có mặc đồ của môn phái mình ạ!"
Mộc Lăng nhíu mày:
"Mau đem lên đây!"
"Vâng!"
Hai người thanh niên khiêng cái xác đến đặt xuống dưới thềm, Mộc Lăng bước đến quan sát thì ông khẽ giật mình.
"Trời ơi! Mộc Huy! Con bị làm sao thế này?"
Người đệ tử kia vừa nghe thấy tên Mộc Huy liền đứng không vững mà té ngã xuống đất.
"Cái gì? Sư huynh? Đây là sư huynh sao? Tại sao sư huynh lại biến thành như vậy?"

Mộc Lăng bước lại gần ông lấy tay sờ vào xác chết thì phát hiện ra cái xác này đã mất hết linh lực, và bị hút hết tinh khí nên mới chết thảm như vậy.

Nhưng là ai đã làm ra chuyện như thế này chứ, rõ ràng Mộc Huy là đệ tử có tu vi xuất sắc như vậy mà lại bị chết thảm như thế ư? Ông nhìn xung quanh xác chết thì phát hiện ra cái xác bị cháy đen một nửa ở cánh tay, ông nhìn kỹ lại thì đây không phải là ngọn lửa thường.

Chẳng lẽ đây chính là lửa của phượng hoàng lửa sao? Nhưng pháp thuật kiểu này thì chỉ duy nhất một người có thể triệu hồi được phượng hoàng lửa, đó chính là sư tỷ Nguyệt Thư mà thôi.

Ông không dám tin, ông chỉ là đang đặt ra giả thuyết như vậy thôi, nếu như đó là sự thật vậy thì sư tỷ đang ở rất gần ông rồi.
Nhưng ông không dám chắc đây là do sư tỷ làm, bởi vì sư tỷ sẽ không bao giờ giết ch.ết các huynh đệ trong môn phái Huyền Thuật Linh được.

Mộc Lăng ra lệnh cho người đệ tử tên là Mộc Duy, đi xuống núi triệu tập Mộc Khải và Mộc An về môn phái có việc gấp cần bàn bạc.

Mộc Duy tuân lệnh và đi xuống núi, chỉ còn Mộc Lăng đang đứng ở đó trầm tư suy nghĩ.
"Mong là không phải sư tỷ làm, chắc là do mình suy nghĩ nhiều thôi!"
Mộc Lăng đi về phòng nghỉ ngơi, còn Mộc Duy xuống dưới núi đi tìm Mộc Khải và Mộc An.

Hai người họ hiện tại đang ở nhà của trưởng làng Xuân Bá, hai người đang tìm kiếm tung tích của cương thi đầu đàn nhưng tìm kiếm cả ba ngày rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì.

Chuyện này đúng là quái lạ, càng điều tra thì càng không tìm ra được manh mối nào, chỉ làm tốn thời gian mà thôi.

Mộc Duy tìm mãi cũng đã tìm được Mộc Khải và Mộc An, hắn thở hồng hộc đưa thẻ bài của sư phụ ra rồi nói.
"Mộc Khải và Mộc An nghe lệnh, sư phụ có lệnh mời hai người về môn phái gấp có chuyện cần bàn.

Không thể để chậm trễ, mau chóng nhận lệnh!"
Mộc An và Mộc Khải bốn mắt nhìn nhau vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nghe có vẻ chuyện này rất là gấp gáp nên chưởng môn mới ra lệnh như thế.

Hai người quỳ xuống chấp tay hành lễ.
"Mộc Khải và Mộc An xin nhận lệnh!"
Cả ba người cùng nhau quay về môn phái Huyền Thuật Linh ngay trong đêm tối, Mộc An nói với Mộc Khải.
"Thưa sư phụ, vậy còn chuyện của con cương thi thì sao ạ?"
Mộc Khải lắc đầu:
"Mặc kệ nó đi, ta nghĩ là tạm thời bây giờ nó sẽ không xuất hiện đâu! Chuyện cần làm bây giờ là nhanh chóng quay về Huyền Thuật Linh, chưởng môn chắc đang có chuyện gấp cần nói!"
"Vâng! Thưa sư phụ!"